THÚ NHÂN CHI LƯU MANH CÔNG

Cái địa phương bí ẩn kia truyền tới đau đớn co rút làm cho Lôi Tấn dừng bước, cái thứ kia của Hi Nhã thực đúng là kinh người, bây giờ nghĩ lại cũng không biết lúc ấy y làm thế nào có thể nhét cái thứ kia vào nữa, lại còn hai tối kia, hai người làm thực kịch liệt, bị thương là chuyện không thể tránh được, chính là vì Lôi Tấn luôn luôn cậy mạnh, nhịn xuống không nói, bộ dáng làm bộ như không có việc gì, Hi Nhã từng có ý muốn bôi thuốc cho hắn, nhưng Lôi Tấn lại kiên trì cự tuyệt, nghĩ tới lần đầu lúc cùng một chỗ với Mặc Nhã, lúc ấy cũng đau, nhưng hôm sau chẳng phải cũng không có việc gì sao?

Nghĩ tới hai ngày này trong lòng  Lôi Tấn có chút hối hận âm thầm, đau đến không nói được, đi đường cũng không dám đi nhanh, ánh mắt a sao Cảnh Việt có chút nghi ngờ

Sau khi ăn điểm tâm, thu dọn thoả đáng, cầm dao đá cùng dây thừng, Hạo Thần, Lôi Tấn cùng Cảnh Bình đều lên núi, thái dương tuy đã lên cao, nhưng sường mù trong rừng lại không có tan đi, thảm cỏ lá cây đều mang theo sương sớm đánh lên người khiến người ướt sũng, cũng may có tiếng chim chóc uyển chuyển thanh thuý, không khí thanh lương, làm cho lòng người thoải mái, tình thần nâng cao, đây thực sự là một địa phương tốt

Cảnh Bình cầm theo dao đá cùng dây thừng, ngân nga những giai điệu chỉ có mình mới hiểu, cước bộ nhẹ nhàng đi phía trước, hai cái đầu nhỏ xinh màu xanh cùng vàng của tiểu tước cứ líu ríu không ngừng lượn quanh đỉnh đầu y, Cảnh Bình giương tay hù chúng nó, hai tiểu tước kia đập cánh bay đi không xa, lại lộn trở về, cố ý đối nghịch với Cảnh Bình

Cảnh Bình quay đầu lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tràn đầy sự hạnh phúc đơn thuần, không thực nghiêm túc oán giận “A sao, Lôi Tấn, hai tiểu tước này không biết đang líu ríu cái gì, lại nghe không hiểu, đuổi cũng không đi.”

Hạo Thần cười trấn an, nói “Người có thể hiểu tiếng chim sao, kia thôi đi.”

Cảnh Bình thở dài, hai tay mở ra, duỗi cái thắt lưng lười biếng, nói “Cũng đúng, làm gì có ai hiểu được tiếng nói của chim đâu? Đi tìm đồng loại của các ngươi đi, tiểu lam tước à.”

Lôi Tấn nhớ tới tiểu tử trong nhà kia, hiểu ý cười, tuy rằng không có hỏi kỹ, những tiểu tử kia dường như không chỉ có thể nghe hiểu được tiếng chim chóc, còn có thể nghe hiểu tiếng của nhiều loài thú khác, lúc ở nhà, thường thấy tiểu tử kia cùng quạ đen còn có tiểu hồ ly kia cùng một chỗ. ‘khắc khẩu’ có chút kịch liệt

“Lôi Tấn, ngươi nhớ tới chuyện vui gì à? Sao vui vẻ như vậy?” Cảnh Bình thấy ánh mắt Lôi Tấn luôn đạm mạc bình tĩnh lúc này lại xuất hiện ôn nhu mềm mại khó thấy được

“Nhớ tới một tên tiểu tử mà thôi.” bản thân lúc trước gặp được y, thế nhưng lại cho rằng đây ; à một con mèo có hình thể khá lớn? Bám người, lại thích làm lúc, nghĩ tới nhưng ngày cãi nhau ầm ĩ, thật có cảm giác như đã trải qua mấy đời, không biết tiểu tử  kia giờ đang ở nhà làm gì. Thực đúng là có chút nhớ nó.

Trên thực tế Lôi Tấn không hề hay biết, tiểu tử kia sớm đã không còn ở nhà, khi An Sâm cùng An Lạc đem tin tức Lôi Tấn đã mất tích quay về, tới buổi tối ngày hôm sau, Minh Nhã thừa dịp đêm tối thì chuồn ra khỏi cửa, cùng biến mất theo còn có tiểu hồ ly cùng quạ đen đã nhanh chóng muốn dựng ổ trong nhà y

“Nga.” Cảnh Bình thấy Lôi Tấn không có ý muốn nói tiếp, liền không hỏi thêm nữa

“Phía trước có một con sông, bên bờ có một mảnh lớn đều là cái thứ ngươi nói kia…” Cảnh Bình thực đau đầu, nghĩ một chút mới nói tiếp “cái thứ ngươi gọi là gạo.”

Trong rừng có rất ít đường đi, trên mặt đất ẩm ướt trơn trượt, Hạo Thần cẩn thận đỡ Lôi Tấn, cũng không quên dặn dò Cảnh Bình chú ý dưới chân một chút

“A sao, rắn.” Cảnh Bình đột nhiên sợ hãi kêu lớn lên, Lôi Tấn nhanh chóng chạy tới, nhất thời trong lòng lại lặng lẽ trở mình xem thường một cái, cùng với tiếng kêu sợ hãi đồng dạng kinh người của Cảnh Bình chính là một loạt động tác dị thường dũng mãnh của y, không đợi cho con rắn đang trường trên đất kia kịp phản ứng, Cảnh Bình đã ba ba ba mấy nhát dao bổ xuống, đầu rắn đã bị đập nát bét

Cảnh Bình vỗ ngực, chạy chậm về, sắc mặt sau khi vận động hồng nhuận dị thường, nói “Vừa rồi làm ta sợ muốn chết.”

Lôi Tấn thầm nghĩ, ta còn không nhìn ra ngươi sợ hãi đâu, chỉ nhìn cái mặt đơn thuần kia vừa rồi lại có một loạt động tác hung mãnh, hắn cũng thấy hoài nghi Cảnh Bình bình thường một bộ dáng tiểu bạch thỏ mơ hồ liệu có phải là giả bộ hay không

“đúng là một con rắn mập.” Hạo Thần sớm không thèm để ý lấy tay bắt rắn, cao thấp nhìn nhìn

Quả thực rất mập, to chừng cổ tay Lôi Tấn, dài tầm ba bốn mét, cái đầu không nhỏ, chính là có chút chậm chạp, nếu không cho dù thế nào, cũng không chết trong tay Cảnh Bình, phỏng chừng con rắn này chết cũng không nhắm mắt

Hạo Thần tựa hồ rất có kinh nghiệm, sau khi cao thấp xem xét, liền nói “không có độc, đêm nay thêm vào bữa ăn.” tiện tay ném vào giỏ trúc sau lưng

Theo đường nhỏ cong cong vặn vặn, cuối cùng cũng tới con đường mà Cảnh Bình quen thuộc, ba người cười nói một chút về mục địch đi ra đây. Nơi này trong rừng là một khối đất trống tương đối bằng phẳng, có nước sông chảy qua, cây rừng thưa thớt, cỏ hoàng trải rộng

Lôi Tấn tuy biết gạo, thế nhưng đối với cây lúa sinh trưởng ra gạo thì ước chừng cũng chỉ biết là một loại cây cao ra bông, thế nhưng ở nói này loại cây ra bông không hề có một cái, mà toàn là những cây hỗn tạp mọc xen vào nhau thành bụi

bọn Hạo Thần cũng không phân biệt rõ, thường ngày họ đều là cắt cả về.

Lôi Tấn mất công sức thật lớn, mới có thể phân biệt lúa cùng cỏ dại, xem xét chuẩn bộ dáng, thì Hạo Thần cùng Cảnh Bình mới bắt đầu thu gặt, vừa vặn, lúc này đúng là lúc mà lúa đã chính mùa, vàng tươi sáng bóng, nhìn thực đẹp mắt, hai người họ nghe Lôi Tấn nói thứ này có thể ăn, liền xuất ra khí lực mạnh mẽ, thu gặt được không ít

Thế nhưng Lôi Tấn nhìn bông này có chút không no đủ, gạo xát ra cũng móp méo không ít, phỏng chừng cũng không thu được nhiều, giữa trưa ba người cũng không về, Hạo Thần sớm đã mang theo ít thịt, nước trong sông sẵn có, ba người nghỉ một chút, chiều lại tiếp tục, trong lúc đó cũng có người đi qua, thấy ba bọn họ bận bụi cắt cỏ, lớn tiếng gọi, cũng không có ai để ý.

Sau buổi trưa, họ đem dây thừng buộc nhưng cây lúa đã cắt xong thành một bó, Hạo Thần cùng Cảnh Bình mỗi người đều cõng một bó cao hơn cả đỉnh đầu họ, nhưng mà vẫn còn lại rất nhiều. Đang lo làm thế nào để trở về, thì thấy Khôn Các tộc trưởng lo họ đi đã lâu còn chưa trở về, liền lên núi tìm. Có thú nhân, tự nhiên không cần lo nghĩ, đem hơn phân nửa đưa cho Khôn Các, còn lại một ít thì Hạo Thần cùng Cảnh Bình thoải mái chia nhau cõng về

Lúa đã cõng về, đặt sau hậu viện trải rộng để phơi nắng

Chuyện tới nước này, Lôi Tấn thật ra vẫn còn có thể nhịn một chút, nhưng Cảnh Bình lại nhịn không được, không ngừng truy hỏi gạo này ăn như thế nào. Lôi Tấn đành phải nói hai cách nấu thông dụng nhất, là cháo cùng cơm

Không có công cụ, đành phải dùng tay chà xát, đến lúc sau bữa tối, Cảnh Bình đưa tới một chén gạo lớn

“ Lôi Tấn, thứ này cho ít hay nhiều nước?” Cảnh Bình ở trong bếp đã muốn đầu hàng

“thêm năm chén nước.” Lôi Tấn nhìn bộ dáng gạo này phỏng chừng cũng không dễ nấu, thêm nhiều nước thêm nhiều củi tốn nhiều thời gian hơn nấu chắc sẽ được

Cảnh Bình nghe lời ở trong bếp cho thêm nhiều củi, sau khi sôi, để nhỏ lửa nấu, mùi thơm của gạo nhanh chóng tản ra

“Cảnh Bình, nhà ngươi đang làm gì thế? Sao lại thơm như vậy?” Phòng bếp nhà Cảnh Bình ở sát tường ngoài, một giống cái trung niên ở trước cửa ngó vào, thăm dò hỏi

“là gạo Lôi Tấn tìm thấy.” Cảnh Bình cười tủm tỉm đi ra trả lời

“nga, là cái giống cái mà Cảnh Việt tìm về.” người kia đáp lại một câu, sau đó bước đi

“họ còn chưa có biết gạo là cái gì, ngửi mùi thực sự rất ngon, mai chúng ta lại đi gặt thêm một ít đi.” Cảnh Bình ghé vào tay vịn trên ghế dựa của Lôi Tấn, ánh mắt toả sáng

Lôi Tấn cũng nghĩ vậy, càng nhiều càng tốt, liền đồng ý gật đầu

Hạo Thần xuất môn làm việc đã trở về, xử lý sạch sẽ con rắn kia, liền bỏ vào nồi, lại bỏ thêm cả gà rừng vào cùng nấu

Tới bữa cơm chiều, Lôi Tấn rốt cục đã được uống cơm cháo, ấm áp đặc đặc, cảm giác dạ dày bị tra tấn lâu dài rốt cục đã được an ủi hoàn toàn, còn có thịt gà rừng và thịt rắn ngon lành, bốn người đều ăn rất ngon, ngay cả thú nhân duy nhất trong nhà luôn luôn không thịt không vui là Khôn Các sau khi uống một chén cơm cháo, cũng khen hương vị này quả thực không tồi

———-

Mấy ngày tiếp theo, việc ba người chủ yếu làm chính là lên núi gặt lúa, Khôn Các có rảnh cũng tới hỗ trợ, hàng xóm láng giềng thấy người một nhà bọn họ cả ngày cứ tiến tiến xuất xuất không ngừng, liền nhỏ giọng hỏi thăm, thế nhưng muốn thức ăn cho gà? Tất cả mọi người đều cảm thấy không hiểu, nhưng lại có thêm một nhà có tầm nhìn rất xa từng theo nhà Cảnh Bình, liên tục mấy ngày đều bám theo bọn Lôi Tấn thu gặt lúa, lúa là mọc hoang, tự nhiên mọi người đều có thể lấy, hơn nữa cũng có rất nhiều, nên chẳng có ai đi ngăn cản họ

Chính là đứa con trai của nhà thú nhân kia có chút không bình thường, rõ ràng là có chút bất thường, tuy nói là đi gặt lúa, thế nhưng ánh mắt lại cứ luôn liếc đến trên người Cảnh Bình cùng Lôi Tấn.

Cảnh Bình tương đối chậm chạp, hơn nữa niên kỉ lại nhỏ, tự nhiên cảm giác đối với chuyện này rất trì độn, nhưng Lôi Tấn lại khác, từ ánh mắt đầu tiên, hắn chỉ biết cái gã tên Vinh Xuyên này không có ý tốt

Tựa như hiện tại Cảnh Bình đang xoay người gặt lúa, áo trên mở rộng, lộ ra vòng eo thon nhỏ nhắn, cái tên Vinh Xuyên ở bên bờ sông bên kia liền nhìn không chớp mắt.

Lôi Tấn đi qua, ngăn trước thân thể Cảnh Bình, nhướn lông mày, ý tứ cảnh cáo nồng đậm liếc nhìn sang dã. Tên kia lập tức cúi đầu, làm bộ tiếp tục thu lúa

Lúa trong nhà đã phơi nắng đầy sân, vài người thương lượng buổi sáng nay cắt xong thì tạm thời không làm nữa, chờ trong sân có khoảng trống thì sẽ tiếp tục

“Lôi Tấn, ngươi ở chỗ này chờ là được, ta và a sao sẽ quay lại đi chuyến nữa. Nói không chừng ca ca và Hi Nhã hôm nay cũng có thể sẽ về.” Cảnh Bình cùng Hạo Thần đem những bó lúa đã bó xong cõng lên

“được, ta vừa lúc ở đây trông mấy thứ của chúng ta.” Lôi Tấn đáp

Hạo Thần thấy trong rừng thỉnh thoảng còn có người đi lại, hơn nữa ở nơi này cũng không có loại dã thú to lớn gì hay lui tới, phỏng chừng cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, nên đồng ý

Nhìn họ đi xa, Lôi Tấn dùng chân đem dây thừng cùng dao đá gì gì đó bỏ sang bên, ngồi trên đống rơm nghỉ một lát, tảng đá lớn nhất ở nơi này là chỗ bọn họ thu gặt, trên mặt đất hiện tại trống rỗng, bốn phía xung quanh chỉ có chút cây cỏ cao cao

Ở phía sau Lôi Tấn, một bóng người liếc nhìn xung quanh một chút, thấy không ai chú ý đến chỗ này, liền điểm mũi chân nhẹ nhàng nhanh nhẹn tiến lại gần….

Bình luận

Truyện đang đọc