THUẦN PHỤC

Lúc về đến nhà vào buổi tối, hai người nán lại bãi cỏ trước cửa nhà một hồi.

Vào khoảng thời gian ngắn ngủi khi lái xe trở về, trên bãi cỏ đã phủ một lớp tuyết trăng trắng. Nhưng vẫn chưa tới mức bao phủ toàn bộ, loáng thoáng hãy còn bóng dáng hơi vàng.

Lúc Tô Chỉ nhìn thấy, cô dừng chân lại một lúc, Trình Hoài Cẩn đứng phía sau giúp cô vắt lại khăn choàng cổ. Nhìn được vài phút thì bảo cô vào nhà rồi hãy nhìn tiếp. Tô Chỉ chìa tay chờ chốc nữa trời đổ bông tuyết xuống, tuy nhiên lúc này bông vẫn còn bé, vài mảnh chạm vào đầu ngón tay là đã tan ra ngay.

Cô giơ bàn tay dính những đốm nước nhỏ xen trong kẽ tay cho Trình Hoài Cẩn xem, Trình Hoài Cẩn giơ tay nắm lấy, sau đó nắm tay cô cho vào túi của anh.

Khoé miệng Tô Chỉ khuất dưới khăn choàng vểnh cao, ngoan ngoãn cùng anh bước vào nhà.

Hai người cùng đi lên lầu, Tô Chỉ đi tắm trước. Tóc vừa sấy khô được một nửa thì đã lê đôi dép muốn xuống lầu. Trình Hoài Cẩn đang cởi cúc áo sơ mi, thấy cô đi hướng ra ngoài thì hỏi cô làm gì thế.

"Em khui đồ chuyển phát nhanh." Tô Chỉ nói xong là bước "lạch xạch" ra ngoài cửa.

Trình Hoài Cẩn thoáng mỉm cười, sau đó đi thẳng vào phòng tắm.

Lúc đi ra, anh nhìn thấy Tô Chỉ đang ngồi trên sàn phòng ngủ tháo hộp đồ.

Một chiếc thùng không to lắm, cô lấy con dao cắt đến là nghiêm túc.

Trình Hoài Cẩn đến kế bên cô, ngồi xuống thì bỗng nhận ra là mấy quyển sách.

"Sao đột nhiên em nghĩ tới việc mua sách?"

Tô Chỉ lấy con dao rọc giấy cẩn thận rọc phần bao sách, đưa cho anh xem.

Là mấy quyển sách tiếng Anh.

Trình Hoài Cẩn nhướng hàng mày: "Em còn ham học hơn so với tưởng tượng của anh."

Anh cố tình trêu chọc, Tô Chỉ ra vẻ như muốn đoạt lại sách từ trong tay anh. Thế nhưng Trình Hoài Cẩn lại nói: "Tối nay em sẽ đọc à?"

"Đọc chứ, cứ xem như món đồ thôi miên dễ ngủ."

Trình Hoài Cẩn gật gù vô cùng tán thành, chọn ra một quyển từ trong số đó, đứng dậy đi về phía giường.

"Đến đây nào, vừa khéo anh đọc chung với em."

Anh giở tấm chăn lên, bày ra một dáng vẻ chào mời.

Tô Chỉ không kiềm chế được sự ngượng ngùng trong lòng, nhưng trên gương mặt lại không nén được nụ cười tràn đầy.

Mặt dù bản thân hết lần này tới lần khác xác nhận qua chuyện cô và Trình Hoài Cẩn đã ở bên nhau, nhưng vẫn thường xuyên cảm thấy vui mừng không thể nào tin được.

Trình Hoài Cẩn thấy cô vẫn ngồi dưới sàn nhà cười ngây ngô, tròng mắt chuyển động, anh đi thẳng đến phía trước bế cô lên hệt như bế một bé thỏ.

Tô Chỉ khẽ kêu lên một tiếng rồi vội vàng ôm chặt lấy cổ anh, cáu giận: "Cái anh này nha, sao lúc nào cũng động tay động chân?"

"Anh tưởng em ngồi bất động ở đó là đang ra hiệu bảo anh qua ôm em."

Trong lời nói của anh vẫn cứ đảo khách thành chủ, Tô Chỉ không kiềm chế được mà giơ tay thành nắm đấm đánh vào ngực anh.

Sau đó, tùy tiện nằm cùng một chỗ với anh bên trong chăn ấm nệm êm.

Mặt vải hơi lạnh mang tới cảm giác cực kỳ thư thái, Tô Chỉ không nhịn được áp sát làn da mình lên trên.

Lưng Trình Hoài Cẩn tựa vào đầu giường, vây Tô Chỉ ở phía trước người mình.

Một tư thế hoàn toàn được bao bọc.

Cũng cảm nhận được hơi thở của anh phả phía sau gáy.

Trình Hoài Cẩn đưa tay tắt đèn lớn trong phòng ngủ, rồi tiếp đó, chiếc đèn ngủ ở đầu giường cũng chẳng mấy chốc đã sáng đèn.

Sắc vàng từ ánh đèn tựa như tự mang theo sự im lặng được thiết kế riêng, chớp mắt đã biến bầu không khí trở nên mập mờ và yên tĩnh.

Tô Chỉ không thể kiềm chế được mà ngoảnh ra sau nhìn anh.

Từ phía bên phải, cô chạm phải ánh mắt anh, Trình Hoài Cẩn cũng đang rũ mắt nhìn cô.

Hàng mi cao cao phủ xuống một bóng mờ nồng đậm, nhưng không thể nào nhận ra được cảm xúc từ đôi mắt anh trong khoảnh khắc này.

Sau đó, dường như cô cảm nhận được điều gì đó, chỉ trong chớp mắt đã cảm thấy rạo rực.

Cùng lúc ấy, cô cũng dần nhận ra đôi má anh đang nhẹ nhàng áp sát, luồng hơi thở phả sau tai cô lúc có lúc không.

Cơ thể Tô Chỉ không khỏi run lên, cô nghe thấy anh nói: "Em đọc không?"

Cổ họng cô đột nhiên căng thẳng, sau đó đáp trả anh bằng câu nói vừa ngắn vừa nhanh: "Đọc ạ."

Ngồi ngay ngắn lại, Trình Hoài Cẩn ôm cô vào lòng, hai người cùng đọc quyển sách trong tay anh.

Trình Hoài Cẩn không lật sách, anh chỉ cầm nó như thế.

Tô Chỉ đọc xong một trang mới lật.

Bên trong căn phòng ngủ yên tĩnh, chẳng mấy chốc chỉ còn lại tiếng lật trang sách ngẫu nhiên.

Tuy chỉ là một quyển tiểu thuyết tương đối phổ thông và đọc dễ hiểu, nhưng thỉnh thoảng cô cũng sẽ gặp phải vài từ vựng mà mình chưa học qua.

Nhưng chỉ cần Tô Chỉ im lặng chỉ ngón tay vào từ đơn nào đó, Trình Hoài Cẩn sẽ lập tức thì thầm nói cho biết ý nghĩa tiếng Trung của từ đó.

Tô Chỉ cảm nhận được một sự tĩnh lặng không cần quá nhiều ngôn ngữ, chỉ cần cô cần, anh nhất định sẽ hồi đáp.

Dần dần, cơ thể cô tự động thả lỏng trong vòng tay anh.

Cảm nhận được hơi ấm cùng với nhịp tim đập đều đặn từ lồng ngực anh truyền tới.

Suy nghĩ của cô cũng từ từ trôi nổi.

Tô Chỉ không kiềm nén được lại quay ra sau nhìn anh.

Ánh mặt hệt như một bé cáo nhỏ đang lạc đường giữa sương mù trong sáng sớm, mang theo chút gì đó mờ mịt và vô tội, đồng thời chứa đựng cả vài phần ướt át.

Trình Hoài Cẩn rũ mắt nhìn cô một hồi, "Em không muốn đọc nữa à?"

Tô Chỉ lắc đầu.

Hồi sau, lên tiếng giống như oán trách: "Em cứ nghe mãi tiếng tim anh đập."

Trong một lúc, ánh mắt Trình Hoài Cẩn nhìn cô mang theo sự chần chừ, anh nhỏ giọng: "Anh làm phiền em, phải không?"

Tô Chỉ gật đầu đầy nghiêm túc.

Sau đó Trình Hoài Cẩn muốn ngồi dậy để cô ngồi một mình, nhưng bị Tô Chỉ nắm cổ tay kéo lại.

"Em thấy hơi buồn ngủ, hôm nay có thể nào đi ngủ trước không ạ?"

Trình Hoài Cẩn hơi khựng lại, ngay sau đó thì gập sách lại, "Tất nhiên là được."

Anh nói xong thì đặt sách sang một bên, Tô Chỉ thoát khỏi vòng tay của anh, dịch người chui vào trong chăn.

Ánh đèn từ từ biến mất.

Tô Chỉ dính chặt vào người Trình Hoài Cẩn hệt như một chú ốc biển nhỏ.

Cánh tay anh cũng tự giác cuộn cô vào trong vào vòng tay mình, "Em buồn ngủ thì ngủ thôi nào."

Hai tay hai chân Tô Chỉ quấn lấy anh, lúc này lại không chịu.

Gương mặt nhỏ bé khẽ ngước lên: "Muốn được hôn"

Chí khí hùng hồn.

Bị anh chiều hư thành quen.

Giây tiếp theo, cũng nằm trong dự liệu.

Đôi môi mềm mại mang theo một chút hơi lạnh áp xuống.

Bên trong căn phòng ngủ yên tĩnh và mờ tối, hai người bọn họ nhắm mắt lại.

Bờ môi quấn quít nhau không rời.

Chóp mũi thỉnh thoảng va chạm vào nhau, tay chân bám chặt giống như dây leo muốn hấp thụ dinh dưỡng.

Thế nhưng, tất thảy không hề vội vàng.

Bởi vì họ biết thời gian của cả một đêm sẽ không hề lãng phí.

Vì vậy, hôn một cái, rời ra, lại hôn một cái, lại rời ra.

Tô Chỉ không nhịn được mà bật cười.

Đồng thời cũng nhận ra chiếc váy mình bị vén lên.

Nụ hôn trở nên ướt át.

Bọn họ bắt đầu đi đến bờ vực của dòng xoáy, nhưng không một ai có ý định kêu lên tiếng dừng lại.

Ngay sau đó là sự khởi đầu của tiếng mút mát.

Hơi thiếu oxi, lý trí trong thoáng chốc cũng bị mang đi mất.

Ánh trăng dịu dàng lặng lẽ chiếu sáng từng góc trong phòng ngủ, bên ngoài cửa sổ, tuyết rơi càng lúc càng lớn.

Những bông tuyết rơi nghiêng và hướng xuống tạo nên hình dạng của gió bắc, cây cối nghiêng ngả sắp đổ.

Thế nhưng, bên trong phòng vẫn yên lặng, ấm áp và ướt át như cũ.

Giống hệt như cảng tránh gió nguyên sơ nhất.

Tô Chỉ gói gọn trong lòng Trình Hoài Cẩn, cơ thể vẫn còn run rẩy sau dư âm còn chưa tan biến.

Anh khẽ khàng hôn lên đỉnh đầu cô, ngón tay vuốt ve chỉnh lại mái tóc vừa ướt vừa tán loạn của cô.

Dần dần, cơn buồn ngủ chiếm thế thượng phong.

Tô Chỉ cọ cọ lồng ngực anh, cô nhắm mắt rồi chìm vào giấc ngủ.

Một đêm gió tuyết không ngừng.

Lúc Tô Chỉ mở mắt ra lần nữa, sắc trời còn chưa sáng, chỉ thấy trên bệ cửa sổ tích tụ một lớp tuyết khá dày.

Cô giơ tay lau chùi khóe mắt, có giọt nước mắt ẩm ướt.

Chỉ là động tác lau chùi nhẹ nhàng, vậy mà vẫn bất cẩn làm Trình Hoài Cẩn nằm kế bên tỉnh giấc.

Gần như là ở ngay giây tiếp theo, giọng nói hơi khàn khàn của anh vang lên: "Sao em thức rồi?"

Anh thuận tay nhìn đồng hồ, còn chưa tới năm giờ rưỡi sáng.

Tô Chỉ lấy áo ngủ anh chùi chùi, làm như có chút gì đó tủi thân: "Em nằm mơ, trong mơ anh lại bỏ em mà đi."

Nói xong, khóe mắt lại bắt đầu ngấm nước.

Biết rằng chẳng qua chỉ là một giấc mơ không có thật, nhưng cảm xúc trong lòng lại giống như bị bỏ rơi một lần nữa.

Trình Hoài Cẩn kéo cô vào trong cái ôm của mình, yên lặng một lúc lâu.

"Tiểu Chỉ à, anh sẽ không như vậy nữa đâu." Anh đưa tay vuốt ve tấm lưng cô.

Bên ngoài cửa sổ loé lên những tia sáng xanh đậm màu, mang theo màu sắc lạnh lẽo khó bề tránh khỏi trong buổi sáng của ngày đông.

Thế nhưng bên trong căn phòng, nhiệt độ ấm áp vẫn được giữ vững.

Bọn họ không nói chuyện thêm nữa, Trình Hoài Cẩn vẫn tiếp tục nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô. Qua một lúc, anh từ từ nhận ra cô cũng đã khôi phục được cảm xúc.

Trình Hoài Cẩn cúi đầu quan sát cô.

"Em thấy ổn hơn chút nào chưa?"

Tô Chỉ gật đầu, ấp úng "dạ" một tiếng.

Ngay sau đó, cô nói lời xin lỗi với anh.

"Em đánh thức anh dậy mất rồi."

"Không sao." Ngón tay anh chùi nhẹ nơi khoé mắt cô.

Tay chân của cô lại bám chặt lấy anh lần nữa, chầm chậm hấp thụ nhiệt độ trên cơ thể anh.

Sắc trời từ từ chuyển sang màu xanh nhạt.

Cơn buồn ngủ của hai người cũng dần tan biến.

Tỉnh dậy vào thời điểm chưa một sự vật nào tỉnh dậy, khó tránh vướng phải ảo giác hoảng hốt chao đảo.

Nói chuyện cũng không khác gì lời nói vô thức mê sảng, đặt câu hỏi và trả lời cũng trở nên vô cùng chậm chạp.

"Ngày nào chúng ta sẽ đến Bắc Kinh?" Cô nhỏ giọng hỏi.

"Mùng bảy."

"Đi và về trong cùng một ngày ạ?"

Trình Hoài Cẩn sờ mái tóc cô, "Ừ"

"Anh biết không? Ngôn Hy đã có bạn trai mới rồi."

"Không phải là cậu bạn trai trước kia làm việc ở quán bar nữa à?"

Tô Chỉ không khỏi bật cười: "Anh còn nhớ luôn."

Trình Hoài Cẩn cúi đầu nhìn vào đôi mắt cô, trong mắt có vài phần hài hước: "Anh đương nhiên còn nhớ, anh với em cãi nhau một trận to, vừa khóc vừa ấm ức."

Tô Chỉ không kiềm được, đánh một cái vào ngực anh: "Còn không phải do anh hiểu lầm em."

Trình Hoài Cẩn khẽ nhếch môi cười, giữ lấy bàn tay cô, thì thầm, "Đêm giao thừa em có dự định gì không?"

"Cùng anh đón giao thừa ạ."

"Em muốn xem pháo hoa chứ?"

"Đốt ở trong sân ạ?"

"Được," Trình Hoài Cẩn nắm tay cô, "Còn có thể chơi đánh bài."

Tô Chỉ cạn lời, lại bật cười không thể nào ngừng được. Chóp mũi cọ cọ vào lồng ngực anh.

"Lần này em không mớm bài cho anh nữa đâu."

Trình Hoài Cẩn cúi đầu hôn lên gò má cô: "Anh mớm bài cho em."

Tô Chỉ hậm hực: "Ai thèm anh mớm bài, mớm cái gì chứ? Em cũng đâu phải hello kitty của anh."

Cô lộ biểu cảm phong phú hừ với anh một tiếng, chun mũi lộ ra vài nếp nhăn dí dỏm.

Trình Hoài Cẩn đột nhiên cảm thấy lồng ngực rung động, nhưng vẫn điềm tĩnh hỏi lại: "Không phải sao?"

"Tất nhiên không phải rồi!" Tô Chỉ trừng mắt với anh rồi đưa lưng lại về phía anh, nói với vẻ vô cùng nghiêm túc: "Muốn bảo em quay về làm bé mèo ngoan ngoãn nghe lời như trước kia, anh nghĩ cũng đừng..."

Ai ngờ lời cô còn chưa nói xong, đột nhiên cổ họng đơ lại.

Trong chớp mắt, cơ thể biến thành một tấm ván cứng còng.

Giọng nói kéo thành một sợi bông thật mỏng, ngắn ngủi lại dồn dập: "... Trình Hoài Cẩn."

Hơi thở từ đằng sau của anh khiến phần sau gáy cô nhanh chóng run rẩy.

"Sao thế?"

Quá đáng, biết rõ còn cố hỏi.

Gương mặt Tô Chỉ chớp mắt đỏ rực.

Sau đó ngay lập tức nghe thấy tiếng động tựa như dâu tây bị ép nước vậy.

Cổ họng bật ra tiếng ngâm nga khó bề khống chế như tiếng mèo kêu.

Trình Hoài Cẩn áp sát đầu vai cô, giọng bình thản: "Hình như anh nghe thấy tiếng mèo con kêu."

Bình luận

Truyện đang đọc