THÙ NGỌC - ÔN THỜI

Lúc xuống xe ngựa, ta bị bịt mắt, Lý Cẩn Thần dắt ta đi không biết bao lâu mới dừng lại. 

Giây phút miếng vải đen được tháo xuống, thứ đập vào mắt ta là một màu đỏ rực khắp nơi.

Chăn cưới hình rồng, phượng, uyên ương, nến cưới màu đỏ tươi và gỗ chạm khắc đều được treo chữ “Hỉ”.

Hắn rất thích biểu hiện thay đổi đột ngột của ta, vô cùng sự thích thú nói: "Sao vậy, phòng tân hôn ta chuẩn bị cho nàng thế nào?. "

Ta thô bạo đẩy hắn ra, mắt trợn tròn giận dữ: "Người ta muốn gả chính là An Vương, ngươi sao lại ở đây điên cuồng như vậy?"

Sắc mặt hắn bỗng trở nên u ám, ánh mắt sắc bén, nham hiểm: "Đừng nhắc đến nam nhân khác trước mặt ta! An Vương, hắn cũng xứng sao?!"

Ta kinh hãi lùi lại một bước, vô tình va vào chiếc bàn gỗ đỏ phía sau. 

Ta cắn chặt răng, đè nén sự bất an đang dâng lên trong lòng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh: "Chẳng phải ngươi chỉ yêu Ngọc Khanh thôi sao? Bây giờ lại cưới ta, chẳng lẽ không sợ nàng ta đau lòng?" 

Hắn nhếch mép cười: "Thư Nhi, nàng đang ghen sao? Ta biết mà, người trong lòng nàng là ta, gả cho cái gì mà An Vương, nàng chính là cố ý chọc giận ta có phải không?" 

Nói xong, sắc mặt hắn lại thay đổi, nghiêm túc nhìn ta: "Nhưng Thẩm Ngọc Thư, lần này nàng thật sự đã chọc giận ta rồi. Ta phải dạy cho nàng một bài học, để nàng biết người nàng thật sự yêu là ai! Ta muốn nạp nàng làm thiếp, rồi đi theo Ngọc Khanh học quy củ vài ngày, khi nào ngoan ngoãn nghe lời thì khi đó đến hầu hạ ta." 

Ta không dám tin mà nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn. 

Lý Cẩn Thần, hắn điên rồi. 

Hắn rõ ràng đang tự lừa dối bản thân mình.

Ta bị nhốt trong nhà kho. 

Lý Cẩn Thần nói, đợi đến khi nào ta nghĩ thông suốt, đồng ý làm thiếp thì hắn mới thả ta ra ngoài. 

Ta nhìn khoảng trời nhỏ bé ngoài cửa sổ, đầu óc trống rỗng. 

Trước mắt lại hiện lên hình ảnh Hoàng đế đứng chắp tay. 

Dường như ngài đã già đi rất nhiều, nhưng giọng nói vẫn kiên định như xưa: "Thái tử cấu kết với Tây Man, có ý đồ cướp ngôi trẫm. Hắn làm vậy vì hai lý do. Thứ nhất, hắn nhận ra trẫm đã thất vọng về hắn, lo sợ trẫm sẽ phế truất ngôi Thái tử. Thứ hai…" 

Ngài nhìn ta, đôi mắt u ám: "Hắn muốn lên ngôi Hoàng đế trước khi ngươi gả cho An Vương. Thẩm Ngọc Thư, hắn không thể nhìn ngươi gả cho người khác. Đợi hắn lên ngôi Hoàng đế, e rằng việc đầu tiên chính là đưa ngươi vào hậu cung. Trẫm già rồi, trẫm không hiểu chuyện tình cảm của người trẻ các ngươi, chỉ là quốc sự không phải trò đùa, Thái tử, trẫm không thể dung thứ! Thái tử ở bên ngoài có một cứ điểm quân sự riêng, theo trẫm được biết, hắn cùng Tây Man giao dịch đều ở chỗ này, trẫm phái người điều tra rất lâu cũng không có thu hoạch, nhưng trẫm điều tra được gần đây hắn lại muốn giao dịch với Tây Man, trẫm chuẩn bị đánh rắn động cỏ, nhắm vào Đông cung, đến lúc đó Thái tử nhất định sẽ đại loạn. Với sự để tâm của hắn với ngươi, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, đến lúc đó nếu hắn phái người đến bắt ngươi, ngươi có nguyện ý thâm nhập vào hang ổ của địch, làm nội ứng cho trẫm không?"

Tuy rằng có chút nghi ngờ về cái gọi là "để tâm" mà Hoàng thượng nói về Thái tử, nhưng ta vẫn đồng ý. 

Kiếp trước ta đã có lỗi với An Vương, kiếp này ta tuyệt đối không thể để hắn gặp chuyện không may. 

Cho dù là vì cứu An Vương đang mất tích, ta cũng sẽ đồng ý.

Cho nên, đêm Đông cung đại loạn đó, Hoàng đế sớm biết Thái tử không ở Đông cung, đã cố tình sắp xếp tất cả, chỉ để dụ hắn đến cướp ta đi. 

Cũng là để "bắt rùa trong hũ", nhổ tận gốc chỗ dựa của Thái tử.

Ta nghĩ đến việc Lý Cẩn Thần sẽ hận ta, hành hạ ta, không ngờ hắn lại muốn cưới ta. 

Người thiếp này, e rằng ta không thể không làm rồi.

Một con chim sẻ đậu trên bệ cửa sổ, hình như đang tìm mồi. 

Ta đưa bức thư đã chuẩn bị sẵn nhét vào miệng nó, cái mỏ nhỏ xíu của nó mở ra, ngậm trọn bức thư vào rồi vỗ cánh bay đi mất.

Ta đợi hai ngày, đang định ngày thứ ba sai người đi gọi Lý Cẩn Thần, thì có một vị khách không mời mà đến. 

Thẩm Ngọc Khanh trang điểm lòe loẹt, thân hình dưới lớp y phục sang trọng gầy đến đáng sợ.

Nàng ta đứng trong căn nhà kho cũ nát, nhìn xuống ta với vẻ cao cao tại thượng, giọng nói kỳ quái khó tả: "Lâu rồi không gặp, tỷ tỷ." 

Ta ngẩng đầu nhìn nàng ta một cái, rồi lại nhắm mắt. 

Nàng ta cũng không tức giận, tự mình cười: "Tỷ tỷ có biết, hôm nay ta đến làm gì không? Điện hạ bảo ta đến khuyên ngươi, khuyên ngươi đồng ý gả cho chàng…" 

Giọng nàng ta kéo dài, ẩn ẩn có chút the thé. 

Lại ngẩng đầu lên, hai mắt nàng ta đã đỏ hoe. "Sao chàng có thể tàn nhẫn như vậy, rõ ràng kiếp trước, rõ ràng người chàng yêu nhất là ta!" 

Bình luận

Truyện đang đọc