THUỶ CHUNG NHƯ NHẤT


Sau một ngày dài mệt mỏi, Uyển Linh đặt lưng xuống giường rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Nàng không nghĩ cuộc sống ở hoàng cung lại trở nên mệt mỏi đến như thế.

Suốt ngày phải toan toan, tính tính không ngừng.

Cũng may là đợt này các phi tần không một người nào càn quấy, nếu không chắc nàng cũng sẽ không có nổi một ngày bình yên.

“Uyển Linh, dậy nhanh, dậy nhanh đi”
Tiếng gọi giữa đêm đánh thức Uyển Linh, nàng uể oải mở mắt ra.

Trước mắt nàng là Kiều Kiến Văn đang một bộ dạng vô cùng lo lắng.

Mặt hắn dường như sắp khóc vậy.

“Kiến Văn, ngươi sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra?”
“Đi theo ra, nhanh lên, gấp lắm”.

“Nhưng ngươi phải nói rõ là có chuyện gì đã chứ?”
Kiều Kiến Văn nghe vậy thì vội nói: “Thái hậu…thái hậu nàng…đang có ý định tự sát”
“Hả?”
Uyển Linh nghe xong thì trở nên hốt hoảng.

Nàng hất chăn ra khỏi người rồi vội bật người dậy, miệng còn không ngừng gọi vọng ra phía cửa:
“Người đâu, vào đây giúp ta thay y phục”.


Hôm nay, tới phiên của Nguyệt Cát và thái giám Phúc An trực đêm.

Nghe tiếng nương nương gọi một cách gấp gáp, biết là có chuyện không hay đã xảy ra, hai người đẩy cửa chạy nhanh vào.

“Nương nương, đây là có chuyện gì? Nửa đêm mà người còn muốn đi đâu?” Nguyệt Cát lo lắng hỏi.

Tuy vậy, tay nàng vẫn không ngừng lấy quần áo ở trên giá xuống để chuẩn bị thay cho Uyển Linh.

“Tới Hoà Thọ cung.

Không có thời gian đâu, lát nữa rồi hẵng nói”
Sau khi thay áo quần xong xuôi, Uyển Linh mang theo Nguyệt Cát và Phúc An rời khỏi.

Vừa đi, Uyển Linh vừa quay qua hỏi Kiều Kiến Văn.

“Sao ngươi biết là thái hậu đang có ý định tự sát?”
Nguyệt Cát và Phúc An đi phía sau nghe vậy thì vội tái mặt, đây là chuyện lớn nha.

Hèn gì mà chủ tử lại trở nên nôn nóng như thế.

Kiều Kiến Văn buồn bã nói: “Lúc nãy tự dưng ta muốn qua nhìn thái hậu một chút, không ngờ thấy bà ấy đang ôm miếng ngọc bội trên tay rồi khóc.

Miệng còn không ngừng lẩm bẩm rằng mình có lỗi với Kiều gia, muốn dùng cái chết để tạ tội.

Miếng ngọc bội đó chính là miếng ngọc gia truyền của Kiều gia.

Lúc cô mẫu ta vào cung thì tổ phụ của ta đã đưa cho nàng, để chứng minh rằng dù nàng có đi đâu, là ai thì vẫn đều là con cháu của Kiều gia, đều có Kiều gia ở sau hậu thuẫn bảo vệ”
Ngừng một chút, Kiều Kiến Văn nói tiếp: “Sau một lúc, ta thấy bà ấy đi đến bên gối, lấy ra một chiếc khăn trắng.

Biết có chuyện chẳng lành, ta mới đến cầu cứu ngươi”.

Uyển Linh nghe vậy thì biết chắc rằng thái hậu đã xảy ra chuyện, cũng không nhiều lời nữa mà tăng tốc bước chân tiến tới Hoà Thọ cung.

Hiện tại mới giờ sửu, nên ai nấy trong Hoà Thọ cung đã ngủ say.

Thái giám gác cổng đang ngáp ngủ, thấy hoàng hậu dẫn theo người đến thì vội vàng thỉnh an, sau đó lên tiếng hỏi:
“Nô tài thỉnh an hoàng hậu nương nương.

Không biết người đến đây vào giờ này là có chuyện gì gấp chăng?”
Hắn chưa kịp nói xong câu thì đã bị Uyển Linh hất phăng người ra, sau đó quát:
“Bây giờ ta đang rất gấp, không có thời gian giải thích với ngươi, tránh ra”.

Ngôn Tình Sắc
Uyển Linh bước nhanh vào trong, thái giám kia thấy thế sợ hãi vừa đi theo vừa lãi nhãi bên cạnh.

“Hoàng hậu nương nương, người làm như thế này không hay cho lắm! Thái hậu đã say giấc, hay có gì ngày mai người tới có được hơn chăng?”.


Uyển Linh tức giận dừng bước chân, không muốn nhiều lời với hắn.

Ra hiệu cho Phúc An chặn hắn lại, sau đó tự mình dẫn theo Nguyệt Cát tiếp tục đi vào.

Cửa phòng tẩm cung của thái hậu bị đẩy mạnh ra, Uyển Linh và Nguyệt Cát chạy vội vào.

Hình ảnh trước mắt khiến nàng hoảng hốt.

Thái hậu vậy mà thực sự tự sát.

Bà treo mình lơ lửng trên không trung.

Chiếc khăn lụa trắng quấn quanh cổ bà làm bà cảm thấy khó thở.

Có lẽ là mới treo một lúc chưa lâu, nên trên người bà vẫn một chút ý thức, hai chân không ngừng vũng vẩy, đạp mạnh vào khoảng không.

Uyển Linh sợ hãi ra lệnh cho Nguyệt Cát kiếm ghế bắt lên tháo dây lụa xuống, còn mình thì tiến lại giữ lại chân bà rồi nhấc bổng lên cao.

Cứ thế, Nguyệt Cát ở trên, Uyển Linh ở dưới đỡ, một lát sau đã đỡ được thái hậu xuống dưới.

Có lẽ vì quá sợ hãi nên sau khi vừa đưa xuống thì thái hậu cũng đã ngất đi.

Uyển Linh hét lớn ra ngoài kêu cứu.

Cung nhân Hoà Thọ cung thấy vậy thì vội chạy tới, trang phục trên người còn chưa kịp thay cho chỉnh tề.

Thấy cảnh hoàng hậu đang ngồi dưới đất ôm thái hậu, lại nhìn thấy dải lụa trắng đang treo trên thanh xà thì đã hiểu chuyện gì xảy ra.

Vương mama thấy thế thì sợ hãi khóc lớn.

Hôm nay thái hậu không cho bà ở bên chăm sóc mà bắt bà đi nghỉ sớm.

Thì ra là vì không muốn bà ngăn cản người tự tìm đến cái chết.


“Thái hậu, sao người lại dại dột như thế? Người mà có chuyện gì thì lão nô biết sống làm sao?”
Uyển Linh thấy Vương mama mất bình tỉnh như vậy thì vội nói:
“Vương mama nén bi thương, thái hậu bây giờ không đáng ngại, việc cần làm bây giờ là cho người đi thái y viện tìm thái y”
Vội gạt nước mắt, Vương mama nhanh chóng chạy ra ngoài tìm người đi cầu thái y viện.

Còn mình thì đi lấy chậu nước và khăn sạch lau mặt cho thái hậu.

Đèn đuốc Hoà Thọ cung bỗng nhiên được thắp sáng, các cung nhân đi lại không ngừng bận rộn.

Tiếng kinh động được truyền đến tai của Trịnh Gia Ý Hiên, hắn gọi Triệu thái giám vào hỏi xem có chuyện gì.

Sau khi biết thái hậu xảy ra chuyện thì hắn cũng vội vàng mặc quần áo chạy tới Hoà Thọ cung.

Mặc dù thái hậu đã hại chết mẫu phi hắn, nhưng đối với hắn, bà lại vô cùng tận tâm yêu thương chăm sóc.

Bà giết mẫu phi hắn, hắn lấy mạng cả nhà Kiều gia.

Như vậy suy cho cùng là quá đủ rồi.

Hắn vừa đi vừa sợ hãi.

Nếu thực sự thái hậu có chuyện gì không hay xảy ra, thì có lẽ hắn cũng sẽ không thể sống nổi.

Đối với hắn, thái hậu là một người vô cùng quan trọng..


Bình luận

Truyện đang đọc