THÙ NGỌC - ÔN THỜI

"Ầm!" một tiếng. 

Hoàng đế không biểu cảm mà ném mạnh chén rượu xuống bàn, lạnh lùng nói: "Lai Phúc, đọc lại thánh chỉ một lần nữa cho Thái tử của chúng ta nghe!" 

Ta cúi đầu xuống.

Rõ ràng là Lý Cẩn Thần quá tự tin, lại cứ mãi nghĩ đến chuyện phong hào cho Ngọc Khanh, nên hoàn toàn không để tâm đến thánh chỉ. 

Giọng nói the thé của thái giám lại vang lên trong đại điện. 

Ta thấy sắc mặt Thái tử theo từng lời của thái giám mà dần dần trắng bệch, cho đến khi ba chữ "An Vương phi" cuối cùng được xướng lên, hắn bỗng nhiên bóp nát chiếc ly trong tay. 

Hắn đột ngột đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm vào ta với vẻ không thể tin nổi. 

Đồng tử co rút, sắc mặt trắng bệch. 

Như thể bị kích thích mạnh, môi hắn cũng run rẩy: "Sao có thể như vậy được?"

Ta khẽ cụp mi xuống. Ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào ta như rắn độc, gần như muốn xé xác ta, hai tay hắn nắm chặt, mắt long sòng sọc: "Thẩm Ngọc Thư, nàng lừa ta!" 

Ta không ngẩng đầu lên, Thái tử đang thất thố trước mặt mọi người. 

Đây không phải là lúc thích hợp để ta lên tiếng. 

Quả nhiên, Hoàng đế hừ lạnh một tiếng: "Nếu Thái tử say rồi, thì về Đông cung của ngươi đi." 

Hắn hít sâu một hơi, cố nén giận, ngồi xuống. 

Trong bữa tiệc cung đình, nếu hắn thân là Thái tử mà bị đuổi về Đông cung trước mặt mọi người, thì đúng là mất mặt thật sự. 

Ca múa lại tiếp tục, nâng ly chúc rượu lại bắt đầu. 

Tiệc cung đình nhanh chóng khôi phục lại sự náo nhiệt như trước. 

Ta bất đắc dĩ lắc đầu, vô tình chạm phải ánh mắt sâu thẳm của An Vương. 

Môi hắn khẽ mím lại, trong mắt như có ngàn vạn lời muốn nói. 

Khóe mắt liếc thấy Phùng Vãn Vãn cầm ly rượu đứng trước mặt Thái tử. 

Thẩm Ngọc Khanh đang dính chặt lấy Thái tử còn chưa kịp ngồi thẳng dậy, đã bị ma ma phía sau kéo ra ngoài. 

Nàng ta sợ đến mức mặt mày tái mét, tiếng hét còn chưa kịp thốt ra đã bị người ta bịt miệng. 

Thái tử đang tức giận định nổi đóa, quay đầu lại thấy Trịnh ma ma vẻ mặt nghiêm nghị đứng đó, lập tức im bặt. 

Tiễn Ngọc Khanh đi rồi, Trịnh ma ma trở lại đứng sau Phùng Vãn Vãn. 

Ta lúc này mới biết, Trịnh ma ma vừa rồi đã được Hoàng đế ban cho Phùng Vãn Vãn. 

Bà là người hầu hạ bên cạnh Hoàng đế đã lâu, người thường không dám dễ dàng đắc tội với bà.

Ý của bà ấy vừa rồi, cũng chính là ý của Hoàng thượng. 

Ngọc Khanh lúc bị đưa ra khỏi cung điện vẫn đang cầu cứu, giãy giụa nhìn Thái tử, thấy hắn im lặng mới hung hăng trừng mắt nhìn ta rồi bị đưa đi. 

Ta nhướng mày không nói gì. 

Chuyện này cũng có thể trách ta sao?

Ta thở dài, cảm thấy có chút ngột ngạt, bèn dẫn theo nha hoàn ra ngoài hóng gió. Khóe mắt khẽ liếc về phía An Vương, lúc ánh mắt hắn nhìn qua thì ta vội vàng dời mắt đi, bình tĩnh bước ra ngoài. 

Ngự hoa viên ban đêm đèn đuốc sáng trưng, hương thơm thoang thoảng bay trong gió, thấm vào ruột gan. 

Giọng nói trầm thấp của một nam nhân vang lên từ phía sau: "Nàng tìm ta?"

Ta cứng người, một lần nữa được chứng kiến sự thẳng thắn của võ tướng. 

Thấy ta xấu hổ cắn môi, đôi mắt sáng long lanh của hắn tối sầm lại, giọng nói khàn khàn: "Nàng hối hận rồi sao?" 

Ta ngẩng đầu lên, không hiểu gì cả: "Hối hận cái gì?"

Hắn quay mặt đi, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng. 

Một lúc lâu sau, hắn mới buồn buồn lên tiếng: "Hối hận cũng đã muộn rồi, phụ hoàng nói, lúc trước là nàng tự mình chọn gả cho ta." 

Ta lúc này mới hiểu ý hắn, khẽ cười lắc đầu: "Không, ta không hối hận." 

Nói xong, ta nghiêng đầu, mỉm cười đầy ẩn ý: "Cũng hy vọng Điện hạ, có thể để ta về sau cũng không hối hận." 

Đôi mắt đen của hắn trong nháy mắt sáng lên, hắn dùng sức gật đầu, như đang hứa hẹn: "Ta sẽ làm được."

Chúng ta sóng vai đi cùng nhau, trong không khí yên tĩnh xen lẫn hơi thở ngọt ngào. 

Mãi đến khi hắn bị người ta gọi đi, ta mới dừng bước. 

Nhìn bóng lưng hắn rời đi, khóe môi ta khẽ cong lên. 

Có lẽ lần này, ta đã không chọn sai nữa.

Vừa định quay về, ở chỗ rẽ ta bị người ta chặn lại. Lại là Thái tử.

Lý Cẩn Thần hung dữ nhìn chằm chằm ta, hai mắt đỏ ngầu: "Vừa rồi, nàng ở cùng ai?" 

Ta bình tĩnh nhìn hắn: "An Vương điện hạ, vị hôn phu của ta." 

Hắn đột nhiên bước tới gần, sắc mặt âm trầm đáng sợ, giống như một con sư tử đang nổi giận: "Thẩm Ngọc Thư, nữ nhân lẳng lơ này, rời khỏi nam nhân thì nàng không sống nổi nữa phải không?" 

Ta trầm mặt xuống, lạnh lùng nhìn hắn: "Điện hạ cẩn thận lời nói. Điện hạ thân là Thái tử, nên tự kiềm chế bản thân mới phải." 

"Kiềm chế?" 

Hắn cười lạnh một tiếng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ta, giọng nói như tẩm độc bật ra khỏi cổ họng: “Ta hỏi nàng, thánh chỉ ban hôn ngày đó, vốn dĩ không phải nàng cầu xin có đúng không?! Từ đầu đến cuối, nàng chưa từng có ý định gả cho ta, đúng hay không?" 

Ta không trả lời. 

Bình luận

Truyện đang đọc