THƯỢNG CHI ĐẦU

45

Vài ngày sau, kinh thành đột nhiên nổ tung, nghe nói sáu hài tử chăn cừu ở biên cương bị người Tây Lương sát hại tàn nhẫn, cả thành ồn ào huyên náo, dân chúng phẫn nộ, rất nhiều văn nhân vẽ tranh, viết danh sách phân phát xung quanh, yêu cầu xuất binh trấn áp Tây Lương.

Tây Lương và chúng ta vốn không hoà thuận đã lâu, ở biên cương thường có xô xát, nhưng dân chúng vẫn không chủ chiến, cho nên nhiều năm qua chỉ có xô xát nhỏ, nhưng lần này lại liên quan đến mấy hài tử vô tội, mọi người liền nhịn không được nữa.

“Bọn trẻ ở nông trường nhà mình chăn cừu, người Tây Lương liền tới g.i.ế.t, có một đứa mới bốn tuổi, mới bốn tuổi thôi! A Vinh mười tuổi kia, thân thể đã bị c.h.é.m một đao, còn bò về phía trước, nghĩ đến cừu nhà mình, sợ bị mẫu thân mắng. Hỡi các phụ lão hương thân, đây là thảm kịch thế nào, người Tây Lương bạo ngược cỡ nào! Hôm nay bọn họ tàn sát chính là hài tử của người khác, ngày mai tàn sát chính là con của các ngươi, các ngươi có thể chịu được không? Không thể!”

“Không thể! Diệt Tây Lương! Diệt Tây Lương!”

Lúc ta đi từ Tiêu phủ trở về, trên đường lớn có người đang tụ tập dân chúng đi thỉnh nguyện, đám đông phẫn nộ hoàn toàn chiếm lĩnh cả con đường, xe ngựa của ta không đi được, ta đành phải xuống xe, cùng mọi người lui sang một bên.

Buổi sáng lúc ra khỏi cửa bọn họ đã bắt đầu tụ tập, lúc này càng lúc càng náo loạn, đã có quân lính tới trấn áp, nhưng mà dân chúng là vì thỉnh nguyện kháng địch, không phải tạo phản, nên không tiện dùng vũ lực.

“Diệt Tây Lương! Diệt Tây Lương!”

Có người đứng rất cao, nói năng hùng hồn, khẳng khái trần tình, bị người vây quanh đẩy về phía trước, cách ta càng ngày càng gần, ta nhìn người nọ, thần kinh nhảy dựng lên.

Người này da ngăm đen thô ráp, trên ngón giữa tay phải có một vòng trắng, giống như đã từng bị cái gì đó che khuất mới không có rám nắng.

Ta nhớ không lầm, bàn tay hôm đó ta nhìn thấy trong xe ngựa của An Khánh vương, da ngăm đen thô ráp, trên ngón giữa đeo ban chỉ bạc.

Nếu thật sự là hắn, chỉ sợ cuộc biểu tình này là một âm mưu.

Tại sao chứ? Dùng tính mạng của mấy tiểu hài tử làm mồi nhử, hắn muốn câu cái gì?

Ta kinh hồn bạt vía, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ đứng trong đám người nhìn chằm chằm hắn đi xa.

Thiên Hương Các ở gần đây, trước mắt chỉ có một mình Cố Nguyên Bùi là có thể tin được, ta cứ phỏng đoán lung tung như vậy, không bằng đi nói với hắn, xem hắn nghĩ gì.

“Ta muốn tới Thiên Hương Các đuổi ngỗng, các ngươi về trước đi.” Hạ quyết tâm, ta để cho nha hoàn bên cạnh đi trước, tự mình chen về hướng Thiên Hương Các.

Còn chưa đi được vài bước, cánh tay bỗng nhiên bị người khác bắt lấy, ta quay đầu lại nhìn, là Cố Nguyên Bùi.

“Nguyên Bùi! Ta đang tìm đệ!”

“Ta cũng đang tìm tỷ.” Hắn kéo ta tới chỗ vắng người, biểu cảm có chút nghiêm túc.

Ta nghi hoặc hỏi: “Đệ tìm ta làm cái gì?”

Bọn ta đi vào ngõ nhỏ không người, nhưng Cố Nguyên Bùi không dừng lại, kéo ta đi thêm vài bước, quay đầu lại xác định không có ai đi theo mới nói: “Tước nhi, ta tìm được tổ mẫu của tỷ rồi.”

“Đệ nói cái gì?” Ta nhìn chằm chằm vào hắn, sợ mình vừa nghe nhầm.

Hắn nói: “Tước nhi, ta tìm được tổ mẫu của tỷ rồi, ta dẫn tỷ đi gặp bà ấy.”

Hắn kéo ta đi suốt quãng đường, cho đến khi tới một tiểu viện, ta vẫn không thể tin hắn đã thực sự tìm thấy tổ mẫu.

Hắn kéo ta ngồi xổm sau gốc cây, thấp giọng nói: “Ta đã quan sát rất lâu, bà ấy ở bên trong.”

“Nhưng chúng ta... Làm sao chúng ta vào được đây?”

“Tỷ xem là được rồi.”

Hắn cười cười, lấy ra một miếng thịt ném vào bên cạnh lỗ chó dưới chân tường, chỉ chốc lát sau, một con chó lớn ngửi thấy mùi thơm chui ra, vui vẻ ăn miếng thịt kia.

“Đệ định đầu độc chó của người ta sao? Nếu bị phát hiện thì sao?”

Hắn giải thích: “Tỷ yên tâm, chỉ là thuốc mê thôi, lát nữa thừa dịp nó ngất xỉu, chúng ta sẽ trèo tường vào, tới khi chúng ta đi ra thì nó cũng tỉnh rồi, sẽ không có người phát hiện.”

Ta gật đầu, ngồi xổm sau gốc cây lẳng lặng chờ, chỉ chốc lát sau, con chó liền loạng choạng ngã xuống.

Cố Nguyên Bùi lập tức dắt ta chạy tới dưới tường viện, một tay ôm eo ta, thấp giọng nói: “Ôm chặt ta, ngậm miệng lại.”

Ta nghe lời ôm chặt eo hắn, một khắc sau thân thể bọn ta liền bay lên cao, đáp xuống đất không một tiếng động. Nơi bọn ta đáp xuống được trồng rất nhiều trúc, bên cạnh còn có hai bể nước lớn, vừa vặn che khuất hai người bọn ta.

Đây là một hậu viện không lớn, trống không, ta nhìn Cố Nguyên Bùi một cái, thấp giọng hỏi: “Người đâu?”

“Chờ một chút, hôm nay nắng đẹp, bà ấy nhất định sẽ đi ra.”

Mặc dù ta có chút không chịu được, nhưng cũng chỉ có thể nghe lời hắn, kiên nhẫn chờ đợi.

Chim trên cành cây lại kêu vài tiếng, cách đó không xa một cánh cửa nhỏ bỗng nhiên mở ra, tiếng xe lăn truyền đến, sau đó có một thân ảnh quen thuộc được đẩy ra.

Thật sự là người, ta kích động đến rơi nước mắt, hận không thể lập tức lao ra ngoài, nhưng mà người đẩy tổ mẫu đi ra lại làm ta cứng đờ tại chỗ.

Dịch tiên sinh? Sao lại là Dịch tiên sinh?

Hắn không phát hiện ra bọn ta, đẩy tổ mẫu của ta đi đến dưới ánh nắng, dán vào bên tai người, dùng thanh âm thật lớn hỏi: “Ấm không?”

Tổ mẫu khẽ ngẩng đầu, “Hửm?”

Hắn dùng thanh âm lớn hơn hỏi lại một lần nữa, gần như hét lên, “Ấm không?”

“Ừm! Ừm!” Tổ mẫu đáp ứng, trên mặt lộ ra nét mặt vui vẻ, người bị đột quỵ nhiều năm, chân không thể đi được, miệng không thể nói, lúc ở nhà ta rất ít khi nhìn thấy người vui vẻ như vậy.

Nhưng làm sao người lại ở chỗ Dịch tiên sinh? Dịch tiên sinh là người của Tiêu Hoài, chẳng lẽ...

Trái tim ta càng đập càng nhanh, không thể tin được chuyện này, Tiêu Hoài đón tổ mẫu làm gì? Không, hắn thậm chí còn không biết quê nhà của ta ở đâu, làm sao hắn tìm thấy được chứ?

Địa chỉ trên khế ước bán thân là sai, hắn không thể thông qua khế ước bán thân tìm được quê nhà của ta.

Quan trọng nhất, tại sao hắn lại giấu ta? Dựa theo tin tức của Cố Nguyên Bùi, hắn đã đón tổ mẫu của ta đi từ lâu, tại sao vẫn không nói cho ta biết, mà lại lén lút giấu ở chỗ Dịch tiên sinh?

“Ta không tìm nhầm chứ?” Cố Nguyên Bùi ghé vào bên tai ta nhỏ giọng hỏi một câu.

Ta gật đầu, tâm trạng phức tạp nhìn hắn một cái, lúc quay đầu lại, Dịch tiên sinh đang vuốt râu nhìn vào phía trong cửa, cười nói: “Nhìn đi, bà ấy đã tốt hơn nhiều rồi.”

Có ai ở trong đó sao?

Trong lúc nghi hoặc, một thân ảnh quen thuộc chậm rãi đi ra, hắn đứng ở dưới mái hiên, mang theo chút sầu muộn hỏi: “Bà ấy còn có thể tốt đến mức nào?”

Dịch tiên sinh nhìn thoáng qua, đáp: “Cần thêm chút thời gian, chắc là có thể đứng lên, nhưng có thể nói chuyện hay không thì không chắc, bà ấy đã không mở miệng rất nhiều năm, lỗ tai cũng đã hỏng, ngay cả nói chuyện như thế nào cũng quên mất, muốn khiến bà ấy khôi phục lại, thật sự là có chút khó khăn.”

Tiêu Hoài gật đầu, “Vô luận như thế nào, hãy tận lực chữa cho bà ấy.”

Nghe vậy, Dịch tiên sinh lắc đầu, hỏi: “Vì sao đại nhân không nói thẳng cho nàng biết?”

Tiêu Hoài giương mắt nhìn hắn, khẽ thở dài, “Ta làm sao giải thích với nàng đây? Nếu nàng biết ta chính là sơn tặc năm đó được tổ phụ nàng cứu, chỉ sợ nàng sẽ không tha thứ cho ta.”

Trong đầu ta ầm một tiếng nổ tung, ký ức trước kia trong nháy mắt dâng lên trong lòng.

Đó là hắn.

Mười năm trước, ta chín tuổi, còn là một tiểu nha đầu đi chân trần ở Hồ Gia Bảo cùng nhóm tiểu hài tử xuống sông mò cá.

Ngày đó ta như thường lệ định chạy ra ngoài tìm tiểu đồng bọn, vừa mở cửa ra, một thiếu niên bỗng nhiên nhào tới, cùng ta ngã xuống mặt đất.

Hắn mặc một thân vải thô, trên mặt phủ một miếng vải, trên đầu đội nón, không thấy rõ khuôn mặt.

Ta chỉ nhớ chân hắn đầy máu, bị thương khắp nơi trên cánh tay.

Tổ phụ của ta tên là Hồ Nhất Đinh, là lang trung duy nhất ở Hồ Gia Bảo, từng chữa qua vô số vết thương, ta tuy nhỏ tuổi, nhưng cũng biết được chút ít, biết rửa sạch vết thương cho hắn, biết dùng thảo dược cầm máu.

Mặc dù lúc đó ta không thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn, nhưng ta nhớ giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, khi ta nghiền thuốc, hắn nói “Đa tạ ngươi”, sau đó hỏi tên ta.

Ta để hắn ở trong nhà chăm sóc, đến tối sau khi tổ phụ về nhà cũng không trách cứ ta, mà giúp hắn xử lý vết thương lần nữa, cho hắn ở lại một đêm, hắn không chịu lộ mặt cho ai thấy, mặc dù chúng ta cảm thấy kỳ quái, nhưng hắn không chịu cho xem, chúng ta cũng không cưỡng cầu.

Ngày hôm sau cha dẫn ta đi thăm mộ mẫu thân, sau khi trở về, tổ phụ đã c.h.ế.t trong nhà, tổ mẫu cũng ngất xỉu ở một bên. Sau đó ta mới biết được, sau khi cha và ta đi, trong thôn lại tới thêm mấy người ăn mặc giống thiếu niên kia, bọn họ vào nhà ta, đưa thiếu niên kia đi, cướp tiền của nhà ta, cũng hại c.h.ế.t tổ phụ ta. Cha ta báo quan, quan phủ điều tra mấy ngày, chỉ nói là sơn tặc làm loạn, không có manh mối.

Năm đó, ta không thể tin được thiếu niên kia lại là sơn tặc.

Hôm nay, ta không thể tin được Tiêu Hoài chính là thiếu niên kia.

Thân thể ta chao đảo một cái, suýt nữa đứng không vững, Cố Nguyên Bùi nhanh tay lẹ mắt giữ ta lại, lúc này mới không té ngã.

“Nhưng dù sao cũng không phải đại nhân g.i.ế.t tổ phụ của nàng.”

“Nhưng ta và bọn họ là một bọn, khi bọn họ đẩy tổ phụ nàng, ta lại ở bên cạnh, nàng làm sao có thể tin ta đây?”

Bọn họ vẫn đang nói chuyện, Cố Nguyên Bùi ra hiệu cho ta đừng kích động, ta đã không tỉnh táo lại được nữa, liều mình xông ra ngoài.

“Tiêu Hoài!”

Một tiếng này vừa hét ra, như thể cả thế gian đều yên tĩnh.

“Tước nhi!” Cố Nguyên Bùi vốn vẫn muốn trốn, thấy ta lao ra, liền cắn răng đuổi theo.

“Tước nhi, hai người?” Tiêu Hoài thấy ta đột nhiên xuất hiện, nhất thời bối rối, trên mặt không còn vẻ thản nhiên như trước.

Ta đi tới, trừng mắt nhìn Tiêu Hoài, rơi nước mắt một hồi, lại ngồi xổm xuống ôm tổ mẫu ta, “Tổ mẫu, người không sao chứ? Con là Tước nhi, tổ mẫu!”

Tổ mẫu nhận ra ta, ôm lấy khuôn mặt của ta, bi bô khóc.

Tiêu Hoài vội vàng đi tới giải thích: “Tước nhi, nàng nghe ta nói, ta không có ý lừa gạt nàng!”

Ta đứng lên, nhìn hắn nghẹn lại, “Là ngươi, thì ra là ngươi! Ngươi đã sớm nhận ra ta, ngươi vẫn luôn lừa gạt ta, vẫn luôn lừa gạt ta!”

“Tước nhi...” Hắn bắt lấy cánh tay của ta, gần như tuyệt vọng giải thích, “Cho tới bây giờ ta chưa từng nghĩ tới sẽ gặp được nàng, cũng không nghĩ tới sẽ lừa gạt nàng đến tận bây giờ, nhưng ta thật sự… thật sự không có ý làm tổn thương nàng...”

Ta vẫn khóc, ta không thể nói rõ điều ta đang nghĩ, dường như là đang chờ đợi, chờ đợi hắn cho ta một lý do để thuyết phục ta.

Ta vừa mới gỡ bỏ được một hiểu lầm, vừa mới muốn tha thứ cho hắn.

Cầu xin ngươi đấy, hãy giải thích đi, đừng nói rằng ngươi thật sự đã hại c.h.ế.t tổ phụ ta, đừng nói rằng ta phải hận ngươi thêm lần nữa.

Con chó lớn vừa hết thuốc mê đã tỉnh lại, chui vào trong viện sủa bọn ta điên cuồng, ta bị nó sủa đến tâm loạn như ma, đấm một quyền vào ngực Tiêu Hoài, khóc lóc nói: “Tại sao ngươi lại hại tổ phụ ta? Tại sao? Người chữa thương cho ngươi, cho ngươi ăn cơm, tại sao ngươi lại hại người?”

“Ta không có...” Hắn vô lực nhìn ta, tùy ý để ta đấm hắn.

“Không phải.…hắn.”

Ngay lúc ta gần như sụp đổ, ta bỗng nhiên nghe thấy thanh âm mơ hồ của tổ mẫu, người cố gắng giữ ta lại, cổ họng khó khăn phát ra mấy chữ: “Không phải hắn.”

Ta vội vàng ngồi xổm xuống, khóc lóc hỏi: “Tổ mẫu, người nói gì? Người muốn nói cái gì?”

Tổ mẫu nói không rõ ràng, rơi nước mắt nhìn Tiêu Hoài, lắc đầu nói: “Không.…phải.…hắn.”

Thanh âm này cực kì không rõ chữ, nhưng tất cả mọi người đều nghe hiểu, Tiêu Hoài sững sờ tại chỗ, hốc mắt đỏ lên, như trút được gánh nặng.

Không biết vì cái gì, ta lại càng không khống chế được cảm xúc, nhào vào trong lòng người khóc lớn.

Không phải hắn, quá tốt rồi, quá tốt rồi.

46

Đợi đến khi ta bình phục lại, Tiêu Hoài mới kể hết thảy những gì đã xảy ra năm đó.

Lúc ấy Tiêu Hoài cùng mấy hoàng tử lén chạy ra ngoài chơi, vì không muốn để người khác nhận ra, liền học theo sơn tặc che mặt lại, sau đó hắn bị thương, lạc mất bọn họ, thái tử kiên trì muốn tìm Tiêu Hoài, bọn họ liền tìm được Hồ Gia Bảo.

Khi đó trên người bọn họ đều không có tiền, An Khánh vương liền nảy sinh ý định cướp bóc tổ phụ ta, Tiêu Hoài lúc ấy thân bị trọng thương, không có sức lực ngăn cản, mắt thấy hắn cướp tiền, đẩy tổ phụ ta ngã xuống đất.

Nhưng Tiêu Hoài cũng không biết tổ phụ ta đã c.h.ế.t, là do sau khi gặp lại ta ở kinh thành, liền tìm tới Hồ Gia Bảo, lúc này nghe ngóng được mới biết năm đó sau khi bọn họ rời đi đã xảy ra chuyện gì.

Hắn không nói cho ta biết cũng không phải không có lí do, nếu không có tổ mẫu ta làm chứng, ta nhất định sẽ không dễ dàng tin hắn.

Ta ở trong tiểu viện hơn một canh giờ thì trở về, vì không để cho Tiêu Vô Kỳ nghi ngờ, ta không thể về quá muộn.

Hôm nay nhìn thấy người kích động dân chúng biểu tình, Tiêu Hoài cũng nhìn thấy hắn, ta nói cho hắn biết ta từng nhìn thấy người kia trong xe ngựa của An Khánh vương, hắn gật đầu, nói hắn đã đoán được, mà tin tức của ta càng chứng thực phỏng đoán của hắn.

Hoàng đế bệnh nặng, sắp băng hà, An Khánh vương nhất định sẽ nhân cơ hội này soán ngôi, hắn muốn khống chế kinh thành, trước tiên phải giải trừ Tiêu Hoài, trước đó hắn đã dâng tấu đề nghị phái Tiêu Hoài xuất binh chinh phạt Tây Lương, chỉ là lúc ấy chúng ta và Tây Lương xích mích không lớn, quần thần không đồng ý xuất binh.

Lúc này đây, hắn dùng tính mạng của mấy người chăn cừu làm mồi nhử, chọc giận quần thần và dân chúng, dùng chuyện này để giải trừ Tiêu Hoài, điều binh ra khỏi kinh thành.

“Ngươi định làm gì? Nếu xuất binh, bọn họ nhất định sẽ bố trí phục kích, sẽ không để cho ngươi còn sống trở về.”

Trong mắt hắn lộ ra vài phần mừng thầm, “Nàng đang quan tâm ta sao?”

“Ai quan tâm ngươi? Ta chỉ là không muốn nhìn thấy hắn gây hoạ cho kinh thành, tàn sát người vô tội mà thôi!”

Ta vẫn còn giận hắn, không muốn cùng hắn nói chuyện đàng hoàng, sau khi nói lời từ biệt với tổ mẫu liền rời đi.

Trên đường Cố Nguyên Bùi đưa ta trở lại biệt viện, tâm trạng rất kém.

Trước khi hắn đi ta thật sự nhịn không được, hỏi: “Nguyên Bùi, đệ làm sao vậy?”

Hắn cuống quít ngẩng đầu lên, "Không... Không sao, ta vui cho tỷ.”

“Hả?”

“Tỷ vui ta cũng vui.”

Hắn không đầu không đuôi nói một câu, xoay người bỏ chạy, làm cho ta nghi hoặc nửa ngày.

Khi ta hỏi Tiêu Hoài, hắn không trả lời, ngày hôm sau ta nghe thấy người ta nói, hắn đồng ý xuất binh chinh phạt Tây Lương.

Ta nhất thời kinh ngạc, nhưng nghĩ lại, người như hắn, tuyệt đối sẽ không bởi vì áp lực mà nguyện ý xuất binh, nhất định đã có cân nhắc kỹ lưỡng.

Mười ngày sau, hắn quả thật mang binh rời kinh, không để lại quá nhiều lời, chỉ là bảo ta không cần lo lắng, hết thảy đều có hắn.

Những gì hắn làm không thể nói cho ta biết, ta hiểu, ta biết chắc chắn hắn đã có kế hoạch của riêng mình, nhưng ta vẫn không thể yên tâm, luôn sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Ta bất an qua ba ngày, đêm thứ ba, Tiêu Vô Kỳ uống rượu say, sau khi trở về liền loạng choạng muốn ôm ta.

Trong lòng ta chán ghét, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, để cho hắn ôm.

“Phu nhân, nàng thật thơm.” Sau hôm động phòng, hắn chưa bao giờ gọi ta là phu nhân, hình như hôm nay hắn đã uống hơi nhiều.

“Vô Kỳ, ngươi say rồi, ta làm cho ngươi một chén canh tỉnh rượu.”

“Không say, ta không say.” Hắn gần như dựa vào người ta, dùng đầu cọ cọ, “Ta rất thích mùi hương của nàng, rất muốn mỗi ngày đều được ôm nàng như vậy, đừng đi.”

“Không đi, ngươi nhẹ một chút, ngươi làm ta đau.”

“Không đau không đau.” Hắn xoa xoa tay ta, nỉ non, “Ta không nỡ, phu nhân, rất thích nàng...”

Ta thở dài, nhịn xuống cơn chán ghét trong lòng, ôm lấy hắn, kéo hắn lên giường, trong ngực hắn hình như có thứ gì đó, rất cứng, ta móc ra nhìn một chút, là một khối lệnh bài, khắc hai con én ngược hướng. Ta không biết cái này dùng để làm gì, liền không bận tâm, nhét lại chỗ cũ.

Khó khăn lắm mới đưa được hắn lên giường, hắn lại xoay người lại ôm chặt ta, “Phu nhân, đừng đi.”

“Không đi không đi! Ngươi... Ngươi đè lên bụng ta rồi!”

Hắn hơi giật mình, tránh ra một chút, sau đó thân thể trượt xuống, tựa đầu lên bụng ta, vừa nhẹ nhàng sờ, vừa nói hàm hồ không rõ: “Ta quên mất, ta quên mất nàng còn có thai.”

Hắn như vậy một hồi lâu, lại cọ cọ ta nói: “Sắp kết thúc rồi, ngày mai hết thảy đều sẽ chấm dứt, cũng sinh cho ta một đứa đi, phu nhân, ta cũng muốn có một hài tử.”

Ta không hiểu ý của hắn lắm, ngày mai chuyện gì sẽ kết thúc? Trong lòng ta hoang mang, hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

Nhưng hắn lại không trả lời, gục xuống bên cạnh lẳng lặng ngủ thiếp đi.

Cả đêm ta ngủ không ngon, sợ sẽ xảy ra chuyện gì, sáng hôm sau tỉnh lại, Tiêu Vô Kỳ đang định ra cửa, hắn vừa mặc y phục vừa nói với ta vẫn đang nằm ở trong chăn: “Hôm nay đừng ở Tiêu phủ quá lâu, trở về sớm một chút, được không?”

Ta biết hôm nay chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, chỉ là không biết rốt cuộc sẽ nghiêm trọng đến mức nào, vì thế cười tủm tỉm nhìn hắn, hỏi: “Tại sao? Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao? Trước kia chưa từng nói qua loại lời này.”

Hắn dừng một chút, sau đó liền thong thả thắt lưng lại, cũng cười tủm tỉm nhìn ta, “Bởi vì ta sẽ trở về sớm một chút, muốn nhìn thấy nàng sớm một chút.”

Ta nghẹn lại, giả vờ thẹn thùng kéo chăn che mặt, thúc giục nói: “Mau đi đi.”

Hắn cười một tiếng, sau đó đi ra khỏi cửa.

Sau khi hắn đi, trong lòng ta lúc nào cũng bất an, ở Tiêu phủ cả buổi sáng, sau khi dùng bữa trưa liền đi tìm Cố Nguyên Bùi nói chuyện.

“Sắp mưa rồi.” Ta đứng ở bên cửa sổ nhìn ra chốc lát, “Ta luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì đó.”

Cố Nguyên Bùi vỗ vai ta, “Đừng quá lo lắng, Tiêu Hoài là ai, nào có dễ dàng bị hại như vậy?”

“Không không, điều ta lo lắng không phải là hắn, ta lo lắng cái khác, ta cũng không thể nói rõ ràng, chính là cảm giác có gì đó không ổn.” Ta vuốt ve trái tim nhảy loạn xạ, không biết tại sao lại nghĩ đến khối lệnh bài đêm qua nhìn thấy, vội hỏi Cố Nguyên Bùi, “Đệ có từng thấy qua loại lệnh bài này chưa, nó có màu vàng, mặt trên khắc hai con én ngược hướng? Lệnh bài này để làm gì?”

Cố Nguyên Bùi sửng sốt một chút, trả lời: “Song Yến lệnh? Đây là lệnh bài mở cửa thành vào buổi tối, tỷ hỏi cái này làm gì?”

“Mở cửa thành vào buổi tối? Thứ này vị quan nào cũng có thể có sao?”

“Làm sao có thể? Mở cửa thành vào buổi tối chính là đại sự, lệnh bài này chỉ có mấy khối, sao có thể ai cũng có chứ?”

Thế nhưng Tiêu Vô Kỳ lại có, hắn là chủ sự Thái Học Viện, làm sao có thể có Song Yến lệnh đây? Ta suy nghĩ, đem tất cả những chuyện phát sinh gần đây xâu chuỗi lại với nhau, nhưng manh mối quá vụn vặt, làm cách nào cũng không tạo ra hình thù hoàn chỉnh.

“Tỷ không cần quá lo lắng, nếu có xảy ra chuyện gì, không phải còn có ta sao! Ta sẽ bảo vệ tỷ!”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

Dưới lầu còn có một nha hoàn tên là Lục Phù đang chờ, ta không thể ở Thiên Hương Các quá lâu nên đành rời đi.

Ở trong đám người qua lại, ta liền thấy một tên khất cái đi tới từ phía xa, đây là người chiếu cố A Phù, lòng ta căng thẳng, sợ hắn đi tới gọi ta, nếu hắn bại lộ thì tiêu đời.

Sợ cái gì cái đó liền đến, tên khất cái kia đi thẳng đến chỗ ta, run rẩy bát trong tay nói: “Phu nhân, làm ơn, cho chút tiền đi!”

Lục Phù vội nói: “Biến đi biến đi!”

Nhưng hắn vẫn không chịu đi, mặt dày mày dạn tiến lại gần, “Phu nhân, làm ơn làm phước, hài tử trong nhà đã mấy ngày không được ăn cơm rồi!”

Ta trong lòng biết hắn có việc, vì thế liền quay sang Lục Phù nói: “Lục Phù, ngươi đi mua cho hắn mấy cái bánh bao đi.”

Lục Phù nhìn hắn một cái, lại nhìn ta, tuy không tình nguyện, nhưng vẫn chạy tới tiệm bánh bao kia.

Thừa dịp Lục Phù rời đi, ta vội vàng hỏi hắn: “Ngươi tới tìm ta làm gì?”

Khất cái nhỏ giọng nói: “Ta đã an trí A Phù ở ngoài thành, phu nhân hứa cho ngàn lượng bạc, có phải cũng nên thực hiện rồi không?”

Trên người ta cũng không mang theo tiền, lấy đâu ra một ngàn lượng? Huống chi trên đường lớn cho một tên khất cái nhiều tiền như vậy, là muốn mình nhanh chóng bị lộ sao?

Ta liếc mắt nhìn Lục Phù đi xa, đáp: “Ta hiện tại không thể cho ngươi, chờ vài ngày nữa ta xác nhận ngươi thật sự an trí tốt A Phù, sẽ cho ngươi tiền.”

Khất cái không vui nói: “Phu nhân, dùng người không được nghi ngờ, phu nhân còn sợ ta lừa sao?”

“Ta bị người khác lừa nhiều đến phát sợ rồi, ngươi gánh vác nhiều một chút đi.” Ta nói xong, nhìn Lục Phù còn đang chọn bánh bao, lại hỏi: “Ngươi đưa nàng đi đâu?”

Có lẽ vì không có tiền, ngữ khí của hắn kém một chút, “Ở nông thôn, phu nhân sớm muộn cũng sẽ biết thôi.”

“Trên đường có gặp phải người nào không?”

“Không.” Nói xong, hắn bỗng nhiên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lại nói: “Không đúng, gặp được vài người.”

“Hả?”

“Ta bỏ A Phù vào trong thùng nước kéo ra ngoài, chuyên chọn con đường nhỏ không có người đi, cả đường cũng không gặp được người nào, chính là ở chỗ dốc Thập Lý gặp được mấy tráng hán, ta đi ngang qua thì thấy bọn họ đang đi đại tiện, nói giọng phương Nam, bên cạnh mỗi người còn đặt một thanh đao lớn, ta lúc ấy rất sợ, cúi đầu nhanh chóng đi, có liếc mắt nhìn một chút, trong rừng kia hình như còn có người, chỉ là nhìn không rõ ràng, không biết có bao nhiêu, nhưng trông rất đáng sợ, cũng may bọn họ không để mắt đến ta, nếu không còn không biết ta có thể sống sót đi ra ngoài hay không. Lúc ta về thành cũng không dám đi đường nhỏ, đi theo người khác trên đường lớn mới dám tiến vào.”

Dốc Thập Lý? Nơi đó trước kia từng bị sơn tặc làm loạn, có khi nào bởi vì binh lính đã xuất quân đi đánh Tây Lương nên bọn họ định trở lại quyển thổ trùng lai?

*Quyển thổ trùng lai (卷土重来): Hai chữ "Quyển thổ" ở đây là chỉ đoàn người ngựa đang phi nước đại. Nguyên ý của câu thành ngữ này là chỉ, sau lần bị thất bại lại tập trung binh lực đánh tiếp, hoặc có thể hiểu tối giản là quay lại xâm chiếm.

Ta đang buồn bực, Lục Phù đã mua bánh bao xong trở về, nàng đem bánh bao được bọc giấy kia nhét vào trong ngực khất cái, tức giận nói: “Được rồi, mau đi đi!”

Tên khất ôm bánh bao, thiên ân vạn tạ rời đi.

Ta cùng Lục Phù đi chưa được mấy bước, xe ngựa trong phủ liền đi tới trước mặt, nói là nhìn trời sắp mưa, sợ ta bị ướt.

“Các ngươi rất cẩn thận, về sẽ trọng thưởng.” Ta qua loa vài câu cho bọn họ, tâm sự nặng nề lên xe ngựa.

Sau khi trở về biệt viện, ta ngồi trong phòng suy nghĩ hồi lâu, rót một tách trà lạnh, nhúng ngón tay vào nước, để viết tất cả mọi thứ ta nghĩ đến lên trên bàn.

An Khánh vương, Song Yến lệnh, Tiêu Vô Kỳ.

Mối liên hệ giữa những thứ này là gì? Ta vừa nghĩ, vừa vẽ vòng tròn trên bàn, không biết tại sao bỗng nhiên nghĩ đến lời khất cái hôm nay nói, tráng hán, giọng phương Nam.

Không đúng, dốc Thập Lý có sơn tặc, không nên nói giọng phương Nam chứ?

Ta ngẫm lại, lại nhìn ba chữ “An Khánh vương”, trong đầu đột nhiên thông suốt.

An Khánh vương không phải là tới từ phương Nam sao? Những người ẩn náu trong rừng kia, rất có thể là binh lính được điều từ phương Nam!

Ta đem tất cả manh mối rà soát lại một lần nữa, càng thêm rõ ràng.

Tất cả được kết nối với nhau, ta đoán không sai, thật sự sẽ xảy ra chuyện.

Ta hiểu được, mục đích của An Khánh vương cũng không chỉ là đối phó với Tiêu Hoài, hắn điều Tiêu Hoài ra khỏi kinh thành, lại ở thời điểm mấu chốt này cho Tiêu Vô Kỳ dùng Song Yến lệnh mở cửa thành vào buổi tối, thì ra là vì muốn điều binh của hắn vào kinh thành.

Hắn quanh năm đóng quân ở phương Nam, thủ hạ tướng sĩ đông đảo, ngoài mặt là một mình hắn đến kinh thành, nhưng đã sớm âm thầm đem binh sĩ dời đến gần kinh thành.

Hoàng đế bệnh nguy kịch, đại hạn có lẽ là tối nay, An Khánh vương cũng là tối nay, tối nay hắn sẽ ở trong hoàng cung gây chuyện, mà Tiêu Vô Kỳ thì mở cửa thành đón phản quân vào, cùng hắn nội ứng ngoại hợp.

Chờ hắn đoạt quyền thành công, khống chế thái tử, quân lính lại tiến vào kinh thành, thật sự không ai có thể đối kháng hắn nữa.

Toàn bộ thân thể ta đều run rẩy, thì ra là như vậy, thì ra đây mới là kế hoạch của bọn họ. Ta phải làm gì đó, ta phải ngăn chặn chúng, không thể để chuyện khủng khiếp như vậy xảy ra!

Trời âm u trầm ấm, mây đen kéo tới, sấm sét ầm ầm một tiếng đá.nh thức ta, ta đứng lên, giậm chân chạy ra ngoài, ta muốn đem tin tức này truyền ra ngoài!

“Phu nhân, người định đi đâu?”

Ta không để ý tới nha hoàn phía sau, đi thẳng đến cửa lớn, nhưng vừa mới bước ra cửa, lại đụng vào ngực của một người.

“Tước nhi, nàng định đi đâu đây?”

Là Tiêu Vô Kỳ.

Ta toát mồ hôi lạnh, vừa kinh ngạc, vừa tuyệt vọng.

Tại sao hắn lại cố tình trở về? Tại sao ta không nghĩ ra sớm hơn, đi ra ngoài sớm hơn?

Căng thẳng và tuyệt vọng khiến răng ta run lên cầm cập, ta nhìn hắn, cố gắng đấu tranh lần cuối cùng, “Bỗng nhiên nhớ tới có thứ rơi ở chỗ Nguyên Bùi, muốn đi lấy.”

Hắn nhìn sắc trời, nói: “Sắp mưa rồi, đừng đi ra ngoài.”

Nói xong, trời giống như phối hợp với hắn, mưa rơi dày đặc, mang theo một trận hương thơm của bùn đất.

“Nhưng mà, ta rất muốn đi lấy...” Ta nhìn mưa càng lúc càng lớn, thân thể cũng càng ngày càng lạnh như băng.

“Mưa rất lớn, hơn nữa hôm nay bên ngoài cũng không an bình, nàng cũng đừng đi ra ngoài, sai hạ nhân đi lấy, được không?”

Ta lưỡng lự hồi lâu, trong lòng đã vô lực đến cực điểm, trên mặt lại chỉ có thể cười, “Được.”

“Muốn lấy cái gì?”

“An Ninh Hương, gần đây luôn ngủ không yên, cùng Nhược Nhược điều chế An Ninh Hương, hôm nay lại quên mang về.” Ta quả thật đã điều chế qua thứ này, nếu hắn sai người đi thì thật đúng là có thể tìm được.

“Thì ra là cái này, ta còn tưởng là bảo bối gì.” Hắn bất đắc dĩ cười cười, phất tay bảo thị vệ canh giữ ở một bên tới Thiên Hương Các.

Có người đưa cho ta một chiếc ô, hắn nhận lấy, ôm vai ta, đưa ta vào phòng.

Ta kìm nén tuyệt vọng trong lòng, cật lực nghĩ đến đối sách, ta còn có thể làm gì bây giờ? Làm thế nào để ngăn chặn tất cả chuyện này?

“Giày của nàng ướt rồi, mau đi đổi một đôi đi.”

Giọng nói của Tiêu Vô Kỳ kéo ta trở về hiện thực, ta nhìn đôi giày ướt đẫm, lại ngẩng đầu nhìn hắn, lúc này mới phát hiện nửa người hắn đều bị mưa làm ướt.

Đầu ta chợt loé sáng, ta giơ tay sờ lên y phục của hắn, “A, y phục của ngươi sao lại ướt hết rồi? Ngươi nhìn ngươi kìa.”

Khi tay chạm vào ngực hắn, tim ta đập thình thịch, lệnh bài vẫn ở trên người hắn. Nếu như trộm lệnh bài, hắn sẽ không thể mở cửa thành để người của An Khánh vương vào.

Ta căng thẳng dời tay, nhéo nhéo nửa ống tay áo ướt sũng của hắn, thăm dò hỏi: “Hay là thay y phục đi?”

Hắn cúi đầu nhìn một chút, lắc đầu nói: “Không sao, chỉ ướt một chút, ngồi một lát liền khô.”

“Nhưng mặc y phục ướt không thoải mái.”

“Ta quanh năm gió thổi mưa dầm, đều đã thành thói quen, nào có yếu đuối như vậy? Hơn nữa buổi tối còn có việc ra ngoài, lại đổi một bộ y phục thật sự dư thừa. Ngược lại nàng, thật sự nên đổi giày đi, bệnh phong hàn của nàng mới khỏi, cái này lại vừa ướt vừa lạnh, không khéo lại bệnh.”

Hắn không chịu thay y phục, trái tim ta lạnh đi một nửa, cố gắng gật đầu cười, vào trong phòng thay đôi giày ướt đẫm.

Mưa càng lúc càng lớn, trong viện dần tích nước, không thoát ra được, bắt đầu có hạ nhân kéo ống quần bưng chậu nước hắt ra ngoài, vẫn không kịp mưa, vì thế người xuống hắt nước càng ngày càng nhiều.

Vẫn còn mưa, nước dường như không bao giờ hết, nhưng bọn họ không ngại nhàm chán, ngược lại còn tìm thấy niềm vui, dù sao cũng đã ướt đẫm, bọn họ sau đó liền đổ nước vào nhau.

Tiêu Vô Kỳ đang ở dưới mái hiên đối diện nói chuyện với một người mặc binh phục, ta đứng ở cửa lẳng lặng nhìn, khí lực cả người đều giống như bị nước mưa cuốn trôi, càng ngày càng bất lực.

Sắc trời càng lúc càng tối, tới tối hẳn Tiêu Vô Kỳ sẽ đi, nếu trước đó ta vẫn không trộm được lệnh bài, binh lính của An Khánh vương sẽ thừa dịp mưa lớn trà trộn vào kinh thành.

“Ai da! Xin lỗi phu nhân, nô tì...nô tì... nô tì không cố ý!”

Có tiểu nha hoàn không cẩn thận hắt nước lên người ta, ôm chậu sợ hãi rối rít xin lỗi.

Ta miễn cưỡng cười cười, “Không sao.”

Mưa to, cửa đột nhiên vọt tới một người, trên tay cầm một chiếc ô giấy dầu bị thổi rách, đi thẳng đến chỗ ta.

“Phu nhân, đồ đã lấy về!”

Người nọ cẩn thận lấy ra từ trong ngực một hộp sứ nhỏ đưa cho ta, lại nói: “Phu nhân nhìn xem, không bị hỏng chứ?”

Ta tiếp nhận hộp sứ kia, bên ngoài có chút ướt, nhưng bên trong cũng bị ảnh hưởng gì.

Thứ gì đó ở đây... Ta nhìn chằm chằm hộp sứ kia hồi lâu, khắc chế trái tim đang run rẩy không thôi, đem nó cất vào trong ngực.

Hạ nhân bày thức ăn trong phòng ăn, ta ra ngoài gọi Tiêu Vô Kỳ: “Tới giờ ăn rồi, không thể để bụng đói mà đi chứ?”

Hắn nhìn sắc trời một chút, cách trời tối ước chừng còn có nửa canh giờ, do dự một chút, sau đó gật đầu, cùng ta vào phòng ăn.

Trong phòng ăn không có người bên ngoài, chỉ có hai bọn ta, chờ hắn ngồi xuống, ta liền đứng dậy rót hai chén rượu.

“Hôm nay đi thỉnh an bà bà, người tặng rượu cho ta, nói là đã chôn hai mươi năm, tính tới khi ngươi thành thân liền lấy ra, không nghĩ tới lại kéo dài lâu như vậy.”

Hắn đang không yên lòng nhìn ra ngoài cửa, nghe thấy ta nói chuyện, liền cầm lấy ly rượu nhìn một cái, cười nói: “Quan hệ giữa nàng và bà ấy tốt như vậy sao? Đây chính là bảo bối của bà ấy đấy.”

“Hừ, ta và bà bà sớm đã không cãi nhau, ngươi cái gì cũng không biết.”

“Ta gần đây đúng là có chút bận rộn.” Hắn mang theo chút buồn rầu cười cười, sau đó đẩy chén rượu ra, “Rượu này giữ lại đi, ngày mai ta trở về uống.”

Ta dừng một chút, tay cầm chén rượu siết chặt, hỏi: “Hôm nay hay ngày mai không phải đều giống nhau sao?”

“Không được, đêm nay có việc, không thể uống rượu.”

Ta nghẹn lại hồi lâu, bỗng nhiên ầm ầm một tiếng sấm, làm kinh hãi ly rượu trong tay ta.

“Nàng không sao chứ?”

“Không sao.” Ta co rúm lại một chút, vội vàng đứng dậy ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn hắn hỏi: “Vô Kỳ, ngươi đêm nay nhất định phải đi ra ngoài sao? Ta sợ nhất là trời mưa có sấm sét, ta...”

“Thì ra nàng cũng biết sợ.” Hắn đối với việc tới gần ta có chút ngoài ý muốn, do dự đưa tay sờ lên đầu ta, thấy ta không tránh né, liền yên tâm xoa xoa, kề sát ta nói: “Không sao, trong viện nhiều người như vậy, sợ cái gì? Nếu thực sự sợ, chỉ cần chờ ta, được chứ? Ta sẽ trở lại càng sớm càng tốt.”

Ta rũ con ngươi xuống gật đầu, trầm mặc trong chốc lát, cổ họng Tiêu Vô Kỳ giật giật, tay trượt lên mặt ta, nhẹ nhàng xoa môi ta.

“Sao vậy?” Ta giương mắt nhìn, hắn tiến lại cực gần, giống như một khắc sau sẽ hôn lên, hắn nhắm mắt lại, sau cùng lại nhịn xuống.

Một cơn gió mạnh bất chợt thổi vào, mưa bị thổi bay vào phòng, ta vội vàng đứng dậy đóng cửa lại, phòng hơi tối, ta lại đi thắp đèn.

“Chỉ lo nói chuyện, còn chưa ăn được miếng cơm nào, đến đây, uống chút canh.”

Ta bưng bát lên uống một ngụm, thoả mãn cười rộ lên, “Ngon thật.”

Hắn cầm lấy thìa khuấy, cúi đầu uống một ngụm.

“Mùi vị này thật sự rất ngon, trước kia khi Vân Thường còn sống, cũng thường xuyên nấu canh, cũng ngon như thế này.” Ta vừa uống canh vừa nói.

Hắn hình như không nghĩ tới ta lại đột nhiên nói đến chuyện này, giật mình một chút, nói: “Vậy sao?”

“Ừm, ta rất nhớ nàng, nếu nàng không gặp Tiêu Hoài, không gặp ta, hiện tại vẫn sẽ sống tốt.”

Người ở tình trạng căng thẳng sẽ không tự giác bắt chước người khác, trên mặt Tiêu Vô Kỳ không có dao động gì, nhưng động tác cúi đầu uống canh theo bản năng lại bại lộ sự chột dạ của hắn.

“Vô Kỳ, ngươi sẽ g.i.ế.t Tiêu Hoài sao?”

“Sẽ.” Hắn ngẩng đầu cười, kiên định nói, “Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ g.i.ế.t hắn báo thù cho Vân Thường.”

“Được, báo thù cho Vân Thường.”

Sắc trời đã tối đi một chút, tuy rằng còn chưa hoàn toàn vào buổi tối, nhưng Tiêu Vô Kỳ đã ngồi không yên, buông bát xuống nói: “Ta ăn xong rồi, buổi tối nàng nghỉ ngơi sớm một chút, đừng ra ngoài nữa.”

“Đã no rồi sao? Còn chưa ăn hai miếng nữa?”

“Ta phải đi rồi.”

Hắn đứng dậy muốn đi, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, đưa tay che miệng.

Ta thấy hắn như thế, liền không giả vờ nữa, ôm bụng bật cười, “Tiêu Vô Kỳ, ngươi đi chưa?”

Bụng hắn co thắt một chút, thuận miệng phun ra một ngụm máu tươi, khiến toàn bộ bàn tay đều nhuộm đỏ.

“Ngươi...” Hắn đau đến không chống đỡ nổi, nửa quỳ xuống đất, không thể tin nhìn về phía ta, “Ngươi hạ độc ta?”

Không sai, ta hạ độc, trong rượu, trong thức ăn, thậm chí là một ấm trà lạnh bên cạnh, những thứ hắn có thể ăn đều hạ độc.

An Ninh Hương kia là lúc trước dùng bột bào từ nấm đỏ nhỏ mà Nhược Nhược làm, lúc đó biết loại nấm này có thể gây ảo giác, liền dùng để chế tạo mê dược, chỉ là còn chưa thử xong công thức, đến bây giờ cũng chỉ là làm được một nửa thành phẩm mà thôi.

Nấm đỏ nhỏ có kịch độc, chính là chỉ cần ngửi nhẹ vào khoang mũi liền có thể gây ảo giác đến ngất xỉu, nếu ăn vào với số lượng lớn, thì cho dù là Hoa Đà tái thế cũng không cứu được.

Trước khi dùng cơm ta đã uống nửa bình giải dược, cho nên độc tính phát tác sẽ chậm hơn Tiêu Vô Kỳ một chút.

“Ngươi nói xem?” Ta đứng lên, chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, “Tiêu Vô Kỳ, rất thống khổ phải không? Lúc ngươi hạ độc Vân Thường, có nghĩ tới chính ngươi cũng sẽ có một ngày như vậy không?”

Hắn đầu tiên là khiếp sợ, nhưng mà biểu cảm lại bị thống khổ chiếm cứ, thân thể nghiêng xuống đất, khó khăn nói: “Ngươi…. Từ khi nào…”

“Ta đã sớm biết, Tiêu Vô Kỳ, ta vẫn luôn xem ngươi diễn trò, xem ngươi giống như khỉ bị ta đùa giỡn, cảm giác bị người đùa giỡn lừa gạt thế nào? Hử?”

Hô hấp của hắn bắt đầu không thông, từng hơi từng hơi thở hổn hển, lại một ngụm máu phun ra, hắn ho khan, đột nhiên bóp cổ ta, khiến ta ngã xuống đất, dùng ánh mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm ta hỏi: “Giải dược đâu? Giải dược đâu!”

Ta cười khanh khách, “Nào có giải dược chứ? Tiêu Vô Kỳ, thứ này có kịch độc vô cùng, ăn vào cũng chỉ có thể chờ c.h.ế.t.”

Hắn không chịu tin, lục soát trên người ta một vòng, càng ngày càng không chịu nổi, từ từ ngã xuống trên người ta.

“Tại sao? Tại sao? Ta đã nói chờ hết thảy chấm dứt, ta sẽ cùng ngươi...”

Có người gõ cửa, hỏi: “Đại nhân, ngài có ổn không?”

Tiêu Vô Kỳ giật giật, lại nói không nên lời, cực kỳ thống khổ muốn bò qua, ta bắt lấy hắn, móc ra lệnh bài trong ngực hắn.

Hắn bất lực nắm lấy gót chân của ta, dán mặt trên mặt đất, bụng co giật, máu liên tục chảy ra khỏi miệng.

“Ngươi nói đúng, đêm nay hết thảy đều kết thúc.”

Ta rút chân ra, dạ dày của ta đã bắt đầu có phản ứng, ta lảo đảo chạy về phía cửa sổ, lấy ra nửa lọ giải dược cuối cùng từ dưới chậu hoa lan uống, không có tác dụng gì, ta biết là vô dụng, độc chỉ có thể tạm thời giảm bớt, ta phải thừa dịp mình còn sức lực nhanh chóng chạy ra ngoài.

Ta vứt bỏ bình sứ, lật người từ cửa sổ ra ngoài, mưa vẫn lớn như cũ, ta lẻn đi trong bóng tối, chạy ra ngoài từ cửa sau, một mạch chạy như điên về phía Thiên Hương Các.

Trong dạ dày bắt đầu cuồn cuộn, mắt ta có chút hoa, có người nhỏ kỳ lạ nhảy múa trên mặt đất, ta biết đó là ảo giác, ta cắn răng, liều mạng chạy.

Đường phố đen kịt yên tĩnh, ta tìm được Thiên Hương Các bằng trí nhớ, điên cuồng đập cửa, mãi đến khi Cố Nguyên Bùi lao ra, ôm ta vào lòng.

“Nguyên Bùi, ngoài thành có phục binh...”

Ta mang lệnh bài giao cho hắn, cuối cùng cũng không chịu được nữa mà ngã xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc