THÚ NHÂN CHI LƯU MANH CÔNG

Hi Nhã ghé vào lò sưởi bên cạnh, tiểu móng gãi gãi chung quanh, giọng nói nghẹn ngào nước mũi “Thúc thúc, khó chịu, ngứa.”

An Bố dang ngồi sau đun nước nóng, cởi áo của bản thân để hong kho, nghe vậy liền phơi áo lên cái ghế cạnh cửa sổ, ôm lấy Hi Nhã, sờ sờ cái bụng cùng cái trán của bé, hỏi “Mũi khó chịu sao?”

Hi Nhã gật đầu thuận theo gối lên ngực An Bố, há to mồm, hào hển thở

An Bố thầm nghĩ bất hảo, vốn cho rằng cục cưng là thú nhân, thể chất tốt, tắm mưa xong thì lau khô sưởi ấm sẽ không sao, nhưng giờ vừa nhìn, dĩ nhiên là bị cảm lạnh, cục cưng nhỏ như vậy, sinh bệnh thực sự có thể lớn có thể nhỏ. Trong túi gã còn có chút thuốc, nhưng không biết cho hài tử nhỏ như vậy dùng được chưa

“La Kiệt, ngươi ôm cục cưng, trước uy cho bé uống chút nước nóng, ta đi tới chỗ Thanh Kiều dược sư một chuyến, cục cưng cảm lạnh rồi,” An Bố đem Hi Nhã bọc trong da thú ấm áp, nhét vào trong lòng La Kiệt,lại xoay người quăng mình vào trong mưa xối xả.

Thanh Kiều dược sư ở trong bộ tộc chủ yếu phụ trách việc đỡ đẻ cho giống cái, sở trường nhất là bệnh tật của giống cái cùng hài tử, nghe An bố nói tình huống đại khái, nghĩ cũng không phải rất nghiêm trọng, hơn nữa ông hiện tại cũng vội vàng đi  tới một nhà khác hỗ trợ đỡ đẻ, bảo uống hai bát thuốc, tỉ mỉ dặn dò làm sao phục dùng, cũng nói sẽ qua nhìn một chút.

Trước đây trong bộ tộc đun thuốc đều là dùng hòn đá nhỏ làm nồi, đun nóng chậm, thời gian dài dược tính tản không ít, hiện tại có nồi gốm nhỏ thì khá. An Bố trước đơn giản làm chút canh thịt, cắt chút khoai tây khối bỏ vào, tam ăn một bữa trễ tới bữa trưa, dụ dỗ Hi Nhã đem thuốc uống.

“Ngươi có lời muốn hỏi ta đúng không, La Kiệt?”Hi nhã sau khi uống thuốc, thì ngủ, La Kiệt đem nhóc đặt lên giường.

“Hiện tại đã không cần hỏi nữa.” La Kiệt liếc gã một cái, thản nhiên nói, từ lúc về, An bố vẫn để trần thân trên, sau khi thấy trên vết sẹo quen thuộc trên vai kia, y làm sao lại không biết, chính mình thân thủ xử lý, bởi vì vết thương quá sâu, y phải may lại hai lần.

An Bố nghe xong lời này, minh bạch La Kiệt đã nhận ra gã, trong lòng thở phào, gã cũng đang buồn làm như thế nào để mở miệng với La Kiệt.

“Ngươi có trách ta lúc đó lừa ngươi hay không?”Nói đến đây cái, An bố trong lòng rất không yên.

“Cái này cũng có, chỉ là không nghĩ tới lại có thể gặp lại ngươi.” La Kiệt đứng lên đẩy cửa sổ ra, mưa bên ngoài rất nặng, chuyện Bố Lai Khắc là thú nhân, y sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng ở bộ tộc sinh hoạt hơn hai năm, cũng chưa từng thấy qua hắc báo có đôi mắt màu phỉ thúy, còn tưởng rằng đó là một thú nhân lưu lạc bên ngoài.

An Bố nhìn thần sắc y, không giống nói dối, vốn là hẳn là an tâm, nhưng cái thái độ ôn hoà này của La Kiệt, thực sự không giống trước kia.

“Ta đương niên có trở lại tìm ngươi rồi…” Không biết vì sao, An bố muốn giải thích.

“Không có có quan hệ. Ta hiện tại qua rất khá.” La Kiệt lên tiếng cắt đứt, đối với mình mà nói, hắc báo là khi y mới tới dị thế,  đã làm bạn cùng y vượt qua khó khăn ban đầu, là đồng bọn thân mật nhất, cùng tên thú nhân trước mắt này… Không có chút nào quan hệ, người đàn ông trước mắt này với hắn mà nói chỉ là người xa lạ mới gặp ngày hôm nay. Ngoại trừ thân tình, y đối với các loại tình cảm luôn luôn không quá lưu ý, trong lòng luôn thuyết phục bản thân, nhưng vẫn là không cách nào quên tia cáu giận nhạt nhòa dưới đáy lòng, không sâu, nhưng thật tồn tại, lúc rời đi không nói một tiếng, bây giờ còn tới hiểu ý hoài cảm kích cùng y quen biết nhau sao?

Cứ vậy qua hai ngày, bệnh Hi Nhã cũng khá, An Sâm cùng An Lạc vây săn cũng đã trở về.

“La Kiệt, ngươi xem, ta mang cho ngươi cái gì, thỏ mắt đen này.” An Lạc đi đầu mang theo một cái giỏ tiến vào, cái giỏ có thể là đến lúc cần mới làm, tay nghề rất thô ráp, đặt giỏ xuống, xốc lên da thú che ở trên, bên trong chen chúc bốn năm con thỏ nhỏ béo béo mập mập oai oai nữu nữu, còn chưa có mở mắt, toàn thân lông tơ bạch sắc đặc biệt mềm, chỉ có chỗ mắt có một vòng lông mao màu xám, loại vật nhỏ này, các giống cái trong bộ tộc đều rất thích, mao nhung nhung, rất được người yêu, mùa đông đem nhét vào trong ngực, làm lô ấm rất tốt, mùa đông năm ngoái Tô Thụy có một con, La Kiệt khó có được trêu ghẹo nói câu: Đây là Thỏ mắt đen không ngủ ngon.

“Các ngươi đã trở về? Lần này có thuận lợi không?” La Kiệt buông Hi Nhã, thấy tiểu tử kia tò mò cầm một con thỏ đi ra đặt chỉnh tề dưới đất, y là một đại nam nhân, đối loại này vật nhỏ khả ái thực sự chưa nói tới có bao nhiêu thích, nhưng tâm ý y nhận.

“Coi như là thuận lợi, lần này bắt được không ít con mồi tốt, còn chưa phân xuống đâu, những thứ này là ta và An Lạc đơn độc săn được.” An Sâm dỡ xuống thứ gì đó trên vai, đi tới, không dấu vết đánh giá La Kiệt, thế nào cảm giác lại gầy, y phục mới hai tháng trước làm mặc ở trên người rộng rãi, người này, bọn họ nuôi thế nào đều không béo được.

“Vậy là tốt rồi.” Bọn họ đi ra ngoài vây săn, La Kiệt nói một điểm không lo lắng cũng là giả.

“Hi Nhã lại đây, hơn nửa tháng không gặp, một chút cũng không thấy lớn.” Hi Nhã hôm nay mọc răng, các thứ đều muốn đem ra mài mài một lần, mấy con thỏ nhỏ bị bé làm sợ đến co lại thành một đoàn, đều nhanh ngất đi.

“An Lạc a cha xinh đẹp.” Hi nhã cầm lấy nhúm tóc màu trắng bạc rũ xuống của An Lạc, bắt đầu chủ động bò lên, liếm liếm mặt.

An Lạc bị bé chọc cười, hung hăng hôn lại hai cái.

An Sâm cũng tới ôm, thân thiết một hồi, đối La Kiệt, bọn họ không thể tùy ý thân cận, cơ hồ đem tất cả nhiệt tình đều đặt trên người đứa bé này.

An Bố từ con suối sau nhà bắt được hai con cá mập, dự định làm đồ ăn trưa cho La Kiệt, người trong bộ tộc không thích ăn cá, nhưng gã biết La Kiệt thích, làm canh cá đặc, La Kiệt mỗi lần đều có thể uống một chén lớn, mới vừa vào cửa, thình lình thấy cả nhà bọn họ bốn miệng thân thiết nói đùa, nao nao.

“An Bố ca ca?” An Lạc kinh hô thành tiếng, quả thực không thể tin được, người bọn họ tìm hai năm, không hề tung tích vậy mà đã trở về.

An Sâm cũng nhìn thấy, nhưng không giống An Lạc nhào qua ôm, thái độ của An Sâm như được đẽo gọt ra, ánh mắt trầm trầm, dù sao cũng không giống dáng vẻ cao hứng.

“An Sâm ca ca.” An bố cũng biết mình lúc trước trộm đi là sai, hiện tại thì có vẻ có chút lo lắng bất túc.

Ai biết gã không gọi tiếng này thì còn hoàn hảo, gọi tiếng này này xong lại làm cơn tức tích góp từng tí một hơn hai năm của An sâm toàn bộ bùng lên, “Ngươi còn dám trở về, xem ta ngày hôm nay có cắt đứt chân của ngươi không.”

An Sâm cũng nhào tới, bất quá điều không phải ôm, là đấu võ. An Bố không thể hoàn thủ, bị An Sâm ấn trên mặt đất thành thành thật thật bị đánh một trận. An Lạc cùng La Kiệt ở một bên ngăn cản cũng ngăn không được, trận đánh này của An Sâm, không có đánh chết, nhưng cũng không có thủ hạ lưu tình, chờ tới lúc An bố từ dưới đất bò dậy, toàn bộ đầu đều lớn hơn một vòng, trên mặt đều là xanh xanh tím tím.

La Kiệt nhìn hình dạng nhịn đau nhe răng nhếch miệng của gã, đột nhiên cảm thấy rất giận, tay xức thuốc cũng nặng thêm, như hận không thể ở trên vết thương trạc xuống một cái lổ, An Bố cũng thấy, lui lui vai, nỗ lực làm ra chút bộ dáng đáng thương.

Sau bữa ăn La Kiệt cùng Hi Nhã đã ngủ say, huynh đệ ba người lúc này mới ngồi một chỗ, bình tâm tĩnh khí trò chuyện, trước mặt huynh đệ từ nhỏ đến lớn của mình, An Bố cái gì cũng không giấu giếm, liền đem kinh lịch hai năm qua đại khái nói một lần, mỗi khi nghe đến chỗ mạo hiểm, nắm tay An Sâm vang lên răng rắc, phỏng chừng còn muốn gõ vài cái, một thú nhân đơn độc ở ngoài là gặp nhiều chuyện nguy hiểm, An Lạc nghĩ có thể trở về là tốt rồi, những thứ khác cũng không muốn truy cứu.

Ba người nói cả đêm, thẳng đến sắc trời hửng mới dừng lại, An Sâm nín cả đêm, hỏi một vấn đề cuối cùng: “giống cái ngươi tâm tâm niệm niệm đi tìm đâu?” Thế nào vẫn không có nghe An bố nói.

Nụ cười của An Bố dừng lại.

An Lạc lôi vai An Sâm, nói rằng: “Trời sáng mau quá, chúng ta ngủ chút đi, dù sao cũng ngày hôm nay cũng không có việc gì, điểm tâm tối nay ăn, để cho La Kiệt cũng nhiều ngủ một lát.” An Bố ca ca một mình trở về, có thể thấy được giống cái là không muốn theo y.

“Quên đi, ngủ.” An Sâm xoa xoa đầu An Bố, An Sâm cũng chỉ là vì cái đệ đệ ngốc hồ hồ không nên thân, vừa đi liền là hai năm, một mình tại bên ngoài trải qua gian nguy, cái giống cái cũng không biết nghĩ như thế nào, tên đệ đệ ngu ngốc này a.

An Lạc trải giường, để ba bó lúa mạch làm gối đầu, cười nói: “Ba chúng ta đã nhiều năm không có cùng một chỗ ngủ.”

“Là La Kiệt.” An bố đột nhiên mở miệng.

“Ngươi nói cái gì?” đôi mắt màu tím của An sâm phút chốc co rụt lại.

An Lạc cũng ngừng công việc trong tay.

“Ta nói giống cái lúc trước ta đi tìm là La Kiệt.” An bố thở sâu, ngẩng đầu lên, bằng bất cứ giá nào, chuyện này sớm muộn cũng phải nói.

“An Bố ca ca, ngươi là nói La Kiệt là giống cái lúc trước cứu ngươi, sau đó ngươi nhất định phải trở lại tìm?”

An Bố gật đầu.

An Sâm nghĩ đầu rất đau, dừng một chút, nói rằng: “Cái này khó trách ngươi không tìm được, La Kiệt là ta cùng An Lạc gặp phải trong rừng hai năm trước.”Tựa hồ hạ quyết tâm thật lớn, An Sâm hỏi tiếp: “Ngươi sau này định làm như thế nào, ngày hôm nay nhất định phải nói ra.”

Mùa hè nhiều muỗi, chạng vạng trong phòng vẩy chút hương phong lan, qua một đêm, hương vị còn đang.

“An Sâm ca ca, An Lạc, sau này ta và các ngươi cùng nhau chiếu cố La Kiệt, được không?” An bố do dự một chút, giao ý nghĩ ẩn dấu thật lâu trong tim nói ra.

Cái khác hai người đều không nói chuyện, huynh đệ là hảo huynh đệ, nhưng giống cái của mình nhiều thêm một người chia xẻ, đổi thành ai cũng không có khả năng cam tâm tình nguyện.

“Hai người các ngươi ngủ trước, ta đi ra ngoài đi một chút, quay về tới cho ngươi câu trả lời thuyết phục.” An Sâm biết mình là đại ca, lúc nào cũng phải có hình dạng một đại ca.

Bầu trời bên ngoài không còn sang rõ, đổi màu xám trắng, mé phía Tây còn lấp lánh mấy vì sao, mùa mưa trên thảo nguyên, không khí rất thấp, An sâm hóa thành thú hình, bay về phía không trung. Trong lòng của y phiền toái, mâu thuẫn, y luyến tiếc La Kiệt, nhưng đệ đệ, as đồng dạng cũng luyến tiếc, từ lúc as và An Lạc còn rất nhỏ đã không có a cha cùng a sao, là hai người thúc thúc nuôi lớn bọn họ, nếu như mình không đáp ứng, dựa vào tính tình bướng bỉnh của An Bố, đó không phải là bức gã hướng vào tử lộ sao? Hơn nữa Ab và La Kiệt nhận thức trước, nếu như muốn ngăn cản, đối với An Bố cũng không công bằng, hoặc là La Kiệt nói không chừng cũng thích An bố ni.

“Nếu như La Kiệt đáp ứng, ta sẽ không phản đối.” Đây là điểm mấu chốt của An Lạc.

“Cám ơn ngươi, An Lạc.”

“Bắt đầu ngủ một chút đi, đại ca sẽ không về nhanh như vậy đâu.”

An Sâm trở về là ở sáng sớm ngày thứ hai.

Đầu ngón tay của An sâm mới vừa chạm tới mặt của La Kiệt, người sau đã tỉnh lại.

“Ta đánh thức ngươi?” An sâm nhẹ giọng hỏi.

“Không có, trời đã sáng, ta cũng nên dậy đi.” La Kiệt xốc thảm mềm mại trên người lên, An sâm săn sóc cầm y phục ở một bên đưa tới.

“Ngày hôm qua ngươi đi đâu? Còn có trên người như thế nào ướt như vậy?”

“Ta đến chỗ Biển Muối đào chút muối bên trong về, bên kia trời đang mưa lên ngừng lại chút thời gian, ngày hôm nay xem ô mai trên sườn núi nhỏ sau nhà đều chín đỏ, ta hái được chút rửa xong, để ở trên bàn bên ngoài, ăn không hết, ta nghiền thành tương hoa quả cho ngươi.”

“Tốt. Ta đi xem.” La Kiệt cười ứng, cảm giác An sâm hôm nay rất không thích hợp.

Không đợi lk xuống giường, An Sâm vươn tay đưa lk kéo.

La Kiệt không có phản kháng, bởi vì sau gáy có dịch thể nóng bỏng chảy xuống.

“La kiệt, ngươi rốt cuộc thích gì? Ngươi nói ra, ta đi tìm cho ngươi.” Người này trong lòng cất giấu nhiều bí mật lắm, gã sờ không tới, hai năm qua gã và An Lạc lảo đảo lục lọi, lại cảm giác thủy chung không đến gần được tâm của người này. Những thứ giống cái trong bộ tộc thích ăn, chơi, bọn họ đều tặng, La Kiệt cũng cười nhận lấy, nhưng trong lòng cũng không thích thú nhiều, bọn họ đều hiểu. Nhưng ngoại trừ những thứ này, bọn họ thực sự không biết còn có thể cho lk cái gì.

“Không có, các ngươi cho ta đã rất nhiều.” La Kiệt vỗ vỗ vai as, tâm tư các thú nhân so sánh với người hiện đại còn đơn thuần hơn, chỉ biết dùng phương thức gần như vụng về là không ngừng tặng đồ các loại này, để biểu đạt tình cảm của mình. Bọn họ làm tốt, chính là lòng của y không ở chỗ này. Y vẫn cho rằng, An sâm là người kiên cường nhất trong cái nhà này,  phải chiếu người trong gia, còn phải dốc sức làm việc trong bộ tộc, còn phải nhớ tìm kiếm đệ đệ trốn nhà đi, mười chín tuổi a, phóng tới hiện đại còn là một đại hài tử, An sâm cũng đã nuôi gia đình rồi.

“An sâm, ngươi vẫn làm tốt, thực sự.” La Kiệt sinh lòng cảm khái, ở trên mặt gã hạ xuống nụ hôn.

Thân thể An sâm chấn động, bên tai phiếm hồng, ngượng ngùng quay lưng lại xóa sạch khóe mắt, trên mặt một lần nữa tràn ra tươi cười, rất vui vẻ nói: “La Kiệt, ngươi lần sau muốn đi cấm địa lúc nào? Ta đã chuẩn bị đầy đủ các thứ.” La Kiệt chỉ có mỗi lần đi bên cấm địa kia tìm gì đó, mới có thể đặc biệt vui vẻ.

“Ngô, mùa thu, sau mùa mưa thì đi qua.” La Kiệt không mở mắt, sợ bọn họ ngăn cản, y vẫn không có nói thật đi, còn là mượn cớ đi cấm địa tìm đồ bộ lúc mới tới đã mặc.

“Đi.” An sâm rất sung sướng đáp ứng, La Kiệt vui vẻ là được rồi, cấm địa những người khác không muốn đi, nhưng có gã và An Lạc ni, ân, vẫn là còn có thể thêm một người.

An Bố cùng An Lạc hai ngày này cũng ngủ không ngon, sau khi đứng lên nghe được An sâm cùng La Kiệt đang nói chuyện trong một gian phòng khác, An bố chủ động đi phòng bếp làm cơm, An Lạc chạy đến trên thảo nguyên đi tìm tiểu tử mỗi sáng sớm nhất định không thấy bóng dáng kia đâu, hôm nay là  trời nắng, ánh dương quang chiếu xuống bãi cỏ, lấp lánh trong ánh mắt, giữa không trung xuất hiện một đạo ánh hồng.

Sự tình cứ như vậy tạm thời định xuống, An bố cũng minh bạch, An sâm cùng An Lạc đáp ứng không phải là không có miễn cưỡng, nhưng gã nghĩ, nếu như bốn người tương lai có thể cùng một chỗ, nhất định sẽ hạnh phúc.

Kể từ ngày đó cùng An sâm nói chuyện xong, La Kiệt đối trong người trong bộ tộc vẫn là lãnh lãnh đạm đạm, nhưng ở nhà có dấu hiệu mềm xuống.

Giữa lúc này lại phát sinh một việc, làm cho người trong nhà cùng tộc trưởng triệt để quyết liệt, ở trong bộ tộc thú nhân, tộc trưởng mặc dù không tính là quyền uy tuyệt đối, nhưng cũng không phải là ai cũng có thể đi khiêu chiến. Chuyện bắt đầu từ chỗ An Lạc, An Lạc là báo tuyết duy nhất trong bộ tộc báo tộc, sinh ra lại có dung mạo so với đại đa số giống cái còn đẹp hơn một bậc, rất là chọc cho lòng một bộ phận thú nhân trong bộ tộc ngứa ngáy khó nhịn, trong này thì bao quát cả hai thú nhân huynh đệ  vẫn cùng Thuận Dẫn chơi đùa, sau đó có một ngày Thuận Dẫn cùng hai người thừa dịp An Lạc ở một mình trên thảo nguyên, nghĩ dùng sức mạnh, sau lại lấy cái cảnh một chết ba thương mà kết thúc, mà người chết kia không khéo lại là nhi tử tộc trưởng Thuận Dẫn. Cái này thì tộc trưởng đừng nói là truyền ngôi cho nhi tử, hay dưỡng lão cũng đã không có người.

Trong bộ tộc thú nhân tương hỗ đấu, tư đấu là chuyện thường xảy ra, nhưng có một quy định là không được tổn thương tánh mạng tộc nhân, tộc trưởng lấy lý do An Lạc tổn thương tánh mạng người, triệu tập trưởng lão trong bộ tộc thương nghị, ngay cả lão tế sư ngày thường không ra khỏi thần miếu cũng thỉnh đi, bảo là muốn đem An Lạc tế tự thần linh.

An Lạc bị giam trong địa lao ở phía dưới thần miếu, An bố đi cầu Liễu lão tế sư, buổi tối mang theo La Kiệt len lén nhìn al.

“An Lạc.” An bố lưu ở phía trên canh chừng, La Kiệt tự mình một người mang theo cây đuốc đi xuống, trong tay còn cầm một rổ thức ăn cùng một ít y phục dầy.

“Ngươi thế nào lại tự mình tới, La Kiệt? Cẩn thận tối, ta đỡ ngươi.” Bậc thang rất trơn, An Lạc từ trong góc phòng chạy tới.

“Vết thương trên người đã băng bó chưa?” Xuống đến mặt đất, ở đây không có gì cả, lạnh lạnh ẩm ẩm, An Lạc ôm La Kiệt ngồi ở trên chân của mình.

“Không có việc gì, thương thế của ta tương đối nhẹ, lão tế sư đã giúp ta băng bó hết, trọng thương chính là bọn chúng, sớm biết như vậy, hẳn là đem bọn chúng toàn bộ giết.”

La Kiệt trong lòng cả kinh, y chưa thấy qua An Lạc như vậy, trong ấn tượng của y An Lạc là một người có tâm địa rất tốt nhưng chút ngại ngùng, những người đó thật sự là khinh người quá đáng, “Đừng như vậy, An Lạc, vì bọn họ không đáng.”

“Ta có đúng hay không sắp chết, La Kiệt?” Gã biết tế tự thần linh là ý tứ gì, là đem người vứt xuống vực không đáy phía sau núi.

“Sẽ không, mọi người chúng ta đều sẽ cứu ngươi, hơn nữa vốn chính là bọn chúng có lỗi trước.” An Lạc ăn, La Kiệt giúp gã để ý mấy vết máu còn dính trên người, tóc cũng bết vào nhau, y phục trên người đều rách.

“Cho dù không thể đi ra ngoài cũng không có chuyện gì, La Kiệt, ta một chút cũng không sợ chết.” Chỉ có luyến tiếc ngươi, còn là Hn, còn có bọn đại ca cùng An bố ca ca.

Câu nói kế tiếp, An Lạc chưa nói, La Kiệt cũng minh bạch. Cho nên khi đầu của al lại gần y, La Kiệt chỉ là lông mi khẽ run, cuối cùng chọn lựa nhắm hai mắt lại, lúc này An Lạc cần thoải mái, điều al mong muốn, mình có thể cho nhất định sẽ cho.

“An Lạc thế nào?” Vừa nhìn thấy La Kiệt đi ra, An bố vội vàng hỏi.

La Kiệt kéo kéo áo, nói: “Tinh thần cũng không tệ lắm, vết thương cũng cầm máu rồi, chúng ta cầm theo nhiều đồ như vậy, al đều ăn sạch rồi.”

“Vậy là tốt rồi, chúng ta quay về, đừng để cho ai nhìn thấy.” Đối với vết tích xanh xanh tím tím trên cổ La Kiệt, ab sẽ không hỏi.

Đã trễ thế này, An sâm còn đang sai người hỗ trợ, lúc La Kiệt đi tắm, sờ sờ cổ của mình, vừa đau lại vừa nhột, cái tên An Lạc này, vốn định cho gã thân một chút thì tốt rồi, không nghĩ tới gã lại kích động, ngay cả cổ đều gặm.

Để cứu An Lạc, người một nhà chưa từng có đoàn kết lại, La Kiệt cũng là sau lúc này mới chính thức ý thức được y cũng là một phần tử của cái nhà này.

An sâm bằng hữu nhiều, hai năm qua ở bộ tộc cũng từ từ có uy vọng, An bố mang về khoai lang cùng khoai tây cũng tìm một cơ hội cho mọi người kiến thức thưởng thức một chút, cũng hứa hẹn ngoài việc để họ thử một chút, thì tương lai có thể phân cho bộ tộc một phần, chỗ lò đốt gốm bên kia liên tiếp xuất hiện tình huống gốm sứ đốt chế ra bị vỡ tan, số lượng thành phẩm lần nữa giảm xuống, người trong bộ tộc đã có thói quen dung đồ gốm nhẹ nhàng, để cho bọn họ một lần nữa dùng đồ đá cồng kềnh, ai cũng không nguyện ý, hơn nữa hai năm qua trên chợ bộ tộc, báo tộc dùng đồ gốm cùng những bộ tộc khác đổi được về không ít vật phẩm thực dụng, nói tới biện pháp giải quyết đồ gốm vỡ tan, La Kiệt chỉ nói tới một ít manh mối sửa chữa, lại chậm chạp không chịu công bố kết quả, chuyện của An Lạc ngừng ở chỗ này, mọi người đóng cửa lại phân tích thì minh bạch chuyện gì đang xảy ra, phương pháp luân phiên sử dụng gậy gộc cùng táo ngọt, rất nhanh lấy được hiệu quả, thanh âm phản đối biện pháp xử lý của tộc trưởng trong bộ tộc càng ngày càng nhiều. Dưới sự dẫn đường tận lực của một nhóm người, đến cuối cùng, mọi người thậm chí thấy An Lạc có thể lấy lực lượng một người địch ba người, ở trong bộ tộc thú nhân tôn trọng lực lượng, đơn giản chính là dũng sĩ, dũng sĩ như vậy làm sao tộc trưởng đều có thể làm vậy, làm sao có thể đơn giản đưa đi tế tự thần linh?

Dưới nỗ lực của cả nhà, một tháng sau, An Lạc thuận lợi được phóng thích, trở thành người kế nhiệm tộc trưởng, chờ đến ngày Tế Nguyệt, sẽ chính thức tiếp nhận chức vụ trở thành tộc trưởng.

“Tại sao có thể như vậy?” Bản thân An Lạc cũng bối rối, sự tình dĩ nhiên xuất hiện nghịch chuyển lớn như vậy.

“Nhờ có La Kiệt ra ý kiến hay.” An sâm cười nói, người tốt người xấu đều là người nhà mình làm, còn tìm một đoàn người giúp đỡ tản ra tin tức.

“Việc tốt ta lại làm không được, ta cũng chỉ có thể diễn người xấu mà thôi.” La Kiệt nâng chén, trên bàn ba người đều theo cạn một cái bát lớn, An bố dùng ống trúc cất rượu trái cây giữ mùi thơm rất tốt.

Trung Ngọ là bữa cơm đoàn viên trong nhà, buổi tối nấu thịt tạ ơn các bằng hữu lần này giúp một tay. Cẩm Quỳ cùng Chu Hi cũng tới, Chu Hi trước đây dù sao cũng thích qua An Bố, cho dù hiện tại không có quan hệ gì nữa, nhưng nhìn An Bố so với người khác cũng tương đối cẩn thận hơn, sau đó Chu Hi rất nhanh chú ý tới ánh mắt An Bố thường thường rơi vào trên người La Kiệt, hơn nữa loại ánh mắt này không giống ánh mắt nhìn giống cái của huynh đệ nên có, Chu Hi chưa thấy qua An bố như vậy, từ đáy mắt đến đuôi lông mày đều tràn đầy mềm mại cùng sủng ái, còn thái độ của La kiệt, nói như thế nào đây, cũng không thế nào thân cận, là không biết, hay là căn bản không thèm để ý?

Lần phong ba này qua đi, ngày lại khôi phục lại bình tĩnh như trước, muốn nói có cải biến, có lẽ là trong bọn họ lúc đó đã sinh ra bao dung cùng quý trọng, quan hệ giữa ba người cùng La Kiệt cũng cải thiện không ít, đối với hành vi thỉnh thoảng vô cùng thân thiết của An sâm cùng An Lạc, La Kiệt không có bài xích như trong quá khứ, về phần An bố, gã còn đang cố gắng. Hết thảy đều ở hướng về phương hướng tốt mà phát triển.

Sau khi mùa mưa đi qua, mỗi ngày khí trời đều rất tốt, Hn giao Tô Tthụy chiếu cố, bốn người bọn họ một lần nữa lại đi cấm địa, An sâm cùng An Lạc vẫn là vì La Kiệt đi tìm đồ thất lạc gì đó, chỉ có An bố minh bạch, La Kiệt là tìm đường về nhà, y vẫn không muốn ở chỗ này, để ly khai, y thậm chí có thể không chút do dự vứt bỏ Hi Nhã.

“Ngươi là không thích An sâm cùng An Lạc, nhưng Hi Nhã không phải là hài tử ngươi sinh sao? Ngươi làm sao có thể nhẫn tâm với nó như vậy?”An bố đuổi theo La Kiệt, dòng suối trong rừng rất nhanh cạn kiệt, chắc là do nước mưa tụ tập thành, tùy mùa mà biến hóa, mùa mưa đã qua, hiện tại đã chỉ còn lại có một vũng nước.

Năm ngoái lúc đến cấm địa, Hi Nhã mới học được kêu ba ba, năm nay Hi Nhã đã rất lưu loát có thể nói ra: Ba ba sớm một chút trở về ôm ta về nhà ngủ. Động tác  đạp nước của La Kiệt dừng lại, ngực đau đớn tựa như bị người ta móc xuống một khối, đó là hài tử y lấy thân nam tử, mang thai tám tháng sinh ra, làm sao có thể không đau?

“Ta biết ngươi cũng không bỏ được, La Kiệt, đừng đi, được không? Lưu lại, chúng ta đều sẽ đối đãi ngươi thật tốt.” An bố cho là y khóc, nhanh chóng bước qua, mới phát hiện La Kiệt trong ánh mắt vẫn như trước thanh thanh lượng lượng, không có một tia xao động.

“Các ngươi? Cho dù ta không đi, mắc mớ gì tới ngươi?” La Kiệt lạnh lùng phản vấn, vốn đã tận lực đè nén, người này tại sao muốn nhắc tới.

“ ta… Thích ngươi, La Kiệt.” Lần đầu tiên đối với người nói lời này, An bố bắt đầu có chút không được tự nhiên, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, kế tiếp thì thuận lợi nói ra, “Từ thật lâu trước thì thích, lúc ở tuyết sơn, ngươi cũng cho ta ở bên cạnh ngươi?”

Chỉ có thể nói An bố lựa chọn thời cơ rất không tốt, La Kiệt hiện tại đầu đầy đều là về nhà cùng ở nơi này đánh giằng co, những thứ này cũng đủ để cho tâm thần y mỏi mệt, nào có tâm tình lo lắng cảm thụ của An Bố, sở dĩ La Kiệt quyết định cự tuyệt thật nhanh là chuyện trong tình lý, “Không có khả năng, ngươi vẫn sớm chết tâm đi.”

Thấy An bố giật mình, La Kiệt xoay người rời đi, hài tử y đều có thể buông tha, còn có cái gì không thể buông tha, ai cũng không thể cải biến quyết tâm phải về nhà của y. Nhưng La Kiệt còn đi chưa được mấy bước, đã cảm thấy thân thể bay lên, rơi vào trong long An bố.

“Ngươi làm gì? Dự định cường ta?” La Kiệt liếc nhìn gã một cái, giọng nói bất thiện.

“Phù chân rồi, không phải sao? Chỉ là không thích ta, ngày mai còn muốn chạy đi.” Bị La Kiệt không chút do dự cự tuyệt như thế, thất lạc đương nhiên sẽ có, nhưng còn không đến mức cứ như vậy buông tha.

An bố bế La Kiệt đặt trên tảng đá cạnh suối nước, ngồi xổm xuống, giúp y cởi vớ, da La Kiệt dù phơi nắng thế nào, so với giống cái trong bộ tộc vẫn trắng hơn rất nhiều, chân cũng không lớn, một bàn tay là có thể bao lại.

La Kiệt giãy hai cái, không có giãy ra, không khỏi cau mày nói: “Buông ra.”

An bố nhãn thần vô tội, có chút ủy khuất nói: “Chúng ta trước đây cùng tắm, ngươi cũng không cản ta, ta hiện tại chỉ là giúp ngươi xoa bóp chân, lại không làm cái gì.”

La kiệt tức giận đến đá một cước lên bả vai ab, còn dám nhắc trước đây, An bố không có phòng bị, bị đá trúng, ngã bệt ra sau, gã vỗ vỗ quần đứng lên, trong mắt lóe lên lên một tia tiếu ý, từ lúc gặp nhau tới nay, giữa gã và La Kiệt trong lúc đó ở chung coi như hòa hợp, nhưng luôn cảm thấy cách một cái gì đó, một cước này đá xuống, trái lại kéo họ lại gần hơn, kế tiếp mỗi cái động tác của La Kiệt đều bị phong kín, chân bị ngăn chặn, thủ bị chế trụ, An bố giữ La Kiệt, từ lòng bàn chân vẫn xoa bóp chân nhỏ, lại ngứa lại trướng, tay An Bố lại lớn, La Kiệt không chịu nổi, kêu lớn lên tiếng.

“Xem ra bọn họ ở chung không tệ.” Rõ ràng lên là cao hứng, nhưng trong lòng An sâm vẫn có điểm thất lạc, La Kiệt thả lỏng tùy ý đến gần như vậy.

An Lạc lại quay đầu nhìn thoáng qua, La Kiệt cắn môi chịu đau, An bố ca ca đưa hai chân y đặt lên trên chân mình, lực đạo trên tay nhìn giảm bớt không ít, hai người bọn họ trước đây nhất định rất tốt.

Lần này hành trình cấm địa vẫn là thất bại mà về, có thể La Kiệt cũng không có nghĩ trầm trọng như lần trước, nếu như cái thế giới kia không có ba ba, chấp nhất trở về của y có thể hay không sẽ ít đi một chút,… ít nhất … Có thể chờ Hi Nhã lớn hơn một chút lại đi?

Hi Nhã ngậm đuôi nhỏ, ngồi xổm ở cửa, thấy La Kiệt vừa từ trên lưng An Lạc rơi xuống đất thì vọt tới, “Ba ba.”

Chuyến đi này một hồi, đã gần hai tháng, sân thật lâu không có thanh lý, cỏ dại mọc thành bụi, trên mặt đất tầng tầng lá rụng, đẩy cửa ra còn có chim tước bay lên, quả chín hồng hồng, um tùm đè nặng cành, chạm xuống bên bệ cửa sổ, An bố đẩy ra chỗ đất dùng để trồng thử khoai tây cùng khoai lang, dây cũng lộ ra, gạt đi một tầng đất hơi mỏng, liền lộ ra khoai tây cùng khoai lang bên dưới lớn như vậy.

La Kiệt ôm Hi Nhã vẫn không có buông tay, trên móng vuốt đều là bùn, màu lông cũng không có rực rỡ như trước lúc y đi.

“Cuối cùng đã trở về, thứ kia tìm được chưa?”Tô Thụy nghe được động tĩnh, từ sát vách đi tới, trong tay ôm một miếng trái cây đã gọt một nửa, hiện đang vội vàng ruột trái cây.

“Còn không có ni.” La Kiệt cười đáp lại.

Tô Thụy thấy y hàng năm đều phải đi một lần, biết chắc là đồ rất quan trọng, cũng không nhiều hỏi, chỉ nói: “Hi Nhã mỗi tối đều muốn tìm ngươi, cũng không chịu ăn cơm thật ngon.”

Bình luận

Truyện đang đọc