THUYẾT TIẾN HÓA NAM THẦN

Cho đến một năm sau, Kỷ Uyển mới hiểu ra rằng, những việc xảy ra 1 năm trước không chỉ đánh bại Trương Bắc Trạch, cũng làm cô gục ngã.

Quá nhiều sự việc xảy ra trong khoảng thời gian đó, chóng vánh đến mức làm cô không kịp suy nghĩ, chỉ có thể bị động đối mặt với nỗi buồn. Sống cuộc sống bình lặng nơi trường học, sau đó cô mới cảm nhận được khổ sở, không phải chỉ là sự đồng cảm với Trương Bắc Trạch mà còn là cảm giác khó chịu tự dâng lên trong lòng.

Mặc dù những việc ác kiệt đó đều nhằm vào Trương Bắc Trạch, nhưng điều đó cũng đã phá vỡ sự tưởng tượng của cô về cuộc sống và nhân tình. Những chuyện đã qua đó đập vỡ hết giá trị quan trong cuộc sống sau này của cô, ép buộc cô phải đối diện với thế giới không mấy tốt đẹp này. Sau này cô sẽ làm gì?

Lại 1 lần hoang mang trốn chạy.

Quyết định đồng ý quay về đi học quá nhanh, là do bản năng mềm yếu của cô đưa ra lựa chọn. Thật ra cô sợ phải tiếp tục chứng kiến những điều xấu xa, vì thế không màng tất cả trốn chạy.

Lúc vừa mới quay về trường, cô chìm đắm trong sự tốt đẹp, đơn thuần giả dối, mỗi lần đều nói với bản thân đừng nghĩ nữa, sự việc đã qua đi rồi, nhưng sau này cô hiểu ra rằng đó chỉ là tự lừa dối bản thân. Mỗi tháng đều có vài nghìn gửi vào tài khoản càng như nhắc nhở cô. Sự việc đã từng xảy ra không thể dùng giấy gói lại xem như chưa từng xảy ra được.

Cô cuối cùng cũng đối diện với nội tâm của mình, hơn nữa bắt đầu dùng nhiều thời gian hơn để suy nghĩ. Cô suy nghĩ Trương Bắc Trạch chẳng qua chỉ hơi bất cẩn, tại sao lại biến thành cục diện không thể cứu vãn được như thế? Tại sao anh từ một đối tượng nên được đồng cảm lại biến thành kẻ tội đồ? Rốt cuộc là ai muốn ép anh ấy? Tổng cục hay là truyền thông, hay là tất cả khán giả? Tại sao không ai muốn vì anh mà lên tiếng? Tại sao mọi người lại có nhiều ác ý như vậy?

Cô lại nghĩ đến sau khi sự việc xảy ra bọn họ tại sao lại dễ dàng bị đánh bại như vậy. Những tin tức xấu lúc đó từng cái đánh úp lại, trong lòng cô cũng nghĩ, "Aaa, hết cách rồi, anh không thể phát triển trong giới giải trí rồi”, mọi người đều nghĩ như vậy cho nên Diệp Thành Nhân mới từ bỏ anh, có thể Trương Bắc Trạch cũng bị những suy nghĩ như vậy làm liên lụy.

Nhưng anh cũng là người bị hại, vốn dĩ không nên cứ như vậy bị oan uổng, không tin tức mà mất tích trước mắt mọi người.

Anh là 1 ca sĩ giỏi, 1 diễn viên giỏi, anh không hề có lỗi với ai cả, tại sao phải vô thanh vô thức gánh tội danh này cả đời? Làm ấn tượng của mọi người dành cho anh dừng lại ở "Công tử giàu dùng chất cấm" chứ?

Còn cô, rõ ràng ủng hộ anh, tại sao thực tế cũng từ bỏ anh như những người khác?

Bọn họ hoàn toàn không phản kích!

Cô khinh bỉ chính mình, bởi vì cô luôn yếu đuối như vậy.

Cô rõ ràng không muốn ba mẹ ly hôn nhưng cô cho rằng sự phản đối của bản thân không có tác dụng gì hết, do đó không nói gì mà tiếp nhận sự thật bọn họ chia tay. Cô không muốn rời xa quê nhà đến London học, nhưng lại sợ bản thân làm phiền cuộc sống của ba và mẹ kế nên cũng không nói lời nào mà chấp nhận việc đi du học.

Trước giờ, cô chưa bao giờ thử, chỉ nhất nhất lựa chọn lẩn tránh. Chuyện xảy ra 1 năm trước cũng như vậy, nhưng điều không giống là, cô 1 năm trước đã ngã xuống rồi, cho đến hôm nay vẫn chưa đứng lên. Điều đáng quý là cho đến hôm nay cô vẫn có lựa chọn, cô còn có thể lựa chọn đứng lên đối mặt.

Một năm nay cô vẫn luôn nghĩ, sau này cô rốt cuộc muốn làm gì, có thể làm gì. Cho đến bây giờ cô vẫn chưa nghĩ kĩ, nhưng ít nhất cô đã rõ ràng hai việc. Thứ nhất, cô phải trả cho A Hành 200 vạn nhân dân tệ; thứ hai, cô muốn giúp đỡ Trương Bắc Trạch!

Sau khi suy nghĩ kĩ càng, cô cuối cùng hạ quyết tâm.

Ngày cô xin thôi học ở trường Khiết Ni hoàn toàn không hiểu được: "Sao cậu lại để tên Trương Bắc Trạch đó mãi trong lòng như thế, lẽ nào cậu yêu anh ta sao?"

Kỷ Uyển nói: "Chuyện này không liên quan đến tình cảm, nếu phải nói rõ thì là tự tôn."

Ôm quyết tâm như vậy, Kỷ Uyển một lần nữa quay về nơi cô đã té ngã.

Một lần nữa bước xuống sân bay, cô đột nhiên cảm thấy một chút áp lực vô hình.

Cô hít một hơi thật sâu, hất mái tóc quăn sau một năm đã dài ra đáng kể về phía sau, nhìn đồng hồ, quyết định cho dù ra sao cũng phải tìm được Trương Bắc Trạch trước rồi nói.

Cô kéo vali đi, mái tóc dài bay phấp phới, đi đến khu taxi gọi xe. Ngẩng đầu lên cô nhìn thấy áp phích quảng cáo đồng hồ Đại Phúc do Hướng Quan Vũ làm người đại diện, cô nhìn chăm chú một lát, tiện đà hướng mắt thẳng về phía trước đi tới.

Ngồi lên xe taxi cô lại nhìn thấy quảng cáo trang phục của Lý Nhất Hy cùng một mỹ nữ, còn có quảng cáo mỹ phẩm của Cố Ngưng, cô hơi mím môi.

Radio trong xe đài đang mở bảng xếp hạng ca khúc mới, DJ nhiệt tình giới thiệu một đoạn, sau đó vui vẻ nói: "Nào chúng ta cùng nghe bài hát chủ đề ------<Xung phong hiệu> trong album của hoàng tử rock Thân Kinh!"

Thân Kinh? Kỷ Uyển hơi kinh ngạc, sau đó cũng mừng cho thành công của hắn, cho dù thế nào hắn cũng đã thực hiện được ước mơ rồi. Chỉ là không biết Diệp Thành Nhân, cái tên quản lý vô lương tâm đó có ép Thân Kinh như lúc ép buộc Trương Bắc Trạch hay không? Lòng cô dao động, gọi một cuộc điện thoại cho Thân Kinh muốn nhắc nhở anh ta một câu nhưng lại nghe báo điện thoại đã tắt máy.

Xem ra đã đổi số rồi. Kỷ Uyển đành thôi.

Trương Bắc Trạch vội vàng đi ra từ hậu trường rạp hát Đại Hải, định nhanh chóng đi đến quán bar. Anh dùng điều khiển mở cửa tự động, lơ đãng chạm phải ánh mắt của mỹ nữ đứng bên cạnh.    

Tim anh đập mạnh một cái, kinh ngạc buột miệng thốt lên: "Kỷ Uyển?" Cô ấy thật sự là Kỷ Uyển sao?

"Hi, Trương Bắc Trạch." Kỷ Uyển đang đợi anh mỉm cười.

Hai người tìm một quán cà phê gần đó ngồi xuống, Kỷ Uyển tỉ mỉ nhìn Trương Bắc Trạch một lát, nhíu mày đẹp nói: "Anh ốm quá……Sao lại ốm như vậy chứ? Có phải là không ăn uống đầy đủ không?"

"Không sao, thời gian này hơi bận rộn." Trương Bắc Trạch cười cười, chú ý đến tóc cô đã dài hơn, cảm thấy có chút khác biệt: "Sao cô lại quay về vậy? Trường cho nghỉ sao?"

Kỷ Uyển rũ mắt nghĩ ngợi rồi ngẩng đầu lên thả ra một tin tức gây sang chấn tâm lý: "Tôi nghỉ học rồi."

"Hả?" Trương Bắc Trạch kinh ngạc.

"Bởi vì muốn làm người quản lý của anh." Kỷ Uyển lần nữa nói ra những điều làm người khác kinh ngạc.

Trương Bắc Trạch mắt chữ A mồm chữ O, lúc sau mới nói một câu: "Đừng đùa nữa."

Kỷ Uyển từ trong túi lấy ra giấy xác nhận cô nghỉ học đưa đến trước mặt anh: "Nhìn đi, đây là quân lệnh của tôi."

Trương Bắc Trạch không thể tưởng tượng được, nhìn giấy xác nhận thôi học toàn bằng tiếng Anh, nhìn kĩ hơn là tên của trường: "Đại học St. Andrews? Cô nghỉ học ở trường danh tiếng đó rồi?" Đó chính là một trong những trường thuộc top 100 trường danh tiếng trên thế giới đó!

"Đúng vậy, anh thích trường này sao? Cho anh xem hồng bào* của tôi." Kỷ Uyển đem ra cho anh xem bức ảnh cô mặc hồng bào.

*hồng bào: beta-er đoán là cái gown - áo choàng tốt nghiệp có màu đỏ dành cho bậc cử nhân (đại học).

Trương Bắc Trạch ngơ ngác nhìn Kỷ Uyển cười tươi rói trong bức ảnh, cho đến khi phục vụ đem cà phê tới anh mới định thần lại, bất lực cười: "Kỷ Uyển Uyển……" Anh và cô gặp lại chưa đến 10 phút, cô đã liên tiếp ném cho anh 2 quả bom. Nói thế nào nhỉ…. Quả nhiên là tác phong của cô.

"Bây giờ cô hồi tâm chuyển ý còn kịp không?" Trương Bắc Trạch nói, "Mau quay về đi, nói não em có vấn đề, bây giờ khỏe rồi."

"Não tôi không có vấn đề nhé, tôi rất nghiêm túc đấy!" Kỷ Uyển không vui kháng nghị.

"Đừng đùa nữa……"

"Tôi đâu có đùa", Kỷ Uyển nghiêm túc nói, "nếu như anh vẫn còn để ý đến chuyện 1 năm trước tôi bỏ anh để quay về trường học thì tôi nghiêm túc xin lỗi anh."

Nghe vậy Trương Bắc Trạch cũng nghiêm túc nói: "Cô sao phải xin lỗi tôi, tối đối với cô chỉ có cảm kích."

"Vậy thì tốt rồi, vạn sự đại cát." Kỷ Uyển vỗ tay.

Trương Bắc Trạch cười bất lực: "Tôi rất cảm ơn tâm ý của cô, thật đấy, nhưng cô có từng nghĩ đến tôi không muốn bước vào vòng giải trí đó nữa không?"

"Chưa từng nghĩ đến." Kỷ Uyển lại nói chắc như đinh đóng cột.

Trương Bắc Trạch ngơ ngác.

"Tôi nghĩ anh sẽ không cam tâm mà biến mất không rõ ràng như vậy trước mặt công chúng."

Trương Bắc Trạch trầm mặc một hồi: "Tôi đã không rõ ràng mà biến mất rồi."

"Vậy chúng ta quay về lần nữa, chứng minh trong sạch."

"Làm sao chứng minh?"

Kỷ Uyển ngước mắt lên nhìn thẳng vào anh: "Dùng thực lực."

Trương Bắc Trạch nhìn cô.

"Một năm qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều, chỉ có mạnh mẽ hơn  chúng ta  mới có thể nhận được sự coi trọng, làm cho người khác nghe chúng ta nói chuyện. Bởi vậy, chúng ta phải bắt đầu lại, dùng thực lực chứng minh tất cả!"

"Một năm nay tôi cũng suy nghĩ rất nhiều, lúc trước tôi nghĩ, chỉ cần cố gắng nỗ lực hết mình thì chuyện gì cũng làm được, nhưng giới giải trí không phải là nơi như vậy." Anh chỉ an phận đi hát diễn phim, căn bản không biết xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ trong một đêm lại rơi vào địa ngục.

"Cho nên anh định bỏ cuộc sao?

"Tôi đã bỏ cuộc rồi."

Hai người nhìn đối phương một lúc lâu, đột nhiên tiếng điện thoại vang lên phá vỡ sự yên lặng, là ông chủ quán rượu gọi đến hỏi anh bao lâu thì có thể tới. 

Trương Bắc Trạch nhìn Kỷ Uyển, sau đó xin phép ông chủ nghỉ, nói có việc gấp không thể đến, nhưng ông chủ sốt ruột nói: "Cậu không thể không đến! Rất nhiều khách quen đều đến vì cậu, cậu không đến bọn họ không chịu đâu."

Trương Bắc Trạch hết cách, chỉ đành nói sẽ đến muộn một chút.

Cúp điện thoại, anh nói với Kỷ Uyển: "Đi thôi, cô ở chỗ nào tôi đưa cô về."

"Tôi cũng muốn đến quán bar."

"Cô đến nơi đó làm gì chứ?"

"Vậy anh đi làm gì?"

"Tôi đi kiếm tiền."

"Tôi đi tiêu tiền."

"......Đừng phá nữa, mau quay về đi."

"Anh đồng ý để tôi làm quản lý cho anh tôi sẽ đi."

"Cái gì cô cũng không biết làm sao làm người quản lý được?"

"Có được hay không phải thử mới biết."

"Kỷ Uyển, trò chơi trong giới giải trí chúng ta đều không chơi nổi, bây giờ việc quan trọng nhất của cô là tiếp tục học, còn điều quan trọng với tôi là kiếm tiền để trả cho cô."

"Đúng rồi, tôi vẫn là chủ nợ đấy, sao anh lại không nghe lời chủ nợ chứ?"

“...”

Trương Bắc Trạch hết cách với cô, để lại tiền cà phê rồi đứng lên đi mất. Kỷ Uyển cũng không nhiều lời cầm túi đuổi theo anh.

Nửa tiếng sau, hai người kẻ trước người sau đi vào quán bar.

Ông chủ nhìn thấy Trương Bắc Trạch đi đến liền hối thúc anh lên sân khấu, Trương Bắc Trạch nhìn sang Kỷ Uyển, thấy cô tìm một cái bàn ngồi xuống, tha nhẹ một tiếng rồi nhờ người pha chế A Uy đem đến một ly nước ép qua, giúp anh chăm sóc cô.

"Bạn gái?" A Uy ám muội hỏi.

"Không phải." Nụ cười của Trương Bắc Trạch rất phức tạp.

Trương Bắc Trạch đi đến sau sân khấu chào hỏi anh em trong ban nhạc, mặc quần jean áo T-shirt bước lên góc sân khấu, trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc cầm lấy micro bắt đầu biểu diễn.

Không khí tức khắc trở nên sôi nổi lên, khán giả bên dưới cũng hô hào theo, đứng lên nhảy nhót theo âm nhạc.

Ông chủ hài lòng dựa vào quầy nhìn một màn này, cười  cười sờ đám râu của mình. Từ khi Trương Bắc Trạch đến đây, việc làm ăn của ông ta ngày càng đi lên. Vì để giữ anh lại ông ta không tiếc ra giá gấp đôi những ca sĩ khác. Hắn đương nhiên cũng biết lai lịch của anh nhưng hắn ước chi lại có vài người giống như Trương Bắc Trạch đến làm tại quán của hắn, như vậy thì ông có thể mở thêm mấy cái chi nhánh rồi.

Kỷ Uyển không thích sự ồn ào của nhạc rock, nhưng nghe được thanh âm đã lâu không gặp của anh, hoàn toàn không còn bài xích nữa. Cô bị sự vui vẻ của người xung lây nhiễm, cũng đưa ly lên đung đưa theo nhịp nhạc, hơn nữa có người còn đem những cành hoa cắm ở bàn vứt lên sân khấu, có thể thấy sự yêu thích đối với ban nhạc, nhưng cô cũng nhìn ra được, đa số những người này đến đây vì Trương Bắc Trạch.

Nghiêm Tùng nói Trương Bắc Trạch không phải vô cùng thích hợp để hát nhạc rock, nó không thể đột phá được ưu điểm trong giọng hát của anh, chỉ có thể dùng tình cảm để tỏa sáng, nhưng không thể nghi ngờ, dùng tình cảm để tỏa sáng cũng là thế mạnh của Trương Bắc Trạch.

Trời sinh anh là để đứng trên sân khấu.

Anh đứng trên sân khấu của mình làm người bên cạnh đều ảm đạm thất sắc. Đây mới gọi là minh tinh.    

Cô nhất định phải cho anh một sân khấu lớn hơn, khiến cả thế giới này đều mê muội anh.

Kỷ Uyển nghĩ như vậy.    

Hơn 1h sáng Trương Bắc Trạch đưa Kỷ Uyển về khách sạn, Kỷ Uyển biết muộn rồi nên cũng không nói nhiều với anh, chỉ nói: "Tôi biết anh nhất thời không thể chấp nhận được nhưng tôi rất nghiêm túc, xin anh suy nghĩ cẩn thận được không?"

Trương Bắc Trạch không trả lời: "Mau vào đi."

Hai người nói tạm biệt, Trương Bắc Trạch ngồi trong xe taxi quay lại sau, chăm chú nhìn chiếc xe chở Kỷ Uyển đi một lần nữa, khó xử mà che mặt thở dài một hơi, Kỷ Uyển, sao cô lại quay về?

Bình luận

Truyện đang đọc