THUẦN PHỤC

Gần như trong nháy mắt, cảm giác thẹn thùng nhấn chìm Tô Chỉ tựa cơn thuỷ triều dâng trào.

Cơ thể nóng rạo rực như thiêu như đốt, hít vào thở ra có thể cảm nhận được luồng hơi nóng tràn ra khỏi cổ họng.

Thậm chí không cần sờ, cô vẫn dám chắc vành tai đã đỏ bừng lên cho xem.

Tô Chỉ ngước mắt lên, bấy giờ mới nhận ra hai tay mình vẫn đang túm chặt cẳng tay Trình Hoài Cẩn.

Cô buông ngay tay ra như phải bỏng, xoay người sải bước đi nhanh về phía cổng vườn dâu.

Ánh mắt hoang mang lảng tránh, câu nói kia cứ mãi lởn vởn quẩn quanh trong tâm trí:

“Cầu vồng này.”

Tiếng gió rít gào vụt qua bên tai cô, Tô Chỉ ủ rũ đi thẳng về phía trước.

Bất chợt một cánh tay kéo cô lại từ phía sau, Tô Chỉ hơi giật mình quay phắt đầu lại, chẳng ngờ lại nhìn thấy đó là Trình Hoài Cẩn.

Anh hơi nhướng mắt, sau đó cũng buông tay ra: “Cửa vào ở phía sau lưng em.”

Tô Chỉ dừng bước.

“…”

Cô hối hận rồi, cô muốn, về nhà, ngay bây giờ!

Trình Hoài Cẩn rũ mắt nhìn Tô Chỉ đang đứng cứng ngắc người không nhúc nhích.

Thế rồi tự nhiên cô quay ngoắt chuyển hướng, giậm chân bịch bịch bịch lao về phía cổng vườn dâu.

Một nửa chiếc khăn quàng cổ rủ xuống trông tựa cánh bướm trắng tung bay giữa bầu trời, Trình Hoài Cẩn khẽ mím môi rồi sải bước theo sau.

Như một hình phạt dành cho Trình Hoài Cẩn, kể từ lúc bước vào nhà vườn trồng dâu, Tô Chỉ cứ xách giỏ đi hái dâu ở phía trước, bỏ xa Trình Hoài Cẩn tụt lại phía sau với khoảng cách hơn năm mét.

Trình Hoài Cẩn hỏi cô có phải không vui không, Tô Chỉ nói năng hùng hồn, "Chú mà sán lại gần là lại vặt sạch mấy quả dâu bự của tôi mất."

Trình Hoài Cẩn không gặng hỏi thêm nữa, chỉ gật đầu bảo cô muốn hái bao nhiêu tùy thích.

"Kiểu gì cũng đốt cả mớ tiền của chú đấy, tôi hái xong sẽ đem phân phát cho đám bạn học ở Bắc Kinh, Trình Hoài Cẩn, chú cứ chuẩn bị tâm lý đi!"

Cách đó tuốt phía sau năm mét, trông nét mặt Trình Hoài Cẩn đến là thoải mái: "Được, không xong thì mai lại tới hái tiếp."

Tô Chỉ vừa định đồng ý, đại não chợt phanh kít lại ngay tức khắc.

"Tôi thèm vào mà ngày mai lại đi cùng chú!"

Cô nói xong vội vàng quay lưng đi, hai má đã ửng hồng, xém chút nữa lại bị anh dụ vào tròng rồi.

Nhiệt độ trong nhà vườn không quá thấp, lại cộng thêm việc thời gian đã gần đến giữa trưa. Mới hái được một lúc mà Tô Chỉ đã cảm thấy trên người mướt mải mồ hôi, cô để cả giỏ đầy ắp dâu lên chiếc bàn bên cạnh, đảo mắt nhìn trái ngó phải một hồi.

Trình Hoài Cẩn đi tới hỏi cô đang tìm gì.

"Trên bàn này có bụi, tôi không muốn để áo khoác lên đó." Tô Chỉ lại liếc nhìn xung quanh, "Thôi, để tôi đi ra xe vậy."

"Đưa tôi đi, em cứ ở trong vườn này thôi đừng ra ngoài, đổ mồ hôi mà ra gió rất dễ bị cảm lạnh."

Tô Chỉ vẫn thích so đo với Trình Hoài Cẩn, cô né xa ra chỗ khác.

"Sức khỏe của tôi tốt hơn trước gấp trăm lần đấy nhé, chú chẳng biết cái gì cả."

Nói rồi cô đi lững thững ra khỏi nhà vườn, ánh mắt cứ chốc chốc lại liếc nhìn phía sau.

Nhưng Trình Hoài Cẩn cũng không có ý ép buộc cô, anh chỉ đứng im tại chỗ nhìn với theo bóng lưng cô một lúc rồi lại xắn tay vào hái dâu.

Tô Chỉ đi thẳng đến phía cuối vườn, vén tấm bạt che lên, tuy cái nắng vẫn còn gay gắt nhưng nhiệt độ thì lạnh vẫn hoàn lạnh.

Hơi lạnh vừa lướt qua cổ, Tô Chỉ đã không kìm được cơn rùng mình.

Nhưng lời đã thốt ra khỏi miệng rồi, cô quyết không thể nhận mình hèn nhát được. Thế là Tô Chỉ vươn ngay tay ra kéo cửa xe, nhưng kéo hết cỡ rồi mà…

Xe khoá cửa rồi.

Tô Chỉ: “…”

Cô muốn về nhà, bây giờ, ngay, lập tức!

Đứng tần ngần trong gió lạnh được một phút, Tô Chỉ nghĩ bụng chỉ cần lơ đẹp Trình Hoài Cẩn, anh sẽ không thể cười nhạo được mình.

Cô lên dây cót tinh thần một thôi một hồi, vừa mới cảm thấy xuôi xuôi, đang xoay người định đi vào nhà vườn, ấy thế rồi lại nhìn thấy Trình Hoài Cẩn cũng đi ra ngoài.

Tô Chỉ sững người, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Trình Hoài Cẩn nói: "Chỗ dâu tây vừa hái tôi đã nhờ ông chủ đóng hộp rồi, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn trưa thôi.”

“Được thôi.”

Tô Chỉ đồng ý ngay, nếu không lại phải trả lời tại sao không cất áo khoác vào xe, rồi lại còn bị anh cười nhạo hoá ra quên không hỏi xin chìa khoá cho xem.

Dứt lời, cô đứng dẹp sang bên cạnh chờ Trình Hoài Cẩn mà mặt mũi cứ điềm nhiên như không, nhưng rồi lại nhìn thấy anh thong dong bước tới trước mặt mình, thò tay vào túi lần mò một lúc, lát sau ngẩng lên nói với Tô Chỉ: “Hình như quên cầm theo chìa khoá rồi.”

Tô Chỉ thoắt cái nhăn mày: "Có phải bị rơi trong nhà vườn không, mau đi…"

Nhưng cô còn chưa nói dứt câu đã thấy Trình Hoài Cẩn lôi chìa khóa từ trong túi ra, thong thả nói: "Hoá ra không phải quên. "

Đầu óc tức khắc trống rỗng một mảng trắng xóa, phút chốc cô nhận ra tia trêu chọc lấp ló trong ánh mắt ngậm ý cười đang rũ xuống nhìn mình của anh.

Rõ là anh cố ý!

Tô Chỉ hậm hực cáu kỉnh, vươn tay nện vào cánh tay Trình Hoài Cẩn.

"Trình Hoài Cẩn, sao tôi ghét chú thế không biết! Tôi sẽ chặn số chú ngay bây giờ!"

Cô tức đến giậm chân bình bịch, thế mà lại thấy Trình Hoài Cẩn khẽ nhếch môi mỉm cười.

Anh cứ để mặc cô trút cơn cáu kỉnh.

Một lúc lâu sau, anh mới nhẹ giọng hỏi cô: "Có phải em muốn đánh tôi từ lâu rồi không? Bây giờ đã thấy thoải mái hơn chưa?"

Nghe thấy thế, Tô Chỉ lại tẩn anh thêm vài đường quyền nữa.

-

Sau một trận xả cơn bực dọc, cả hai lại lên xe.

Tô Chỉ vốn vẫn còn tức xì khói nằm bò lên cửa sổ không thèm chuyện trò gì với anh, nhưng rồi dần dà, xe vẫn chạy bon bon là thế, mà khoé môi cô cũng bất giác cong cong.

Khoảnh khắc nhận ra mình đang mỉm cười, thoáng cái Tô Chỉ lại quay ngoắt sang dáng vẻ giận dỗi bực bội.

Trình Hoài Cẩn tìm một nhà hàng ở gần vườn dâu, trông có vẻ là một điểm du lịch trang trại địa phương.

Khi hai người đi vào thấy trong quán không đông khách lắm, sau đó có một dì dẫn họ tới phòng riêng.

Trước mặt mỗi người đặt một tờ thực đơn, Tô Chỉ gọi hai món chay, Trình Hoài Cẩn thấy thế bèn gọi kết hợp một món mặn và một món canh.

Lúc chuẩn bị rời khỏi đó, dì hỏi Tô Chỉ có muốn ăn kem mứt dâu tây không, thấy bảo là dâu tây mua của nhà vườn ngay bên cạnh.

Tô Chỉ vô thức nhìn về phía Trình Hoài Cẩn.

“Thích thì cứ gọi.”

Tô Chỉ nghe thấy thế bèn nói ngay với dì: “Cháu muốn gọi một phần, cảm ơn dì.”

Dì đáp lại: "Tôi sẽ mang lên cho cô ngay."

"Cảm ơn dì."

Chẳng qua bao lâu, dì ấy đã mang lên một ly kem mứt dâu cho cô trước.

Qua thân ly trong suốt, có thể nhìn thấy những trái dâu tây đỏ tươi được cắt thành từng miếng nhỏ, trên chóp kem trắng muốt là nguyên trái dâu tây to tròn tươi mọng được cắm chắc chắn trên đó.

Phía trên cùng hình như còn được rắc thêm một lớp đường bột, trông mang đậm phong vị tựa màn tuyết rơi lất phất ngày đông.

Khóe mắt Tô Chỉ cong cong hệt mảnh trăng non, cô đưa tay múc một thìa nếm thử.

Ăn kem giữa trời đông nên hơi ê răng, nhưng vị ngọt và vị sữa ngầy ngậy lại vô cùng kí.ch thích vị giác, khiến cơ thể cô không kìm được khẽ run lên.

"Ngọt ghê, ngon thật đấy!"

"Em thích thì có thể gọi thêm."

Tô Chỉ lắc đầu: "Tôi giữ dáng."

“Tại sao?”

Tô Chỉ đặt ly kem xuống, nói năng lý lẽ đến hùng hồn: “Tôi còn chưa có bạn trai đây này.”

"Người thật sự thích em sẽ không ghét bỏ em chỉ vì dáng người không đẹp."

"Tôi đây không thảo luận chuyện tình yêu trai gái với người già."

Trình Hoài Cẩn: “...”

Thấy anh nghẹn lời câm nín, tự nhiên Tô Chỉ thấy tâm trạng khoan khoái hẳn ra, thế là bật cười luôn thành tiếng.

Sau đó cô nhanh chóng tiêu diệt hết sạch ly kem, lấy giấy lau khóe miệng, kiên nhẫn chờ nhà hàng lên các món nóng hổi.

Hương vị món ăn của nhà hàng này tương đối ổn áp, tuy thiết kế trang trí của quán không được lộng lẫy cho lắm, nhưng về cả chất lẫn lượng của các món ăn thì đều có thể coi là buôn bán khá có tâm.

Tô Chỉ ăn uống rất thoải mái.

Trình Hoài Cẩn thanh toán xong hỏi cô có muốn hái dâu nữa không, anh luôn sẵn thời gian.

Tô Chỉ lắc đầu: "Thôi, chiều nay tôi muốn về nhà."

Bận bịu suốt cả buổi sáng, đã thế lại vừa mới ăn trưa xong. Bây giờ cô thấy cả người hơi uể oải buồn ngủ.

"Phải dọn đồ về phải không, tôi có thể tiễn em một đoạn.”

Tô Chỉ ngẫm nghĩ một hồi: "Có tiện không? Tôi phải thu dọn ít đồ đạc ở ký túc xá đấy, kỳ nghỉ đông sẽ không ở đó nữa.”

“Tiện.” Trình Hoài Cẩn nói xong kêu cô lên xe trước.

Sau đấy hai người lại lái xe quay về vườn dâu, Trình Hoài Cẩn đi tìm ông chủ lấy hai hộp dâu tây vừa mới đóng gói lúc nãy, trả tiền xong xuôi rồi đi ra xe.

Trên đường trở về trung tâm thành phố Bắc Kinh, Tô Chỉ lơ mơ ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Ánh nắng neo đậu trên gương mặt Tô Chỉ, tay chân cô cũng được hun sưởi ấm áp bởi hệ thống sưởi trong xe.

Cả người cuộn tròn bên khung cửa sổ, hệt như một chú mèo lười nằm tắm nắng.

Cứ thế thoải mái nằm phơi lớp da bụng mềm mềm, không mang theo bất cứ sự phòng bị nào.

Mơ mơ màng màng tỉnh dậy, lúc này mới nhận ra xe đã dừng bánh. Tô Chỉ dụi mắt, sau đó quay sang nhìn Trình Hoài Cẩn.

“Tỉnh rồi à?”

Giọng anh nghe sao mà dịu dàng đến thế, mang theo chút cảm giác thư thái tựa cái nắng khô ráo giữa ngày đông.

Cô nhìn ngó nghiêng xung quanh, một lúc sau mạch suy nghĩ mới hoạt động trở lại. Bấy giờ Tô Chỉ mới nhận ra họ đang ở dưới lầu ký túc xá của cô.

“Sao chú không gọi tôi dậy?” Cô vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, giọng nói có đôi phần lâng lâng nhẹ bẫng.

"Tôi không vội."

Tô Chỉ lại giơ tay xoa mặt lần nữa, lúc này các giác quan mới hoàn toàn quay trở lại.

"Thế tôi lên lầu thu dọn đồ đạc đây, hơi nhiều chút, có khả năng chú phải đợi tôi một lúc đấy.”

"Được, không cần vội."

Tô Chỉ nói câu cảm ơn rồi mở cửa xuống xe.

Vừa mới về đến ký túc xá, đưa tay đóng cửa vào, Tô Chỉ vội vàng ngồi lên cái ghế đẩu nhỏ để hoàn hồn lại.

Không khí lạnh lẽo trong ký túc xá từ từ cuốn trôi cơn rạo rực dư thừa trong cơ thể, mạch suy nghĩ của Tô Chỉ cuối cùng cũng quang đãng rõ ràng trở lại.

Suốt cả buổi sáng, cô như bị chiêu thức mê hoặc lòng người mà Trình Hoài Cẩn điệu nghệ nhất “dẫn dụ” đến độ lòng dạ rối bời, nó khiến cô nhớ lại thuở ban đầu mới quen biết anh, khi ấy anh cũng rất biết cách nói chuyện làm sao khiến con người ta cuộn trào sóng lòng chỉ bằng đôi ba câu từ.

Tựa như chiêu thức lấy nhu thắng cương, anh luôn có thể khiến trái tim cô mất kiểm soát hết lần này đến lần khác.

Tô Chỉ không nhịn được muốn mắng anh té tát, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy mấy cú đấm lúc sáng vẫn còn nhẹ chán.

Ấy thế nhưng, đâu đó vẫn có những đợt sóng ngọt ngào cứ thế tuôn trào nơi trái tim cô không sao dằn xuống được.

Chính bởi vì sự bao dung và nuông chiều vô bờ bến của Trình Hoài Cẩn.

Nỗi sầu não và hương vị ngọt ngào trung hòa lẫn nhau, khi Tô Chỉ thu dọn hành lý xong đi xuống lầu, bấy giờ biểu cảm đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh vốn có.

Trình Hoài Cẩn giúp cô đặt hành lý ra hàng ghế sau, sau đó lái xe đến tiểu khu nơi Tô Chỉ sống. Quãng đường chẳng hề xa, chỉ vỏn vẹn vài phút đồng hồ.

Trình Hoài Cẩn mang hành lý lên lầu giúp cô rồi rời đi luôn.

Cửa nhà vừa đóng lại, một giây sau Tô Chỉ lại mở cửa ra: "Đợi tôi chút."

Trình Hoài Cẩn đứng ở cầu thang quay lại nhìn cô.

Tô Chỉ thay dép lê rồi đi ra khỏi cửa: "Mời chú xuống lầu ăn tối, nói thế nào thì hôm nay vẫn phải cảm ơn chú."

Trong mắt Trình Hoài Cẩn ánh lên tia vui mừng bất ngờ: "Được."

Nói rồi cả hai cùng nhau đi ra khỏi tiểu khu.

Sắc trời vừa mới bắt đầu ngả tối, tựa như ai đó nhấc cây cọ sơn dầu nguệch ngoạc vài nét thay đổi cả sắc màu nền trời.

Đủ loại hàng quán khác nhau đã được dựng lên san sát, có làn khói trắng bốc nghi ngút lên bầu trời.

Hai người cứ thế thong thả đi giữa đám đông mà chẳng hề vội vã.

Tô Chỉ hỏi anh muốn ăn gì.

“Gì cũng được, cứ chọn món em thích là được.”

Tô Chỉ xác nhận lại với anh: “Thật đấy hả?”

“Thật.” Giọng điệu của anh nghe sao mà chân thành quá đỗi.

Tô Chỉ gật đầu cái rụp: "Tôi muốn ăn lẩu tê cay, nhưng phải đi bộ thêm mấy phút nữa mới tới, quán đó ở tận ngã tư tiếp theo cơ."

“Được.”

Hai người đi thong dong dọc theo con phố tiến về phía trước, chẳng biết là bởi gió lạnh ngừng thổi, hay là vì mùi khói lửa nấu nướng bốc ra từ hàng quán, mà cô lại không hề cảm thấy lạnh nữa. Ngược lại phảng phất đâu đó chút hơi thở ấm áp của phố xá qua lại.

Quanh khoang mũi cũng ngửi thấy hương thơm của thức ăn, Tô Chỉ cảm thấy tâm trạng có phần lâng lâng nhẹ nhõm.

Bâng quơ liếc mắt một cái, cô trông thấy phía bên cạnh có một tiệm hoa mới mở.

“Không ngờ ở đây mới mở một tiệm hoa này.”

Trình Hoài Cẩn hỏi cô: “Có muốn vào xem chút không?”

“Chú có vội gì không?”

“Không vội.”

Thế là hai người bèn đi vào tiệm hoa.

Diện tích mặt bằng của tiệm không quá lớn, nhưng được bày biện rất ấm cúng. Chủng loại hoa cũng khá đa dạng phong phú, khi hít thở sẽ cảm nhận được hương thơm ngào ngạt nồng nàn tràn ngập khoang mũi.

Thấy có khách bước vào tiệm, ông chú bèn nhiệt tình đi tới chào đón hai người.

"Hôm nay trong tiệm có hoa hồng mới cập bến, chủng loại cũng đa dạng, rất thích hợp để tặng bạn gái."

Tô Chỉ vội vàng lên tiếng: "Tôi và chú ấy là họ hàng."

Ông chủ không khỏi kinh ngạc: "Thật ngại quá, tôi xin lỗi, vậy hai người muốn tặng hoa cho ai thì cứ xem tuỳ thích."

Tô Chỉ nhìn quanh tiệm hoa hai vòng, một lúc sau, tự nhiên cô nghe thấy Trình Hoài Cẩn hỏi ông chủ có bán bình hoa không.

Tô Chỉ quay lại xem anh đang làm gì, không ngờ lại thấy anh đang hơi khom người lựa hoa bày ở trong góc.

Cô chậm rãi xoay người đi về phía anh, thế rồi nhìn thấy trước mặt Trình Hoài Cẩn là cả một bó hoa cát tường màu hồng nhạt.

Có cơn gió lùa vào trong tiệm qua cánh cửa đang để mở, và cũng chính nó đang bóp nghẹt lấy cổ họng cô.

Hệt như không thể nói chuyện, mà cũng tựa như chẳng biết phải mở lời từ đâu.

Thế nhưng Trình Hoài Cẩn chỉ bình tĩnh liếc nhìn cô một cái, sau đó đưa mắt nhìn ông chủ lấy ra một cái bình hoa trong suốt.

Trình Hoài Cẩn đi tới: "Làm phiền anh gói giúp tôi toàn bộ chỗ hoa cát tường phía bên kia, kèm cả bình hoa này nữa. Tôi có thể tới lấy sau được không?"

“Được chứ.”

“Cảm ơn.”

Trong tiệm hoa yên tĩnh chỉ còn lại tiếng bước chân đi tới đi lui như con thoi không ngớt của chủ tiệm.

Tiếng khuấy động làn nước vang lên, cả một bó hoa cát tường lớn bị ông chủ ôm ra khỏi xô.

Một tờ giấy gói hoa bản to được trải phẳng phiu.

Loạt xoạt loạt xoạt.

Tô Chỉ sững sờ đứng đó, cứ thế lắng nghe thứ âm thanh ấy như đang nhảy múa theo từng nhịp mạch đập.

Một Trình Hoài Cẩn đang yên lặng chờ đợi, và một ông chủ tiệm hoa đang cúi đầu cắt tỉa.

Một dự cảm dấy lên khiến con tim đập loạn, hệt như cơn mưa tầm tã ào ào trút xuống gột rửa trái tim cô trong lặng thầm.

Cuối cùng Trình Hoài Cẩn cũng quay sang nhìn cô.

Tiếng nhịp đập con tim dần lan tới bên mang tai, giọng nói của anh chợt trầm thấp đến lạ.

Ấy vậy mà Tô Chỉ vẫn nghe được rõ ràng từng câu từng chữ: “Ăn cơm xong chúng ta tới lấy, em mang về nhà được không?”

Bờ môi cô như bị bít kín, thật lâu sau mới khẽ cất lời hỏi anh: "Chú muốn tặng hoa cát tường cho tôi sao?"

Trình Hoài Cẩn rất thẳng thắn: "Phải."

Vô cớ làm sao, viền mắt của Tô Chỉ chợt cảm thấy chua xót, cơn gió lạnh rít gào ngoài cửa phả lên gương mặt cô.

“Chú toàn tặng hoa bừa bãi cho người khác như vậy à?” Trong lời nói của cô có ý “cảnh cáo” rõ mồn một.

“Tôi không hề tặng hoa bừa bãi cho người khác.”

Nhưng Trình Hoài Cẩn cứ vờ như chẳng hề nhận ra, vẫn quyết không chịu “dừng tay”.

"Chú biết hoa cát tường mang ý nghĩa như thế nào không?"

Cuối cùng tiếng sột soạt của giấy gói hoa cũng ngừng lại, giọng nói của chủ tiệm nghe như vọng tới từ nơi xa.

"Thưa anh, hoa của anh đã được đóng gói xong, đây là dung dịch giữ hoa tươi."

Vậy mà Trình Hoài Cẩn lại chỉ nhìn đăm đắm Tô Chỉ không mảy may rời mắt, viền mắt cô khẽ đỏ hoe. Phút chốc, anh đưa tay ra, chậm rãi quấn lại chiếc khăn quàng cổ chẳng biết đã rớt xuống nửa vòng từ lúc nào của Tô Chỉ.

Từng đầu ngón tay ấm áp khẽ lướt qua cần cổ, Tô Chỉ cứng đờ người không sao cựa quậy được, như thể mọi thứ đã đi quá giới hạn chịu đựng của cô.

Thế rồi, cô chỉ nghe thấy anh khẽ cất lời:

“Tôi biết mà, Tiểu Chỉ.”

- ---------------------------------------------------------

Hoá cát tường mang ý nghĩa về một tình yêu chân thành và bất biến, một thứ tình cảm trong sáng, cảm động, thuần khiết, đẹp đẽ và đong đầy cảm xúc. Mỗi một màu hoa sẽ tượng trưng cho ý nghĩa và ngôn ngữ của riêng chúng. Màu tím đại diện cho tình yêu vĩnh hằng và lời hứa sẽ không đổi thay dành cho nửa kia, màu hồng tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu nhưng chìm trong nỗi vô vọng, màu xanh mang ý nghĩa về sự mạnh mẽ, kiên cường và tự tin.

Bình luận

Truyện đang đọc