THƯƠNG NHÂN ĐỒ CỔ XUYÊN ĐẾN THẬP NIÊN 70


Chị Dâu Lý cầm một cái ghế nhỏ để cho cô ngồi.

"Nghe nói em hôn mê hai ngày, làm cho mọi người sợ hết hồn, nếu không phải Viện trưởng Mạnh ngăn cản, ngày hôm qua chúng ta đã đến bệnh viện thăm em.

""Cũng may người tốt có hồi báo tốt, chúng ta mới vừa muốn đến em đã tỉnh lại.

""Chị thấy sắc mặt của em không tốt lắm, mấy ngày nay cũng đừng đi đến bệnh viện, dưỡng thêm hai ngày nữa đi.

"Vân Đoan thường xuyên đến nhà họ Mạnh, tình huống của Vân Đoan, những người hàng xóm như bọn họ cũng biết, thậm chí anh cả nhà mẹ đẻ của chị dâu Lý năm trước sinh bệnh nặng, cũng may có Vân Đoan quyên tiền, chị dâu Lý cũng biết chuyện này, trong ngày thường, mọi người đều rất chăm sóc cô.

Vân Đoan cười một tiếng: "Cảm ơn mọi người quan tâm, quả thật thân thể của em kéo chân sau cho công việc.

Bây giờ dù em muốn đi làm lại, lãnh đạo cũng muốn đuổi em về nhà nghỉ.

"Mọi người cười ha ha, lại nói những lãnh đạo bệnh viện chi nhánh bọn họ quan tâm mọi người, chính là trách nhiệm.

Bởi vì trong nhà có một tiểu Lương Thần, trước kia dì Đinh còn phải về nhà đưa cơm, hôm nay có Vân Đoan ở đây, buổi trưa bà ấy không trở về.


Nhìn Lương Thần chơi hơn một giờ, Vân Đoan vẫy tay với cậu bé đến đây, lúc này trên trán của Lương Thần đã tràn đầy mồ hôi rồi.

Vân Đoan lấy khăn tay lau mồ hôi cho cậu bé, hỏi cậu: "Ở nhà ăn cơm hay là đi nhà ăn ăn?""Ở nhà ăn cơm.

"Vân Đoan gật đầu: "Vậy cháu ở chỗ này chơi, dì đi mua đồ ăn.

""Cháu muốn đi với dì.

"Cậu bé thà không chơi, cũng muốn đi theo cô.

Vân Đoan cười một tiếng, đứa bé này thật là dính cô.

"Vậy chúng ta cùng nhau đi, ăn xong ngủ trưa một giấc, buổi chiều lại xuống tầng chơi.

"Trong mắt Lương Thần lóe lên ánh sáng: "Vâng.

"Cảm ơn chuyện ghế ngồi của chị dâu Lý, hai người đi đến tiệm trước mặt mua đồ ăn.


Dưới nắng ấm ngày xuống, Vân Đoan đi ở phía trước, Lương Thần chạy chậm theo sau.

Trên đất in bóng dáng một lớn một nhỏ, một ung dung thong thả, một tung tăng hưng phấn.

Lúc này mới giống một đứa bé!Có Vân Đoan ở bên cạnh, mắt thường có thể thấy Lương Thần giống như ánh mắt trời, cũng chịu nói chuyện rồi.

Buổi chiều Mạnh Hoa và Đinh Mai tan việc trở về nhà, Lương Thần còn chào hỏi hai người.

Đinh Mai kinh ngạc: "Không nghĩ đến Đoan Đoan cũng biết chăm sóc con nít.

"Vân Đoan bưng canh xương đậu nành tương hầm một buổi chiều lên bàn, "Lương Thần rất ngoan, rất dễ chăm sóc.

"Được Vân Đoan khen, đứa bé rất vui vẻ, chạy vào phòng bếp giúp đỡ cầm chén đũa.

Buổi trưa lúc đi mua đồ ăn, vận may tốt, có một cây xương còn chưa kịp bán, bị Vân Đoan mua về, nấu canh cho mọi người bồi bổ.

"Ai nha, con nít vẫn phải có người chăm sóc, mỗi ngày ở trong nhà, cũng làm cho không hoạt bát.

""Sau này Đoan Đoan dẫn Lương Thần đi ngoài nhiều một chút!""Vâng!"Buổi tối, sau khi Lương Thần tắm rửa sạch sẽ, chủ động bò lên giường.

.


Bình luận

Truyện đang đọc