THÚ NHÂN CHI CỔ SÁT THỦ XUYÊN VIỆT


73.

Bại lộ! Utherus
Edit: An Braginski
Vì đã ở cùng người dị tộc tên là “Bạch Lăng Thiên” kia vài ngày, Utherus lờ mờ hiểu được, trong mắt những người này, A Tình cùng giới tính với bọn họ, mà những sinh vật được gọi là “nữ nhân” kia mới là khác giới tính.

Cho nên những người này hẳn là sẽ không giành bảo bối với y mới đúng, y hẳn nên lo lắng mấy “nữ nhân” kia.

Tuy vậy, một màn vừa chứng kiến khiến Utherus cảm thấy mình đã lầm, những “nam nhân” dị tộc đó cũng sẽ ao ước bảo bối của y, hơn nữa bảo bối của y đã bị người ta bắt nạt! Cho dù A Tình dặn dò y nhiều lần là không được ra tay trước mặt người khác, nhưng tình huống hiện tại này, bảo y nhịn làm sao được!
Kỳ Viêm Phong đột nhiên cảm thấy lạnh cả sống lưng, trực giác mách bảo hắn, nếu hắn còn không tránh ra, hẳn phải chết! Loại người nào có thể phát ra khí thế cường đại như vậy? Cho dù là lúc đối mặt với cường giả tiên thiên như gia gia hắn, hắn cũng chưa từng có cảm giác như vậy.

Kỳ Viêm Phong không nghĩ được nhiều, vội vàng buông người trong lòng ra, nhanh chóng tránh ra.

Nhưng cảm giác đau đớn bỏng rát sau lưng truyền đến vấn nói cho hắn biết, đối phương thành công làm hắn bị thương.

Cho dù là đánh lén, tốc độ như vậy cũng khiến hắn cực kỳ giật mình; huống chi một kích này hoàn toàn không ẩn chứa bất cứ nội lực nào, chỉ là công kích bằng sức mạnh đơn thuần!
Nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm! Nhanh chóng điểm huyệt cầm máu cho mình, Kỳ Viêm Phong xoay người, triển khai quạt hỏa viêm trong tay, sẵn sàng trận địa đón quân địch.

Quạt hỏa viêm do cường giả tiên thiên đúc, là binh khí thành danh của hắn, dưới sự phối hợp với công pháp có thể dễ dàng kích sát võ giả cùng đẳng cấp.

Nhưng sau khi xoay người, Kỳ Viêm Phong giật mình, thứ công kích hắn vậy mà lại là một con báo! Hắn đã tự mình cảm nhận lực sát thương của con báo, những người khác không biết con báo này là thứ gì, hắn còn có thể không biết sao?
‘Utherus!’ nhìn thấy Utherus đột nhiên lao tới, Vô Tình thoát khỏi vòng vây, vội vàng ôm cổ Utherus, ngăn cản y tiếp tục ra tay.

Ngoại trừ chính mình, đại khái chỉ có Kỳ Viêm Phong có thể thật sự nhìn ra uy lực của một kích vừa rồi kia.

Nghĩ đến đây, Vô Tình chậm rãi đứng dậy, nhìn Kỳ Viêm Phong đã nghiêm trọng đối mặt, khí thế trên người đột biến – không thể để người này sống!
Kỳ Viêm Phong thấy con báo đã thu liễm khí thế, mà trong mắt một người khác lại lộ ra sát ý, thầm kêu xui xẻo.

Hắn rất muốn nói cho đối phương rằng, tuy hắn nhìn ra con báo kia là yêu thú, nhưng hắn sẽ không nói ra! Có điều hắn không cho rằng đối phương sẽ dễ dàng tin tưởng mình như thế.


Nhưng còn chưa đợi hai bên ra tay, Vô Tình liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền vào vòng chiến –“Kỳ Viêm Phong, tên biến thái nhà ngươi, trước mặt công chúng mà dám khinh bạc người khác!”
“Bạch Lăng Thiên, ngươi phát điên cái gì!” Kỳ Viêm Phong vốn đang dàn trận sẵn sàng đối địch với một đối thủ cường đại, đột nhiên bị người quen cũ chưa rõ sự việc đã chém một kiếm về phía mình.

Hắn vội vàng né tránh, lại động đến vết thương sau lưng, khiến hắn nhe răng trợn mắt.

Đây coi như báo ứng do mình đùa giỡn mỹ nhân sao? Ông trời hóa ra thật sự có mắt!
“Ta nổi điên? Ta xem là ngươi nổi điên mới đúng! Tên đại biến thái nhà ngươi!” Bạch Lăng Thiên lúc này đi theo sơn đạo, thực thuận lợi ra khỏi núi đi vào Vân thành.

Vừa vào thành, liền nghe nói Thiên Nhất Lâu bên này có náo nhiệt xem.

Hắn liền nghĩ, Tiểu Phỉ có khi nào cũng đến đây hay không, vì thế tìm đến.

Cũng không ngờ hắn vừa đến gầnliền thấy tên biến thái Kỳ Viêm Phong ôm Tiểu Phỉ muốn khinh bạc!
“Bạch Lăng Thiên, chúng ta có chuyện từ từ nói không được sao?” Lại cuống quít đỡ mấy kiếm của Bạch Lăng Thiên, Kỳ Viêm Phong có chút chật vật.

Trước kia hắn cũng không ít lần giao thủ với Bạch Lăng Thiên, nhưng Bạch Lăng Thiên chưa từng ra tay ác như hôm nay.

Trời biết hắn hiện tại đang nước sôi lửa bỏng như thế nào, vết thương trên lưng vô cùng đau đớn, mà dục vọng dựng lên ở hạ thân dựng lên vậy mà còn không có dấu hiệu giảm đi!
“Ta với ngươi không có gì để nói!” Đang nổi nóng, Bạch Lăng Thiên tiếp tục ra chiêu.

Tiểu Phỉ là bằng hữu của mình, mà tên bại hoại Kỳ Viêm Phong này ỷ vào lớn hơn người ta mấy tuổi, kinh nghiệm nhiều hơn người ta mấy tí, liền bắt nạt người “nhỏ yếu”, làm bằng hữu của hắn sao có thể khoanh tay đứng nhìn, nhất định phải lấy lại công đạo cho Tiểu Phỉ.

“Đừng, đừng nha! Chúng ta cũng là bằng hữu lâu rồi, không phải sao?” Kỳ Viêm Phong một bên nhe răng trợn mắt tiếp chiêu, một bên lấy lòng.

Kiếm trên tay Bạch Lăng Thiên cũng là do cường giả tiên thiên đúc, hơn nữa hắn còn là cao thủ dùng kiếm; Lấy tình huống hiện tại của ta, không chịu thiệt dưới tay Bạch Lăng Thiên mới là lạ! Ta cho tới bây giờ vẫn luôn là hảo hán, sao có thể chịu cái thiệt trước mắt?
“Ai là bạn với cái đồ biến thái bắt nạt ‘nhỏ yếu’ nhà ngươi!” Bạch Lăng Thiên hoàn toàn không nhìn đến Kỳ Viêm Phong lấy lòng.

Chính vì quen biết đã lâu, Bạch Lăng Thiên mới hoàn toàn hiểu trình độ muốn ăn đòn của Kỳ Viêm Phong.

Vì sao cao thủ cùng thế hệ với hắn đều không có ai bình thường cả? Vẫn là Tiểu Phỉ nhìn qua bình thường nhất!
Nghe được từ “nhỏ yếu” này, một đám người vây xem đều hỗn độn.


Nếu một cường giả hậu thiên đỉnh phong cũng là nhỏ yếu, thế bọn họ đây chẳng phải đều là trần ai sao? Hơn nữa ngay cả bọn họ cũng nhìn ra vị “nhỏ yếu” kia vừa rồi ra tay đủ ác, ngươi không phát hiện ra trên mặt đất đã có thêm vài vết sao? Huống chi hắn thậm chí còn chưa dùng đến binh khí!
Nhìn hai người đánh đến “bất phân”, Vô Tình nhíu mày.

Bạch Lăng Thiên xuất hiện ở đây từ lúc nào? Hắn thấy Utherus ra tay rồi sao? Nếu đã thấy, lấy giao tình của hắn và Kỳ Viêm Phong, hẳn là liên thủ bắt Utherus mới đúng.

Bọn họ đều là võ giả hậu thiên đỉnh phong, một viên kim đan tiên thiên là đủ cho bọn họ bước vào hàng ngũ tông sư.

Nếu hắn chỉ là vừa tới, sao hắn biết mình bị khinh bạc?
Nhìn mọi người ở bên cạnh rõ ràng không hiểu gì lại vẫn nhìn xem ngon lành, Vô Tình hơi bất đắc dĩ.

Tình huống hiện tại không thích hợp hắn ra tay.

Hơn nữa sau khi đoán được Utherus có thể là yêu thú, mà Bạch Lăng Thiên vẫn giúp mình, Kỳ Viêm Phong bên kia cũng chỉ là bị động tiếp chiêu, không đáp trả gì.

Hắn không tin người khác, nhưng hắn tin tưởng chính mình.

Nhân tâm sẽ thay đổi, nhưng Vô Tình tin rằng hai người này ngay bây giờ cũng sẽ không có uy hiếp gì với hắn và Utherus.

Vô Tình thấy nơi này hình như không còn chuyện của hắn, lặng lẽ rời khỏi vòng chiến.

Vô Tình mang theo Utherus quay trở vào Thiên Nhất Lâu.

Chuyện quan trọng nhất khi hắn tới nơi này là ăn cơm!
Lại đi vào đại sảnh, đối tượng chú ý của những vị khách đang cố đè lòng hiếu kỳ của mình xuống đã hoàn toàn chuyển từ hắc báo sang Vô Tình – đây rốt cuộc là yêu nghiệt từ đâu chạy đến, chạy đến chuyên để đả kích những võ giả thậm chí còn không được tính là cao thủ như bọn họ phải không! Tuổi trẻ như vậy liền đến hậu thiên đỉnh phong, thật sự là người so với người tức chết!
Vô Tình không hề bị ánh mắt của mọi người làm ảnh hưởng, theo tiểu nhị dẫn đường đi đến nhã gian vừa đặt, gọi ra một chuỗi tên đồ ăn khiến tiểu nhị trợn mắt há mồm……
“Tạm thời lên chừng đó đi.” Vô Tình gọi khoảng hơn hai mươi món tương đối nổi tiếng, cảm thấy cũng đủ rồi.

Những món đó hắn đều đã rất lâu rồi chưa được ăn, vừa lúc có Utherus ở đây, gọi nhiều cũng không sợ lãng phí.


“Được, khách quan muốn lập tức lên đồ ăn, hay là đợi người đều đến đông đủ rồi đem lên?” Nhanh chóng ghi lại đơn, tiểu nhị lau mồ hôi trên trán, cân nhắc hỏi.

Gã không cho rằng vị công tử này có thể một người ăn hết một bàn đồ ăn như vậy, hơn nữa một bàn này cũng khá đắt, nhất định là mở tiệc chiêu đãi khách quý nào đó.

Nghe vậy Vô Tình nhíu mày, cái tai nào của tiểu nhị nghe thấy mình nói muốn mời ai? Nhưng ngẫm lại cũng phải, vì thế Vô Tình cũng không quá để ý, đáp:“Không cần, không có ai đến nữa, lập tức mang lên đi; Ta vô cùng hoài niệm những món đó.”
“Có ngay, xin khách quan chờ một lát!” Nghe được Vô Tình nói, tiểu nhị không biết mình đã dùng cái miệng bắt đầu run rẩy của mình đáp lời như thế nào – đây là tên phá của từ đâu tới, hắn không biết bên ngoài còn có rất nhiều người không đủ cơm ăn sao?
‘A Tình, có phải ngươi giận ta hay không?’ Utherus thấy phòng rốt cuộc không có ai nữa rầu rĩ mở miệng.

Vừa rồi y mạo muội ra tay sau, A Tình liền vẫn nhíu mày.

Y cũng không quá hiểu rõ thế giới này đến cùng là như thế nào, chỉ biết A Tình từng sinh sống ở đây, y đều ghi tạc trong lòng từng chuyện hắn nói với mình.

Nhưng tình huống hôm nay, làm một thú nhân, sao y có thể nhìn giống cái của mình bị bắt nạt! Chiếu cố giống cái của mình vốn chính là trách nhiệm của người là bạn đời như y, nhưng nay y lại là được bạn đời của mình bảo hộ.

Utherus không biết nếu mình bại lộ lại có bao nhiêu nguy hiểm, thế nhưng vừa nghĩ đến nguy hiểm như vậy sẽ gây hại đến bạn đời của mình, y liền không thể không kiềm nén.

Nghĩ đến đây, Utherus thực nghẹn khuất, y không sợ chết, y chỉ sợ mất đi người mình âu yếm.

Nhìn A Tình thuần thục trao đổi với những người kia, Utherus cảm thấy hắn cách mình càng ngày càng xa.

Hiện tại tình huống của y, không có cách nào chiếu cố A Tình, chẳng những giúp không được gì, có khi còn có thể mang đến phiền toái cho A Tình.

Utherus cảm thấy mình thật vô dụng, cũng thật sợ hãi bảo bối của y một ngày nào đó đột nhiên biến mất trong dòng người……
‘Không đâu, là ta sơ suất.’ cúi người vuốt lông Utherus, Vô Tình có chút đăm chiêu nói.

Lấy quan hệ hiện tại của hắn và Utherus, Utherus sẽ nhảy ra là chuyện không thể bình thường hơn.

Chẳng qua hắn không ngờ, Kỳ Viêm Phong lại cũng là người không sợ thế tục.

Utherus hưởng thụ sự an ủi của ái nhân, cảm thấy tâm chí mình thật yếu ớt.

Nếu bảo bối của y ngày nào đó thật sự đi lạc, y lại đi tìm về là được, huống chi y sẽ không để bảo bối của mình dễ dàng lạc mất!
Không qua bao lâu, đồ ăn dần dần lên bàn.

Vô Tình dùng khăn nóng ướt lau qua tay, đương nhiên cũng giúp mèo lớn ngồi xổm bên người mình lau mặt và chân trước.


Bất luận vì sao hắn và Utherus ở bên nhau, sự thật là bọn hắn đã ở bên nhau; nên mặc kệ quá khứ và tương lai như thế nào, trước mắt mới là quan trọng nhất.

‘Ăn đi.’ cắt xuống một phần nhỏ thịt lợn sữa để lại trên bàn, Vô Tình đặt cả một con lợn sữa nướng xuống đất, để tiện cho Utherus ăn.

‘Ừ.’ Utherus cúi đầu hít ngửi, đồ ăn nơi này tuy dinh dưỡng không được tốt lắm, thế nhưng hương vị có vẻ thực không tệ.

Nếu A Tình thích, y nhất định phải tìm cơ hội học trù nghệ nơi này mới được.

Nhìn một bàn đồ ăn, Vô Tình yên lặng quyết định mỗi món ăn để lại một hai miếng như vậy là có thể bưng cho Utherus, hình như hắn thật sự gọi rất nhiều đồ ăn……
“Oa! Nhiều đồ ăn như vậy, Tiểu Phỉ ngươi là chuẩn bị mời chúng ta cùng nhau ăn cơm sao?” Bạch Lăng Thiên đánh Kỳ Viêm Phong một hồi đã tay, sau đó tiếp tục giữ nguyên kế hoạch – tìm kiếm Tiểu Phỉ.

Vô Tình vừa bắt đầu ăn không bao lâu, chỉ thấy Bạch Lăng Thiên một thân sạch sẽ và Kỳ Viêm Phong một thân chật vật xuất hiện trong nhã gian của hắn.

Cũng không kinh ngạc gì, Vô Tình chỉ vào Utherus, không hề nể tình trả lời:“Không, là chuẩn bị cho nó ăn.”
“Nhiều đồ ăn như vậy, ngươi cùng một con báo làm sao có thể ăn được hết, không bằng chúng ta cùng nhau ăn đi.” Bạch Lăng Thiên âm thầm quan sát hắc báo, dường như không có việc gì nói.

Vừa rồi hắn đương nhiên là có nhìn thấy hắc báo công kích, nếu còn cho rằng đây chỉ là một con báo bình thường, vậy thì võ công nhiều năm như vậy của hắn, có học cũng uổng.

Nhưng đây thật là yêu thú sao? Bạch Lăng Thiên có chút nghi hoặc.

Yêu thú hắn cũng có may mắn gặp qua hai lần.

Dựa vào miêu tả của tiền nhân và kinh nghiệm của chính mình, con báo này ngoại trừ rất lợi hại, không có điểm nào giống yêu thú.

“Các ngươi nhìn ra rồi?” Nếu mọi người đều là người thông minh, Vô Tình cũng không muốn vòng vo với bọn họ.

Vừa rồi hắn chỉ vào Utherus cũng là muốn quan sát phản ứng khi bọn họ lại nhìn thấy Utherus.

Muốn lấy tính mạng hai người này dưới tình huống không ai biết, đối với hắn hiện tại cũng không phải việc gì khó.

Luận võ, hắn không am hiểu, nhưng giết người, hắn am hiểu!
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Bạch, rốt cuộc con mắt nào của ngươi thấy Tiểu Tình Tình nhỏ yếu -_-|||
Hết chương 73.


Bình luận

Truyện đang đọc