THƯỢNG CHI ĐẦU

35

Ngày hôm sau, sau khi ăn xong bữa sáng, Hoa Sinh liền chạy ra ngoài, có lẽ là muốn đi tìm Vân Thường, hắn muốn đi, ta cũng không có cách nào ngăn cản.

Ngồi một lúc, ta quyết định đi Thiên Hương Các, A Phù đương nhiên là không thể đi theo, ta chỉ để cho nàng ở nhà chờ, lấy cớ lúc trở về có thể có người mở cửa.

Đã lâu không đến, ta có chút không quen với mùi hương xộc vào mũi của Thiên Hương Các. Hơn nữa, nói đến cũng kỳ quái, không biết có phải là do đã phục hồi thị giác hay không, khứu giác của ta tựa hồ không được nhạy bén như trước.

Nhược Nhược nhìn thấy ta thì kinh ngạc, lập tức nhào tới, nghênh đón ta lên lầu, nàng nói cũng không yêu thích ta lắm, chỉ là khi ta ở đây, thì nàng không cần tiếp khách ở dưới lầu nữa.

Đây là lần đầu tiên sau khi phục hồi thị giác ta nghiêm túc đi theo Nhược Nhược học điều hương, hai người bọn ta nghiền bánh hương liệu, Cố Nguyên Bùi ở một bên đọc sách.

“Nguyên Bùi, bọn ta sẽ không làm ồn ngươi chứ?"

Hắn cũng không ngẩng đầu, “Đây có là gì, cho dù là ở chợ sầm uất, ta cũng sẽ không bị quấy nhiễu.”

Nhược Nhược nói: “Vậy tại sao ngươi chỉ xem một trang kia cả nửa ngày thế?”

Cố Nguyên Bùi nhặt lên một cây bút ném qua, “Chỉ có ngươi nói nhiều!”

“Ta nói nhiều?” Nhược Nhược chống thắt lưng nói, “Ta còn không phải là vì muốn tốt cho ngươi sao? Còn không phải là vì trông cậy vào ngươi có thể thi đậu trạng nguyên, quang diệu môn tiêu, để cho ta cũng hưởng phúc khí sao?”

*Quang diệu môn tiêu: Làm rạng rỡ tổ tông, đem vinh quang về cho dòng họ.

“Ngươi khi nào trông cậy vào ta có thể thi đậu trạng nguyên?”

“Trong mộng! Ngươi có thể thi đậu thì thành ma mất rồi!”

“Cẩu Nhược Nhược!”

Lúc bọn họ cãi nhau, tâm trạng của ta cũng tốt hơn một chút, vừa chống đầu nhìn bọn họ cãi nhau, vừa thuận tay cầm lấy cây nấm nhỏ màu đỏ trên bệ cửa sổ.

Lúc mới vào cửa ta liền nhìn thấy đống nấm đỏ nhỏ này, Nhược Nhược nói thứ này có kịch độc, ngửi một cái cũng có thể gây ảo giác. Nàng càng nói như vậy, ta càng muốn ngửi xem cây nấm này có mùi gì.

Tay giơ lên còn chưa tới gần, Nhược Nhược nhìn thấy, vội vàng nhào tới đem cây nấm kia đ.á.n.h rơi xuống đất.

“Đừng ngửi! Sao ngươi lại phản nghịch như vậy chứ?!”

“Ta... Ta chỉ là tò mò thôi.”

Ta nhìn khuôn mặt méo mó của Nhược Nhược, bất an cất bàn tay nhỏ bé của mình đi, cùng lúc đó, Cố Nguyên Bùi lại nhặt được cây nấm vừa bị đập bỏ đặt ở bên mũi.

“Không phải chỉ là một cây nấm nhỏ thôi sao, độc đến mức nào?”

Hít.

Sau khi yên lặng trong nháy mắt, hai mắt hắn đảo một cái, ầm ầm ngửa ra sau.

“Tiểu Cố!”

Phòng ngừa ta, lại không phòng ngừa Cố Nguyên Bùi, Nhược Nhược kêu lên một tiếng, vội vàng nhào tới nắm lấy Cố Nguyên Bùi điên cuồng lắc mạnh, “Tỉnh lại đi! Tỉnh lại!”

Cố Nguyên Bùi cơ hồ bị lắc muốn tiêu tan, lờ đờ mở to mắt, liếc mắt nhìn Nhược Nhược rồi ôm nàng một cái, bỗng nhiên nở nụ cười, chảy nước miếng hỏi: “Tước nhi, sao tỷ lại mặc y phục của Nhược Nhược?”

Nhược Nhược sửng sốt, tát một bạt vào mặt hắn, mắng: “Nhìn cho rõ cha ngươi là ai!”

Cố Nguyên Bùi bị tát đến choáng váng, vẫn ngây ngốc cười ha hả.

“Tước nhi, tỷ đ.á.n.h người ta đau...”

Chát!

Lần này, Nhược Nhược trực tiếp đ.á.n.h đến khoé miệng hắn chảy máu.

Cây nấm đỏ nhỏ này đầu không lớn, độc tính lại cực mạnh, Cố Nguyên Bùi uống chút thảo dược giải độc, vẫn choáng váng đến buổi tối mới đỡ hơn một chút.

Có lẽ là đã quá muộn, A Phù cư nhiên đến đón ta, cũng không có lên lầu, chỉ ở bên ngoài Thiên Hương Các chờ. Khi ta đi ra ngoài, liền thấy nàng ngoan ngoãn ngồi ở cửa, lộ ra bộ dạng đáng thương.

“Tước nhi tỷ tỷ!”

Nàng nhìn thấy ta, đứng bật dậy, chạy đến đỡ ta theo thói quen.

“Không cần, ta đã sớm không cần người đỡ, A Phù.”

Nàng ngượng ngùng thu tay lại, cười gượng đi bên cạnh ta.

Ta vừa đi, vừa hỏi nàng: “Sao hôm nay ngươi lại nghĩ tới việc muốn đón ta?”

“Trời đã quá muộn, ta sợ tỷ xảy ra chuyện.”

Sắc trời tuy rằng có chút muộn, nhưng trên đường còn có người qua lại, trên đường chính mười bước một đèn, lâu lâu vẫn có binh lính tuần tra đi qua, thật sự không thể gọi là có nguy hiểm gì.

Ta liếc mắt nhìn nàng một cái, không trả lời, luôn cảm thấy nàng ân cần quá đáng. Khoảnh khắc nàng chạm mắt với ta, con ngươi của nàng sáng lấp lánh, chân thành không chịu nổi.

Có phải ta đã suy nghĩ quá nhiều không? Ta không rõ nàng đang suy nghĩ cái gì, dứt khoát mặc kệ nàng, tự mình đi về phía trước.

Không khí ngượng ngùng im lặng, cả một đường đều không nói gì với nhau. Sắp về đến viện, A Phù bỗng nhiên kêu một tiếng: “Hoa Sinh?”

Ta giật mình, sau đó nhìn thấy nàng bước nhanh đến một con hẻm nhỏ, hét lên: “Hoa Sinh! Ngươi làm gì ở đó?!”

Không ai trả lời nàng, ta nhìn vào con hẻm nhỏ đó, một mảnh đen khịt, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, nhưng A Phù đã cất bước chạy vào bên trong.

“A Phù!”

Ta không thể gọi nàng lại, con hẻm nhỏ đó tối đến đáng sợ, mặc dù ta không nhìn thấy Hoa Sinh, nhưng lại lo lắng hắn thật sự chạy vào, đang là buổi tối, xảy ra chuyện thì phải làm sao? Ta không để ý quá nhiều, cũng chạy theo vào.

“A Phù? Hoa Sinh??”

Ta chạy vài bước, nhưng ngay cả tiếng bước chân của A Phù cũng không nghe thấy, trong ngõ nhỏ yên tĩnh đến mức làm cho người ta lạnh sống lưng, ta chậm lại, cố gắng phân biệt cảnh vật xung quanh.

Nhưng mà một mảnh xám xịt, như thế nào cũng không có cách nhìn rõ.

Trong lúc mơ hồ, bỗng nhiên đụng phải một thân thể mềm mại, ta theo bản năng lui về phía sau hai bước, ánh trăng cực yếu ớt, mạ lên dáng vóc của người nọ, chỉ phản chiếu ra một đường nét ảm đạm mờ mịt mặc áo choàng.

“Ngươi là ai?”

Người nọ hướng ta tiến gần một bước, thổi ống lửa* trong tay, dùng thanh âm khàn khàn cười nói: “Ngươi nhìn kỹ xem, ta là ai?”

*Người Trung Quốc thời xưa gọi là “hoả chiết tử” (火折子): Là một cái ống nhỏ bên trong có chứa vật liệu dẫn cháy: dùng đất thô vụn được quấn chặt bởi giấy bản sau khi được đốt lửa rồi thổi tắt. Lúc đó sẽ còn lại những tàn lửa lốm đốm đỏ trong lòng ống, khi muốn có lửa chỉ cần thổi hơi mạnh là ngọn lửa sẽ bốc lên.

Dưới ánh lửa chập chờn, ta thấy khuôn mặt gầy gò dưới lớp áo choàng, trái tim gần như ngừng đập.

Tiêu Ấu Lan, tại sao nàng ta lại ở đây?

Giống như bản năng thúc đẩy, ta nhanh chóng xoay người bỏ chạy, nhưng mà khi ta quay người lại, đầu hẻm chật hẹp lại bị hai nam nhân chặn lại, không có một chút khe hở để chạy trốn.

Người phía sau cười khẽ, dưới lớp áo choàng chen ra thanh âm cực kỳ khó nghe: “Tước nhi, đã lâu không gặp.”

Ngay lập tức, một thanh đoản đao liền đâm vào sau lưng ta, ta há miệng, giống như con cá khát nước, phát không ra tiếng, từ từ ngã xuống trong vô vọng.

Thanh đoản đao kia không bị rút ra, cứ như vậy ở lại trong thân thể ta, ta giống như một con búp bê rách, chịu thống khổ vô cùng, bị hai tên nam nhân kéo đi, tiến vào một viện, Tiêu Ấu Lan đi theo bọn họ, nhìn ta bị kéo vào một gian phòng nhỏ, sau đó bị ném xuống đất, chuột chạy tán loạn.

Có thứ gì đó bò qua lưng ta, ta hít một hơi, nhưng không có sức lực để di chuyển.

Tiêu Ấu Lan đứng trước mặt ta, nhìn ta nhe răng cười, nàng ta đã gầy đến mức nhìn không ra người ngợm, trên mặt không hề có huyết sắc, lúc không cười giống như một cái xác vô hồn, cười rộ lên lại giống như ác quỷ.

Ta giật khóe môi, khó khăn nói: “Ngươi làm sao…”

“Làm sao? Ta? Ta vẫn còn sống?”

Nàng ta thu lại nụ cười, trong mắt toàn là thù hận, “Không ngờ ta lại tìm đến sớm như vậy phải không?”

“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Nàng ta nghiến răng, rút ra một cây roi nhúng qua nước, quất vào lưng ta, ta đau đến nỗi run lên, nhưng không nhúc nhích được chút nào.

Nàng ta gào lên: “Ngươi có biết mấy ngày nay ta làm thế nào để đến được đây không? Hài tử của ta mất rồi, thân thể của ta cũng hỏng rồi, người không ra người quỷ không ra quỷ, đây đều là do ngươi mà ra!”

Ta im lặng hồi lâu mới hít sâu một hơi, khó khăn nói: “Tiêu Ấu Lan, người hại ngươi không phải là ta, vì sao ngươi lại đem hết oán hận trút lên người ta?”

“Câm miệng!” Nàng ta mặt mũi dữ tợn nói: “Vì sao lại trút lên người ngươi? Bởi vì ngươi là người của Tiêu Hoài! Thứ gì của Tiêu Hoài ta đều muốn hủy diệt!”

Ngực nàng ta phập phồng kịch liệt, khuôn mặt vặn vẹo khó coi, một hồi lâu sau mới bình tĩnh lại một chút, hai mắt sáng lên nói: “Ngươi sẽ không hiểu đâu, đây là trò chơi của bọn ta, tựa như khi còn nhỏ, ta xé nát sách của hắn, hắn đốt quần áo mới của ta; ta g.i.ế.t con chó mà hắn nuôi, hắn bóp c.h.ế.t con mèo của ta... Bây giờ hắn đẩy ta xuống nước, hại ta mất con, ta cũng muốn cho hắn nếm thử cảm giác đau đớn khi mất đi tình yêu là như thế nào!”

Vút!

Lại là một roi quất trên người ta, ta đau đến không thở được một lúc lâu, có chất lỏng ấm nóng chảy xuôi xuống, da thịt trên thân thể ta đã bị xé rách.

“Ha ha ha!” Nàng ta bật cười tàn nhẫn, “Ngươi nói Tiêu Hoài phải mất bao lâu mới có thể tìm được ngươi? Đến lúc đó, ngươi đều đã bị thối rữa! Ngươi xem, lũ chuột lại tới rồi, không bao lâu nữa, chúng nó sẽ gặm nhấm ngươi đến khi chỉ còn lại đống xương!”

“Đừng...”

“Ngươi muốn trách thì trách Tiêu Hoài đi!”

Nàng ta gần như dùng hết toàn lực hung hăng trút xuống, hơi thở ta đứt đoạn, yếu ớt ngất đi.

“Thật vô dụng.”

Trong lúc mê man, ta nghe thấy âm thanh hàng rào bằng gỗ bị khóa lại, Tiêu Ấu Lan ném roi sang một bên, rồi dặn dò hai gã nam nhân trông coi ta: “Canh chừng cẩn thận, đừng để ả ta c.hết.”

Ta ngước mắt lên, chỉ thấy ba bóng dáng mờ ảo xen kẽ, sau đó liền mất ý thức.

Có rất nhiều chuột, tất cả đều đang ở trên lưng ta.

Không, không phải chuột, mà là bàn tay của con người. Không biết đã hôn mê bao lâu, ta mơ mơ màng màng mở mắt, chỉ cảm thấy trên lưng đột nhiên đau nhức, như thể có bột phấn bị rắc lên vết thương, sau đó, ta liền bị ném một cách thô bạo lên đống rơm rạ.

Đoản đao trên lưng bị rút ra, vết thương cũng được băng bó đơn giản, xem ra Tiêu Ấu Lan cũng không có ý định trực tiếp g.iết ta.

Nàng giữ ta lại, hoặc là muốn tiếp tục tra tấn, hoặc là muốn dùng ta uy h.i.ế.p Tiêu Hoài.

Ta cứ nằm như vậy, dần dần khôi phục lại sức lực, qua một lúc lâu, hai gã nam nhân trông coi kia lại tới, lúc mở cửa, ánh sáng hắt vào rất giống như ánh hoàng hôn.

Xem ra bây giờ đã là chạng vạng của ngày hôm sau.

Cánh cửa không đóng lại, một cái bóng to lớn tiến lại gần, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt ta, xé bánh bao trong tay thành từng mảnh rồi ném về phía ta, giống như cho một con chim nhỏ ăn trên đường phố.

Ta há miệng, nhưng không nhận được, đành phải nhịn cơn đau nhức chậm rãi vươn tay, nhặt mảnh bánh bao rơi ở gần lên ăn, ta phải sống sót, không thể c.h.ế.t không minh bạch như vậy.

“Còn có thể cử động nha!”

Hắn bỗng nhiên không cho ăn nữa, nhìn ta cười có chút ranh mãnh, một lát sau, hắn vừa liếm răng hàm sau, vừa kéo chiếc chìa khóa treo bên hông, mở khóa, ngồi xổm xuống trước mặt ta.

Hắn nắm lấy mặt ta đánh giá một lượt, cười nói: “Nữ nhân xinh đẹp thế này cứ để như vậy cũng thật đáng tiếc, không bằng đến hầu hạ ca ca?”

Ta không nhúc nhích, nhìn hắn quỳ gối bên cạnh đầu ta, vừa cởi đai lưng vừa nói: “Cho ca ca thoải mái một chút nha.”

Ta không kháng cự, cảm thấy sức lực thân thể đã khôi phục vài phần, ta hẳn là có thể cắn đứt mệnh căn của hắn trong một nhát, hai cánh cửa đều đã mở ra, nói không chừng ta có thể chạy thoát.

Nhưng không đợi hắn cởi quần ra, lại có một người đi xuống, hùng hùng hổ hổ nói: “Mẹ nó, đây đâu phải là việc dễ xơi đâu chứ, ta vừa mới thiếu chút nữa gặp phải... Này! Ngươi làm gì vậy?”

Người trước mắt rùng mình, vội vàng túm thắt lưng, quay đầu lại nói: “Sao ngươi đột nhiên lại trở về, doạ ta suýt nữa teo cả… lại!”

“Xùy! Của ngươi vốn dĩ đã teo rồi!”

Người nọ khinh thường cười cười, vừa dùng chân đá một ít củi vào giữa, vừa nói: “Đừng động đến nữ nhân sắp c.h.ế.t kia, không may mắn, lại đây giúp ta nhóm lửa. Mẹ nó, khi nào mới cho ra ngoài? Ở đây không bị đông lạnh cũng sẽ c.h.ế.t cóng mất.”

“Ngươi còn không bằng một nữ tử!”

Người trước mặt lẩm bẩm đi ra ngoài, mở cửa sổ nhỏ hít thở không khí ngoài trời, cùng người nọ đốt lửa, củi hình như có chút ẩm ướt, bọn họ khiến cho khói thổi lên dày đặc, chính là không cháy nổi.

Gian phòng này không lớn, bọn họ cách ta không quá xa, hai người nằm sấp trên mặt đất thổi hơi, sặc đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng, vừa thổi vừa xoay người hít một hơi.

Ta ngửi thấy mùi khói lửa kia, một ý nghĩ đột nhiên hiện ra trong đầu, lúc rời khỏi Thiên Hương Các, ta thuận tay cầm mấy cây nấm đỏ nhỏ của Nhược Nhược, nếu ném nấm này vào đống củi, nói không chừng độc tố sau khi bị cháy sẽ theo khói tản ra, làm bọn họ choáng váng.

Ta vừa nghĩ, vừa khẩn trương đưa tay vào trong ngực dò xét, vẫn còn ở đây! Ta vui mừng, cuối cùng có một tia hy vọng.

Tuy rằng không biết có được hay không, nhưng trước mắt xem ra ta cũng không có cách nào khác.

Sau khi hạ quyết tâm, ta cẩn thận lấy ra chỗ nấm nhỏ, cẩn thận nhìn bọn họ, thừa dịp bọn họ đồng thời quay lưng đi, nhanh chóng ném nấm nhỏ vào đống củi.

Bên trong vốn cũng có lá phong màu đỏ, nấm đỏ nhỏ trộn lẫn ở bên trong, lại hài hoà kỳ lạ.

Ta không dám cử động quá nhiều, chỉ quan sát phản ứng của bọn họ, len lén dùng y phục che mũi miệng.

Một lát sau, hai người kia dường như không có gì khác thường, ta gắt gao nhìn chằm chằm, trong lòng lo lắng không thôi, sợ nấm nhỏ không có hiệu quả.

Cuối cùng, sau khi bọn họ thổi thêm vài hơi, một người trong đó bỗng nhiên dừng lại, dùng sức ngửi ngửi, hỏi: “Ngươi có ngửi thấy mùi hương gì không?”

“Không.”

“Thơm quá.”

Người nọ quỳ gối trong làn khói, lẳng lặng hít vào, bỗng nhiên hai mắt trợn một cái, ngã lăn ra.

“Này, ngươi làm sao vậy?” Một người khác vừa thổi vừa bò qua, một lát sau, cũng choáng váng. Hắn lắc đầu, dùng sức lay người trên mặt đất, “Này! Tỉnh lại.”

Không nhận được đáp lại, người nọ lắc lư trong chốc lát, lẩm bẩm nói: “Tiểu tử thối, chỉ biết ngủ say, lão tử cũng không làm nữa...”

Nói xong, hắn ngã rầm một tiếng, nằm sấp trên ngực người nọ, ngủ thiếp đi.

Ta thấy bọn họ ngã xuống, đè xuống trái tim suýt chút nữa muốn nhảy ra ngoài, gắt gao che mũi miệng, rón rén mở hàng rào vịn tường đi về phía cửa. Thân thể ta đầy những vết thương, không chỗ nào là không đau, mới đi được vài bước đã toát mồ hôi lạnh, nếu không phải dục vọng mãnh liệt muốn chạy ra ngoài chống đỡ, chỉ sợ lúc này sẽ gục xuống.

“Làm gì đấy?” Đại hán trên mặt đất bỗng nhiên lên tiếng, ta kinh hồn bạt vía dừng chân, lại thấy hắn chỉ xoay người, vẫn chưa tỉnh lại, lúc này mới đi tới cửa, theo bậc thang bò lên trên.

Vừa rồi để thông gió, bọn họ không đóng cửa, ta leo hai bước cuối cùng cũng chạm đến ánh hoàng hôn ấm áp, mang theo niềm vui của phần đời còn sót lại vượt qua kiếp nạn, ta bò ra ngoài mặc cho trên người đang đau đớn.

Mới trèo ra ngoài hít sâu một hơi, liền nghe thấy cửa tiểu viện bên ngoài vang lên một tiếng, ta dừng lại, vội vàng đứng lên trốn bên vách tường.

Bức tường này được xây bằng bùn đất, phía trên có một vết nứt rộng gần một ngón tay, ta thông qua vết nứt này nhìn ra ngoài, liền nhìn thấy Tiêu Ấu Lan vội vàng vào cửa, nàng ta hình như đang tránh né gì đó, sau khi đi vào liền lập tức đóng cửa lại, nhìn thoáng qua khe cửa, lúc này mới xoay người đi về phía ta.

Ta đã từng chứng kiến khí lực của nàng ta, nếu cùng nàng ta đối đầu, ta nhất định sẽ không sống nổi, ta nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần của nàng ta, vội vàng cúi đầu tìm vật phòng thân.

Cạnh chân tường có một ít củi, ta dừng một chút, nín thở nhặt một cây gỗ tròn nắm trong tay. Cửa cót két một tiếng, chiếc bóng bị kéo dài bởi hoàng hôn chậm rãi dò xét tiến vào, ta tập trung sức lực, tại thời khắc Tiêu Ấu Lan tiến vào trong, hung hăng đập tới.

“Á!”

Một cú này hiển nhiên nằm ngoài dự liệu của nàng ta, Tiêu Ấu Lan kinh hô ngắn ngủi một tiếng, lăn một vòng trên mặt đất, máu trên trán tuôn ra không ngừng.

“Ngươi... Ngươi sao lại...” Nàng ta bò về phía sau vài bước, ôm đầu máu tươi đầm đìa, không thể tin nhìn ta.

Ta đã đỏ mắt, làm sao có thể cho nàng ta cơ hội để nói tiếp, vì đề phòng nàng ta trong lúc ta do dự mà phản kích, ta giơ gậy gỗ lên, lần thứ hai đập mạnh vào nàng ta.

Một gậy này giáng xuống, nàng ta rốt cục không còn cử động nữa, chỉ có lồng ngực phập phồng chứng tỏ đây là một thân thể có sinh mệnh.

Ta dừng một lát, nhìn vết máu lan rộng trên mặt đất, hai mắt đỏ bừng, tim đập càng lúc càng nhanh.

Ta đang g.i.ế.t người, ta đã từng ngay cả kiến cũng không đành lòng giẫm lên, hiện tại lại đang g.i.ế.t người.

Ta nhận ra mình đã làm gì, run rẩy vứt bỏ cây gậy gỗ, suy sụp ngồi bệt trên mặt đất, hoảng loạn vì bàn tay đẫm máu của mình.

Nhưng ta có thể làm gì chứ? Ta cũng không muốn gây nên chuyện này này, bọn họ từng bước ép sát, khiến ta hết lần này tới lần khác rơi vào cạm bẫy, nếu không phản kháng, cũng chỉ có thể âm thầm chìm xuống đáy.

Chần chờ một lúc lâu, ta chậm rãi bò về phía Tiêu Ấu Lan, duỗi ngón tay dò xét hô hấp của nàng ta, nàng ta vẫn còn thở, nhưng hơi thở đã yếu ớt.

Nếu đập thêm một chút, nàng ta nhất định sẽ không sống nổi, ta đè chặt bàn tay run rẩy không thôi, lại nhìn về phía cây gỗ dính máu, một hồi lâu, cuối cùng cũng không thể nhẫn tâm hại nàng ta.

Sắc trời dần tối, ta cân nhắc lúc lâu, mới hạ quyết tâm xé vải ra che miệng mũi, khó khăn kéo Tiêu Ấu Lan đến cửa tầng hầm, dùng sức đẩy nàng ta vào.

Bậc thang có chút dốc đứng, nàng ta thuận thế lăn xuống, lặng yên không một tiếng động.

Hai gã nam nhân kia vẫn còn mê man, không biết chuyện gì đã xảy ra bên ngoài, ta đóng cửa lại, để đảm bảo rằng bọn họ không thể dễ dàng mở ra từ bên trong, nhặt thêm vài thanh gỗ chặn cửa.

Nếu bọn họ c.h.ế.t bên trong, nghĩa là mệnh của bọn họ không tốt; nếu bọn họ sống sót để trả thù ta, nghĩa là mệnh của ta không tốt.

Làm xong tất cả, trời đã tối hẳn, đường phố bên ngoài cũng đã không còn tiếng động, ta ngồi thật lâu trong viện, khí lực khôi phục một chút, liền lê thân thể đau đớn mệt mỏi, vịn vào vách tường bước ra ngoài.

Cửa mở ra, bên ngoài tối đen một mảnh, vô thanh vô tức, chỉ có ánh đèn le lói rải rác ở phía xa. Vì để giấu ta, viện của Tiêu Ấu Lan cực kỳ khuất, ta đi lòng vòng hồi lâu mới tìm được con đường quen thuộc.

Sức lực đã tiêu hao đến cực hạn, ta mò mẫm trong ngõ nhỏ yên tĩnh, không biết đã canh giờ gì, cuối cùng cũng sờ đến cửa trạch viện, ngã xuống.

36

Ta bị mắc kẹt trong giấc mơ tối tăm, giống như chìm xuống đáy biển, có bàn tay vô hình kéo ta xuống, gần như khiến ta nghẹt thở, ta muốn kêu cứu, nhưng không thể mở miệng, cũng không thể phát ra một chút âm thanh.

Trong cơn tuyệt vọng đột nhiên bắt được một bàn tay, quen thuộc và ấm áp, ta giống như nắm lấy cọng rơm cứu mạng, cầu xin hắn, đừng đi, đừng đi.

Bàn tay kia nắm ngược lại ta, bên tai truyền đến từng đợt thanh âm nhẹ nhàng, ta nghe không rõ hắn đang nói cái gì, nhưng có thanh âm này, bóng tối dường như không còn kinh hoàng nữa, cảm giác tuyệt vọng không thở nổi cũng dần dần biến mất, ta rốt cục có được một phút an bình.

Ta không biết ta đã hôn mê bao lâu, khi ta thức dậy đầu đau như muốn nứt ra.

Mới cử động một chút, tay liền bị người ta nắm chặt, ta cố sức quay đầu, liền nhìn thấy Tiêu Hoài, trong mắt hắn phủ đầy tơ máu, ánh mắt nhìn ta mang theo sự vui mừng như một đứa trẻ mới tìm được đồ chơi thất lạc.

“Tước nhi! Nàng tỉnh rồi, nàng rốt cục cũng tỉnh rồi!”

Đáy mắt hắn có chút ẩm ướt, ngược lại làm cho ta hơi sửng sốt, Tiêu Hoài sẽ khóc sao?

“Tiêu Hoài.” Ta muốn nói, nhưng giọng nói không được lưu loát, giống như bị rò rỉ ra khỏi khe hở ngoằn ngoèo, cổ họng của ta cũng đau như bị ai cứa.

Hắn nắm tay ta, đáy mắt đầy khẩn trương, “Ta ở đây, ta ở đây, là ai hại nàng? Nàng nói cho ta biết, ta sẽ không bỏ qua cho hắn.”

Ta choáng váng đến mức không nghe thấy hắn đang nói cái gì, chỉ biết mình đã về nhà, có người ở bên cạnh, liền không hiểu sao cảm thấy an tâm, lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Không bao lâu sau, cơ thể ta nóng bừng, giống như bị ném vào trong nồi hấp, nhưng mà không bao lâu sau lại lạnh đến không ngừng run rẩy, bên tai mơ hồ truyền đến tiếng Tiêu Hoài lo lắng hỏi thăm, sau đó là tiếng bước chân không ngừng trong phòng, có người vội vàng gọi lang trung tới, ta bị ôm vào trong ngực ai đó, chuyện gì xảy ra tiếp theo thì không nhớ rõ nữa.

Cơn sốt hạ xuống, ta tỉnh lại lần nữa, trong phòng quá tối, ta sợ muốn c.h.ế.t, người ngồi ở bên giường dường như muốn đi, ta vội vàng giữ chặt, cuộn tròn ở trong lòng hắn, cầu xin: “Đừng đi, ta rất sợ.”

Hắn hơi sững người, lập tức nằm xuống, ghé đầu lau đi nước mắt trượt đến bên môi của ta, nhẹ nhàng hôn xuống, “Được, ta không đi, không đi đâu hết, đừng sợ, đừng sợ.”

Lúc sinh bệnh, con người ta dường như sẽ trở nên cực kỳ yếu ớt, bất chấp người ở bên cạnh là ai, chỉ biết vòng tay của hắn ấm áp khoan dung, liền chui vào, giống như chỉ có như vậy, ác mộng mới không thừa cơ mà theo vào.

“Ngoan, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai hết thảy đều sẽ ổn, ta sẽ luôn ở bên nàng.” Hắn nhẹ nhàng ôm ta trong lòng, cúi đầu dỗ dành, “Đừng sợ, ta vẫn luôn ở đây.”

Ta an tâm ngủ thiếp đi trong vòng tay ấm áp này, hai ngày tiếp theo, đều là trải qua trong vô tri vô giác, ngay cả ăn cũng là được người khác cho ăn.

Ngày thứ ba, không biết đã xảy ra chuyện gì, ta tỉnh lại mấy lần đều không thấy Tiêu Hoài.

Đêm đó, cơn sốt của ta giảm xuống một chút, đầu cuối cùng cũng không còn mơ mơ màng màng nữa, ta chống người ngồi dậy, ngây ngốc thật lâu, bỗng nhiên nghĩ đến, nhiều ngày trôi qua như vậy, không biết Tiêu Ấu Lan thế nào, cả ngày hôm nay Tiêu Hoài không xuất hiện, chẳng lẽ có liên quan đến nàng ta?

Nàng ta còn sống không?

Đang nghĩ, một trận gió thổi qua, ta quay đầu nhìn, liền thấy một người đã đứng bên giường.

“Nguyên...”

“Suỵt!”

Hắn vội vàng đưa tay che miệng ta, ngồi xuống bên giường, thấp giọng nói: “Nhỏ giọng một chút, bên ngoài có người canh giữ.”

Ta gật đầu, đợi hắn thu tay lại mới nhỏ giọng nói: “Có người canh giữ đệ còn dám đến? Bị phát hiện thì sao?”

“Tỷ đã nhiều ngày không tới Thiên Hương Các, ta sợ tỷ xảy ra chuyện, liền tới xem một chút, tỷ yên tâm, ta rất cẩn thận, sẽ không bị người ta phát hiện.”

Ta nhìn ra cửa, xác định không có người tới, mới nói: “Nhỡ Tiêu Hoài trở về thì sao?”

Hắn cười cười, “Hắn sẽ không trở về đâu.”

Ta nghi hoặc nhìn về phía Cố Nguyên Bùi, hắn ghé gần ta, nhỏ giọng nói: “Xảy ra chút chuyện, hiện tại hắn đang bị vướng vào, không thể trở về.”

Tiêu Hoài cũng có lúc bị thế này sao? Ta dừng một chút, bỗng nhiên nghĩ đến, không phải là chuyện của Tiêu Ấu Lan chứ?

Ta ngập ngừng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Muội muội của hắn c.h.ế.t rồi.”

Ta ngây ngẩn cả người, quả nhiên là nàng ta, nàng ta c.h.ế.t rồi.

Cố Nguyên Bùi không chú ý tới ta, nói tiếp: “Lúc trước tỷ từng gặp nàng ta ở Tiêu phủ chưa? Muội muội của hắn là Tiêu Ấu Lan, Nam Dương vương phi, nghe nói c.h.ế.t trong một gian tầng hầm vừa bẩn vừa thối, bên cạnh còn có hai người, nghe nói là bị đầu độc chết, bên dưới có rất nhiều chuột, lúc bị phát hiện...”

Nói đến đây, hắn đột nhiên bị khựng lại, nhìn thần sắc của ta, vội vàng nói: “Quên đi, nói ra tỷ sẽ sợ, dù sao thì cũng c.h.ế.t rồi, Tiêu phủ và Nam Dương vương phủ bọn họ đều loạn rồi.”

Tuy rằng hắn không nói ra, nhưng ta lại có thể nghĩ đến đó là thảm trạng gì, ta rùng mình, trong bụng cảm thấy ghê tởm.

“Tỷ sao vậy?”

Ta bị hắn đ.á.n.h thức, vội vàng lắc đầu, “Không sao, chỉ là thân thể không thoải mái.”

Nghe vậy, hắn rón rén rót một ly nước đưa cho ta, thấp giọng hỏi: “Tỷ không thoải mái chỗ nào?”

Đúng rồi, hắn còn không biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi ta mất tích, Tiêu Hoài chỉ bí mật tìm kiếm, không có xáo trộn gì lớn, người biết ta gặp chuyện không may cũng không nhiều lắm.

Ta nhướng mí mắt, “Chỉ là bị chút phong hàn, không có gì đáng ngại.”

“Khó trách trong phòng này có mùi thuốc.” Hắn ngửi ngửi, nhíu mày, “Thật sự chỉ là phong hàn sao? Sao còn có mùi thuốc trị thương?”

Ta hơi sửng sốt, cười nói: “Bị phong hàn, đầu óc choáng váng, không cẩn thận ngã một cái nên bị thương.”

“Bị thương chỗ nào?” Hắn vội vàng đỡ lấy bả vai ta, đánh giá ta từ trên xuống dưới một lượt, bộ dáng trông rất khẩn trương.

Ta kéo chăn lên trên, cười cười hỏi hắn: “Đệ muốn xem sao?”

Hắn cứng đờ, ý thức được mình thất thố, trong nháy mắt mặt đã trở nên đỏ bừng, vội vàng thu tay về, gãi đầu nói: “Không không, không xem, ta chính là thuận miệng hỏi một chút thôi.”

Ta cười, nhớ tới chuyện lúc trước nhờ hắn đi Hồ Gia Bảo tìm tổ mẫu của ta, thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, lần trước ta nhờ đệ giúp ta tìm người, đệ tìm được chưa?”

Hắn nhướng mắt, miễn cưỡng hồi lại vẻ ngượng ngùng, trả lời: “Vẫn chưa, ta sai vài người đi rồi, hiện tại bọn họ còn chưa trở về.”

Dứt lời, hắn nhìn ta một chút, lại nói: “Tỷ đừng lo, vừa có tin tức ta liền lập tức đến nói cho tỷ biết, được chưa?”

“Được, vất vả rồi, Nguyên Bùi.”

“Nói cái gì vất vả, giữa ta và tỷ...”

Hắn cười, bỗng nhiên ngừng lại, sắc mặt trầm xuống, giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ trên mu bàn tay ta, ta hiểu rõ, liền gật đầu, khẩn trương nhìn hắn trèo cửa sổ rời đi.

Tai của Cố Nguyên Bùi thật sự là cực tốt, sau khi hắn đi, ta nằm xuống lần nữa, qua một hồi lâu mới nghe thấy thanh âm cửa lớn mở ra, sau đó là tiếng bước chân nặng nề càng ngày càng gần, cót két một tiếng, một thân ảnh được bao bọc bởi khí lạnh chậm rãi đi vào.

Ta đã nghĩ rằng tối nay hắn không thể trở về.

Ta hơi mở mắt, lúc này mới phát hiện hắn đứng ở trong phòng không nhúc nhích, ánh mắt đang nhìn về phía cửa sổ khép hờ, không biết đang nghĩ gì.

Ta cả kinh, vừa rồi lúc Cố Nguyên Bùi đi, vì không phát ra tiếng động, nên không đóng cửa sổ, hắn sẽ không nhìn ra sơ hở gì chứ?

Ta nhìn hắn một chút, vội vàng xoay người đối diện với hắn, dụi mắt làm bộ nửa mơ nửa tỉnh lẩm bẩm nói: “Ai ở đó?”

Hắn hơi giật mình, sau đó xoay người lại ngồi ở bên cạnh ta, nhẹ giọng nói: “Là ta.”

“Tiêu Hoài?”

“Ừm.”

Hắn đưa tay sờ trán ta, thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng xoa đầu ta, “Nàng cuối cùng cũng hạ sốt rồi, cảm giác thế nào? Còn khó chịu không?”

“Ừm, đỡ hơn nhiều rồi.”

“Tước nhi.” Hắn cúi đầu gọi, hôn lên trán ta, trong ánh mắt mang theo một tia dò xét, hỏi: “Hai ngày nàng mất tích, rốt cuộc đi đâu?”

Ta ngẩn ra, tim đột nhiên nhảy dựng lên, thời điểm Tiêu Ấu Lan c.h.ế.t cùng thời điểm ta mất tích, hắn nhất định đã đoán được, nhưng ta không thể nói, ta không nói, cũng không thể ngồi yên.

Tiêu Ấu Lan dù sao cũng là muội muội ruột của hắn, tuy rằng chính hắn cũng từng xuống tay, nhưng cả nhà bọn họ đều là biến thái, mạch não cũng không giống với người khác, ta nào biết hắn sau khi biết được chân tướng sẽ làm gì ta.

Hình ảnh Vân Thường bị chôn trong tuyết, vẫn còn rõ ràng trước mắt ta.

“Ta, đã đi đâu...”

Ta bắt đầu vỗ trán, làm ra vẻ đang bị đau đầu, khóc nói: “Ta không nhớ, đầu ta đau quá, đau quá!”

“Được rồi được rồi, nhớ không ra thì không cần nhớ nữa!” Hắn vội vàng nắm lấy tay ta, ngăn ta tiếp tục tự làm tổn thương chính mình, nhẹ giọng dỗ dành, “Không sao không sao.”

Ta khóc một lúc lâu rồi mới dần nguôi ngoai, nghẹn lại trong vòng tay của hắn, hắn vừa lau sạch khuôn mặt của ta, vừa nhìn ra cửa sổ, thuận miệng hỏi: “Vừa rồi có ai đến sao? Sao cửa sổ lại mở?”

Hô hấp của ta ngưng trệ một hồi, cho rằng hắn phát hiện ra cái gì, nhưng cẩn thận ngẫm lại, nếu hắn thật sự cảm thấy không thích hợp sẽ không trực tiếp hỏi ra, vì thế nhẹ giọng nói: “Là ta tự mở, trong phòng có mùi thuốc, thật khó ngửi.”

“Vậy sao?” Hắn nghi hoặc một lát, sau đó nói: “Ban đêm rất lạnh, mở cửa như vậy thân thể nàng sẽ không chịu nổi, nếu muốn hít thở không khí, đợi ban ngày mở ra là được, ta đi đóng lại, có được không?”

“Đừng đóng.”

“Ngoan, mở như vậy sẽ cảm lạnh.” Hắn xoa đầu ta, đứng dậy ngay lập tức, đóng cửa sổ.

Chờ hắn rửa mặt xong lên giường, đã quá nửa đêm, trên người ta có vết thương, nên hắn chỉ hơi dựa vào ta, nằm ở bên cạnh ngủ.

Hôm sau khi ta tỉnh lại, trong phòng chỉ còn lại một mình ta, không ai vào nữa, chỉ có lang trung đến để thay thuốc lần nữa vào buổi trưa.

Lang trung này là Dịch tiên sinh trước đó chữa mắt cho ta, mỗi lần xem bệnh đều gọi hắn tới, ta nghĩ hắn có lẽ cũng là người của Tiêu Hoài.

Trước lạ sau quen, trước kia hắn không nói chuyện với ta, lúc này ngoại trừ việc cẩn thận dặn dò điều cần chú ý, còn trêu chọc hai câu, “Cô nương lúc lại trúng độc, lúc lại trọng thương, cũng thật là biết giày vò.”

Ta thở dài: “Ta cũng đâu muốn.”

Hắn cười lắc đầu, vừa thu dọn hòm thuốc vừa nói: “Lần này cứu được thì không tính, ngộ nhỡ cứu không được, người trong nhà hẳn sẽ đau lòng nhiều lắm!”

Người trong nhà? Gia đình ta còn có ai sao? Chỉ còn lại tổ mẫu ở quê hương xa xôi, ta cho dù đã c.h.ế.t, người cũng sẽ không nhận được bất kỳ tin tức gì.

Ta cười khổ, nhỏ giọng nói: “Cứu không được thì thôi, không ai đau lòng vì ta đâu.”

“Sao có thể chứ?!” Hắn tựa hồ có chút tức giận, dừng lại, sắc mặt hòa hoãn một chút, nói: “Sao có thể nghĩ như vậy? Không nói người khác, cho dù là Tiêu đại nhân cũng sẽ đau lòng, ngươi hôn mê mấy ngày nay, mấy lần quanh quẩn ở Quỷ Môn Quan, ngay cả ngủ hắn cũng không dám ngủ, ngày đêm ở cạnh ngươi nửa bước không rời, ngươi ngẫm xem, nếu ngươi xảy ra chuyện, hắn khó chịu biết bao nhiêu.”

“Hắn ư?” Ta nhìn hòm thuốc trong tay hắn một hồi, quay đầu nhắm hai mắt lại, “Quên đi.”

Dịch tiên sinh đứng một lúc, cuối cùng không nói gì nữa, thở dài, xách hòm thuốc rời đi.

Miệng vết thương của ta đều đã khô lại, miễn cưỡng có thể đi xuống đất, bởi vì nằm quá lâu, toàn thân ta đau nhức, thật sự khó chịu. Dịch tiên sinh sau khi đi, ta liền tự mình rời giường mở cửa, muốn đi ra ngoài cho thoáng gió.

“Cô nương, hôm nay gió lớn!”

Đây là tiểu nha hoàn phụ trách chăm sóc ta hai ngày trước, gọi là Lộ Châu, khuôn mặt nhỏ tròn rất dễ nhìn, tầm mười bốn mười lăm tuổi, có lẽ là người mới tới, trước kia chưa từng gặp nàng ở Tiêu phủ.

Ta xua tay áo, vịn tường đi ra ngoài cửa, ngồi xuống trước bậc thang, nhìn dòng người qua lại, tâm trạng có chút nặng nề.

Có âm thanh trong nhà bếp, là Hoa Sinh đang nấu ăn, hắn luôn bận rộn.

Khi ta về đến nhà, ngã ở cửa đêm đó, chính là Hoa Sinh phát hiện ra ta, kéo ta về phòng, đêm đó hắn cũng không ra ngoài, càng không vào ngõ nhỏ mà Tiêu Ấu Lan bắt cóc ta.

Cho nên đêm đó, hoặc là A Phù nhìn lầm, hoặc là A Phù cùng Tiêu Ấu Lan nội ứng ngoại hợp. Nhưng sự thật như thế nào, bây giờ ta không thể biết được, bởi vì A Phù đã biến mất.

Từ sau đêm đó, nàng vẫn chưa từng xuất hiện, sau khi ta hạ sốt liền hỏi Lộ Châu mới biết được, Tiêu Hoài từng tìm nàng, nhưng không tìm được, nàng giống như bốc hơi khỏi nhân gian, một chút tung tích cũng không có.

Nàng sẽ đi đâu? Nếu nàng thật sự là người của Tiêu Ấu Lan, vậy thì nàng tất nhiên sẽ biết chuyện của Tiêu Ấu Lan có liên quan đến ta, hiện tại lại ôm bí mật trốn đi, rốt cuộc là đang tính toán cái gì?

Ta nghĩ đến đau đầu, cách đó không xa vang lên tiếng bước chân, một đám quan binh chạy tới, làm kinh hãi vô số quầy hàng nhỏ.

Bị quan binh chen chúc, dòng người ở một bên xem náo nhiệt, túm năm tụm ba nghị luận, nói Nam Dương vương phi đã c.h.ế.t, lúc phát hiện, thi thể đều đã bị gặm đến không thành người.

“Tên lưu manh này độc ác quá, nghe nói lúc ấy bên cạnh vương phi còn có hai tráng hán, đều đã c.h.ế.t, thi thể thối hết mới được phát hiện.”

“Sợ quá đi mất, nghe nói trông rất thảm thương, ngươi nói sau này ai còn dám ra ngoài chứ!”

“Còn không phải sao? Dưới chân thiên tử cũng dám làm đến mức này, thật sự là quá càn rỡ, nếu bị bắt, nhất định là không có hậu quả tốt đẹp.”

“Nghe nói Nam Dương vương phát điên rồi, đang lục tung cả thành để truy bắt đấy!”

“Ài, ta thấy, bỏ đi, khi thi thể vương phi bị phát hiện, cũng đã qua mấy ngày, tên lưu manh kia muốn chạy thì đã sớm chạy, còn chờ bị bắt? Hừ, nào có thể ngốc như vậy?”

“Vậy cũng chưa chắc, nhỡ hắn không chạy thì sao? Nhỡ hắn còn ở kinh thành, ở bên cạnh ta và ngươi thì sao?”

“ y da! Ngươi ngươi ngươi, nói linh tinh gì đấy, đừng có mà doạ người ta!”

Mọi người xoa xoa một thân nổi da gà, cúi đầu vừa xì xào vừa tản ra.

Ta nghe xong một lúc, tâm trạng càng thêm phiền muộn, liền đứng dậy trở về.

Đến hôm nay, Tiêu Hoài vẫn chưa từng xuất hiện.

Chuyện của Tiêu Ấu Lan càng trở nên náo loạn, nghe người ta nói Tiêu phu nhân khóc lên khóc xuống, nhiều lần muốn nhảy giếng bồi táng cùng nữ nhi, Tiêu Vô Kỳ trở về mỗi ngày khuyên bảo mới không xảy ra chuyện gì.

Kế tiếp, trong thành có rất nhiều du dân bị bắt, những lãng tử, con bạc có tiền án, cũng đều được mời vào ngục uống trà, lúc đi ra không có ai là không bò đi.

Ta cũng không khỏi lo lắng, bắt đầu hồi tưởng lại mình có rơi xuống vật gì sẽ bị người ta nhận ra hay không, nhưng ngẫm lại cũng vô ích, tìm không thấy A Phù, nghĩ cái gì cũng vô nghĩa.

Cứ như thế trôi qua hai ngày, cuộc truy bắt lại đột nhiên dừng lại, binh lính trên đường vốn lộn xộn chạy tới chạy lui đều không thấy đâu, toàn thành lâm vào tĩnh lặng quỷ dị.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại không có ai biết, ngay cả những người nhàn rỗi mỗi ngày ở đầu ngõ phân tích tình tiết vụ án, cũng không nghe được một chút tin tức nào.

“Vậy thì tất nhiên là hung thủ đã bị bắt.”

Một người nói, mấy người khác cũng phụ hoạ gật đầu, sâu sắc cho là đúng.

Bắt được rồi sao? Hung thủ đương nhiên còn chưa bị bắt, nhưng sao lại dừng truy bắt lại? Còn nữa, tại sao Tiêu Hoài vẫn không xuất hiện? A Phù đã đi đâu?

Suy nghĩ của ta càng ngày càng lộn xộn, dứt khoát đóng cửa lại, không đi ra ngoài nữa.

Ban đêm vừa tắt đèn, Cố Nguyên Bùi đột nhiên lại trèo cửa sổ tới tìm ta, hắn mang theo một gói bánh ngọt, biểu tình có chút rối rắm.

“Tước nhi, có một tin tốt và một tin xấu, tỷ muốn nghe cái nào trước?”

Ta rất chán ghét làm loại lựa chọn này, chỉ bất đắc dĩ thở dài, tùy tiện chọn nói: “Nói tin tốt trước đi.”

“Được!” Hai mắt hắn toả sáng, đem bánh ngọt đưa cho ta, nói: “Tin tức tốt chính là Tiêu Hoài đã xảy ra chuyện!”

Ta sửng sốt, hỏi: “Xảy ra nguyện gì? C.h.ế.t rồi sao?”

“Ách, cũng không tốt như vậy, nếu hắn c.h.ế.t, ta liền gõ chiêng đánh trống đến đón tỷ, nào còn phải trèo cửa sổ vào cơ chứ?”

Cái này cũng đúng, Tiêu Hoài không thể c.h.ế.t dễ dàng như vậy được, ta sợ là do hai ngày nay ta đã suy nghĩ về án mạng kia quá nhiều, nên vừa nghe tới xảy ra chuyện liền nghĩ tới có người c.h.ế.t.

“Vậy có thể xảy ra chuyện gì?”

Cố Nguyên Bùi thẳng mặt, “Tỷ nhớ lần trước ta và tỷ nói chuyện gì không?”

“Chuyện của Tiêu Ấu Lan?”

“Đúng, tỷ có biết là ai g.i.ế.t nàng ta không?”

“Ai?”

“Tiêu Hoài.”

Hung thủ sao lại biến thành Tiêu Hoài? Ta sững sờ vì ta biết điều đó thái quá như thế nào hơn bất cứ ai khác.

“Làm sao có thể là Tiêu Hoài chứ?”

Cố Nguyên Bùi thở dài nói: “Đúng vậy, ai dám tin chứ? Tiêu Ấu Lan chính là muội muội ruột của hắn! Nhưng mà nhân chứng vật chứng đều bày ra trước mắt, không tin cũng không được.”

Mí mắt ta giật giật, vội vàng hỏi: “Lấy đâu ra nhân chứng vật chứng?”

“Chính là A Phù đó! Đó chính là người của hắn, mấy ngày nay Tiêu Hoài vẫn luôn giả vờ giả vịt điều tra vụ án, kết quả là người bên cạnh hắn lại bán đứng hắn. Sáng nay, A Phù dẫn người tìm được độc dược ở trong phủ của Tiêu Hoài, loại độc đó trùng khớp với độc mà Tiêu Ấu Lan trúng, tỷ không biết đặc sắc thế nào đâu.”

“A Phù… Chờ đã, độc gì? Tiêu Ấu Lan và hai người kia rốt cuộc đã c.h.ế.t như thế nào?”

Hắn nhìn ta, dừng một chút, lập tức nói: “À đúng rồi, tỷ còn chưa biết, đêm qua khi kiểm tra thi thể bọn họ, ở trong thực quản bọn họ phát hiện độc dược còn sót lại, sáng sớm hôm nay A Phù liền chạy vào Nam Dương vương phủ chỉ chứng Tiêu Hoài.”

Nghe xong những lời này khiến ta cả kinh, Tiêu Ấu Lan và hai người kia đúng là trúng độc mà c.h.ế.t, đó chính là nói, sau khi ta rời đi, có người đi vào tầng hầm kia, rót độc cho bọn họ.

Đó có thể là ai? Một mình A Phù không có khả năng hoàn thành lặng lẽ không một dấu vết như vậy, sau lưng nàng nhất định còn có người sai khiến, người đó biết ta làm cái gì, nhưng không nhảy ra vạch trần ta, ngược lại không nói một tiếng, còn giấu A Phù lâu như vậy.

Nếu như nói hắn đang bảo vệ ta, vậy thì lúc trước lại sao lại để A Phù dẫn ta đến bên cạnh Tiêu Ấu Lan?

Hắn đang có âm mưu gì vậy?

“Tước nhi, tỷ sao vậy?”

Cố Nguyên Bùi hỏi khiến ta giật nảy mình, ta lấy lại bình tĩnh, hỏi: “A Phù xuất hiện từ đầu?”

“Cái này ta không rõ lắm. Ta chỉ nghe nói lúc ấy rất hỗn loạn, Nam Dương Vương tức điên rồi, nếu không phải bị người kéo ra, liền ra tay với Tiêu Hoài rồi.”

“Ừm, Nam Dương vương và Tiêu Ấu Lan tình ý thâm sâu, phản ứng lớn hơn một chút cũng là bình thường.” Ta rót hai tách trà, suy ngẫm uống một ngụm, hỏi hắn: “Bây giờ thì sao? Tiêu Hoài vẫn không trở về, là bị nhốt sao?”

Cố Nguyên Bùi thở dài, nằm sấp trên bàn nói: “Nào có dễ dàng như vậy? Hắn đương nhiên là không chịu nhận tội, tỷ cũng biết thủ đoạn của hắn, thoát tội là chuyện sớm muộn.”

Ta rũ con ngươi, yên lặng gật gật đầu, một hồi lâu mới nói: “Không sao, lúc này mặc dù không thể làm thương tổn đến xương cốt, nhưng ít nhất cũng có thể làm cho hắn rơi mất tầng da, Nam Dương vương trước kia có quan hệ rất tốt với hắn, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, sợ là trở mặt thành thù, sau này sẽ có thêm một người đối phó hắn.”

Cố Nguyên Bùi gật đầu như gà con mổ thóc, “Ừm, sư phụ cũng nói như vậy.”

“Sư phụ?” Ta ngước mắt nhìn hắn, hỏi: “Đúng rồi, Tiêu Ấu Lan cũng là muội muội của Tiêu Vô Kỳ, xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn thế nào rồi?”

“Hắn ư?” Cố Nguyên Bùi suy nghĩ một chút, “Sư phụ hình như không có bộ dạng đau lòng, nhưng mà, con người này hỉ nộ luôn không lộ ra mặt, chính là đau lòng cũng sẽ không để cho người khác nhìn ra.”

Nghe hắn nói lời này, thần kinh ta nhảy dựng lên, người đứng đằng sau kia, là Tiêu Vô Kỳ sao? Nhưng tại sao chứ? Quan hệ giữa hắn và Tiêu Ấu Lan luôn rất tốt, tại sao hắn lại làm chuyện như vậy? Cho dù là vì hãm hại Tiêu Hoài, cũng không đến mức lấy mạng muội muội ruột của mình làm tiền đặt cược chứ?

Trong lòng ta cảm thấy có chút kỳ quái, lại không thể nói ra kỳ quái ở chỗ nào, ta vốn không hiểu rõ Tiêu Vô Kỳ, cũng không dám phỏng đoán lung tung nữa. Mặc kệ có phải là hắn hay không, tất cả mục đích của người này nhất định là không đơn thuần, hắn sẽ luôn tìm đến ta, khi đó ta tự nhiên sẽ biết hắn là ai.

Ta uống một ngụm trà, đem chuyện này bỏ ra sau đầu, hỏi Cố Nguyên Bùi: “Còn có tin xấu, đệ còn chưa nói đâu.”

Nghe vậy, hắn ngước mắt nhìn ta, ngồi thẳng người, “Cũng không tính là tin xấu, tóm lại, tỷ phải chuẩn bị tâm lý một chút.”

“Đệ nói đi.”

Hắn nhìn thẳng ta, chậm rãi nói: “Tước nhi, ta không tìm được tổ mẫu của tỷ.”

Ta nhìn hắn, nhất thời có chút ngẩn người, hắn tiếp tục nói: “Tiểu nhị ta phái ra ngoài nói, bọn họ ở Hồ Gia Bảo tìm một ngày mới đến nhà của tỷ, nhưng lúc đến nơi, cửa phòng đóng chặt, nông cụ ngoài phòng đều đã đóng một tầng bụi rất dày, nhìn qua là biết đã lâu không có người ở. Hàng xóm nói nhà của tỷ mấy tháng trước đột nhiên không có khói bếp, bọn họ sợ tổ mẫu của tỷ xảy ra chuyện, đi kiểm tra mới phát hiện trong phòng không có người, đồ đạc đều còn nguyên, chỉ là người đột nhiên không thấy đâu.”

“Làm sao có thể chứ?” Ta có chút nóng nảy, hỏi: “Chân của tổ mẫu bất tiện, không đi được xa, nhà ta cũng đã sớm không có thân thích, không có khả năng có người khác đón người đi mới đúng.”

“Ừm, hàng xóm cũng nói như vậy, từ sau khi tỷ đi đi bà ấy chưa từng ra khỏi cửa nhà, ngày thường đều dựa vào người dân xung quanh tiếp tế chăm sóc, cũng không có ai đi thăm bà ấy, sẽ không biến mất vô duyên vô cớ.”

“Vậy người có thể đi đâu?”

Tổ mẫu bị đột quỵ, sau khi ta rời đi liền không có người chăm sóc, kỳ thật ta đã sớm chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất, nhưng người mất tích là điều ta vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới.

Ta cau mày trầm tư, lúc này, Cố Nguyên Bùi lại nói: “Kỳ thật còn có một manh mối, trước khi người của chúng ta rời đi, có một lão bá ở phụ cận nhà tỷ nói, đêm trước khi tổ mẫu tỷ mất tích, chó nhà hắn vẫn kêu không ngừng, hắn ngủ không được, đứng lên dạo một vòng lại không phát hiện cái gì dị thường, lúc ấy hắn không để ở trong lòng, sau đó ngẫm lại, đêm đó trong thôn chỉ sợ là có người lạ vào.”

“Đệ nói tổ mẫu của ta có khả năng bị người lạ đưa đi? Người lớn tuổi như vậy, cho dù là kẻ buôn người cũng sẽ không nhìn người nhiều hơn một cái, tại sao lại có người muốn đưa người đi?”

Cố Nguyên Bùi trầm tư một phen, nói: “Ta cũng nghĩ không ra, nhưng dù sao cũng chỉ là suy đoán, hiện tại cũng không thể khẳng định bà ấy bị người ta đưa đi.”

Ta thở dài, im lặng cúi đầu, Cố Nguyên Bùi vỗ bả vai ta an ủi nói: “Tỷ đừng quá lo lắng, mặc kệ như thế nào, ta nhất định sẽ giúp tỷ tìm được, tỷ hãy tin ta.”

“Ừm.” Ta ngẩng đầu cười, “Đa tạ đệ, đệ tốt như vậy, ta cũng không biết phải báo đáp đệ như thế nào.”

“Tỷ lại vậy rồi, lại nói những lời này, buồn nôn c.h.ế.t đi được, đi đây đi đây!”

Hắn khoa trương ôm hai cách tay của mình xoa xoa, bộ dạng chịu không nổi, chọc ta cười, hắn nhìn ta cười, chính mình cũng nở nụ cười.

Tiếng ồn truyền tới từ bên ngoài, Cố Nguyên Bùi quay đầu nghe một chút, “Không còn sớm nữa, ta thật sự phải đi rồi.”

Nói xong, hắn đem bánh ngọt mang tới đẩy sang bên cạnh ta, “Nhớ ăn đó.”

“Không ăn, ăn nhiều quá dễ béo.”

“Vậy mới tốt, Tước nhi liền biến thành chim sẻ béo, tiểu tước mập, đáng yêu biết bao nhiêu.”

“Đệ có đi không đây?”

“Đi đi đi.”

Hắn chạy đến cửa sổ, lại quay đầu lại nhìn ta cười một cái, lúc này mới trèo ra ngoài.

Bọn ta đoán không sai, Tiêu Hoài không có khả năng dễ dàng nhận tội như vậy, Nam Dương Vương tức giận khôn nguôi, không nhịn được thù g.i.ế.t thê này, ngày hôm sau, hắn liền đem sự tình trình đến ngự tiền.

Nhưng điều này cũng vô dụng, không có chứng cứ trực tiếp chứng minh là người của Tiêu Hoài g.i.ế.t, thủ hạ bị phát hiện tàng trữ vật chứng kia trực tiếp ôm hết tội trạng, nói mình và Tiêu Ấu Lan có thù không đội trời chung, lần này chỉ là báo thù riêng mà thôi, nói xong liền cắn lưỡi t.ự s.át.

Lý do này của hắn là thật hay giả cũng không ai biết, nhưng bây giờ Tiêu Ấu Lan đã c.h.ế.t, hắn cũng đã c.h.ế.t, không có cách nào điều tra thêm nữa, cũng chỉ có thể bỏ qua. Hoàng đế chỉ nói Tiêu Hoài quản giáo thủ hạ không nghiêm, phạt hắn ba tháng bổng lộc.

“Việc này cứ nhẹ nhàng trôi qua như vậy, Nam Dương vương quả thực biệt khuất, thiếu chút nữa ngất đi, hắn căn bản không tin Tiêu Hoài không động thủ, sau này chỉ sợ sẽ cùng Tiêu Hoài không ch.ế.t không ngừng.”

*Biệt khuất: Tâm lý trạng thái đè nén, oan ức không tỏ ra ngoài.

Ta ngồi ở Thiên Hương Các, thảo luận với Cố Nguyên Bùi chuyện này.

Ta vừa sửa sang lại hương liệu trên kệ, vừa nói: “Quan hệ trước kia của Nam Dương vương và Tiêu Hoài cũng không tệ, hiện giờ xấu đi thành như vậy, coi như là làm Tiêu Hoài tổn thất một chút nguyên khí. Đúng rồi, đệ có biết A Phù thế nào không?”

“Hình như là Nam Dương vương mang đi, có lẽ là muốn điều tra lại.”

Lúc Cố Nguyên Bùi nói lời này, ta đang cầm lấy một đồ bằng sứ, còn chưa nắm chặt, tay run lên, đồ sứ kia liền rơi trên mặt đất vỡ tan tành, ngay cả phấn hương bên trong cũng văng tung toé.

“Tỷ không sao chứ?” Cố Nguyên Bùi vội vàng chạy tới.

“Không sao.”

Ta nhìn mảnh sứ vỡ trên mặt đất, tim đập rất nhanh, A Phù biết tất cả, nếu nàng đem chân tướng nói cho Nam Dương vương, vậy thì gay to rồi.

Tất cả điều diễn ra bây giờ, đều nằm ngoài tầm kiểm soát của ta, ta cũng chỉ có thể yên lặng quan sát mà ứng biến.

Ta nắm chặt tay, nhúc nhích một chút, khom lưng nhặt mảnh vụn trên mặt đất, vừa chạm vào, tay liền rách.

“Để ta để ta, tỷ đừng nhặt nữa!” Cố Nguyên Bùi vội vàng đẩy ta ra, kiểm tra vết thương trên tay ta.

“Ta không sao, đệ không cần quan tâm ta.”

Ta rút tay ra, nhìn ánh mặt trời, đã đến lúc ta phải trở về.

Sau khi rửa sạch vết thương đơn giản, ta thấy không còn chảy máu nữa, liền ngay bỏ qua việc băng bó, trực tiếp trở về.

Tiêu Hoài trở về rất sớm, về sớm hơn cả ta, ta vừa vào cửa đã bị hắn bắt được, đè vào tường.

“Nàng có biết A Phù đã về không?” Hắn cau mày, ánh mắt u ám.

Trái tim ta thoáng cái nhảy thót lên, giả vờ hồ đồ với hắn, “A Phù? A Phù đã về rồi? Nàng đâu?”

“Ở trong hoàng cung, nàng đoán xem nàng ta nói cái gì?”

“Nàng nói cái gì?”

“Nàng ta nói, ta g.i.ế.t Tiêu Ấu Lan, kỳ quái, Tước nhi, nàng nói xem, rốt cuộc là ai g.i.ế.t Tiêu Ấu Lan?”

Hắn nhìn chằm chằm ta, đôi mắt như sói dữ, cẩn trọng mà sắc bén.

Ta mở to mắt, hoảng hốt như hươu non, vội vàng nói: “Cái gì? Nàng không phải là người của chàng sao? Làm sao có thể nói như vậy được? Chàng làm sao có thể vô duyên vô cớ g.i.ế.t Tiêu Ấu Lan đây?”

“Đúng vậy, ta sẽ không vô duyên vô cớ g.i.ế.t nàng ta, nhưng người khác thì chưa chắc, ta nhớ rõ ngày nàng mất tích, A Phù đi đón nàng, sau đó nàng ta đã đi đâu? Hử?”

“Ta không biết, thật sự không biết!” Ta cuống quít lắc đầu, khóc đến lê hoa đái vũ, “Hôm đó trời rất tối, A Phù đang đi liền biến mất, lúc ta tỉnh lại, cả người cũng đã bị thương nằm ở trong ngõ nhỏ, ta không nhớ rõ gì cả!”

*Lê hoa đái vũ (梨花带雨): Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Hắn nhìn ta nửa ngày, sắc mặt hoà hoãn một chút, hỏi: “Nàng thật sự không nhớ rõ?”

“Thật sự không nhớ rõ! Ta cũng không biết A Phù vì sao lại như vậy, nàng luôn luôn trung thành với chàng, làm sao có thể hãm hại chàng? Nàng có nỗi khổ gì không? Ta đi hỏi nàng, bây giờ ta đi hỏi nàng...”

“Không cần đi.” Hắn dùng sức kéo ta về, lau nước mắt trên mặt ta, “Ta chỉ là hỏi một câu, nàng hoảng cái gì!”

“Ta sợ...”

“Có cái gì phải sợ.” Hắn cúi đầu hôn lên khoé mắt ta, xoa mặt ta.

“Ta sợ chàng cho rằng ta bảo A Phù nói như vậy, bộ dạng vừa rồi của chàng, thật đáng sợ.”

Hắn cười nhạo, “Ta không có nghĩ như vậy.”

Ta thở phào nhẹ nhõm, ủy khuất cúi đầu xuống, “Vậy là tốt rồi, ta vừa mới bị chàng doạ sợ c.h.ế.t.”

Hắn im lặng nhìn kỹ ta trong chốc lát, khẽ thở dài, ôm lấy ta, vỗ lưng ta, “Không sao, vừa rồi là ta không tốt, ta không nên như vậy.”

Ta cúi đầu dụi dụi vào ngực hắn một hồi, ngẩng đầu hỏi hắn: “Vừa rồi sao chàng đột nhiên lại hung dữ như vậy? Có phải tâm trạng không tốt hay không?”

Hắn miễn cưỡng mỉm cười, hỏi: “Nàng đang quan tâm ta? Tước nhi, tâm trạng của ta đối với nàng mà nói, quan trọng sao?”

Ta khựng lại, không biết đáp lại hắn thế nào, nói không quan trọng, sợ sẽ chọc giận hắn, nói quan trọng, hắn cũng không tin.

Cũng may bữa tối đã tới, Hoa Sinh thò đầu ra kêu một tiếng.

Ta thoát khỏi vòng tay của hắn, nói: “Cùng nhau ăn một bữa đi.”

Hắn có chút bất ngờ, hỏi ta: “Nàng nghiêm túc hay là mời cho có lệ?”

“Sao ta nói một câu, chàng lúc nào cũng phải quanh co suy nghĩ nhiều như vậy, muốn ăn hay không?”

Ta lau những giọt nước mắt chưa khô trên khuôn mặt, đi về phòng, đi được hai bước, quay đầu nhìn lại, hắn vẫn đứng đó nhìn ta.

“Chàng đứng đó làm gì?”

Hắn thản nhiên, trong buồn bực kéo ra một nụ cười, “Chờ nàng gọi ta lần nữa.”

Ta hơi ngạc nhiên, cười nói: “Thì ra là đang làm giá, đến đây, cùng nhau ăn cơm đi.”

Vì thế hắn đi tới, khoé mắt, đuôi lông mày băng giá kia đều hoá thành ôn nhu.

“Tước nhi, nàng có biết đã rất lâu rồi nàng chưa cười với ta không?”

Bình luận

Truyện đang đọc