THƯỢNG CHI ĐẦU

*Các hoài quỷ thai: Trong lòng mỗi người đều có những bí mật/âm mưu không thể nói.

37

Gần đây Tiêu Hoài bận rộn hơn, ban ngày rất khó nhìn thấy bóng dáng hắn.

Nam Dương vương vẫn dây dưa không dứt, ngôn quan dưới tay Tiêu Vô Kỳ cũng thừa cơ hội này mà không ngừng buộc tội Tiêu Hoài, rất nhiều án cũ đã sớm thối rữa cũng bị lật ra, hoàng thượng có chút không hài lòng đối với hắn.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, đào sâu từng chút một, kiểu gì cũng đào được căn cơ của hắn.

Tết Nguyên Đán, An Khánh vương trấn thủ Nam Cương hồi kinh thuật chức, cả người Tiêu Hoài càng thêm u ám.

*Thuật chức: Báo cáo nhiệm vụ, bày kể công việc mình làm.

Nghe nói An Khánh vương là nhi tử mà hoàng thượng thích nhất, năm xưa hoàng thượng còn cố ý phế thái tử, lập An Khánh vương, nhưng bởi vì Tiêu Hoài liên hợp triều thần ủng hộ thái tử, trước sau đều không thành.

Vốn dĩ, triều thần nhúng tay vào việc lập thái tử là trọng tội, mà thái tử lại là trưởng tử, Tiêu Hoài ủng hộ hắn cũng không có gì sai, trong lòng hoàng thượng cảm thấy biệt khuất, nhưng cũng không thể làm gì.

Về phần vì sao Tiêu Hoài lại ủng hộ thái tử như vậy, ta cũng không rõ lắm, chỉ có thể phỏng đoán từ lời đàm tiếu của người khác, có lẽ là bởi vì trước đó từng cùng trải qua hoạn nạn.

An Khánh vương tuy không ở trong kinh, nhưng tay cũng không ngắn, trong triều có rất nhiều tai mắt, thường xuyên cản trở thái tử, nếu không phải như thế, thái tử cũng sẽ không vừa thiếu tiền vừa thiếu người như vậy, Tiêu Hoài càng không phải bị ép cưới Chung Vãn Ngọc.

Hiện giờ An Khánh vương hồi kinh, thế cục trong triều ngày càng phức tạp, hơn nữa mấy ngày gần đây Nam Dương vương bám riết không ngừng, tình cảnh của Tiêu Hoài càng thêm nguy hiểm, bất kỳ sai lầm nào cũng là đưa đao cho An Khánh vương.

Chuyện triều đình ta không biết, trước kia cũng không quan tâm, ta sẽ chú ý tới An Khánh vương, chỉ là bởi vì hắn xem như là một đối thủ của Tiêu Hoài mà thôi.

Thân phận hắn tôn quý, hành tung lại thần bí, ta cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có liên quan gì với hắn, cho đến trước năm mới không quá hai ngày, ta được Cố Nguyên Bùi dẫn ra ngoài từ cửa sau Thiên Hương Các, đưa đến một gian phòng nhỏ xa lạ.

Ta liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tiêu Vô Kỳ, hắn cởi áo choàng xuống, cười với ta, “Đã lâu không gặp, Tước nhi.”

”Vâng, đã lâu không gặp.” Ta do dự một lúc mới đi về phía hắn.

Hắn nghiêng đầu, nói với Cố Nguyên Bùi: “Tiểu Cố, ngươi ra ngoài trông chừng được không?”

Đây rõ ràng là muốn đẩy hắn ra, có chuyện gì mà ngay cả Cố Nguyên Bùi cũng không thể nghe đây?

Cố Nguyên Bùi hiển nhiên cũng có nghi ngờ này, nhưng người đối diện dù sao cũng là sư phụ hắn, hắn chỉ chần chờ một chút, liền ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Đợi khi Cố Nguyên Bùi đi xa, Tiêu Vô Kỳ mới nói: “Có lẽ ngươi có rất nhiều nghi hoặc.”

“Phải, cho nên hôm nay ngươi dẫn ta tới để giải thích nghi hoặc?”

Ta nhìn hắn, trong lòng có vài phần phỏng đoán, người sai A Phù vu cáo Tiêu Hoài kia, hơn phân nửa chính là hắn.

Hắn không tỏ rõ ý kiến, “Chuyện đó chưa cần nói tới, ta nghĩ, có lẽ ngươi đều đã đoán được.”

“Là đoán được, nhưng còn có chút chỗ không rõ.”

“Chỗ nào không rõ?”

Vòng vo, vẫn đang vòng vo, ta và hắn thăm dò lẫn nhau, không ai muốn làm người đầu tiên vạch trần.

Nhưng phải có một người nói ra.

“Tỉ dụ như, vì sao ngay từ đầu là ngươi dẫn ta tới chỗ Tiêu Ấu Lan, nhưng sau đó lại giúp ta che giấu?”

Hắn bật cười, “Cái này thật oan uổng, ta đâu có dẫn ngươi tới chỗ của muội ấy.”

“Oan uổng? Chẳng lẽ A Phù không phải người của ngươi?”

Hắn cười một cái, “A Phù là người của ta, cho nên, sau khi nàng ta bị tam muội của ta uy h.i.ế.p, mới có thể kịp thời thông báo cho ta.”

Thấy vẻ mặt ta còn nghi hoặc, hắn lại nói: “Ta vốn muốn đi ngăn cản muội ấy, thế nhưng muội muội ta quá thông minh, đem ngươi giấu rất kỹ, tới khi tìm được, ngươi cũng đã g.i.ế.t bọn họ để thoát thân rồi.”

Ta ngước mắt nhìn hắn, “Ta g.i.ế.t muội muội ngươi, ngươi không ghi hận, ngược lại còn che giấu giúp ta?”

“Ta ghi hận ngươi làm gì, Ấu Lan tuy rằng là muội muội của ta, nhưng dù sao cũng là muội ấy hại ngươi trước, khuyên nhiều lần không thay đổi, lúc này chỉ có thể nói là số mệnh của muội ấy không tốt, không trách được người khác.” Nói đến đây, hắn chuyển đề tài, nhẹ nhàng nói: “Huống gì c.h.ế.t cũng đã c.h.ế.t rồi, dù sao cũng không cứu sống được, không bằng tận dụng, coi như là muội ấy chuộc tội cho chính mình.”

Những lý do này nghe có vẻ đại nghĩa lẫm liệt, nhưng đặt lên người muội muội ruột, dù sao cũng cảm thấy kỳ quái, Tiêu gia bọn họ thật sự là làm cho người ta không hiểu nổi.

Ta không hoàn toàn tin tưởng vào lời giải thích của Tiêu Vô Kỳ, nhưng cũng không có ý định đào sâu, nếu hắn cố ý giấu giếm, ta căn bản không có khả năng hỏi ra chân tướng.

Ta thoáng gật đầu, thuận miệng hỏi: “A Phù đâu? Nghe nói nàng bị Nam Dương vương mang đi, ngươi không sợ nàng sẽ nói cho Nam Dương vương sự thật sao?”

Hắn cười cười, “A Phù là người thông minh, sẽ không nói, huống gì ta đã đưa nàng rời khỏi kinh thành, không ai có thể tìm được nàng.”

“Ngươi đưa nàng đi rồi sao?”

“Không sai, A Phù phản bội Tiêu Hoài, ở lại trong kinh rất nguy hiểm, con người Tiêu Hoài có thù tất báo, nói không chừng ngày nào đó sẽ g.i.ế.t nàng, đưa nàng đi, cũng là vì sự an toàn của nàng.”

“Ngươi suy nghĩ rất chu đáo.”

“Nàng hành sự cho ta, đương nhiên ta phải bảo vệ nàng chu toàn.”

Dứt lời, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, nghe không giống Cố Nguyên Bùi, ta cảnh giác lui đến bên cửa sổ, Tiêu Vô Kỳ bắt lấy ta, nói: “Đừng sợ, là người một nhà.”

Ta nghi hoặc nói: “Còn có người đến sao?”

Hắn gật đầu, sau đó cửa liền bị đẩy ra, một nam tử cao gầy mặc áo choàng huyền sắc cất bước đi vào.

Tiêu Vô Kỳ giới thiệu: “Tước nhi, đây là An Khánh vương.”

Ta sững sờ nhìn thân ảnh gầy gò kia, không biết nên làm phản ứng thế nào.

Tiêu Vô Kỳ lại gọi ta một lần nữa, ta lúc này mới phục hồi lại tinh thần, loạng choạng quỳ gối kêu một tiếng: “Vương gia.”

An Khánh vương cười không chút cảm xúc, hỏi Tiêu Vô Kỳ: “Nàng chính là nữ tử ngươi nói?”

Tiêu Vô Kỳ gật đầu một cái, không nói gì.

Trong đầu ta hỗn loạn hồi lâu, bỗng nhiên hiểu được Tiêu Vô Kỳ dựa vào cái gì mới có thể đông sơn tái khởi.

*Đông sơn tái khởi: Trở lại như xưa, dựng lại cơ đồ.

Nào có tế văn thế nào, tất cả đều là bởi vì sau lưng có An Khánh vương giúp đỡ, bằng không chỉ dựa vào một mình hắn, làm sao có thể trùng hợp được hoàng đế ưu ái như vậy? Làm sao trong thời gian ngắn như vậy đã có thể chống lại Tiêu Hoài đây?

“Ngươi làm rất tốt.”

An Khánh vương nhìn ta, biểu cảm vẫn như cũ, không thân không sơ, hỏi: “Nhưng mà bản vương có chút tò mò, vì sao ngươi lại hận hắn như vậy? Bản vương nghe nói, hắn đối xử với ngươi cũng không tệ.”

Ta ngước mắt nhìn một chút, ánh mắt hắn thâm trầm, vừa có vẻ thăm dò ta, lại vừa khó nhìn ra vẻ khinh thường.

Điều này làm cho ta không thoải mái, trong lòng không ưa hắn, nhưng kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, mục đích của bọn ta đều là để đối phó với Tiêu Hoài.

Ta không giải thích quá nhiều, chỉ nói: “Tiêu Hoài tàn sát người vô tội, mất hết lương tâm, tội ác tày trời.”

“Hay cho một câu tội ác tày trời.” Hắn cười nhạo một tiếng, trên mặt chợt lộ ra vẻ nham hiểm, “Bổn vương ẩn nấp nhiều năm ở nơi cằn cỗi kia, sớm đã không còn kiên nhẫn, lần này hồi kinh, nhất định phải diệt trừ Tiêu Hoài.”

Ta bật cười, hỏi hắn: “Không biết vương gia đã có kế hoạch gì chưa? Ta có thể làm gì?”

Hắn đánh giá ta một cái, trầm giọng nói: “Ngươi chỉ cần ở bên cạnh hắn chờ là được rồi, lúc nào cần dùng ngươi, bản vương sẽ lại đến gặp ngươi.”

“Vâng.” Ta cúi người, không nhìn hắn nữa.

Ta không thích An Khánh vương, nhưng trước mắt có lẽ cũng chỉ có thể hợp tác với hắn, không nói thêm được bao lâu, ta liền thừa dịp trời tối trở về.

Ta không được khoẻ, cứ như vậy trong nhiều ngày, luôn cảm thấy trong trái tim có chút khó chịu, đau đầu, người cũng rất trống rỗng.

Đêm giao thừa, ta, Hoa Sinh và Lộ Châu đốt lửa ở trong viện, vốn là định cùng nhau đón giao thừa, nhưng ta lại buồn ngủ, mí mắt cũng không mở ra được, đành phải lên giường đi ngủ trước.

Không biết ngủ bao lâu, ta bỗng nhiên cảm giác mình bị tay ai đó đè phải, ngửi được thoang thoảng mùi rượu, vừa mở mắt, đầu mũi vừa vặn bị chạm vào.

Là Tiêu Hoài, hắn phát hiện ta tỉnh, cười một chút, cúi đầu phủ xuống, ngậm lấy cánh môi ta mút một lát, mới thấp giọng hỏi: “Sao lại ngủ sớm như vậy?”

Hắn rất gần ta, tới nỗi khi hắn nói, bờ môi của ta và hắn gần như chạm vào nhau.

“Buồn ngủ.” Ta nhỏ giọng lẩm bẩm, nghiêng đầu.

Hắn lật đầu ta trở lại, “Phải đón giao thừa, năm mới còn chưa tới, sao có thể đi ngủ sớm như vậy?”

Ta đưa tay đẩy hắn, “Thật sự rất buồn ngủ, mí mắt cũng không nhấc lên được.”

Hắn nhìn ta trong chốc lát, xoa xoa mặt ta nói: “Vậy nàng ngủ đi.”

Ta nhắm mắt lại, một khắc sau, hắn lại hôn lên, cuốn qua lưỡi ta, khẽ cắn.

“Ưm...” Ta bị hắn làm cho tỉnh ngủ, quay đầu đẩy hắn ra, hỏi, “Chàng định làm gì?”

Hắn cười, “Nàng ngủ đi.”

“Chàng cứ như vậy ta sao mà ngủ được?”

Ta muốn tức giận, gây sự với hắn, nhưng mí mắt lại nặng trĩu, không thể không chui vào trong ngực hắn, vùi mặt vào, tay khoác lên eo hắn nói: “Đừng náo loạn, ngoan, ta buồn ngủ quá rồi.”

Hắn thích ta dỗ dành hắn như đứa trẻ, mỗi lần như vậy, nói gì hắn cũng nghe lời.

“Được, nàng ngủ đi, ta không làm phiền nàng.”

Hắn vỗ nhẹ lưng ta, chỉ chốc lát sau, cúi đầu nói một câu gì đó, ta đã rất mơ màng, không nghe rõ ràng, hình như là đang hỏi ta có muốn rời khỏi kinh thành hay không.

Tiêu Hoài làm sao có thể hỏi loại lời này chứ? Ta muốn mở mắt cẩn thận nghe lại, nhưng chung quy cũng không chống lại cơn buồn ngủ, cứ vậy mà thiếp đi.

Lúc tỉnh lại trời đã sáng, Tiêu Hoài cũng không thấy đâu, Lộ Châu vừa bưng nước tiến vào, vừa nói: “Tước nhi tỷ tỷ, tỷ ngủ say quá, sáng sớm nay đốt pháo lâu như vậy cũng không đánh thức tỷ.”

Ta dụi mắt, mặc y phục rời giường, giữa sân là lửa than vẫn chưa cháy hết, trên mặt đất trước cửa trải một tầng vụn màu đỏ thật dày, là dấu vết pháo nổ.

Ta thực sự đã ngủ rất say, hơn nữa rõ ràng ngủ lâu như vậy rồi, vẫn còn buồn ngủ, thật kỳ quái.

Tết cũng không làm cho Tiêu Hoài thoải mái hơn chút nào, hắn vẫn phải ứng phó rất nhiều người, thật lòng hoặc giả ý.

Bảy ngày nghỉ kết thúc, lại trở về triều đình, bởi vì An Khánh vương ở đây, đầu năm mới chính là tinh phong huyết vũ.

*Tinh phong huyết vũ: Mưa máu gió tanh. Ý nói bầu không khí nham hiểm, c.h.ế.t chóc.

Cố Nguyên Bùi nói, Tiêu Hoài mấy ngày nay vẫn rất bình tĩnh, vô luận bọn họ khiêu khích như thế nào, đều làm cho người khác không bắt được một chút sai sót.

“Tỷ nói xem, hắn còn là người sao?”

Ta cười, hắn đương nhiên là người, người khác nhìn không ra, nhưng ta biết, mỗi lần thấy hắn, trong mắt càng sầu muộn hơn trước một phần.

Đôi khi hắn đến, chỉ nhìn ta, cả đêm không nói một lời, không biết đang nghĩ cái gì.

Nhưng mà dưới áp lực nặng nề như vậy, trước đêm Nguyên Tiêu hắn lại muốn ta cùng hắn đi dạo hội đèn.

“Nguyên Tiêu không đi cùng thiếu phu nhân của chàng, lại mang ta ra ngoài, không sợ bị người khác nhìn thấy gây ra phiền toái sao?”

“Thật lạ, nàng còn có thể sợ gây ra phiền toái cho ta?” Hắn từ sau lưng ôm lấy ta, “Ngày mai nàng giả làm gã sai vặt, cùng đi bên cạnh ta là được rồi.”

Ta đặt nửa hương liệu trong tay xuống, hỏi hắn: “Sao đột nhiên muốn cùng ta đi dạo hội đèn?”

Hắn cọ cọ đầu ta, “Muốn cùng nàng làm một ít chuyện chưa từng làm.”

Ta không hỏi thêm, ai biết được hắn lại muốn làm gì.

Ngày Nguyên Tiêu, vừa mới vào đêm, Tiêu Hoài liền lấy ra một bộ y phục xám xịt cho ta, sau khi thay xong đi ra ngoài, hắn ấn đầu ta nói: “Gã sai vặt thật anh tuấn, lát nữa phải theo sát một chút, đừng để cho cô nương bên ngoài cướp đi.”

Ta vỗ tay hắn ra, chỉnh lại mũ bị hắn làm lệch, “Động tay động chân với gã sai vặt nhà mình, người bên ngoài nhìn thấy sẽ coi chàng là nam phong đó.”

*Nam phong: Đồng tính nam.

Hắn cười, nhân lúc ta không chú ý liền cúi đầu hôn một cái, “Nếu nàng là nam tử, ta cũng sẽ thích nàng, nàng là phong gì, ta liền phong cái đấy.”

Cảm giác trên môi còn chưa tiêu tán, ta ghét bỏ trừng mắt nhìn hắn một cái, “Vậy nếu ta là một con vật thì sao?”

“Vậy nhất định là con ăn ngon nhất.”

Cửa lớn đột nhiên mở ra, A Hổ thò nửa người ra hỏi một câu: “Đi chưa đại nhân?”

Tiêu Hoài gật gật đầu, đẩy lưng ta một cái, “Đi thôi, A Long.”

“A Long?”

“Ừm, sao nào? Thanh Long bên trái, Bạch Hổ bên phải."

“Một con chuột xấu xa ở giữa.”

Hắn véo thắt lưng ta một cái, “Ở giữa là nam nhân của nàng, ăn nói cho cẩn thận.”

“Á.” Ta đau đớn, đẩy hắn ra, “Chàng lại khi dễ ta, ta sẽ...”

“Hử? Thế nào?” Hắn ta liếc nhìn ta một cách nham hiểm.

Ta đ.á.n.h không lại, ta cắn răng nói: “Ta sẽ mắng chàng!”

“Nàng mắng thử xem nào.”

Còn muốn bị mắng? Ta thở phì phì mắng: “Đồ khốn! Vương bát đản! Đồ xui xẻo!”

Hắn khinh thường cười, cúi đầu nói: “Phản kích.”

38

“Khụ.” A Hổ nhắc nhở một tiếng, “Đại nhân, có đi không?”

“Đi.” Tiêu Hoài nhìn ta một cái, ta ngầm hiểu, không cần hắn đẩy, chạy bước nhỏ ra cửa.

Trên đường rất náo nhiệt, nhưng không loạn, hội đèn này do triều đình tổ chức, đã bắt đầu chuẩn bị từ hơn một tháng trước, mỗi con đường đều có binh lính tuần tra, mỗi một ngọn đèn đều được ghi chép trong sổ.

Ta bị màu sắc sặc sỡ ở đây làm cho đầu váng mắt hoa, Tiêu Hoài dường như không có hứng thú, hắn chỉ nhìn ta, có chút u sầu nói không nên lời.

“Thân hình nhỏ bé không lớn lắm, ngàn lượng hoàng kim vô giá, thích phấn son, thường ở dưới ánh trăng trước hoa. Đây là thứ gì?” Ta suy nghĩ trong chốc lát, kéo tay áo Tiêu Hoài hỏi hắn, “Tiêu đại nhân?”

“Hửm?" Hắn nhìn ta, không biết ta đang hỏi hắn điều gì.

Ta chỉ vào câu đố đèn, đọc lại.

Lúc này hắn mới nhìn lướt qua đèn lồng, nhìn ta hời hợt cười cười, nói: “Là con dấu.”

Ta cảm thấy hắn kỳ lạ, nhưng cũng không thể nói ra được kỳ lạ ở điểm nào, những ngày này hắn thường như vậy, không biết là đang nghĩ gì.

“Chàng làm sao vậy, hình như không có hứng thú?” Ta hỏi hắn.

“Không có.” Hắn giơ tay đi vòng quanh những chiếc đèn lồng kia, “Chỉ là cảm thấy những thứ này quá đơn giản, không có ý nghĩa gì.”

“Chàng đang nói ta rất ngu ngốc sao?”

“Sao nàng có thể nghĩ như vậy?” Hắn nở một nụ cười, đưa tay muốn ấn đầu ta, đột nhiên nhớ tới ta hiện tại là gã sai vặt của hắn, vì thế lại thu tay lại, “Những thứ này ta đều đã xem qua rất nhiều lần, đương nhiên cảm thấy không có ý nghĩa, trước kia nàng chưa từng chơi qua, không biết đáp án cũng bình thường, sao có thể tính là ngu ngốc đây?”

Hắn nghiêm túc giải thích, ngược lại làm cho ta không biết phải nói cái gì, ta cũng không có hứng thú, quay đầu nhìn xung quanh, “Chúng ta đi nơi khác đi.”

“Nàng không xem nữa?”

“Dù sao ta cũng đoán không ra.” Ta đá chân đi hai bước Tiêu Hoài mới đuổi theo.

Ta chán nản nhìn chung quanh, Tiêu Hoài không yên lòng yên lặng đi theo.

“Tiêu đại nhân.”

“Hử?” Hắn vẫn có thể nghe thấy ta gọi hắn.

Ta chậm lại bước chân, cùng hắn đi cùng một chỗ, “Đừng mất hứng như vậy mà, chàng không có chỗ nào muốn đi sao?”

“Không có, nàng đi đâu ta liền đi nơi đó.”

“À.” Ta đi vài bước, lại hỏi hắn, “Trước kia mỗi năm đến Tết Nguyên Tiêu đều đi ra xem đèn sao?”

“Không, đây là lần đầu tiên ta đi dạo đèn hội.”

“Sao? Chàng không phải lớn lên ở kinh thành sao? Trước kia cũng chưa từng đi dạo qua?”

Hắn cười cười, “Không có, trước kia luôn rất bận, không có thời gian đi.”

“Khi còn bé cũng bận sao?”

Lời này hỏi có chút chọc vào tim, Tiêu Hoài trầm mặc hồi lâu mới nói: “Chuyện khi còn bé, không nhớ rõ lắm, có lẽ đã từng đi ra ngoài đi dạo, nhưng hiện tại không có ấn tượng.”

Có nghĩa là, kể từ khi hắn có thể nhớ rõ, hắn chưa từng đi qua.

“Ồ? Không đúng, chàng không đi thì sao lại có thể biết rất nhiều đáp án đố đèn? Chàng vừa rồi còn nói đã xem qua rất nhiều lần.”

Hắn thoáng giật mình, lập tức nói: “Đều là đọc ở trong sách.”

Ta gật đầu, thao thao bất tuyệt với hắn: “Chàng ở kinh thành, năm nào cũng có cơ hội mà lại không đi dạo chơi lần nào, nếu là ta nha, nhất định một lần cũng sẽ không bỏ qua, ở quê hương ta không có loại hội đèn này, lễ Tết đốt pháo chính là chuyện náo nhiệt nhất, nếu có người từ trong thành mang về pháo hoa đến đốt, tất cả mọi người phụ cận đều muốn vây quanh xem. Đúng rồi, Tiêu đại nhân, chàng bắn pháo hoa bao giờ chưa?”

“Chưa.”

“Sao chàng chưa từng làm cái gì hết vậy?”

“Nàng thích pháo hoa sao? Nếu thích, sau này mỗi ngày ta đều bắn cho nàng xem.”

“Không cần, pháo hoa phải được bắn trong lễ hội, cùng người nhà xem mới có ý nghĩa.”

“Ta cũng là người nhà của nàng.” Hắn dừng một chút, bổ sung, “Như thế nào, cũng có thể xem như là một nửa người nhà rồi chứ?”

“Nửa trên hay nửa dưới?” Ta lắc đầu, tiếp tục đi.

Cửa tiệm bán đèn lồng cách đó không xa thu hút sự chú ý của ta, ta phấn khích nói: “Đèn con thỏ bên kia thật đáng yêu, chúng ta cũng mua mấy cái đi!”

Ta chạy tới, hỏi qua giá cả sau đó trực tiếp đưa tay móc tiền trên người Tiêu Hoài, hắn chỉ ngoan ngoãn đứng yên như vậy, mặc ta móc tới móc lui.

“Tiền đâu?”

Hắn cúi đầu, khẽ mỉm cười nhìn ta, “Ta cũng không biết, nàng tìm xem.”

Ta buồn bực, đưa tay vào trong ngực hắn sờ soạng, A Hổ bên cạnh lúc này mới lên tiếng nhẹ nhàng ho một cái, “Tiền ở chỗ ta.”

Nghe vậy, Tiêu Hoài đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt sắc bén như một con dao lạnh. A Hổ chột dạ gãi đầu, cởi túi tiền bên hông đưa tới.

Ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tiêu Hoài, rất là bất mãn, “Chàng có phải cố ý trêu đùa ta không?”

“Không có.” Hắn vừa móc tiền đưa cho chủ tiệm, mặt vừa không đổi sắc nói, “Đều là tâm địa đen khịt của A Hổ, cũng không biết nhắc nhở một tiếng, giống như hũ nút nửa ngày không nói lời nào, chúng ta quay đầu lại liền phạt hắn.”

*Hũ nút (nguyên văn: 闷葫芦 - muộn hồ lô): Chỉ người kiệm lời, khó đoán, làm người khác phát bực.

A Hổ lúng túng nói: “Đại nhân, chuyện này liên quan đến ta...”

Tiêu Hoài ngẩng đầu, lại ném ánh mắt sắc lạnh qua.

Ta nhấc đèn con thỏ đáng yêu lên, lười so đo với bọn họ, vui vẻ nhảy nhót tiếp tục bước đi, không bao lâu liền thấy mệt.

Lễ hội đèn sẽ kéo dài cả đêm, nửa đêm sẽ có một buổi biểu diễn rồng lửa, nhưng ta cảm thấy ta không thể chịu được tới lúc đó, ta buồn ngủ, vừa buồn ngủ vừa mệt.

“Đại gia, mua một chiếc đèn cầu thiên không?”

Một người bán hàng rong ôm một chồng đèn chặn trước mặt bọn ta, chìa chiếc đèn của mình ra với vẻ mặt mong chờ.

Tiêu Hoài nhìn lướt qua hắn một cái, hiển nhiên là không có hứng thú gì.

“Chúng ta mua một cái đi, đại nhân.” Ta nhìn Tiêu Hoài.

Hắn nhìn ta, hỏi: “Không phải mệt rồi sao?”

“Cứ mua một chiếc, không lâu lắm, thả xong chúng ta liền trở về.”

“Được.“ Hắn cười, lấy một cái từ người bán hàng rong.

Đèn này cần phải đặt bên bờ sông, khi bọn ta đi đến, người ở đó đã không ít, đèn trời màu sắc khác nhau từng chiếc từng chiếc bay lên, thật là đẹp mắt.

Có một cây bút có thể dùng bát cứ lúc nào, để người ta viết chữ trên đèn, ta cầm bút kia, nửa ngày không nhúc nhích, tâm nguyện của ta làm sao có thể viết ra ở trước mặt Tiêu Hoài đây?

“Ta không có gì phải viết, Tiêu đại nhân đến đây.”

Hắn nhận lấy, một hồi lâu, đầu bút trên giấy đèn thấm một điểm mực, cũng là cái gì cũng không viết.

“Cứ như vậy đi.” Hắn mỉm cười với ta, lấy ống lửa, thắp sáng.

Ta và hắn mặt đối mặt, mỗi người cầm một nửa, đồng thời buông tay, đèn kia liền hơi lay động, chậm rãi bay lên, cách đó không xa có một thân ảnh cũng dần dần rơi vào tầm mắt của ta.

Hắn ngồi trên xe lăn, phía sau là vô số ngọn đèn cầu thiên bay lên trời, giống như rơi vào một giải ngân hà.

Tiêu Hoài chú ý tới sự thất thần của ta, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt trong nháy mắt lạnh như băng.

“Nhị đệ, thật trùng hợp.” Tiêu Vô Kỳ cười cười, ấm áp như gió mùa hè.

Tiêu Hoài thấy hắn trong lòng khó chịu, mặt không chút đổi sắc hỏi: “Đại ca sao lại ở chỗ này?”

“Góp vui thôi, ở trong phòng buồn bực đã lâu, luôn muốn ra hít thở không khí.”

“À, bờ sông trơn trượt, chân đại ca không tiện, phải cẩn thận một chút.”

“Nhị đệ luôn quan tâm ca ca như vậy, thật đúng là chu đáo.” Tiêu Vô Kỳ cười như không cười nói.

Một lát sau, một nam nhân trung niên thở hồng hộc chạy tới, thấy Tiêu Hoài sửng sốt một chút, khom người, lúc này mới nói với Tiêu Vô Kỳ: “Đại thiếu gia, chúng ta trở về đi, phu nhân vẫn đang chờ.”

“Ừm.” Tiêu Vô Kỳ đáp một tiếng, nhìn Tiêu Hoài một cái, nghiêng đầu cười cười, “Ta đi trước, nhị đệ cứ thong thả.”

Tiêu Hoài nhìn bọn họ đi xa, thần sắc phức tạp nói không nên lời, một lát sau, hắn chọc đầu ta một cái, “Nàng nhìn rất nhập thần?”

Ta giật mình, đối với Tiêu Hoài mà nói, đây hẳn là lần đầu tiên ta gặp Tiêu Vô Kỳ chứ? Nếu không đề cập đến hắn một câu, cũng không đúng lắm.

Vì thế ta ngẩng đầu cười cười, nói: “Đó chính là Tiêu Vô Kỳ sao? Hai người trông rất giống nhau.”

Hắn không quá vui vẻ, hỏi: “Giống chỗ nào?”

“Không giống sao?” Ta nhìn sắc mặt khó coi của hắn, trong lòng khẽ đắc ý, làm bộ không nhìn ra, lại nói, “Hình như quả thật không giống nhau, ừm, ca ca chàng so với chàng còn đẹp hơn.”

Ánh mắt hắn lại trầm đi vài phần, “Phải không?”

“Phải nha, mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song…”

*Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song (陌上人如玉,公子世无双): Nghĩa là người ở trên đường đẹp như ngọc, các công tử trên đời không ai sánh bằng, là một câu thơ khuyết danh ở trên mạng, dùng để miêu tả người đàn ông thanh lịch, ôn hoà.

Tiêu Hoài tức giận đến nhồi máu cơ tim, im lặng một lúc, tức giận nói: “Hôm nay cứ như vậy đi, ta đi trước.”

Nói xong xoay người muốn đi, ta vội vàng bắt lấy ống tay áo hắn, thanh âm càng ngày càng nhỏ, “Ai, đại nhân, chàng….. chàng mặc kệ ta sao?”

“Tự mình trở về.”

A Hổ nhìn hắn một cái, lại nhìn ta một cái, khó xử hỏi ta: “Vậy...”

“Ta tự mình trở về, đừng đi theo ta.”

Ta xoay người rời đi, ra vẻ thở phì phò tức tối, thật ra trong lòng rất sảng khoái, đi đường đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Hội đèn lồng Nguyên Tiêu do triều đình tổ chức, cách trăm bước lại có binh lính canh gác, còn an toàn hơn so với ban ngày, cũng chính là vì như thế, Tiêu Hoài mới dám để cho ta tự mình trở về.

Về tới cửa, cúi đầu nhìn lại đã thấy hai tay trống rỗng, lúc này mới phản ứng lại, vừa rồi chỉ lo tức giận Tiêu Hoài, ngay cả đèn con thỏ cũng bị mất.

Mất công đi dạo cả đêm.

Lộ Châu mở cửa, có chút kinh ngạc, “Tước nhi, sao tỷ lại về sớm như vậy? Tiêu đại nhân đâu?”

“Mặc kệ hắn.” Ta sờ bụng trống rỗng của mình, hỏi nàng, “Lộ Châu, có thức ăn không? Ta đói quá.”

“Vừa hay Hoa Sinh vừa nấu bánh trôi, để lại cho hai người.”

Lộ Châu bưng một chén bánh trôi từ phòng bếp đến, vừa đặt lên bàn vừa nói: “Nhìn xem, vẫn còn nóng hổi, đây là Hoa Sinh tự làm, bên trong có hạt óc chó và mè đen, mùi vị rất ngon, tiểu tử này thật sự là cái gì cũng có thể làm.”

“Hắn đâu?”

"Ra ngoài rồi, chân trước hắn vừa đi, chân sau tỷ liền trở về." Lộ Châu dừng lại, lại nói, “À, hắn còn bưng một chén bánh trôi đi, không biết là cho ai.”

“Có lẽ là cho khất cái lúc trước đã chiếu cố hắn.” Ta ngồi xuống, ngẩng đầu nói, “Lộ Châu, ngươi đi nghỉ ngơi đi, không cần ở đây chờ.”

Nàng bất ngờ một chút, vội vàng gật đầu đồng ý, đóng cửa rời đi.

Một mình ăn Tết thật đúng là có chút thê lương, ta nhấc thìa lên, không biết tại sao lại nghĩ đến Tiêu Hoài, Tiêu phu nhân chờ Tiêu Vô Kỳ trở về, nhưng nửa chữ cũng không nhắc tới Tiêu Hoài, lúc này hắn đang hứng gió lạnh ở đâu đây?

Làm sao ta có thể nghĩ vậy chứ? Không biết chừng hắn đang ở đâu đó làm chuyện xấu cũng nên.

Ta lắc đầu, nhấc thìa khuấy lên, đang định ăn, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân mơ hồ.

Lộ Châu lại đến nữa sao? Ta ngẩng đầu, cửa phòng vừa vặn bị người ta đẩy ra, thân ảnh Tiêu Hoài đột nhiên rơi vào tầm mắt, mặt hắn không chút thay đổi, trong tay còn cầm đèn con thỏ bị ta làm mất.

“A, ngươi… sao chàng lại tới đây?” Ta có chút nói năng lộn xộn, đứng lên, nhìn biểu tình không rõ hỉ nộ của hắn, có chút chột dạ lui hai bước.

Hắn đặt đèn con thỏ trên bàn, kéo ghế ngồi xuống, hỏi: “Ta không thể đến?”

“Chàng... Không phải còn đang giận sao?”

Hắn nhìn lướt qua ta một cái, thản nhiên nói: “Là đang giận, cho nên đây không phải là tới tìm nàng dỗ dành ta sao?”

“A?” Ta sững người, không hiểu hắn có ý gì.

Hắn chống một tay lên mép bàn, hơi nâng cằm nói: “Nàng lại đây, dỗ dành ta.”

Tự dưng đầu óc ta có chút hỗn loạn, ta phát hiện mình thật sự không hiểu hắn, không hiểu hắn làm sao có thể dùng thái độ cứng rắn để nói những nhẹ nhàng như vậy.

“Sao lại không động đậy? Ta rất dễ dỗ dành, lại đây.”

Hắn cứ nhìn ta như vậy, không nhúc nhích, trong lòng ta âm thầm thở dài, đi tới, trực tiếp ngồi trên đùi hắn, ôm cổ hắn nói: “Đừng tức giận, ta sai rồi.”

Thần sắc hắn hoà hoãn lại, lập tức ôm lấy eo ta, hỏi: “Nàng nói xem, nàng có gì sai?”

Không phải là hắn tức giận vì ta nói Tiêu Vô Kỳ so với hắn đẹp hơn sao? Còn nghiêm túc hỏi ta có gì sai. Ta phồng má, “Ta không nên nói bậy, cố ý chọc chàng ghen.”

“Cố ý chọc ta ghen?”

Nếu hắn muốn ta dỗ dành, vậy ta liền cẩn thận dỗ dành hắn một lúc. Ta nhéo cằm hắn, “Đúng vậy, ta thích nhìn chàng ghen, rất đáng yêu.”

Hắn nhìn ta, khóe miệng khẽ nhếch lên, dường như ẩn chứa vài phần mừng thầm.

“Hừ, nói dối thấu trời.” Tuy nói như vậy, nhưng cơn tức giận của hắn rõ ràng đã tiêu tan, sắc mặt cũng mềm nhũn xuống. Hắn nghiêng đầu, nhìn bánh trôi trên bàn, hỏi: “Đây là cái gì?”

“Bánh trôi.” Ta buông một tay ra, cầm lấy thìa, múc một cái đưa tới bên miệng hắn, “Ta còn chưa ăn, chàng giúp ta nếm thử có ngon hay không.”

Hắn nhìn một chút, há miệng ăn, giống như là chưa từng ăn qua, cẩn thận thưởng thức mùi vị.

“Ngọt không?”

Hắn nghiêm túc gật đầu, “Ừ.”

Ta cười cười, cúi đầu dán lên môi hắn, hắn ngây ngẩn cả người, tùy ý để ta thò đầu lưỡi ra, liếm trong miệng hắn một chút.

“Ừm, thật sự rất ngọt.”

Hắn nhìn ta, trong mắt nảy sinh cảm xúc khó nói, nuốt bánh trôi xuống, khàn giọng nói: “Đây là do nàng tự chuốc lấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc