THƯƠNG NHÂN ĐỒ CỔ XUYÊN ĐẾN THẬP NIÊN 70


Buổi tối, chờ Lương Thần ngủ, Vân Đoan đi vào trong không gian, dọn dẹp lại tầng 1.Mảnh vỡ gốm sứ bị cô làm vỡ nát được dọn dẹp qua một bên.

Lương thực cô mua, lương khô ăn trên đường, một giỏ quýt, tất cả đều đặt ở góc tường.


Phần tài liệu kia đặt biệt để trong tủ, bảo bối mà cô mua ở trạm mua bán phế thải cũng được phân loại xong.Trở lại phòng ngủ, nhìn Lương Thần, cô ôm lấy đứa bé thử một chút, hai người cũng có thể đi vào.Lần này tốt rồi, trên đường trở về, chuyện quan trọng nhất chính là an toàn đã được đảm bảo.Bởi vì là xe lửa chạy ban đêm, sáng sớm ngày hôm sau, Mạnh Hoa và Đinh Mai vẫn theo lẽ thường đi làm, Vân Đoan và Lương Thần ngủ đến mặt trời mọc mới rời giường.Lương Thần thức dậy sớm hơn cô một chút, sau đó từ dưới gối móc ra một cái túi nhỏ, nhét vào trong tay cô.Thứ gì vậy?Mở túi ra, bên trong đều là tiền và phiếu.Lương Thần vươn vai, lộn nhào ở trên giường, nằm bò nói: "Bà Đinh đưa, tiền ăn uống của cháu.""Quả thật nên cho tiền dì, nuôi cháu thật không dễ dàng."Vân Đoan vui vẻ xếp chân ngồi trên giường đềm tiền, giỏi lắm, vậy mà năm trăm đồng.Phải biết, bây giờ vật giá rất rẻ, cứ lấy ví dụ ở huyện Vĩnh Bình này đi, gạo là 1 hào 6 một cân, bột mì 1 hào 8 một cân, thịt mỡ 7 hào 2 một cân, trừng gà 6 hào một cân.

Bây giờ lương thực chính là chính sách thống nhất mua thống nhất tiêu, giá đồ của cả nước cũng không chênh lệch gì, gia đình bình thường, năm trăm đồng đủ để nuôi năm đứa bé trưởng thành.Nhìn bộ dạng vui vẻ như vậy của cô, đứa bé hơi mơ màng đụng vào đầu gối của cô."Cháu đẩy đầu gối dì làm gì?""Dì thích tiền sao?""Nói nhảm, ai mà không thích tiền? Chỉ là bây giờ không thể không thích tiền, còn thích phiếu lương thực, phiếu thịt, phiếu đường,...!nữa"Phiếu được phát tháng trước của cô đã bị cô dùng hết rồi, chỉ còn lại mấy tờ phiếu công nghệ không có cách nào dùng được.


Sau này cô trở về huyện Phượng Hoàng, không có công việc, sẽ không có nguồn cung cấp phiếu, chuyện này phải nghĩ cách.Một ít phiếu ở trong túi, nhất định là vợ chồng chú Mạnh cho, có thể dùng ở toàn bộ cả nước.

Đây chính là chỗ tốt của đơn vị bọn họ, bởi vì kết nối với bộ đội, phiếu lương thực cả nước dễ dùng hơn rất nhiều.Mỗi khi đến lúc này, cô lại cảm thấy đau lòng, lúc nào cô mới có thể vào được tầng năm.Bỏ tiền và phiếu lại vào trong túi, Vân Đoan vỗ cái mông nhỏ của cậu bé: "Rời giường đi, hôm nay dẫn cháu đi tiệm ăn nhà nước ăn một bữa ngon."Ngồi xe lửa cũng không phải là chuyện thoải mái, trước thời hạn cung cấp chút thịt vào bụng.

Quan trọng nhất chính là, cô phải đi đến bệnh viện một chuyến.Tạm biệt đám bác sĩ y tá của bệnh viện, thuận tiện đổi một ít phiếu với bọn họ.Đi tiệm cơm nhà nước ăn bữa sáng muộn xong, lại bỏ một ít kẹo Đại Bạch Thỏ vào trong túi của Vân Đoan, để cho cậu bé chơi với đám bạn nhỏ dưới tầng, Vân Đoan quen cửa quen nẻo đến bệnh viện..


Bình luận

Truyện đang đọc