THUỶ CHUNG NHƯ NHẤT


Ở dưới một gốc cây bên cạnh bờ hồ, lúc này hoàng thượng và Cao Lãng cũng đang đứng ở đó.

Hai người vừa nghe tiếng đàn vừa ngắm mỹ nữ đến ngây ngẩn cả người.

Mặc dù bọn họ vẫn chưa một lần nhìn thấy trọn vẹn dung nhan của nàng, nhưng nhìn vào từng cử chỉ, điệu bộ của nàng thì bọn họ cũng đã biết nàng xinh đẹp đến nhường nào.

Hình ảnh trước mắt chẳng khác nào một bức tranh tiên tử khắc sâu vào tâm trí của bọn họ.

Trong một khung cảnh lãng mạn, một mỹ nữ đang hoà mình vào thiên nhiên, đánh một bản nhạc du dương khiến lòng người say đắm.

Bản nhạc kết thúc, hai người không nhịn được mà tiến tới gần.

Nghe tiếng bước chân từ xa, cộng thêm tiếng vỗ tay tán thưởng.

Uyển Linh cùng hai nha hoàn có chút giật mình nhìn qua.

Khi xác định người đến là hoàng thượng cùng thân vương, bọn họ sợ hãi đến mức không biết phải làm gì ngoài việc vội vàng đứng lên hành lễ.

“Bệ hạ vạn an.”
Ý Hiên thấy nàng bối rối như thế thì cũng lấy làm đau lòng, liền tiến lên trước đỡ tay nàng dậy.

“Tạ bệ hạ.”

Uyển Linh ngượng ngùng, mặc dù không muốn tiếp xúc gì nhiều với người nam nhân này, nhưng vì hắn là hoàng thượng, nên cũng không thể nào làm khác được.

Cao Lãng đứng bên cạnh nhìn hai người trước mặt ân ân ái ái như vậy thì liền có chút đau lòng, hắn cũng không hiểu vì sao mà hắn lại nhất kiến chung tình với nàng như thế.

Chỉ là một lần vô tình gặp mặt, mà hắn lại mang tương tư đến tận bây giờ.

“Cao Lãng bái kiến tẩu tử.”
Thấy Cao Lãng hành lễ với mình, Uyển Linh có chút ngượng ngùng, nhưng đây lại là hoàng cung, lễ quân thần quả thật không thể bỏ.

“Người nhà cả, ngươi đừng khách khí.”
“Tạ, tẩu tử.”
Uyển Linh vui vẻ nói: “Sao bệ hạ và thân vương lại có nhã hứng đến đây?”
Ý Hiên lên tiếng đáp:
“Hai huynh đệ chúng ta lâu ngày chưa gặp mặt, muốn đến đây vừa đi dạo vừa tâm sự chuyện cũ một chút, không ngờ lại gặp nàng ở đây.”
“Vậy là thần thiếp đã quấy rầy bệ hạ cùng thân vương rồi ư?”
Ý Hiên cười khổ: “Ý trẫm không phải vậy.”
Biết là nàng đang hiểu nhầm ý mình, nhưng hắn cũng không tiện giải thích, liền lơ qua chuyện khác.

“Chắc nàng và nhị đệ cũng là lần đầu tiên nhận thức nhau đi? Nếu trẫm nhớ không nhầm thì hai người chỉ gặp nhau được một lần là lúc làm lễ sắc phong.

Hôm đó, trẫm còn phải nhờ nhị đệ đi đón nàng dùm.”
Uyển Linh cười cười đáp:
“Vậy là bệ hạ không biết rồi, thật ra trước đó thần thiếp cùng thân vương đã có gặp qua nhau ở Hoà Thọ cung.”
Ý Hiên ngạc nhiên qua qua Cao Lãng hỏi:
“Ồ, thật vậy sao?”
Cao Lãng sợ hoàng huynh của mình hiểu lầm, vội giải thích:
“Thần đệ nghe tin mẫu hậu gặp chuyện, liền vào cung xem thử.

Không ngờ lại gặp tẩu tử ở đó.”
Uyển Linh thấy không khí có phần nghiêm trọng, liền vui vẻ mời hai người ngồi xuống đình nghỉ ngơi.

Sau đó sai Nguyệt Cát cùng Nguyệt Phù trở về lấy thêm bình trà cùng ít điểm tâm.

“Trẫm không nghĩ rằng nàng lại giỏi đàn đến như thế?”
Nghe hoàng thượng khen ngợi, Uyển Linh cũng không lấy gì làm vui vẻ.

Nếu được, nàng cũng chẳng mong hắn có thể nghe thấy tiếng đàn của nàng.

Dù sao, hắn cũng là hoàng thượng.


Dù muốn hay không, nàng cũng đều phải cho hắn ít mặt mũi.

“Bệ hạ quá khen, thần thiếp chẳng qua là trong lúc nhàn rỗi có học một chút.”
Ý Hiên thấy nàng khiêm tốn như thế thì cũng cảm thấy có chút khác biệt.

Những người nữ tử trước mặt hắn, đa số đều tranh nhau phô diễn hết tài nghệ.

Còn nàng, hắn có cảm giác rằng nàng đang muốn che dấu hết tất cả những gì tốt đẹp nhất về mình.

“Điều trẫm nói là sự thật, hoàng hậu đàn quả thực rất hay.”
Dường như để chứng thực câu nói của mình, hắn quay qua nói với Cao Lãng:
“Nhị đệ cảm thấy thế nào?”
Cao Lãng vờ như suy nghĩ, sau đó mới gật đầu đáp:
“Quả thực đúng như lời hoàng huynh nói, tiếng đàn của tẩu tử quả thật rất hay.

Nếu không phiền, tẩu tử liệu có thể đàn thêm một khúc?”
Uyển Linh cười cười: “Nếu bệ hạ không chê, thần thiếp xin mạn phép bêu xấu?”
Ý Hiên không nói gì nhiều, chỉ gật đầu xem như đã đồng ý.

Uyển Linh cũng không làm bộ làm tịch, mà đặt thẳng tay lên đàn rồi bắt đầu gảy.

Nếu bọn họ đã muốn nghe, thì nàng đàn một chút cũng không có gì là mất mát.

Âm thanh vang vọng khắp không gian, hoà vào cây cỏ ven hồ, phảng phất vào trong làn nước tĩnh lặng.

Những lá sen xanh mướt đung đưa trước gió.

Trong đình nghỉ mát, một người đàn, hai kẻ tương tư.


Kiều Kiến Văn cũng ngồi bên cạnh.

Chẳng qua là chẳng ai có thể nhìn thấy hắn.

Hắn vừa nghe đàn vừa chống cằm lên nhìn biểu cảm của Cao Lãng.

Dù sao, thân vương trước mặt này không những là vương gia cao quý của một nước, mà còn là biểu ca của hắn.

Nhìn vào ánh mắt đắm đuối của Cao Lãng, hắn biết, hình như biểu ca của mình đã có tình cảm với Uyển Linh.

Buông một tiếng thở dài, hắn thầm trách mình sao không lâu nay không để ý tới.

Nhớ lần đầu gặp Cao Lãng sau khi đã trưởng thành, cũng là lúc ở Thuận Châu.

Lúc đó, hắn còn chưa biết người nam nhân đứng cùng Uyển Linh lúc đó lại chính là biểu ca của mình.

Mãi cho đến khi Cao Lãng vào cung thăm thái hậu, thì hắn mới biết.

Nghĩ đến, số phận thật biết trêu ngươi, người có tình chung quy cũng không thể bên cạnh người mà mình yêu thương.

Thật tiếc, nếu như Cao Lãng và Uyển Linh gặp nhau từ trước, thì có phải hai người đã có hoàn cảnh khác đi..


Bình luận

Truyện đang đọc