THUẦN PHỤC

Nếu không phải được Trình Hoài Cẩn dẫn tới đây, có lẽ Tô Chi mãi mãi cũng không thể biết được, hoá ra ở nơi con hẻm sâu hun hút quanh co ngoằn ngoèo này lại là nơi ẩn mình của một nhà hàng độc đáo và trang nhã đến vậy.

Kiến trúc tứ hợp viện với những mảng tường gạch thô màu xám chì, trước cửa không hề có bất kỳ biển hiệu nào.

Chỉ có hai chiếc đèn lồng màu đỏ cam treo trên phần mái cong của đình viện, lọt thỏm nơi con ngõ nhỏ sâu hun hút, trông chúng tựa ngọn đèn hải đăng thường thấy trong chuyến hành trình lênh đênh trên mặt biển sâu.

Nhân viên phục vụ rời khỏi phòng riêng sau khi hai người đã gọi món xong, phong cách bài trí mang hơi hướng Trung Hoa cổ điển không hề phô trương nhưng lại đem tới cảm giác bình dị, xưa cũ.

Tô Chỉ cởi áo khoác ra vắt sang một bên, hai khuỷu tay chống lên mặt bàn, đưa mắt nhìn Trình Hoài Cẩn: “Chú Trình này, không phải chú bảo no rồi không ăn nữa sao?”

Trình Hoài Cẩn cụp mắt liếc cô, hai tay cô đang chống cằm, gò má hơi nâng lên. Vì đã trang điểm nên gương mặt cô càng trở nên sống động tươi tắn. Tựa như một đoá hoa dại nhỏ nhắn khẽ rung rinh theo cơn gió ngày hạ, rực rỡ tươi sáng mà lại tràn đầy sức sống.

Lúc này đuôi mắt xếch kia đang nhướng lên với vẻ “khiêu khích” cùng “xem trò hay”, nhưng lại không hề khiến người khác cảm thấy gai mắt.

Mà trái lại trông càng giống như đang “làm nũng” một cách ngang nhiên vì cậy có chỗ dựa hơn.

Trình Hoài Cẩn đặt khăn lau tay đã sử dụng qua một bên: “Phải, nhưng bây giờ tôi đói rồi.”

“Uầy,” Tô Chỉ giả đò kinh ngạc rất lố, khoé miệng không nhịn được tiếp tục cười trêu chọc anh: “Vậy là cơ thể chú không ổn rồi đó, nhanh vậy đã tiêu hoá hết rồi.”

“Vậy ư?” Trình Hoài Cẩn cười giả trân nhìn cô, “Không so được với cháu.”

Tô Chỉ nheo mắt lại, cô ngửi thấy vế sau của anh có mùi nguy hiểm: “Là sao?”

“Buổi tối vừa mới cưa đôi cái bánh ngọt với Giang Triết xong, thế mà bây giờ vẫn gọi thêm được ba món tráng miệng.”

Tô Chỉ: “...”

“Tôi còn trẻ, tôi còn ăn được!”

Trình Hoài Cẩn mím môi như đang cười, khẽ nói: “Được thôi, ăn đi, tôi có tiền.”

Tô Chỉ: “...”

“Chú dỗ mèo đấy à?”

“Cháu không phải sao?” Ánh mắt Trình Hoài Cẩn nhìn qua.

Sau gáy Tô Chỉ nóng ran, cơ thể cũng hơi lùi lại phía sau. Cô nhớ lại khung cảnh trên xe lúc nãy, cô bị mấy câu không nóng cũng chẳng lạnh của Trình Hoài Cẩn làm cho tức đến mụ mị cả đầu óc, hai tay cứ thế túm chặt lấy cánh tay anh.

Vốn tưởng anh vẫn sẽ tiếp tục dạy dỗ cô bằng mấy lời lạnh nhạt dửng dưng đó, ai ngờ Trình Hoài Cẩn lại chỉ yên lặng nhìn cô.

Đây là lần đầu tiên cô nắm chặt cánh tay anh đến vậy.

Cánh tay mạnh mẽ, rắn chắc ấy, cứ thế đón lấy sức nặng nhào tới của cô mà không hề nhúc nhích.

Nhịp tim chầm chậm nhảy múa điên cuồng, nhưng cơn rạo rực cũng nhanh chóng lắng xuống dưới cái nhìn chăm chú của Trình Hoài Cẩn. Cô rụt rè định thu tay về, lại chợt nghe thấy Trình Hoài Cẩn nói: “Mặc hẳn áo khoác vào, điều hoà vẫn chưa ấm đâu.”

Ánh mắt lảng tránh của Tô Chỉ bỗng chốc lại nhìn thẳng vào anh, mím môi thử hỏi dò: “Chú không giận nữa à?”

“Tức giận với con mèo thì nó có hiểu không.”

Khóe miệng Tô Chỉ lập tức nở nụ cười, hai tay lại giơ lên làm thế mèo cào, kêu “meow” một tiếng rồi mới chịu ngồi lại vị trí của mình.

Ánh mắt Trình Hoài Cẩn liếc cô một cái rồi lái xe ra khỏi bãi đậu xe.

Hai người ngồi trong phòng riêng chưa được bao lâu thì nhân viên đã mang thức ăn lên. Nhà hàng này tập trung hướng tới các món chay nên đồ ăn không hề nhiều dầu mỡ gây ngán. Đồ ngọt cũng là chế phẩm được làm từ các loại đậu và một số loại rau củ có màu sắc, mang tới một loại hương vị rất độc đáo.

“Chú phát hiện ra quán này kiểu gì thế, là Giang Triết nói cho chú biết sao?” Tô Chỉ vừa uống sữa ngô nóng vừa hỏi anh.

“Không phải.”

“Thế chú làm sao mà tìm ra được quán ăn nằm sâu tít trong ngõ này thế, chú cũng đâu phải người Bắc Kinh đâu.”

“Tôi từng sống ở đây một thời gian.”

“Bắc Kinh á?” Tô Chỉ hơi bất ngờ, “Tôi cứ tưởng chú vẫn luôn ở Bắc Xuyên cơ.”

“Năm tám tuổi chuyển đến, tôi từng sống ở đây năm năm.”

“Khi đó cả nhà chú chuyển tới Bắc Kinh sao?”

Trình Hoài Cẩn buông đũa xuống: “Không phải, chỉ có một mình tôi thôi.”

Tô Chỉ sững người một lúc, thế rồi lại nghe thấy giọng nói rất lạnh nhạt của anh: “Khi đó ba tôi thuyên chuyển công tác đến vùng quê Bắc Xuyên, chắc là tôi đã nói với cháu rồi, chính là khoảng thời gian từng sống ở nhà ba cháu. Anh cả tôi lúc đó đang học đại học ở thành phố khác, một mình tôi không có ai chăm lo nên bị gửi tới nhà bà ngoại ở đây.”

Trong lời nói của anh không hề có chút che giấu nào, cũng quá đỗi thản nhiên.

Tô Chỉ mấp máy khoé môi mãi, nhưng cũng không hỏi ra thành lời.

“Mẹ tôi đã qua đời năm tôi tám tuổi rồi.” Trình Hoài Cẩn đã trả lời câu hỏi mà cô không hề hỏi ra thành lời kia.

Ngón tay Tô Chỉ siết chặt trên thành ly, lát sau lại hỏi: “Vậy bà ngoại của chú có đối tốt với chú không?”

“Thế nào được coi là tốt, mà thế nào coi là không tốt?” Trình Hoài Cẩn hỏi ngược lại.

Ánh mắt Tô Chỉ nhìn Trình Hoài Cẩn phía đối diện, cô không sao tưởng tượng được, thì ra anh cũng xa rời vòng tay người thân từ khi còn nhỏ như thế.

“Sống nhờ nhà người, có thế nào thì cũng chẳng tốt nổi.” Tô Chỉ cất giọng nặng trĩu nói, “Nhưng bây giờ tôi cũng cảm thấy, không cứ gì phải sống chung với ba mẹ mới được coi là nhà, chú thấy tôi đấy, đáng thương cầu xin Tô Xương Minh đừng vứt bỏ mình rồi thì sao, nói thật lòng, giờ đây tôi không muốn quay về bên cạnh ông ta một chút nào.”

“Trình Hoài Cẩn, tôi cảm thấy ở bên người yêu mình và người mình yêu mới chính là nhà.”

Lưng Tô Chỉ thẳng tắp, hai mắt nhìn Trình Hoài Cẩn đầy vẻ khẩn trương.

Ai ngờ anh chỉ nhàn nhạt “ừm” một tiếng, không hề tiếp lời cô.

Tô Chỉ có chút không biết phải làm sao, nhưng cô cũng nhận ra có lẽ anh không hề thờ ơ không chút để tâm như vẻ bề ngoài.

Anh chỉ giỏi đưa cô con dao, chỉ giỏi xé nát ảo tưởng hão huyền của cô.

Nhưng điều đó không có nghĩa là anh không cảm thấy đau.

Hai người ăn xong thì đã là một rưỡi sáng.

Tô Chỉ về đến nhà Giang Triết thì đi tắm rửa qua loa rồi nằm vật luôn lên giường, còn Trình Hoài Cẩn đứng ở ban công phòng ngủ bật điện thoại lên.

Chẳng lấy làm lạ, lại có hàng chục cuộc gọi nhỡ hiện ra.

Trình Hoài Cẩn xoá hết từng cuộc, sau đó nhấn mở tin nhắn Giang Nghiên Nguyệt gửi tới trước đó.

Giang Nghiên Nguyệt: Anh cả cũng là vì tương lai của nhà họ Trình, hiện tại đang ở thời điểm then chốt, anh không thể cứ khuyên anh ấy thu tay như thế được.

Giang Nghiên Nguyệt: Rõ ràng chỉ cần anh chịu giúp một tay là chuyện sẽ thành, tại sao anh cứ phải khiến anh cả lỡ dở cơ hội này chứ.

Giang Nghiên Nguyệt: Anh hai, anh biết em luôn sẵn lòng giúp anh mà.

Giang Nghiên Nguyệt: Anh hai, khi nào rảnh anh nhắn lại cho em một tin được không?

Giang Nghiên Nguyệt: Trình Hoài Cẩn, anh là đồ lòng dạ sắt đá.

Đêm nay không có trăng, màn hình sáng chói hắt lên ban công tối tăm mịt mờ, tựa như ngọn đèn thám hiểm soi sáng dưới đáy biển sâu.

Mà cũng có lẽ không phải vậy, biết đâu nó là một con cá đèn lồng u ám đến đáng sợ thì sao.

Trình Hoài Cẩn đọc hết từng dòng tin nhắn, cũng không trả lời lại. Anh ấn vào vòng bạn bè, kéo xuống làm mới vài lần.

Vài tiếng trước, có một bài đăng Tô Chỉ vừa đăng lên.

Là tấm ảnh anh giúp Tô Chỉ chụp chung với Giang Triết cùng cái bánh gato kia. Phông nền phía sau hơi tối, nhưng người thì vô cùng nổi bật.

Trên chóp mũi cô dính chút kem trắng muốt, bờ môi màu đỏ anh đào chín mọng. Hai mắt cô nhìn vào ống kính, nở nụ cười tươi. Đã không còn là một Tô Chỉ luôn dựng lên lớp phòng bị thuở mới gặp nữa, cô đã trở nên thoải mái thả lỏng hơn, và cũng cảm nhận được sự an toàn hơn trước.

Đồng thời cũng giải phóng ra cái chất riêng vốn có vẫn luôn bị che giấu bấy lâu nay. Là thần thái ngày càng bung nở toả sáng, là nụ cười sống động chực thoát ra khỏi màn hình.

Nơi ban công yên ắng, Trình Hoài Cẩn nhấn vào tấm hình đó, rồi lại thoát ra. Nhấn vào, rồi lại thoát ra.

Cuối cùng, ngón tay khựng lại trong phút chốc.

Anh tắt điện thoại, nhấc chân quay vào phòng ngủ.

-

Sau khi từ nhà của Giang Triết quay trở về Bắc Xuyên, Tô Chỉ đã bước vào giai đoạn bận rộn nhất trong học kỳ một.

Đợt thi cuối kỳ trước thềm năm mới là kỳ thi chung của bốn thành phố, cô Nghiêm nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại tầm quan trọng của kỳ thi lần này, đồng thời trực tiếp chỉ ra quy chế thi và đề thi lần này đều là thước đo tiêu chuẩn cho kỳ thi đại học, có ý nghĩa tham khảo rất lớn.

Tô Chỉ như mũi tên đã lên dây, dồn toàn bộ sức lực liều mạng chiến đấu.

Đến cuối tuần cô cũng không lãng phí thì giờ mà đến trường tham gia lớp tự học. Có đôi khi thầy cô các bộ môn sẽ ghé vào lớp một chút, cô cũng vừa khéo nắm bắt cơ hội bổ sung lỗ hổng kiến thức.

Cuối tuần không học tiết tự học buổi tối, thỉnh thoảng là tài xế đến đón, cũng có đôi khi là Trình Hoài Cẩn tới đón nếu khi ấy đúng lúc anh đang ở bên ngoài.

Buổi tối chủ nhật, hai người thường tới quán mì mà Trình Hoài Cẩn hay ghé đến ăn một bát mì bò, sau đó mới cùng nhau về nhà. Lúc ăn cơm, Tô Chỉ thích nhất là ríu ra ríu rít về tiến độ học tập dạo gần đây của mình, Trình Hoài Cẩn nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng cũng sẽ đưa ra cho cô đôi ba lời khuyên.

Cuối tháng một, kỳ thi cuối kỳ diễn ra như đã định.

Buổi sáng Trình Hoài Cẩn đưa cô tới cổng trường, dặn cô cứ phát huy như bình thường là được.

Tô Chỉ ngồi trong xe mà căng thẳng đến độ tay lạnh toát, Trình Hoài Cẩn nhìn cô: “Căng thẳng không lợi cho việc phát huy của cháu.”

“Tôi biết chứ!” Giọng cô cũng run lên, “Chú nói cái gì khác đi!”

Trình Hoài Cẩn im lặng một lúc: “Thi thố ra sao cũng không có ai trách cháu đâu.”

“Cũng không phải cái này!”

Trình Hoài Cẩn câm nín, lát sau mới mở miệng nói: “Cháu nhất định có thể thi tốt.”

“Xin vía lời chúc của chú!” Tô Chỉ nắm chặt hai tay thành quyền, vui cười rạng rỡ.

Trình Hoài Cẩn: “...”

“Mau xuống xe, tôi còn phải đi làm.”

“Được, buổi tối nhớ đến đón tôi nhé!” Tô Chỉ lập tức đẩy cửa xe, chào một tiếng rồi chạy lon ton vào trong trường.

Ánh mắt Trình Hoài Cẩn nhìn theo, khoé môi nhẹ nhàng cong lên.

Sau đó anh lái xe rời khỏi cổng trường trung học số 4.

Bởi vì là kỳ thi cuối cùng dịp cuối năm, cho nên kết quả thi cũng được cho ra lò vô cùng nhanh chóng.

Lần này Tô Chỉ vọt thẳng lên hạng mười lăm trong lớp, lúc nghe thấy Trình Hoài Cẩn nói điều này, cô đang bận thu dọn hành lý để về quê Trình Hoài Cẩn đón Tết.

Trình Hoài Cẩn gõ cửa báo tin này cho cô, Tô Chỉ phấn khích đến nỗi nhảy cẫng lên tại chỗ, sau đó hét ầm lên nhảy bổ lên giường, lăn đi lộn lại bốn năm vòng.

Đến khi hoa mắt chóng mặt buộc phải ngừng lại mới nhìn thấy Trình Hoài Cẩn đang đứng ở cửa, toàn bộ quá trình mặt mũi anh vẫn tỉnh bơ không chút gợn sóng.

Xấu hổ và phấn khích cùng xông thẳng lên đầu, cô khẽ kêu lên một tiếng rồi vùi mình vào trong chăn.

“Mau thu dọn đi, đến chiều xuất phát rồi.”

Tô Chỉ hé một góc chăn ra mới nhìn thấy anh vẫn đang đứng ở cửa. Cười như không cười, rõ là cố ý xem cô làm trò hề.

“Tôi thi có tốt không?” Tô Chỉ lí nhí hỏi anh qua lớp chăn. Cô nhìn thấy Trình Hoài Cẩn khẽ cong khoé môi.

Lát sau, anh cất giọng chắc nịch: “Rất tốt.”

-

Năm nay Trình Hoài Cẩn vẫn giống như mọi năm, dịp năm mới anh sẽ quay về Bắc Kinh ở trong một khoảng thời gian. Thời còn trẻ, Trình Viễn Đông cũng nhanh chóng được thuyên chuyển đến Bắc Kinh sau khi kết thúc công tác ở dưới quê.

Lại thêm việc nhà bà ngoại Trình Hoài Cẩn cũng ở Bắc Kinh, Trình Viễn Đông và Trình Hoài Lĩnh về sau cũng chuyển toàn bộ công việc và cuộc sống xoay quanh nơi này.

Trước kia dựa dẫm vào nhà bà ngoại như nào, đến bây giờ cũng vẫn y như vậy.

Ăn trưa xong, dì Lý giúp hai người bỏ hành lý và cốp sau, Tô Chỉ tranh thủ lúc quay về phòng ngủ kiểm tra lần cuối xem có bỏ quên đồ không, nhân tiện lấy sợi dây chuyền từ trong ngăn kéo ra đeo lên. Trình Hoài Cẩn dặn dò dì Lý lần cuối rồi lên xe cùng Tô Chỉ. Tuy đã bước sang mùa đông nhưng ánh nắng lúc giữa trưa vẫn không hề “suy giảm công lực”.

Tô Chỉ cởi áo khoác rồi mà vẫn thấy nóng, cô mở he hé cửa sổ để không khí mát lạnh ùa vào.

Trình Hoài Cẩn chỉnh nhiệt độ xuống thấp một chút, sau đó khép cửa sổ bên Tô Chỉ lại, chỉ hé mở một khe nhỏ cửa thông gió ngay phía sau anh.

“Đừng để bị lạnh.” Nói rồi anh khởi động xe.

Suốt quãng đường từ Bắc Xuyên đến Bắc Kinh, ngoại trừ có một lần Tô Chỉ xuống xe giữa đường để giãn gân cốt ở trạm dừng chân ra, thời gian còn lại cô đều ngủ say sưa trên xe.

Ánh nắng ấm áp, lưng ghế thoải mái, và cả tiếng nhạc êm ái trên radio. Khi mở mắt ra lần nữa, sắc trời đã nhá nhem tối.

Cô nhoài người lên cửa xe nhìn ra bên ngoài, bấy giờ mới phát hiện họ đang đi trên một con đường tương đối vắng vẻ.

“Chúng ta đến đâu rồi?” Tô Chỉ xoay người lại, giọng cô vẫn còn chút khàn khàn mới ngủ dậy.

“Sắp đến rồi, bên cạnh cháu có nước đấy.”

Tô Chỉ cúi xuống, bên cạnh người đúng là có hai chai nước suối. Cô đưa tay cầm lấy uống, lại hỏi: “Nhà chú có vẻ hơi xa nhỉ.”

“Không ở thành phố, ba tôi thích ở nơi yên tĩnh một chút.”

“Ồ.”

Tô Chỉ không hỏi gì nữa, cô yên lặng ngắm nhìn bầu trời dần ngả tối bên ngoài cửa sổ, chẳng mấy chốc họ đã lái xe vào một con đường nhỏ được tu sửa gọn gàng.

Sau hai lần quẹo xe, cô mới chợt hiểu ra, có lẽ điều mà ba anh thích hoàn toàn không nằm ở sự yên tĩnh, mà là ở sự rộng rãi của nơi này.

Một ngôi tứ hợp viện vô cùng hoành tráng. Bốn phía xung quanh là bìa rừng với tầm nhìn bao la rộng lớn.

Sau khi xuống xe, có hai dì giúp việc tới lấy hành lý giúp hai người.

Tứ hợp viện gồm ba dãy (1), Tô Chỉ đi theo sau Trình Hoài Cẩn một lúc mới tới được gian trong cùng. Cô cố kiềm chế không nhìn ngang liếc dọc như một người thiếu hiểu biết, cô không muốn khiến Trình Hoài Cẩn mất mặt.

Dì giúp việc đưa cô tới phòng dành cho khách ở phía tây, Trình Hoài Cẩn dặn cô sửa sang một chút, lát nữa đi ra ăn bữa tối.

Tô Chỉ gật đầu, cô ở trong phòng mình chải đầu rồi lại buộc gọn tóc lên, rửa tay xong liền đi ra ngoài.

Băng qua dãy hành lang dài, lúc gần đến sảnh chính, Tô Chỉ mới nhận ra ở đó bỗng có thêm một đám người đang nói chuyện.

Cô thấy Trình Hoài Cẩn đang ngồi ở một bên trong đám người đó, cô còn chưa kịp đắn đo xem bây giờ có nên qua đó không, thì đã thấy Trình Hoài Cẩn đi về phía mình.

Đám người trong phòng khách im bặt nhìn Trình Hoài Cẩn dẫn Tô Chỉ đi tới.

Thật ra anh có thể vẫy tay về phía cô, hoặc là lên tiếng gọi cô qua đó.

Nhưng anh không làm vậy.

Trình Hoài Cẩn dẫn Tô Chỉ đi vào phòng khách, kéo ghế cho cô ngồi xuống bên cạnh anh.

Lúc này cô mới dám nhìn thoáng qua gian phòng khách theo lời giới thiệu của Trình Hoài Cẩn:

Ngồi ở ghế chính phía trước mặt là ba anh - Trình Viễn Đông, ông ta mặc một cái áo dài màu đen, sắc mặt có đôi phần nghiêm nghị.

Đôi vợ chồng ngồi phía đối diện Tô Chỉ là gia đình anh cả Trình Hoài Lĩnh của Trình Hoài Cẩn. Người đàn ông mím chặt khoé môi, trong ánh mắt là sự đánh giá cùng dò xét, nhưng người vợ ngồi bên cạnh anh ta thì ngược lại, mặt mày ôn hoà dịu dàng, thậm chí còn mỉm cười gật đầu với Tô Chỉ.

Khoảnh khắc ngắn ngủi chấm dứt, Tô Chỉ rất nhanh lại biến thành một người sáng suốt.

Bọn họ hoàn toàn không né tránh Tô Chỉ, cũng có lẽ là hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới.

Không hề có khung cảnh cả nhà vui vẻ giả tạo, vừa ngồi xuống chưa được năm phút, Tô Chỉ đã cảm thấy lạnh sống lưng.

Bởi lẽ trước kia cô chỉ cảm thấy, trong những năm tháng bị đưa tới nhà bà ngoại kia, có lẽ Trình Hoài Cẩn cũng chỉ trải qua số ít những điều tương tự như cô đã từng.

Nhưng không, ngay từ khoảnh khắc ngồi trong gian phòng khách này, cô cảm nhận được, anh không hề được ngôi nhà này chào đón.

Thì ra là không lâu trước đó Trình Hoài Lĩnh đã mắc phải sai lầm do quá nóng vội vì cái lợi trước mắt, bây giờ đã bị người ta nhắm vào, Trình Viễn Đông chỉ nói dăm ba câu kêu anh ta sau này phải cẩn thận hơn. Nhưng sau đó lại khiển trách Trình Hoài Cẩn không thể giúp đỡ anh trai đến nơi đến chốn. Cuối cùng còn chất vấn Trình Hoài Cẩn tại sao lại không coi trọng tình thân như thế, cả năm mới về thăm bà ngoại được có một lần.

Mặc dù Trình Hoài Cẩn đã giải thích rằng đó là ý của bà ngoại, bà không muốn bị làm phiền. Nhưng Trình Viễn Đông vẫn trách cứ đay nghiến anh nặng nề, nói anh vô ơn, lẽ ra nên thường xuyên về nhà ngoại thăm nom bà.

Người Tô Chỉ căng ra không dám nhúc nhích, làn da cứ tê dần lên theo từng câu trách móc đay nghiến của Trình Viễn Đông hết lần này đến lần khác.

Như thể từng câu mắng mỏ Trình Hoài Cẩn ấy đều là đang mắng lên đầu cô.

Non nửa giờ trước bữa tối, cuối cùng chuyện này cũng coi như kết thúc khi Trình Viễn Đông hỏi đến tình hình sức khỏe dạo gần đây của Tiểu Huệ. Chị dâu cả thấy hơi hổ thẹn nhưng cũng chỉ biết nói câu vẫn chưa có động tĩnh gì.

Trong mắt Trình Viễn Đông xẹt qua tia không vui, nhưng cũng vẫn nhịn xuống an ủi nói: “Lần sau lại đi bệnh viện kiểm tra xem sao.”

Nói rồi phất tay áo rời khỏi sảnh chính.

Người trong bếp đến thông báo, mời mọi người hai mươi phút nữa đi ăn tối.

Anh cả và chị dâu cũng không nán lại lâu, cùng đứng dậy rời khỏi sảnh chính.

Vừa mới náo nhiệt là thế, ồn ào là thế, thoáng cái trong sảnh chính lại trở nên vắng vẻ lạnh tanh.

Cơ thể Tô Chỉ một lúc sau vẫn chưa thể hồi thần lại, cô chỉ nghe thấy tiếng cái ly đặt xuống bàn rất khẽ.

Cô nhìn sang, thấy Trình Hoài Cẩn đứng dậy: “Đi thôi.”

Trong ánh mắt nhìn xuống kia, vẫn là vẻ bình thản quen thuộc không đổi.

Dẫu là sau cuộc trò chuyện vừa rồi.

Ở cái nơi mà anh chỉ về mỗi năm một lần ấy, chẳng có lấy một ai hỏi han xem dạo này anh sống như thế nào.

Trái tim Tô Chỉ đập hoảng loạn, cô có chút thần thất đứng dậy đi theo anh ra ngoài.

Ngoài kia, sắc trời đã tối hẳn. Hai người băng qua khoảng sân rộng lớn, đi về hướng nhà ăn ở một phía khác.

Trong gió có tiếng cây cối xào xạc.

Đêm nay cũng vẫn không có ánh trăng.

Cô đi theo sau Trình Hoài Cẩn, tâm trạng có chút bồn chồn không yên.

Đột nhiên, người đàn ông phía trước dừng bước.

Tô Chỉ dừng lại, ngước lên nhìn anh.

Trình Hoài Cẩn rũ mắt nhìn cô, giọng nói rất hờ hững: “Biết tại sao tôi tên Trình Hoài Cẩn, còn anh cả tôi tên Trình Hoài Lĩnh không?”

Một loại dự cảm khiến người ta đau lòng, anh biết cô muốn hỏi điều gì.

Tô Chỉ nhìn vào ánh mắt anh. Là ảm đạm, là trầm lắng.

Thật giống như mặt biển vô tận mà anh đặt làm ảnh đại diện.

Giọng nói của anh tựa làn sương mù nơi núi non, thoáng ẩn thoáng hiện mà lại khó nắm bắt.

“Hoài Lĩnh là núi, Hoài Cẩn là ngọc, nhà họ Trình chính là ngọn núi lớn ấy, vậy nên Trình Viễn Đông không thể sụp đổ, Trình Hoài Lĩnh cũng không được gục ngã.”

“Nhưng còn ngọc, có ích thì lợi dụng không thương tiếc. Nhưng nếu vô dụng…”

Trình Hoài Cẩn giơ tay ra trước mặt Tô Chỉ, khẽ nắm lại, rồi buông ra.

“Vứt bỏ, cũng sẽ chẳng có ai ngó ngàng đến.”

Nói xong, anh khẽ đẩy gáy Tô Chỉ một cái.

“Đi nào, ăn cơm thôi.”

- ---------------------------------------------------------

(1) Nguyên văn: 三进门(Tam tiến môn: ba lần vào cửa) là loại hình Tứ hợp viện có gồm ba dãy nhà và hai khoảng sân giống hình chữ Nhật (日). Nhất tiến là dãy nhà có cửa ra vào, nhị tiến là sảnh, tam tiến hoặc sau tam tiến là phòng ngủ hoặc nhà trong.

Bình luận

Truyện đang đọc