THÚ NHÂN CHI CỔ SÁT THỦ XUYÊN VIỆT


Edit: An Braginski
"Một năm, đã một năm rồi ư..." Utherus nói xong, Vô Tình thở dài.

Một năm nay đối với hắn chỉ là ngủ một giấc, nhưng đã có rất nhiều chuyện xảy ra với Utherus.

Hắn có thể suy đoán ra, một phần nguyên nhân dẫn đến việc Utherus trọng thương hôm nay là do bản thân hắn.

Vô Tình dứt khoát cự tuyệt kế hoạch của Utherus, trước khi y có thể trở lại hình dạng con người, không được cung cấp lực lượng cho hắn nữa.

Hóa ra, trong một năm này, cứ cách một thời gian Utherus lại cung cấp cho hắn một phần lực lượng nhất định để hắn chữa trị thân thể.

Tuy nhiên, sau khi đến thế giới này, lực lượng của Uthers đã bị áp chế, tốc độ tu luyện cũng trở nên rất chậm.

Nếu vẫn cung cấp lực lượng cho hắn như trước, y sẽ trở nên vô cùng suy yếu, hôm nay vừa khéo chính là ngày Utherus tiếp thêm lực lượng cho hắn.

Đương nhiên Utherus không nói thẳng ra những chuyện này, thậm chí một vài chuyện còn không đề cập đến, nhưng với tư chất của mình, Vô Tình có thể dễ dàng đoán được.

Quả nhiên, muốn thu hoạch thì đều phải trả giá rất đắt.

Cái thể chất khiếm khuyết bẩm sinh của hắn ấy à..., đúng là hại người liên lụy không ít.

Hắn quả nhiên là một cái tai họa sao?
"A Tình..." Utherus không phản đối quyết định của bạn đời.

Cảm thấy tâm trạng của A Tình có vẻ hơi tồi tệ, Utherus cọ đầu vào tay ái nhân.

Lần này là y sơ suất, vừa nghĩ đến chuyện nếu A Tình không tỉnh lại kịp thời thì có lẽ bọn họ đã mất mạng cùng nhau, y có chút sợ hãi.

Là y đã làm cho A Tình lo lắng, y thực sự không phải là một bạn đời xứng đáng.

"Được rồi, ăn gì đó trước đã." Vô Tình xoa mạnh đầu con báo, rồi cầm lấy con gà rừng đã nướng, nói.

Quả nhiên những thứ như áy náy không nên xuất hiện trong từ điển của hắn.

Hắn là một sát thủ vô tâm vô phế, thương cảm cái gì chứ! Nhưng hắn dường như đã quên, hắn hiện tại không còn là sát thủ, cũng không có cái gọi là tổ chức; thân phận mới nhất của hắn là bạn đời của Utherus...!
"Ừ." Cảm thấy A Tình đã lấy lại tinh thần, Utherus lắc tai, ngẩng đầu lên đáp lại.


Ăn đi." Xé một cái đùi gà đưa đến miệng Utherus,Vô Tình nói.

Lần này vì làm đồ ăn cho Utherus, hắn không bỏ gia vị lung tung.

Nếu là làm cho chính mình, hắn chắc chắn sẽ thêm nhiều nguyên liệu hơn.

Bởi vì thể chất miễn độc của hắn, gia vị có độc hay không cũng không quan trọng.

Nhìn thấy chân gà đưa tới tận miệng, Utherus chợt nhận ra, mình đang được chăm sóc! Hơn nữa còn là được một giống cái vừa trưởng thành chăm sóc! Mặc dù giống cái này là bạn đời của y, y cũng không cần đến nhà mẹ đẻ của bạn đời để tạ tội vì chuyện này, nhưng người nào đó từ nhỏ đã có nhận thức phải chăm sóc giống cái, giống cái không cần phải làm gì cả, nên trong lòng rất rối rắm...!
Có lẽ Utherus nên cảm thấy may mắn vì y đã hôn mê một hồi, nếu không, để y biết y đã được giống cái bưu hãn của mình cõng về suốt cả chặng đường, chắc giờ y đã phải kinh hoàng hồn bay theo gió...!
"Làm sao vậy? Thứ này có vấn đề gì sao? Thấy Utherus không có dấu hiệu muốn ăn, Vô Tình lấy chân gà về tự cắn một miếng - không có vấn đề gì mà, dù không ngon bằng Utherus nướng, nhưng có thể ăn được.

"Ngươi mau ăn đi, ăn xong rồi nghỉ ngơi một chút, ngày mai liền đi tìm hang động mà ngươi nói tới." Vô Tình nhét chiếc đùi gà trong tay vào miệng Utherus, sau đó đứng dậy đặt tất cả gà trước mặt y.

Hắn không rảnh suy đoán Utherus đang nghĩ gì, nhưng hắn tuyệt đối không cho phép Utherus nói bất cứ câu nào tỏ ý không muốn ăn, đây là lần đầu tiên hắn làm đồ ăn cho người khác đó!
"À..." Dễ dàng nhai nát cả xương chân gà, Utherus nuốt chửng các thứ trong miệng, y thấy như mình đã làm sai điều gì.

Nhưng nghĩ đến hang động ngày mai phải đi tìm, Utherus cảm thấy hăng hái hơn một chút.

Hang động kia nằm bên mép nước, là tổ của một con rắn nước, trong hang mọc ra một loại quả màu xanh lam, có tác dụng cầm máu tốt hơn các loại thảo dược khác.

Nếu có được loại quả này, vết thương của y sẽ sớm lành lại.

Y vốn muốn hái nó bỏ vào không gian, giữ lại cho A Tình, nhưng trái cây kia vừa hái xuống sẽ hỏng ngay, cho nên y chỉ có thể để mặc nó ở trong hang.

Nghĩ đến chuyện vết thương của mình sẽ sớm lành lại, sau đó lại có thể chăm sóc cho A Tình, Utherus gặm con gà trước mặt, trong lòng cảm thấy vui vẻ.

Đây là món A Tình nướng cho y.

Y đã hơn nửa năm nay không được ăn đồ chín rồi, ngon thật!
Đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, Utherus ngậm con gà đưa về phía Vô Tình: "A Tình, ngươi ăn chưa? Y hôm nay thật sự vui mừng quá mức, sao làm việc gì cũng không biết chừng mực? Y thế mà thậm chí còn không chú ý đến việc giống cái của mình đã ăn hay chưa.

"Ừ, ta đã ăn rồi." Nhìn con báo vừa ăn vừa vui vẻ vẫy đuôi, tâm trạng hắn cũng vui lên theo.

"Còn có hai con nữa, hẳn là ngươi có thể ăn hết nhỉ?" Tuy chưa từng tính toán Utherus thường ăn bao nhiêu thức ăn trong một bữa, nhưng sức ăn của Utherus cũng không nhỏ, điều này Vô Tình biết rất rõ.


"Ừ, ăn được hết." Sau khi nhanh chóng giải quyết hết một con gà, Utherus trả lời.

Mỗi bữa ăn của thú nhân có thể nhiều có thể ít, về cơ bản là có thì ăn, không có thì không ăn.

Xét cho cùng, khi ở trong môi trường hoang dã, họ cũng không thể cam đoan có thể tìm thấy đủ con mồi bất cứ lúc nào.

Khả năng chịu đói và tích trữ thức ăn của họ rất mạnh.

Bình tĩnh nhìn Utherus ăn một con gà không chừa cả xương, Vô Tình lấy một con khác ra khỏi kệ nướng, đặt trước mặt Utherus.

Quả nhiên, có Utherus ở đây, thức ăn sẽ không bị lãng phí...!
Đợi Utherus ăn xong, Vô Tình lấy ra chiếc đệm da thú hắn thích nhất, chọn một mảnh đất phẳng, trải nó ra.

Hắn gọi Utherus đi tới nằm xuống, rồi hắn nằm lên trên.

Hôm nay mất sức nhiều, thật sự khiến hắn có chút mệt mỏi.

Ôm lấy đầu con báo, Vô Tình nhẹ nhàng ngủ thiếp đi...!
Utherus lẳng lặng nằm sấp, thỉnh thoảng mở mắt ra nhìn người bên cạnh, như thể y sợ mình vừa ngủ quên, người bên cạnh sẽ biến mất.

Cũng may, y vốn là sinh vật sống về đêm, nhưng y đã đảo ngược ngày đêm để phù hợp với sinh hoạt của giống cái trong bộ lạc.

Bởi vì quá hưng phấn, Utherus hoàn toàn không muốn ngủ.

Tuy nói ngủ có lợi cho việc phục hồi cơ thể, nhưng thật ra, ngủ thực chất cũng chỉ là khôi phục tinh thần lực mà thôi.

Mỗi lần y cung cấp cho A Tình nhiều nhất cũng là tinh thần lực, nhưng tinh thần lực là thứ mà thú nhân tộc báo tu luyện rất chậm.

Nếu trước đây A Tình chọn một thú nhân hồ tộc để lập khế ước, hắn sẽ thức dậy sớm hơn...!
Đột nhiên bị suy nghĩ kỳ quái của mình làm cho giật mình, Uthers thu lại suy nghĩ, sao có thể giao người yêu của mình cho người khác! Huống chi hiện giờ A Tình đã là bạn lữ của y, y nên tu luyện chăm chỉ hơn mới đúng!
Suốt đêm Utherus yên lặng tu luyện tinh thần lực.

Y mở mắt, xác nhận lại rằng người bên cạnh tất cả đều ổn.


"A Tình, chào buổi sáng!" Nhìn thấy người bên cạnh từ từ mở mắt, Utherus vui vẻ liếm mặt ái nhân rồi nói.

Thật ra y vẫn cứ như đang mơ.

Vừa mở mắt đã được nhìn thấy ái nhân, đó là chuyện xa vời mà đã bao lâu rồi y không dám hy vọng đến?
"Ừ, chào buổi sáng." Xoa đầu Utherus, Vô Tình đứng dậy sửa sang y phục.

Bỗng nhiên hắn nghĩ đến, bên ngoài đã là mùa thu, hắn là người luyện võ, tự nhiên không có yêu cầu cao với chuyện nóng lạnh, nhưng y phục hắn đang mặc lúc này nhìn thế nào cũng thấy hơi mỏng.

Có điều dường như cũng chẳng có ai khác ở đây, mặc như thế nào cũng không quan trọng, và Vô Tình cũng không quá bận tâm về vấn đề này.

Kiểm tra vết thương của Utherus, Vô Tình vẫn là không thể không hâm mộ khả năng phục hồi mạnh mẽ của thú nhân, những vết thương nông đã hoàn toàn lành lặn, với sự hỗ trợ của thuốc, sẽ hoàn toàn không để lại sẹo.

Vô Tình dặm thêm chút thuốc vào những vết thương vẫn còn chút dấu vết, rồi thay băng cho Utherus, sau đó đem mọi thứ cất lại vào không gian.

Thật ra, vết thương sâu nhất trên người của Utherus cũng đã khép miệng, nhưng để đề phòng, Vô Tình vẫn băng bó cho Utherus.

"Đi thôi." Lấp đống lửa chưa cháy hết trên đất, Vô Tình xác nhận rằng mọi thứ đã sẵn sàng, rồi nói.

"Ừ." Uthers im lặng chấp nhận sự thật rằng y như thế này không thể giúp được gì, đồng thời y cũng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải tu luyện chăm chỉ, trở lại hình người càng sớm càng tốt.

Vô Tình không biết nhiều về núi Thiên Vân, nơi này cách xa nơi hắn hoạt động.

Lục địa Thiên Hằng rất lớn, tuy hắn đã đi nhiều nơi nhưng đây là lần đầu tiên hắn đến đây.

Nhưng may mắn thay, Utherus là cư dân cũ ở đây, dẫn đường chắc không có vấn đề gì.

Tất nhiên, những vấn đề hiện tại của Vô Tình còn nhiều hơn thế, sau khi cân nhắc cả đêm, Vô Tình đã dần hiểu rõ những gì họ phải làm hiện tại.

Việc họ phải làm chỉ có một - quay trở lại lục địa Tát Ma.

Nhưng nếu muốn trở về, Vô Tình biết rất rõ, chính là đi tới Đoạn hồn nhai, lúc trước hắn nhảy khỏi chính vách đá kia mới đến lục địa Tát Ma.

Mặc dù không biết liệu phương pháp này có còn khả thi hay không, nhưng đây là phương pháp có căn cứ hơn cả.

Sau khi chắc chắn việc phải đi đến Đoạn hồn nhai, vấn đề tiếp theo là đi đến đó thế nào.

Nghĩ đến vấn đề này, Vô Tình không khỏi đau đầu.

Đường rất xa, đây không phải là vấn đề lớn, chỉ cần có thời gian rồi sẽ có thể đến nơi.

Vấn đề là suốt chặng đường này hắn còn mang theo một con báo, tại sao Utherus không thể sống trong không gian như mình cơ chứ?

Được rồi, vấn đề đã là như vậy, Vô Tình sẽ không nghĩ đến những điều không tưởng nữa.

Vô Tình đi theo Utherus dọc theo con đường núi, nhân tiện hái một ít trái cây dại để giải quyết vấn đề bữa sáng.

Hôm nay đi xem trái cây thần kỳ trong hang động kia trước, chuyện Utherus sẽ bị đuổi giết thì chờ những người đó xuất hiện đã rồi tính.

Hơn nữa, Vô Tình rất chắc chắn, sau khi Utherus khôi phục, võ giả bình thường hoàn toàn không phải là đối thủ của Utherus, thậm chí cường giả tiên thiên cũng không thể bắt được Utherus.

Vô Tình nhớ rõ sức mạnh mà Utherus đã từng cho hắn xem, hình thái cự thú khổng lồ đó không phải là thứ mà cường giả tiên thiên bình thường có thể động vào được!
Kỳ thật Vô Tình cho rằng, miễn là Utherus không nói, không đi cùng chân cùng tay, sẽ chẳng có cường giả hậu thiên nào tới giết y.

Bây giờ Utherus nhìn thế nào cũng chỉ giống như một con báo hơi cường tráng hơn một chút mà thôi.

Không có tí liên quan gì đến yêu thú hết! Utherus mạnh thì mạnh, nhưng lực lượng của y đều rất ẩn nhẫn, nếu y không di chuyển, người bình thường sẽ không phát hiện được.

Vô Tình đã từng đặc biệt luyện tập khả năng đánh giá đẳng cấp lực lượng của cao thủ cấp cao hơn.

Năm đó chỉ có nội lực tám tầng, hắn đã có thể cảm nhận được lực lượng của tiên thiên.

Huống chi giờ hắn đã đạt đến mười tầng, hắn tin rằng, nếu có tiên thiên cố tình che giấu, hắn cũng có thể dễ dàng phát hiện ra!
Trong đầu suy nghĩ rất nhiều thứ, bước chân cũng không chậm lại, dần dần Vô Tình có thể nghe thấy tiếng nước--
"Utherus, ngươi chắc chắn nơi này có hang động?" Nhìn thác nước, hồ sâu và dòng suối trước mặt, Vô Tình rất hoài nghi, một nơi trống trải như thế này, sao lại có hang động.

"Ừ, cái hang nằm sau bức màn nước." Utherus nói một cách chắc chắn.

Lần trước y đuổi theo một con rắn nước có thể bay tầm thấp đến tận đây, và sau đó nhìn thấy con rắn nước xuyên vào màn nước rồi không thấy động tĩnh.

Y tò mò cũng chui vào theo, không ngờ bên trong có một cái hang!
Cuối cùng, Utherus không bắt con rắn kia làm bữa tối mà ăn thử những trái cây màu xanh trong hang.

Các thú nhân bẩm sinh có năng lực nhận thức được những thứ tốt trong tự nhiên.

Nếu y đoán không lầm thì con rắn này ở đây để canh giữ những trái cây này.

Nếu y đã không thể mang những trái cây này đi, thì để chúng ở lại đây, con rắn này cũng tạm thời để lại, coi như thức ăn dự trữ.

"A Tình, ngươi ở đây đợi một lát, ta đi đuổi con rắn kia đi." Utherus điều chỉnh góc độ đối mặt với thác nước, mặc dù bị thương nhẹ nhưng sau một đêm nghỉ ngơi, y đã quá đủ để đối phó với con rắn kia.

"Ừ." Vô Tình nhẹ giọng đáp, biết Uthers là người có chừng mực, hắn không lo lắng, cũng chỉ là một con rắn mà thôi.

Nhưng ngay sau đó, Vô Tình đã phải khá khen cho sự bình tĩnh của mình - kia thực sự chỉ là một con rắn sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc