THÚ NHÂN CHI LƯU MANH CÔNG

Mọi người đều vây lại đây, có rất nhiều người không biết là có chuyện gì xảy ra, thấy Vinh Xuyên bị đánh thực thê thảm, chỉ có thể nằm trên đất thở hổn hển, những ngưòi trong bộ tộc nhìn tình cảnh này phần lớn đều không đành lòng, hơn nữa người đánh lại không phải là người trong bộ tộc, có mấy người trẻ tuổi xúc động định tiến lên ngăn lại, nhưng lại bị mấy người lớn tuổi hơn nhìn hiểu được sự tình ẩn bên dưới ngầm kéo lại, dùng ánh mắt ý bảo nhìn Khôn Các cùng Cảnh Việt bên kia, hai người đó đều ở đây, lại không nói cái gì, làm sao tới lượt họ can thiệp

Mấy người… trẻ tuổi kia đúng là có chút xúc động, nhưng cũng không phải kẻ dốt nát, thấy vậy lập tức im lặng lui vào trong đám người, chính là trong đám người đó có người ở gần nhà Vinh Xuyên, mặc dù không thường qua lại, nhưng ngẩng mặt cúi đầu vẫn là thấy nhau, liền lặng lẽ chuồn xuống núi, tính toán muốn nói trước cho a sao Vinh Xuyên chuẩn bị tinh thần

Lôi Tấn thấy Hi Nhã sắp đem tên kia đánh chết, cũng không để ý tới Cảnh Bình an ủi, liền nhanh chóng chạy tới ngăn lại nói “Hi Nhã, đừng đánh.” Hi Nhã mà đem gã đánh chết, mình sao có thể báo thù, thù hận của bản thân đương nhiên phải di chính mình báo mới có lời, hắn còn chưa có chết đâu, để cho người khác báo thù hộ thì tính là chuyện gì chứ?

Hi Nhã nghe thấy Lôi Tấn bảo dừng, liền đoán Lôi Tấn có chủ kiến của mình, mà y cũng có thể ổn định lại cảm xúc của mình một chút, nắm tay thu về, thấy Vinh Xuyên nằm trên đất một bộ dáng nhút nhát không ngừng xin tha, nghĩ thầm, huynh đệ bọn họ phủng Lôi Tấn trong tay còn sợ hắn rụng một cọng tóc, cái con lợn này lại còn dám cậy mạnh cưỡng ép sao?

Vì chưa hết giận nên Hi Nhã đạp thêm một cước, Vinh Xuyên đưa lưng về phía mọi người, nên người phía sau chỉ thấy Hi Nhã đạp lên đùi gã một cước, nhưng Cảnh Bình và Lôi Tấn lại đúng lúc đứng trước mặt, nên rõ ràng nhìn thấy một cước kia của Hi Nhã là đạp thẳng vào giữa hai chân Vinh Xuyên, cuối cùng, còn ra vẻ không nặng không nhẹ là giẫm thêm một cái, Vinh Xuyên im lặng há to mồm, tựa hồ thở cũng không nổi, cả người run rẩy, rốt cục không nhúc nhích

Một giọt mồ hôi lạnh trong lòng Lôi Tấn rơi xuống, nghĩ thầm, về sau dù có chọc ai cũng ngàn vạn lần không chọc đên Hi Nhã, đây là cái kết luận đầu tiên mà Lôi Tấn rút ra trong ngày hôm nay. Thủ đoạn thu dọn người của thằng nhãi này, so với mình tuyệt đối không kém phần nham hiểm, nếu như một cú lên gối kia của mình, chỗ kia của Vinh Xuyên còn có thể có một hai phần trị khỏi, nhưng một cước này của Hi Nhã, hắn đã xác định, cái chỗ kia của Vinh Xuyên chỉ còn nước là đồ bài trí

Hi Nhã đi qua, đưa tay ôm bả vai Lôi Tấn, vẻ mặt đầy hối hận cùng đau tiếc, thâm tình chân thành nói “đều do ta không tốt, không bảo vệ tốt cho ngươi, bất quá hiện tại không có việc gì nữa, ta ở đây rồi.” Thấy áo Lôi Tấn bị xé rách, y không chút do dự cởi đồ của mình ra phủ lên người hắn

Ánh mắt Lôi Tấn run rẩy, nhìn Hi Nhã, im lặng hỏi: Ngươi làm cái trò ghê tởm gì vậy?

Rõ ràng biết mình không thích làm trò ở bên ngoài, Hi Nhã chưa bao giờ ở trước mặt hắn có biểu hiện rõ như vậy, hôm nay uống lộn thuốc sao? Làm hai tóc gáy của hắn đều xếp hàng dựng đứng lên cả rồi

Hi Nhã nắm tay che lên miệng giả bộ khụ một tiếng, khoé mắt chuyển, ý bảo còn cái tên hôn mê trên đất đó, đem người ta đánh thành như vậy, chí ít cũng phải lấy một cái cớ hợp lý, sau chuyện này, chúng ta vẫn còn phải ở lại đây, tuy rằng sớm hay muộn họ cũng sẽ rời khỏi đây.

Lôi Tấn nhanh chóng hiểu được ý của Hi Nhã, nhưng bảo hắn hoá thân thành cái dạng liễu yếu gió bay, bộ dáng điềm đạm đáng yêu uỷ khuất, hắn thực làm không nổi, hơn nữa hắn còn là một đại nam nhân, làm ra thư thái kia, còn chưa khiến người khác ghê tởm, bản thân trước đã ghê tởm chết rồi, vì thế Lôi Tấn đành hé mặt mộc của mình ra. Không chút cảm xúc

Mọi người nhìn trong mắt, rồi cũng hiểu ra theo những cách khác nhau, bọn họ tới chậm một chút, cũng không biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì, giờ xem hành động của Hi Nhã, trong lòng thấy làm quá mức, giờ lại thấy biểu tình của Lôi Tấn, cũng chỉ cho là vừa rồi Vinh Xuyên đã làm hơi quá đáng, khến giống cái này sợ hãi. Tuy không tận mắt chứng kiến, thế nhưng nhìn Vinh Xuyên bị đánh bầm dập thế này, mọi người như cây cỏ đầu tường bị gió đông thổi tới, đảo hướng nhìn sang Lôi Tấn.

Cảnh Bình đứng ở một bên, nhìn ánh mắt hai người tới tới lui lui, trong đó hàm chứa ăn ý vô cùng thân thiết không cần nói cũng hiểu, sác mặt càng thêm ảm đạm, y nắm tay mình, cho bản thân thêm khích lệ, Cảnh Bình, Hi Nhã cùng Lôi Tấn là bầu bạn, ngươi không thể ghen tị, ngươi phải đem hai người họ trở thành ca ca của mình mới đúng

Đưa tay lau lau nước mắt, Cảnh Bình nói “Hi Nhã, Lôi Tấn còn chưa ăn trưa đâu, chúng ta về nhà trước đi, chuyện này bộ tộc nhất định sẽ xử lý, ngươi yên tâm.” Tiếp theo còn nói thêm “Kỳ thực đều do ta không tốt, ta không nên đưa ra chủ ý lộn xộn này, để Lôi Tấn ở lại trên núi một mình.”

Lôi Tấn nghe vậy nhíu mày một chút “Chuyện này mắc mớ gì tới ngươi? Lúc các ngươi về thì Vinh Xuyên đã sớm về nhà. Cảnh Bình ngươi đừng suy nghĩ bậy bạ.”

Hi Nhã cũng vỗ vỗ bờ vai Cảnh Bình an ủi “ta kỳ thực cũng không có ý trách ngươi, ta cùng Lôi Tấn đều coi ngươi như đệ đệ, nhà chúng ta cả ba huynh đệ đều là thú nhân, nhưng nhà thúc thúc ta lại có Lý đệ đệ là giống cái tuổi cũng xấp xỉ ngươi, mỗi lần nhìn thấy Cảnh Bình đều nhớ đến nó, bất quá nó lại không giống như Cảnh Bình, lúc nào cũng nghịch ngợm.”

Lôi Tấn nghĩ thầm, hắn có thể nhìn ra Cảnh Bình đối với Hi Nhã có chút ý tứ, Cảnh Bình tuổi dù sao cũng còn nhỏ, cho dù cực lực che dấu, thế nhưng tiểu tâm tư kia vẫn lộ rõ trên mặt, hắn cũng không tin Hi Nhã lại không biết. Đệ đệ cái gì đều là lấy cớ, kỳ thực nói trắng ra là cự tuyệt, xem trình độ thuần thục này của Hi Nhã, phỏng chừng cũng không phải lần đầu, ít nhất trong bộ tộc còn có một Gia Nặc, mỗi lần gặp mặt đều trừng mắt với hắn, cứ như sợ người khác không biết mắt y to vậy

Ừ, khoản nợ đào hoa rất nhiều, Lôi Tấn đưa ra kết luận thứ hai trong ngày.

Cảnh Bình trong lòng đắng chát, thế nhưng sớm đã có chuẩn bị, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn

Khôn Các chỉ tay vào vài người, đem Vinh Xuyên nâng dậy, đưa về bộ tộc, trên đường xuống núi thấy a sao Vinh Xuyên chạy tới, nhìn thấy bộ dáng Vinh Xuyên, ôm gã khóc lớn, mắng kẻ xuống tay tâm tàn nhẫn

Hi Nhã đỡ Lôi Tấn đi cuối cùng, nghe thấy tiếng mắng càng lúc càng khó nghe, cuối cùng lại nghe nhắc tới a sao của mình, sắc mặt lập tức đen kịt.

Hạo Thần thấy vậy, chán ghét nhíu mày, cùng làm a sao của người ta, người này ngoài miệng rất vô đức, vì thế bước ra từ trong đám người, lớn tiếng nói “Ngươi cũng đừng ở đó mà la hét nữa, ngươi cũng biết, trên phiến đại lục này bất luận là bộ tộc nào đối với một thú nhân dám ép buộc giống cái hình phạt chính là trục xuất, đánh gã như vậy xem như đã nhẹ tay, hôm nay cho dù có đánh chết, ngươi cũng không thể nói gì.”

A sao Vinh Xuyên biết Hạo Thần nói có lý, cũng không dám cãi chày cãi cối, chỉ lúng ta lúng túng nói “Vinh Xuyên tuổi còn nhỏ, nhất thời không hiểu chuyện.”

“đừng dùng tuổi còn nhỏ làm cớ, mười tám mười chín đã thành niên rồi, người khác ở tuổi của nó cũng có thể làm a cha, đều chăm sóc rất tốt giống cái cùng bảo bảo của mình.” Hạo Thần nghiêm nghị nói, một chút cũng không thấy ôn hoà từ ái ngày thường

A sao Vinh Xuyên cúi đầu, hoàn toàn không phản đối. Ánh mắt Khôn Các nháy nháy, nguyên bản vài người đang giúp đỡ Vinh Xuyên, liền không để ý đến phản đối yếu ớt của a sao gã, nâng gã đi trước

Thấy mọi người phía trước đều đã đi, Lôi Tấn đột nhiên nhớ tới một việc, hắn dừng bước lại cùng mọi người cách xa một khoảng, nheo mắt lại, thế nhưng một chút cũng không ảnh hưởng tới ánh mắt sáng quắc đang ngó chằm chằm vào Hi Nhã “Ta hình như chưa từng hỏi qua niên kỷ (tuổi) của các ngươi.”

Cái gã Vinh Xuyên kia nhìn như thế nào cũng phải tới hai mươi, nhưng a sao Cảnh Bình lại nói gã mới có mười tám mười chín, vậy còn Hi Nhã, Mặc Nhã thì sao?

Lưng Hi Nhã phát lạnh, trước kia nghe qua Lôi Tấn nói hắn đã 28 tuổi, mặc dù mình không tin, thế nhưng nghe a sao nói qua hai thế giới không hề đồng dạng. Bản thân đành tạm thời tin Lôi Tấn đúng là 28 tuổi, nhưng tuổi của mình, tạm thời vẫn không nên nói cho hắn biết thì hơn

“Hi Nhã, Lôi Tấn, hai người các ngươi sao lại đi chậm đến vậy? mau tới đây đi.” Hạo Thần quay đầu thì thấy hai người đang chụm đầu vào nhau nói chuyện.

“Hạo Thần thúc thúc đang gọi chúng ta kìa, chúng ta qua nhanh đi.” Hi Nhã bắt lấy cơ hội nhanh chóng nói

Tránh được mùng một, xem ngươi có thể tránh thoát mười lăm không? Càng kkhông nói càng cho thấy rõ trong lòng ngươi có quỷ. Nhưng thấy y một bộ nóng lòng muốn lảng tránh, vì thế hắn cũng miễn cưỡng gật đầu đáp “hảo, đi thôi.”

Trong lòng Hi Nhã thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng thoát khỏi một kiếp, nhưng tiếp theo phải làm sao đây?

Ở nhà Cảnh Bình ăn cơm trưa xong, Hi Nhã muốn mang Lôi Tấn sang nhà Hạo Dương ở, chuyện Vinh Xuyên không phải nhất thời là có thể giải quyết xong, dù sao nơi này cũng là Bộ tộc Hổ tộc, nội bộ người ta cũng cần phải thảo luận

Cảnh Bình im lặng đi vào bếp đem non nửa túi gạo bê ra, bởi vì không có công cụ tuốt vỏ, những hạt gạo này đều là do Cảnh Bình lấy tay chà xát, Lôi Tấn sao có thể để y làm thế, hai người đưa đẩy, Hạo Thần nhìn thấy, từ trong túi đổ ra một ít để lưu lại, còn lại đưa cho Lôi Tấn nói “Không có ngươi, chúng ta cũng không biết thứ này còn có thể ăn, cái này ngươi cầm đi, bọn ta cũng lưu lại một ít, trong viện cũng còn rất nhiều mà, chờ phơi nắng xong, bọn ta sẽ nghĩ cách tuốt vỏ, chứ cứ lấy tay chà xát thế này cũng rất phiền toái, lại chậm nữa.”

Nói tới đây mà còn từ chối nữa, Lôi Tấn cũng thấy có chút làm kiên, hắn liền đơn giản hào phóng nói lời cảm tạ. Về công cụ tuốt hạt, lúc trước hắn mơ hồ có thấy trên điện ảnh, thế nhưng ấn tượng cũng không sâu lắm, nếu muốn hắn làm ra, kia lại là chuyện ngàn lẻ một đêm

Nếu đổi thành La Kiệt thì còn có thế, hắn thì không

Sau khi tới nhà Hạo Dương, Lôi Tấn khẩn cấp chạy tới con suối sau nhà tắm rửa, nhịn tới bây giờ đã là cực hạn, từ sau cái lần Lôi Tấn đi tắm lại suýt chết chìm, Hi Nhã lo lắng hắn ở một mình, liền vào nhà lấu khăn rồi theo sau. Sau khi giúp hắn cởi quần áo, mới thấy rõ những dấu tay xanh xanh tím tím trên người hắn, ánh mắt bỗng dưng tối lại, nhưng cũng không hỏi thêm cái gì, chỉ đỡ hắn xuống nước, sau đó cũng cởi đồ rồi nhảy xuống.

Lôi Tấn hiện tại đối với y có đề phòng, thấy y cũng nhảy xuống, khẽ hừ một tiếng, hỏi “Ngươi sao cũng theo xuống?”

Hi Nhã vò cái khăn vải trong nước, cười mà như không cười đáp “ta vài ngày liên tục săn thú nên cũng muốn tắm a.”

Lôi Tấn thấy lý do của y chính đáng, bản thân cũng không phải kẻ không có lý lẽ. liền mặc y, chính là ngầm lặng lẽ đề phòng, tránh lại bị y ăn thì mệt, đem bản thân từ từ chìm xuống

“làm gì?” Lôi Tấn vừa mới quay lưng đi, liền nghe thấy tiếng Hi Nhã rẽ nước đi qua

“ta chà lưng cho ngươi.” Hi Nhã nắm vai hắn nói

Lôi Tấn hoài nghi liếc y một cái, không thể trách hắn đa nghi, thật sự là Hi Nhã mỗi lần trước khi làm chuyện đó, thì một chút dấu hiệu cũng không có, ai biết lần này có thực không phải hay không.

“nơi này có còn đau hay không?” đầu ngón tay Hi Nhã khẽ vuốt chỗ bị nắm tới xanh tím bên hông Lôi Tấn

Lôi Tấn sợ nhột, thân thể co rụt lại, vốn muốn nói: Có chuyện thì nói, đừng động tay động chân. Nhưng khi thấy đáy mắt Hi Nhã ngấm ngầm giấu diếm lo lắng chịu đựng, thì nhất thời thấy đầu đau nhức, cố nén tính tình của mình xuống nói “Không sao, là do lúc giãy giụa lưu lại thôi.”. Nghĩ nghĩ rồi nói thêm “đừng nhìn nữa, ghê tởm chết ta, muốn chà lưng thì làm nhanh chút đi, cảm giác trên người muốn thối hết rồi, Vinh Xuyên chết tiệt.” Nghĩ đến tên kia, Lôi Tấn giống như lại cảm thấy cái tay bẩn thỉu kia còn đặt trên người mình, nhịn không được xì một cái.

Hi Nhã thấy hắn xoay người tựa lên bờ, đưa lưng về phía mình, biết Lôi Tấn đây là đã đồng ý, lúc này mới lấy khăn qua chà lưng cho hắn, tới chỗ xanh tím bên hông kia, Hi Nhã cũng không dám mạnh tay, chỉ nhẹ nhàng chà qua hai cái

“Dùng lực một chút, lau chỗ đó nhiều thêm hai lần nữa.” Lôi Tấn cơ hồ không có cảm giác, có thể thấy được lực đạo của Hi Nhã khi lau qua đó có bao nhiêu nhẹ.

Hi Nhã tăng thêm khí lực, thẳng tới lúc cái lưng bị chà xát tới đỏ ừng, Lôi Tấn vẫn hô tiếp tục.

Hi Nhã thở dài, không biết nghĩ tới cái gì, liền thử mở miệng hỏi “Lúc ta chạm vào ngươi, ngươi cũng cảm thấy ghê tởm sao?”

Lôi Tấn dừng một cHạo Thầnú, không đáp, chỉ nói “Ngươi đừng có nói sang chuyện khác.”

Hi Nhã nghĩ thầm rốt cuộc ai mới là người đang nói sang chuyện khác? thế nhưng Lôi Tấn cũng không lập tức phủ nhận, y cũng nên thảo mãn

“không thể lau nữa, còn lau nữa, sẽ rách da.” Hi Nhã đỡ thắt lưng Lôi Tấn kéo thấp xuống, còn nói thêm “ta có một biện pháp khác, có thể giúp ngươi quên.” Nói xong đôi môi nóng bỏng liền dán lên, dọc theo những dấu vết xanh xanh tím tím từng tấc từng tấc trên thân Lôi Tấn hôn lên.

“Không cần đùa, Hi Nhã.” Lôi Tấn sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhưng thắt lưng lại bị Hi Nhã giữ chặt, căn bản không cử động động.

“Sẽ thực thoải mái.” Tay Hi Nhã xuyên qua hai chân Lôi Tấn, thuần thục linh hoạt an ủi

Cảnh Việt nghĩ con mồi của Hi Nhã còn chưa có lấy về, liền đưa qua cho y, gõ cửa trước thì không thấy ai trả lời, liền tự mình đẩy cửa vào, còn chưa có vào phòng, thính giác nhạy bén của thú nhân khiến Cảnh Việt nghe thấy động tĩnh không nên nghe, Cảnh Việt liền đem con mồi để ở cửa phòng, lý trí nói cho y biết hiện tại nhất định phải rời đi, nhưng mà trong lòng lại tựa như bị vuốt mèo cào qua, thúc đẩy y nhanh chóng chạy vào nhà, cửa sau không khoá, bên suối có cây cùng cành lá dầy đặc rủ mình xuống nước, thấp thoáng giữa những tán lá, là hai thân thể đang dán vào nhau, những thanh âm mơ hồ vỡ ra từ đó

“Mấy ngày nay trong đó còn đau không?” đây là tiếng của Hi Nhã

“ưm… Rút ra…” Cái này là tiếng của Lôi Tấn

Bên tai Cảnh Việt nóng bừng, xoay người bỏ chạy, đến cánh cửa cũng quên đóng lại.

“Xem ra đã tốt lắm rồi.” Hi Nhã rút ngón tay ra.

“Cút.” Lôi Tấn đá y một cước, đã nói tốt rồi, y lại còn muốn luồn tay vào kiểm tra.

Cứ thế qua vài ngày, Lôi Tấn đều ở trong nhà không ra khỏi cửa, ngày ngày cũng bình thường, ngay cả ngọn gió thổi qua cũng rất nhẹ nhàng, mang theo hơi thở tươi mát cổ xưa.

Chuyện của Vinh Xuyên hắn cũng lười hỏi tới, lúc ấy tuy hận đến nghiến răng nghiếng lợi, thế nhưng khi nghe Hi Nhã nói Vinh Xuyên lần này có thể thực sự bị trục xuất, hắn liền cảm thấy không cần thiết phải đuổi tận giết tuyệt nữa, đương nhiên điều kiện tiên quyết là Vinh Xuyên còn chưa có làm gì, nếu như ngày đó Vinh Xuyên thực sự đụng vào hắn thì lại là chuyện khác, trục xuất thì nhất định, nhưng ngoài việc đó, không lột da hổ của gã thì không được

Lôi Tấn ở đây ngày ngày trôi qua bình an, cũng không biết bộ tộc dưói chân núi đã nháo thành cái dạng gì, vốn giống cái ở mỗi một bộ tộc đều thực sự rất trân quý, luôn luôn được trân trọng, Vinh Xuyên lần này lại làm chuyện không tốt, dám trắng trợn dùng sức mạnh cưỡng đoạt, này còn chưa nói, nghe nói giống cái kia còn có một bầu bạn, lúc thú nhân bầu bạn kia ra tay ngăn cản, Vinh Xuyên lại còn dám đánh trả, tội càng tăng thêm một bậc, đúng là tội ác tày trời

“Nhìn thấy không, nhìn thấy không, chính là y, chính là y đó, chính là thú nhân Báo tộc kia, một đường tìm tới đây, mới tìm thấy giống cái của mình ở trong bộ tộc chúng ta.” Vài giống cái trẻ tuổi của Hổ tộc tụ tập lại, thấy Hi Nhã, Cảnh Việt còn có thêm mấy thú nhân nữa từ trên cầu đi xuống

“thực là một thú nhân tuấn mỹ, hơn nữa y đối xử với bầu bạn thực tốt.” Vài giống cái kia thấy người tơi cần cũng không kiêng kị, đều là người cùng một bộ tộc, những giống cái này cũng không sợ thú  nhân sẽ thương tổn họ

“Nhưng y giống như không bị thương a, ta thấy Vinh Xuyên lại bị thương không nhẹ.” Trong đó có một người giống như có lý trí đưa ra nghi vấn

“Ngu ngốc, nhất định là Vinh Xuyên kia tay chân bất lợi, tự đánh lên người mình.” Một người khác gõ đầu y, ánh mắt nhìn Hi Nhã tràn ngập ánh sao.

“Nga nga… thì ra là như vậy?”

“Nhất định là thế.”Chung quanh là một mảnh thanh âm phụ hoạ.

Không thể không nói đây chính là sức mạnh của lời đồn a.

Cuối cùng kết quả xử lý đúng là Vinh Xuyên bị trục xuất khỏi bộ tộc Hổ tộc, đối với thú nhân mà nói đây tương đương với trừng phạt nặng nề, phải biết rằng một thú nhân muốn độc lập sinh tồn trong thiên nhiên đúng là thực sự khó khăn, thế nhưng chuyện kia đã truyền ra khắp bộ tộc, ai còn dám lưu kẻ như vậy ở lại, vạn nhất một ngày nào đó các thú nhân đều phải ra ngoài, các giống cái trong nhà phải làm sao?

Hạo Thần từ sớm đã mang theo một ít gạo cùng thịt qua thăm Lôi Tấn, thuận tiện nói kết quả lần này cho hắn biết

“Vậy a sao của gã thì sao?” Mấy ngày nay ở chung, Lôi Tấn đã sớm nhìn ra sự yêu thương của a sao Vinh Xuyên đối với gã không phải bình thường

“Ai…” Hạo Thần thở dài, nói “đã đi theo rồi, chỉ mong Vinh Xuyên lần này có thể trưởng thành chút, nếu ra bên ngoài còn cứ dựa vào a sao của nó dưỡng thì….”

Câu nói kế tiếp Hạo Thần không nói nữa, Lôi Tấn cũng hiểu.

“A sao Vinh Xuyên quá cưng chiều nó.” Hạo Thần lắc đầu, cũng hiểu được thực sự bất đắc dĩ

Lôi Tấn cười cười, không nói gì

Hạo Thần nhin về phía hắn, trong mắt Lôi Tấn chợt loé lên một chút cảm xúc không rõ, rồi quay về bình tĩnh.

Cánh tay Lôi Tấn trừ bỏ có chút nhức mỏi, đã không còn cảm giác gì quá lớn, Hi Nhã mấy ngày nay đều bận bịu chuẩn bị đồ ăn, lại qua chỗ Mộc Nguyệt lấy ít dược, nghĩ đã qua nhiều ngày liền cùng Lôi Tấn quay về Báo tộc

Bình luận

Truyện đang đọc