*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Tổng giám đốc, tôi đang muốn báo tin vui này cho cô hay. Hôm nay khi đi làm, chúng tôi đã nhận được thông báo. Những công ty bắp chúng ta đền bù, bao gồm thiết bị Tân Phong đều đã rút đơn. Hơn nữa bọn họ còn hứa hẹn sẽ tiếp tục hợp tác với Trường Ca." Vương Đào có chút kích động mà nói.
"... Thật sao?" Hiển nhiên Tống Thanh Ca cũng không thể tin được.
Đây không phải phép màu đó chứ?
Vương Đào và đám người đều nghiêm túc gật gật đầu: "Tổng giám đốc, là thật. Trường Ca đã giành được cuộc sống mới!"
"Trường Ca vạn tuế!"
"Trường Ca vạn tuế!"
Đám người hoan hô lên, tình cảm sục sôi.
Hốc mắt Tống Thanh Ca lại ẩm ướt...
Tống Gia, trong sân, lão phu nhân đang tưới hoa.
Sau khi nhiệt độ lên cao, hoa trong sân đã nở không ít, xinh đẹp rực rỡ, trông rất chói mắt.
Sau khi thành công vứt cái nồi Trường Ca này cho Tống Thanh Ca, tâm tình của lão phu nhân thật tốt.
Nhưng lúc này, cha con Tống Thế Ân bước nhanh tới, trông có vẻ rất vội vã.
"Mẹ, mẹ đoán xem con thăm dò được tin gì?"
Lão phu nhân không ngẩng đầu, chỉ thản nhiên nói: "Có thể là tin tức gì, cho dù có người chịu giúp Tống Thanh Ca, cũng không ngăn được nhiều khoản bồi thường như vậy."
Theo bà ta thì Trường Ca chết chắc rồi.
Tống Khải tức giận bất bình mà nói: "Bà nội, tụi cháu nhận được tin tức là những công ty buộc Trường Ca bồi thườn vào sáng hôm nay đã rút lại đơn hết rồi. Hơn nữa bọn họ còn ngỏ ý sẽ tiếp tục hợp tác ổn định với Trường Ca!"
"Cái gì!" Nghe Tống Khải nói thế, lão phu nhân suýt đã hộc máu.
"Tin này từ đâu ra? Có tin được không?"
Tống Thế Ân gật gật đầu: "Mẹ... Tin này tuyệt đối đáng tin, là nội bộ của Trường Ca truyền tới."
"Tại sao lại như vậy!" Lão phu nhân tức đến ném bình nước xuất hiện đất, "Bọn họ đang đùa bỡn Tống Gia chúng ta sao!"
"Tống Gia tiếp nhận công ty, bọn họ lập tức buộc bồi thường! Tống Thanh Ca trở về thì họ lại rút lại!"
"Tức chết tôi, tức chết tôi!!"
Lão phu nhân vừa vội vừa tức, ngực bỗng truyền đến cảm giác đau nhức kịch liệt, thở gấp lên từng cơn, thân thể lảo đảo mà ngã xuống đất.
"Bà nội! Bà nội!"
"Mẹ!"
"Mau mau, mau gọi xe cứu thương!"
Tống Gia loạn cào cào cả lên, rất nhanh lão phu nhân đã được đưa đến bệnh viện, cũng may đưa đến kịp thời nên đã cứu giúp kịp. Nhưng lần trúng gió này gần như giày vò mất nửa cái mạng của bà ta.
Lão phu nhân bị di chứng nghiêm trọng, đi đường run run rẩy rẩy, một bước run ba cái, nhất định phải có người đặc biệt hầu hạ trong hai mươi bốn giờ...
Trong lúc lão phu nhân nằm viện, gia đình Tống Thế Minh có đến thăm, nhưng lại bị bà ta đuổi đi.
Hiện tại lão phu nhân căn bản không muốn nhìn thấy nhà bọn họ. Vừa thấy họ sẽ nhớ tới chuyện vô điều kiện mà giao Trường Ca cho bọn họ, giống như lại bị đâm một đao...