THÚ NHÂN CHI CỔ SÁT THỦ XUYÊN VIỆT


Editor: An Braginski
Tuy rằng đã cảm giác được Utherus không hài lòng, Michelle cũng không sợ hãi.

"Chính hắn tiếp nhận mũi tên rồi." Michelle chỉ vào cung tên trong tay Vô Tình nói.

Tiếp nhận cung tên của người khiêu chiến biểu thị chấp nhận thách đấu, chứ cũng không ai buộc A Tình tiếp nhận.
"..." Utherus sắc mặt càng đen, y nghĩ A Tình chắc là không biết ý nghĩa của việc nhận mũi tên đâu.

Mình sao lại có nhiều chuyện chưa giải thích cho A Tình như vậy, mình quả nhiên cũng không phải một giống đực xứng chức hay sao?
"Các ngươi đang nói cái gì, cái gì khiêu chiến, cái gì tiếp thu?" Vô Tình bị đối thoại của hai người khiến cho chẳng hiểu gì cả, hắn chỉ đại để hiểu được tựa hồ mình đã tiếp thu khiêu chiến của Michelle rồi, cái này khiêu chiến hẳn là có liên quan đến bắn cung.
"..." Quả nhiên, Utherus có chút bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt nghi hoặc vô tội của A Tình.

Mang người về nhà lại không chiếu cố tốt, chuyện đơn giản như vậy lại chưa từng nói cho A Tình, Utherus bắt đầu tự kiểm điểm.
"Không có gì, chỉ là mong A Tình ngươi có thể cùng ta một lần so bản lĩnh săn thú." Michelle giải thích một cách đơn giản, sao đó cho Utherus một ánh mắt trấn an, lần này hắn chỉ tò mò, hạng mục khiêu chiến cũng là tương đối đơn giản, sẽ không xảy ra vấn đề gì.
"À? So thế nào?" Vô Tình rất có hứng thú mà hỏi, tuy rằng hắn không phải rất am hiểu bắn cung, nhưng ngày hôm nay khó có được có người cùng mình chơi, có thể biết thêm về tài bắn cung của những người ở đây cũng không tệ.
"Đi theo ta." Michelle thân thiện hướng Vô Tình vươn tay, chuẩn bị bắt cóc người.

Nhìn Utherus cũng chuẩn bị đứng dậy, Michelle lườm mà rằng: "Utherus, ngươi không cần đi theo, có ngươi bên cạnh chúng ta còn săn thú thế nào?" Utherus tên đầu gỗ này cũng thật là, cho dù là đang chiếu cố ấu tể cũng không cần phải lúc nào cũng khắc khắc đều đi theo, vùng này cũng tương đối an toàn; hơn nữa có một thú nhân trưởng thành đi theo, mấy tiểu động vật thấy còn không nhanh chân bỏ chạy, vậy còn săn thế nào?
"..." Utherus có miệng mà khó trả lời, mình quả nhiên là một tên đầu gỗ ư? Thế nhưng, vừa nãy khi A Tình đang săn thú không cho mình đi theo, nhưng lại bảo mình...!đuổi một con sừng tê trưởng thành, khiển cho động vật trong rừng rậm lý vội vàng khắp nơi chạy loạn.

Khi đó A Tình không phải cũng chơi đến rất hài lòng, săn được không ít thứ mà?
Được rồi, Utherus phải thừa nhận có thể săn thú kiểu ấy nhìn khắp toàn bộ lạc đại khái cũng có mỗi nhà y, y không nên bởi vì biểu hiện của A Tình mà đánh giá cao các giống cái khác.

Thế nhưng y vẫn muốn theo, dù cho chỉ là đứng xa xa nhìn A Tình thì đó cũng là một loại hạnh phúc.
Vô Tình đứng dậy để chỉnh lại y phục, nhìn một thân trang phục của Michelle, đã biết y phục của mình thật sự là rất không phù hợp để đi săn.

Mà cũng không sao cả, y phục thế nào cũng không có ảnh hưởng quá lớn.

Thấy Utherus nhìn mình chằm chằm, có vẻ lo lắng, Vô Tình đi tới cắn nhẹ vành tai y, sau đó thấp giọng nói rằng: "Utherus trông thịt quay giúp ta, ta rất nhanh sẽ trở lại."
"Ừ...!Được." Utherus trúng mỹ nhân kế liền cứ như thế mơ mơ hồ hồ thả lỏng, chờ y phục hồi tinh thần lại thì, hai giống cái đã không thấy bóng dáng.


Nhìn thịt còn đang quay trên lửa, Utherus sờ vành tai bị cắn một chút, trong mắt tràn đầy sủng nịch, A Tình làm việc luôn luôn biết đúng mực, chính y cứ ở đây chờ xem sao.
Mà bên kia, hai người chuẩn bị so tài bắn cung đã tìm được mục tiêu ở bìa rừng rậm.

Không có uy hiếp của thú nhân cùng động vật ăn thịt, con mồi ở khu vực này cực kỳ dễ săn.

Cũng giống như lúc trước, cho dù có nhân loại xuất hiện, những động vật này vẫn gặm cây cỏ, tựa như những người từ bên ngoài đến này chỉ là một vài quan khách không liên quan mà thôi.
Nhìn Michelle cẩn cẩn dực dực (thận trọng) tới gần con thỏ rừng đang vùi đầu gặm cỏ, Vô Tình không biết nói gì, hắn đây là chuẩn bị săn nó, hay là sọt úp? Tuy rằng còn chưa tới gần đến mức có thể thò tay ra bắt, nhưng cự ly hắn chuẩn bị giương cung có đúng hay không gần quá rồi, chắc là cũng chỉ cách con mồi khoảng bảy - tám mét.
Nhìn cự ly bắn tên của Michelle gần như vậy, điều này làm cho hắn, người lần trước săn thỏ núi cách năm mươi mét đã giương cung, làm sao mà đỡ được! Vô Tình tự đáy lòng cảm khái, trách không được lần trước con thỏ thấy động tác của hắn còn không thèm chạy, là mình trách oan nó rồi.

Có lẽ nếu mình đến gần con thỏ thêm mười mét nữa mới xuất cung, chắc nó sẽ chạy...
Michelle một lần nữa xê dịch về phía trước, con thỏ núi đang gặm cỏ thấy có chút sai, ngẩng đầu nhìn quanh, phát hiện không có động tĩnh gì lại cúi đầu.

Cảm thấy không thể đến gần hơn được, Michelle bắt đầu lắp tên vào cung.
Một mũi tên bắn ra, khó khăn lắm mới rơi vào bên chân con thỏ, nó giật mình thoáng cái đã chạy ra xa hơn mười mét.

Mắt thấy một phát không trúng, Michelle liền chậm rãi đợi thời cơ tới gần mục tiêu, tìm kiếm cơ hội ra tay.
Thấy phương thức săn bắn "cường hãn" như vậy của Michelle, Vô Tình bắt đầu hiểu ra nguyên nhân mình bị nhóm động vật khinh bỉ rồi.

Hắn nghĩ chắc là trong mắt chúng nó thì mình chỉ là một nhân loại thậm chí còn không giỏi bằng Michelle, cho nên sợ hãi gì đó quả thực là lãng phí biểu tình mà! Huống chi mình mỗi lần đều cách đám động vật này xa như vậy...
Nhìn Michelle rất có kiên trì tiếp tục đi săn, Vô Tình nghĩ phải đợi hắn hoàn thành cuộc so tài lần này chắc còn lâu lắm.

Tại trong rừng Michelle đưa ra tiêu chí ai săn được ba con mồi trước thì thắng, Vô Tình tất nhiên là không có dị nghị gì.

Việc này muốn hoàn thành hẳn là không khó, nhưng yêu cầu của cuộc thi có thể cao hơn hay không? Lúc đó hắn còn tưởng, chẳng lẽ là Michelle sẽ thi triển thuật Tam tiễn tề phát (ba mũi tên cùng bắn ra), có thể giương cung một lúc bắn ba mũi tên.

Thế nhưng, sự thực chứng minh là hắn suy nghĩ nhiều.
Nghĩ đến thuật Tam tiễn tề phát, Vô Tình bắt đầu đáp cung, không giống trước đây, lúc này hắn một lần lắp ba mũi tên.

Đứng cách Michelle khoảng chừng năm mươi mét, Vô Tình vẫn nhìn nhất cử nhất động của đối phương.


Đương nhiên, hiện tại hắn cảm thấy không cần nhìn xuống phía dưới nữa, tuy rằng không thú vị như trong tưởng tượng, nhưng là hắn đã rút ra kết luận —— tài bắn cung của người ở đây thực sự không được tốt lắm, đều bị động vật khinh bỉ!
Tam tiến tề phát, ba mũi tên "vụt" bay ra từ phía sau Michelle, tinh chuẩn (chính xác, khéo léo) mà bắn trúng ba con thỏ, trong đó có con mà Michelle đang tiếp cận.

Mà những con thỏ khác đang ăn cỏ chỉ biết lăng lăng nhìn đồng bạn trúng tên, đến mức một lúc lâu cũng không hồi thần, không biết là phải chạy!
"Michelle, ta đã săn được ba con mồi, ta về trước đi ăn cơm trưa đây." Nhìn Michelle còn đang ngây ngốc, Vô Tình thu hồi cung tên, tiêu sái xoay người, phất phất tay, thân ảnh rất nhanh tiêu thất ở trong rừng rậm.
Vừa tới gần bên dòng suối, Vô Tình liền thấy báo hoa nhỏ vừa rồi còn ngất ở một bên đã tỉnh lại rồi.

Hiện tại vẫn ở trong lốt báo, lại đang cầm mộ xâu thịt, chăm chú hơ trên lửa, cái bộ dáng ấy miễn bàn có bao nhiêu thú vị.
Đương nhiên hai thú nhân nhạy cảm rất nhanh cũng phát hiện có người đang tới gần.

Thấy rõ người, báo hoa nhỏ lập tức bỏ lại thịt quay trong tay, chuẩn bị phác tới lần nữa, tựa như quên ai là người vừa đã đánh nó.

Nhưng Mễ Duy Tư không kịp đứng lên, đã bị Utherus một tay ấn xuống mặt đất.
"A Tình, thịt đã quay chín rồi." Nhìn Vô Tình đi tới, Utherus đưa ra một đôi đũa.

Thịt đã cắt miếng, hẳn là vừa ăn; hơn nữa đều đặt trên bàn nướng bên cạnh, nơi đó lửa nhỏ vừa lúc có thể giữ ấm.
Vô Tình tiếp nhận đôi đũa, ngồi xuống.

Nhìn khối thịt lớn vàng ruộm, đã được cẩn thận cắt thành miếng nhỏ, nhưng lại không bị nát vụn.

Gắp lên một miếng thịt bỏ vào trong miệng, hương vị cũng không tệ lắm.
Vô Tình nhíu mày nhìn con báo nhỏ bị Utherus ấn trên mặt đất còn đang giãy dụa, xác định năng lực khôi phục của vật nhỏ này xác thực tốt, chỉ sau một lúc lại hoạt bát như thường.

Trách không được người ở đây đối với tiểu hài tử thú nhân đều tùy ý như thế, trên cơ bản đều là muốn đánh thì đánh, muốn ném liền ném, thú nhân quả nhiên không hổ là thú - nhân?
"Utherus buông nó ra đi." Vô Tình nhìn tiểu tử kia còn giãy dụa đến hưng phấn, tuy rằng bị giữ chặt, đang giãy dụa, nhưng tuyệt không gào khóc.

Rõ ràng có thể nói mà, nhưng cũng không phát ra tiếng nào, hu hu hức hức gì cũng không.


Nếu tiểu hài tử bình thường bị người lớn bắt nạt như thế chắc là sẽ cãi lộn một phen đi, những thú nhân này thực sự rất thú vị.
"Ô ô ô, A Tình, ngươi thực sự là người tốt." Thoát khỏi ma chưởng, con mèo nhỏ rất nhanh chạy về phía Vô Tình, đang chuẩn bị phác tới, cái đuôi phía sau thấy căng thẳng, đã bị túm tới trên mặt đất, ăn một mồm cỏ.

Cảm giác được ánh mắt bất thiện của Utherus, Mễ Duy Tư lúc này cuối cùng cũng thức thời mà ghé vào bên người Vô Tình, dùng đầu cọ cọ chân Vô Tình.
Nhìn mèo nhỏ ôm chân mình cọ đến bất diệc nhạc hồ (vui sướng), Vô Tình tà ác cong khóe môi, buông đũa, vươn tay gãi gãi cằm hắn, mê hoặc mà nói: "Nào, kêu meo meo."
"Meo meo ~" cằm được gãi rất thoải mái, con báo nhỏ híp mắt hưởng thụ ưu đãi, bị thanh âm dễ nghe của giống cái mê hoặc đến mơ mơ hồ hồ, Mễ Duy Tư theo giống cái nói meo meo kêu một tiếng.
Đối với sự phối hợp của con báo nhỏ, Vô Tình rất thoả mãn, lại dùng tay giúp hắn vuốt lông.

Thực sự là giống một con mèo, thật muốn ở nhà nuôi một con.

Nhưng Vô Tình lập tức bị ý nghĩ đường đột cùa mình làm cho hoảng sợ, vật nhỏ này có đáng yêu thế nào thì cũng là một thú nhân có tư tưởng, sao có thể trở thành sủng vật?
Cảm giác được tay A Tình rời đi, Mễ Duy Tư tiếp tục vô cùng thân thiết cọ cọ, trong miệng nói nhỏ: "A Tình có thích Mễ Duy Tư hay không, A Tình chờ Mễ Duy Tư trưởng thành rồi làm bầu bạn của Mễ Duy Tư có được không?"
Vô Tình có chút buồn cười nhìn con báo nhỏ đang làm nũng, đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay bị tiểu tử này đùa giỡn rồi.

Nhỏ như vậy đã biết muốn bầu bạn rồi, ở đây rốt cuộc là giáo dục hài tử thế nào?
Còn đang chờ mong A Tình trả lời đồng ý, đột nhiên cảm giác được người mình đang cọ không thấy nữa, Mễ Duy Tư mở mắt, liền thấy A Tình bị Utherus ôm ở trong lòng.
"A Tình sẽ là bầu bạn của ta." Utherus đen mặt nói với con báo nhỏ đang nhìn mình chằm chằm, nếu không phải y thấy A Tình thích hài tử, chắc y đã sớm đá văng con báo nhỏ háo sắc này đi rồi.

Cũng dám làm trò đục góc tường nhà y, này không phải là rất gợi đòn ư?
Vô Tình đầu đầy hắc tuyến nhìn Utherus giống như một tiểu hài tử cùng một hài tử khác cãi cọ, hắn trước đây sao lại chưa từng phát hiện y dĩ nhiên còn có một mặt ấu trĩ như thế, nhưng Utherus như vậy cũng rất đáng yêu.

Nghĩ tới đây, Vô Tình thưởng Utherus một cái hôn nhẹ: "Utherus, thả ta xuống, ta còn chưa kịp ăn cái gì."
Đối với nụ hôn bất ngờ của Vô Tình, Utherus sửng sốt một hồi lâu.

Đây là lần đầu tiên A Tình chủ động như vậy, Utherus đột nhiên thấy hạnh phúc tràn căng lồng ngực.

Vừa rồi hình như mình nói A Tình sẽ là bầu bạn của mình, sau đó hắn liền hôn mình, như vậy có tính là A Tình đồng ý với những lời này không? Mà sau đó A Tình còn nói gì đó nữa?
Rất nhanh Utherus nhớ lại câu nói kế tiếp của A Tình, liền bế một hồi, cuối cùng hôn lại một chút, mới thả người xuống.

A Tình nói còn chưa kịp ăn gì, y cũng không thể để người bị đói được.
Sau đó, không đợi Vô Tình kịp yên ổn mà ăn miếng nào, Michelle đã trở về dùng vẻ mặt sùng kính đi đến trước mặt Vô Tình nói: "A Tình, xin ngươi hãy đồng ý dạy ta bắn cung."
Nghe nói như thế Vô Tình bắt đầu hối hận, người ở đây thật đúng là có một đặc tính tốt: hiếu học, bước trước vừa tiễn đi một Kiệt Ni, bước sau lại tới một Michelle.

Nhưng cũng may Michelle tựa hồ so với Kiệt Ni thì trưởng thành trầm ổn hơn...

"Ca ca, tài bắn cung của A Tình rất lợi hại ư?" Con báo nhỏ vừa bị hành động của A Tình và Utherus đả kích, nghe được ca ca nói, liền rất nhanh khôi phục tinh thần.

Tài bắn cung của A Tình rốt cuộc lợi hại tới trình độ nào mới có thể khiến ca ca bình thường giỏi săn thú của mình đuổi theo nhận làm thầy? Trong số những giống cái trưởng thành, ca ca đã là tương đối lợi hại rồi, giống cái thích bắn cung không ít, nhưng có thể coi đây là cách kiếm sống cũng không nhiều, ca ca nhà mình vừa hay là một trong số đó.
"Ừ, cực kỳ lợi hại, đừng thấy A Tình còn chưa trưởng thành mà tưởng, hiện tại tài bắn cung của hắn tuyệt đối còn giỏi hơn toàn bộ giống cái trưởng thành trong bộ lạc." Michelle đối với tài bắn cung của Vô Tình khen ngợi không tiếc lời, một lần bắn ra ba mũi tên, đồng thời toàn bộ trúng mục tiêu, hơn nữa quan trọng nhất là cự ly bắn tên, nếu như mình ước lượng không sai hẳn là khoảng sáu mươi mét đi.

A Tình rốt cuộc sao có thể làm được? Mục đích hắn tới thế giới này là gì vậy?
Nghe được ca ca khen A Tình, con mắt Mễ Duy Tư nhìn A Tình bắt đầu phát sáng lấp lánh, giống cái lợi hại từ trước đến nay đều được các giống đực hoan nghênh, huống chi là một giống cái vừa mỹ lệ vừa lợi hại.

Không hổ là người mình ưng ý, mắt nhìn người của mình quả nhiên không sai!
Vô Tình có chút không biết nói gì nhìn hai huynh đệ đang hưng phấn, mình hình như chưa hề nói gì, bọn họ rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

Lặng lẽ nhích lại bên người Utherus, Vô Tình thấp giọng nói: "Utherus, chúng ta trở về đi."
Ôm người vào lòng, Utherus cho rằng hai huynh đệ ngày hôm nay gặp phải đã dọa sợ A Tình rồi, thấp giọng thoải mái nói: "Được, chúng ta trở về."
"Cái gì? A Tình, sao lại phải đi về sớm như vậy?" Nghe được Utherus nói, Michelle còn đang chìm đắm trong tài bắn cung thần kỳ của A Tình vội phục hồi tinh thần lại, "Nếu không ngươi đáp ứng làm sư phụ của ta trước đi, rồi ta sẽ đến chỗ ngươi học tập sau."
"..." Vô Tình yên lặng quay đầu, vì sao phải đi về? Không phải bởi vì ngươi muốn học thuật bắn cung của ta hay sao? Để phòng ngừa sự tình phát triển theo phương hướng không thể khống chế, Vô Tình lấy lại bình tĩnh nói: "Tài bắn cung của ta kỳ thực không có tốt như ngươi tưởng tượng đâu, thứ này chính ngươi luyện tập nhiều là được."
"Thật vậy chăng? Lẽ nào lại không có kỹ xảo gì đặc thù ư?" Michelle nghi hoặc nói, tuy rằng cũng nghe những giống cái có kinh nghiệm nói như vậy, thế nhưng A Tình bây giờ còn nhỏ, tài bắn cung đã tốt như vậy rồi, hắn từ lúc nào bắt đầu luyện tập?
"Kỹ xảo? Chắc là muốn xem nhãn lực, lực cánh tay còn có lực khống chế." Làm một người ngoài nghề, Vô Tình nghĩ không ra kỹ xảo gì, hắn có thể bắn tên hoàn toàn là bởi vì trước đây trải qua huấn luyện cơ bản.

Người ở đây tuy rằng căn cốt rất tốt, nhưng cũng không có luyện tập a, nếu muốn làm được như hắn xác thực có chút khó.
"Thế..." Michelle còn muốn tiếp tục hỏi, chỉ thấy Utherus đưa một con thỏ núi đã nướng chín đến trước mặt, Michelle lễ phép tiếp nhận đồ ăn nói: "Cảm tạ."
"A Tình còn chưa ăn xong cơm trưa." Thấy Michelle còn muốn tiếp tục hỏi, Utherus diện vô biểu tình nói, Michelle là một người tương đối thẳng thắn vô tâm, nhiều chuyện một lúc dễ làm hắn quên.
"Hả? Ngại quá, vậy A Tình ngươi ăn cơm trước đi." Michelle có chút ngượng ngùng, khi gặp phải chuyện mình quan tâm hắn sẽ tương đối cố chấp, ngày hôm nay là hắn thất lễ rồi.
Ăn xong cơm trưa, Vô Tình quyết định chạy thoát thân.

Utherus cũng tương đối phối hợp, thấy Vô Tình buông đũa liền nhảy lên không trung biến thành nguyên hình.

Một con hắc báo thật lớn trong nháy mắt xuất hiện tại không trung, nhanh nhẹn dùng đuôi cuốn lấy con mồi và giỏ trúc trên mặt đất đều đặt ở trên lưng.

Vô Tình cũng rất nhanh mượn lực nhảy lên lưng Utherus, trong lòng cảm khái: có một thú nhân thực sự là không tệ, nhiều đồ đạc như vậy thoáng cái đều mang về hết.
"Chúng ta về trước đây." Utherus quay lại nói với một người một báo trên mặt đất, sau đó cũng không quay đầu lại liền bay về bộ lạc.

Chỉ để lại một người một báo vô hạn nghi hoặc nhìn bầu trời, không rõ bọn họ vì sao phải chạy vội như vậy...
Hết chương 36.


Bình luận

Truyện đang đọc