THUYẾT TIẾN HÓA NAM THẦN

Trương Bắc Trạch nhận được điện thoại không hề do dự liền đồng ý. Một là do rất lâu rồi anh chưa ra khỏi nhà, thật sự có chút bứt rứt; hai là tiết mục mà Rennes làm MC anh cũng có nghe đến, là một buổi quảng bá âm nhạc tự do, ở đây không có nhiều người quen biết anh, cũng không nhìn thấy dáng vẻ anh, chỉ bàn luận chuyện âm nhạc, thú vị hơn những cuộc phỏng vấn trong nước nhiều.

Rennes đích thân đẩy xe lăn của Trương Bắc Trạch vào thính phòng, sau khi cùng anh nói vài câu thì đưa ngón tay cái ra hiệu với bên ngoài thể hiện anh muốn bắt đầu.

"Hi, mọi người, chào mừng lắng nghe radio thế giới âm nhạc, tôi là Rennes", Rennes lưu loát bắt đầu tiết mục, lúc giới thiệu khách mời nói: "đến đây hôm nay là một nhân vật thần bí, tên là ZMan-- à, tôi rất thích anh chàng trẻ tuổi này, tin rằng thông qua kỳ tiết mục hôm nay, mọi người sẽ yêu thích anh ấy, nào, ZMan, chào hỏi mọi người đi!"

Để Trương Bắc Trạch mang theo chút thần bí khi xuất hiện là ý kiến của Kỷ Uyển, mặc dù không biết cô úp mở điều gì nhưng Trương Bắc Trạch cũng theo ý cô, Rennes lại thích thú đồng ý.

"Xin chào mọi người, tôi là Zman, rất vui có thể đến đây gặp mặt mọi người……"

Rennes có thiên phú về làm MC nên, bắt đầu từ anh dẫn dắt, Trương Bắc Trạch cơ bản chỉ giống như nói chuyện bình thường, phối hợp với anh, người trong phòng cùng chung chí hướng, tiếng cười không ngớt.

Kỷ Uyển ngồi bên ngoài nhìn qua kính thấy Trương Bắc Trạch cười vui vẻ như một đứa trẻ cũng vui vẻ nở nụ cười.

Trong chương trình phát thanh thường có một đoạn mời khách mời hát, Trương Bắc Trạch đồng ý, cùng Rennes cười chọn 1 bài hát mang tiết tấu R&B, dưới sự đệm bằng đàn ghi-ta của Rennes. Anh hát rất thoải mái, âm trung trầm pha trộn cách hát của phương đông và phương tây có một mê lực rất đặc biệt làm cho khán giả vô cùng yêu thích, thậm chí đến Rennes cũng rất yêu thích, cũng hòa mình vào bài hát theo anh.

Hai người cười kết thúc, trợ lý phát thanh nhảy lên theo điệu hát vẫn chưa muốn kết thúc điệu nhảy của mình, không chờ được hỏi Kỷ Uyển: "Chồng của cô rốt cuộc là ai vậy?"

Kỷ Uyển cười nhẹ: "Ca sĩ kiêm diễn viên thôi."

Trợ lý cảm thấy cô nói quá khiêm tốn, quá qua loa rồi, tiếp theo khán giả gọi điện đến hỏi, khán giả đều hỏi Zman rốt cuộc là thần thánh phương nào, có ra album nào không, Rennes sau khi nhận câu hỏi này lần thứ n liền cười haha nhìn Trương Bắc Trạch, sau đó lấy micro nói với anh: "Tôi có thể gợi ý cho mọi người, chỉ là gợi ý này-- anh ấy là nam diễn viên đã từng giành được chiếc cúp Cannes."

"Oh my god!" Trợ lý và khán giả đang nghe radio đồng thời kinh ngạc, anh lại còn là Ảnh đế Cannes!

Chương trình radio  kết thúc trong sự vui vẻ, nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc.

Một gợi ý của Rennes không giúp khán giả phát hiện anh là ai, ngược lại còn khiến họ rơi vào bức màn bí ẩn. Đồng thời đêm đó có người còn truyền đoạn phát thanh anh hát lên youtube, bởi vì còn có danh tiếng của Rennes đi kèm nên ca khúc trên mạng liền nổi tiếng, tạo thành một sự náo động không nhỏ. Rất nhiều người đều bắt đầu truy tìm Zman là ai.

"Thì ra anh giỏi như vậy." Trương Bắc Trạch nhìn ipad nằm trên sofa trong phòng bệnh chống cằm nói.

"Lời này nên là em khen anh, anh tự nói liền trở thành mèo khen mèo dài đuôi rồi đấy." Kỷ Uyển cười nhạo anh.

"Vậy chồng em có lợi hại không nào?" Trương Bắc Trạch cười hihi kéo cô lại.

Kỷ Uyển cẩn thật không động đến chân anh, dựa vào lòng anh mỉm cười: "Lợi hại, lợi hại nhất thiên hạ."

Trương Bắc Trạch hài lòng ôm cô: "Gọi chồng đi." Anh nghiện cái xưng hô này mất rồi.

"Đáng ghét, cứ bắt em gọi." Kỷ Uyển đỏ mặt không chịu, mấy tháng qua cô còn phải quen với thân phận mới này của anh, còn anh giống như không biết mệt mỗi ngày đều dụ dỗ, ép buộc cô gọi anh như vậy.

"Gọi chồng đi, vợ ngoan." Trương Bắc Trạch cắn tai cô.

"Đừng mà." Kỷ Uyển cười khẽ tránh trái tránh phải.

"Có gọi không?" Trương Bắc Trạch gãi ngứa cô.

"Đáng ghét……." Kỷ Uyển bị anh vừa hôn vừa chọc chịu không nổi kêu một tiếng, làm anh càng hôn cô mãnh liệt hơn.

"Vợ ngoan, vợ giỏi……" Trương Bắc Trạch dâng lên dụ.c vọng, tay anh bắt đầu làm loạn, Kỷ Uyển liền ngăn lại nói, "Không được, không được."

Trương Bắc Trạch biết, nhưng anh vẫn hôn cô khắp nơi, thở hổn hển thả cô ra, "Anh biết mà."

Kỷ Uyển đỏ mặt chỉnh lại quần áo, dịu dàng nói: "Anh còn bị thương, đợi vết thương lành rồi……"

"Anh không sao." Trương Bắc Trạch liền nhấn mạnh, "Anh chỉ sợ làm bị thương em và con."

Kỷ Uyển cười gật đầu nói: "Chồng em là tốt nhất."

"Không tin sao?" Trương Bắc Trạch nhíu mày, cầm lấy tay cô nói, "Em có cần tự xác nhận không?"

"Em tin em tin, lời chồng nói em đều tin." Kỷ Uyển buồn cười nói.

Trương Bắc Trạch nhéo cô một cái, nhìn cô hồi lâu, thở ra một hơi ôm chặt lấy cô: "khoảnh khắc anh gặp tai nạn, trong đầu đều là em. Anh phát hiện anh không sợ chết, anh chỉ sợ em sẽ khóc, còn có em bé trong bụng cũng phải chịu tội theo."

"Em sợ anh chết, lúc chờ ở ngoài phòng phẫu thuật em thậm chí nghĩ đến việc nếu anh chết em cũng không muốn sống nữa."

"Ngốc quá, phải sống cho tốt." Trương Bắc Trạch thâm tình nhìn cô, "......Chúng ta phải sống thật tốt."

Kỷ Uyển đặt tay lên bụng vẫn chưa nhô ra của mình, cũng để tay mình trên bụng.

Lúc năm mới, Trương Bắc Trạch và Kỷ Uyển vẫn ở London, sau đó phim <Không phải ngẫu nhiên> cũng lên sóng, hơn nữa làm nên một kỳ tích phòng vé của phim điện ảnh, trực tiếp chạm nóc tất cả các bảng xếp hạng. 

Trương Bắc Trạch trở thành đại danh từ đảm bảo về cả chất lượng và doanh thu phòng vé, điện thoại ở công ty reo không ngớt, các bên quảng cáo và sản xuất phim đều muốn hẹn làm hoạt động sau khi anh trở lại, nhưng Trương Bắc Trạch đều từ chối, anh có thể đứng vững nhưng vẫn làm điều trị, hơn nữa một lòng một ý đợi sự ra đời của bé con trong bụng Kỷ Uyển.

Tháng 6 cùng năm, Kỷ Uyển sinh ra Tiểu Thạch Đầu con trai đầu lòng của 2 người, hy vọng thằng bé lớn lên có thể cứng cáp mạnh mẽ như đá.

Trương Bắc Trạch ôm con trai cho Kỷ Uyển xem, hơn nữa còn thề: "Anh sẽ không giống như ba anh, nhất định anh sẽ chăm sóc tốt cho em và con."

Kỷ Uyển nghe mũi có chút cay: "Em biết mà."

Qua vài ngày, trong phòng bệnh có 1 vị khách đặc biệt đến, là phục vụ Jones White nhỏ bé  năm ngoái gặp được ở St.Andrew, hôm nay anh ta là một đạo diễn - biên kịch, giành giải thưởng biên kịch xuất sắc nhất tại Liên hoan phim Toronto, anh ta vừa nhìn thấy Trương Bắc Trạch liền hào hứng hỏi: "Gần đây anh có dự định gì không?"

Trương Bắc Trạch nhướng mày: "Muốn làm 1 album." Dưới ý kiến của Kỷ Uyển và sự giúp đỡ của Rennes, trong vòng 1 năm anh đã thu âm một album tiếng anh, trong đó có 8 ca khúc không có MV.

"Tôi ghét album ca nhạc!" Jones nhảy dựng lên, "Tại sao diễn viên cứ thích ca hát nhỉ!"

"Tôi thích âm nhạc."

"Tôi đương nhiên cũng thích âm nhạc nhưng ghét diễn viên đi hát." Đạo diễn White trừng mắt nhìn anh nói.

Trương Bắc Trạch buồn cười nhún vai: "Tôi là 1 diễn viên, cũng là 1 ca sĩ."

Jones không biết lẩm bẩm nói gì sau đó lại hỏi: "Sau khi ra album thì sao?"

"Giữ con." Đây là việc Trương Bắc Trạch quyết định, anh muốn chăm con cho đến khi thằng bé tròn 1 tuổi rồi mới quay lại làng giải trí.

"Tôi ghét trẻ con!" Đạo diễn White lại nói thêm 1 câu, sau đó lấy ra 1 kịch bản từ trong túi, "tôi hy vọng anh có thể diễn phim của tôi."

Trương Bắc Trạch nhận lấy nhưng không định mở ra xem: "Tôi đã quyết định nghỉ ngơi thêm 1 năm mới làm việc."

"Không được, tôi chỉ đợi cậu nửa năm thôi."

"Vậy anh tìm diễn viên khác đi nhé."

Jones trợn mắt với anh, "Tôi có dự cảm bộ phim này là kiệt tác thế giới của tôi."

"Tôi tin tưởng anh." Trương Bắc Trạch cũng xem qua tác phẩm đầu tay của anh ta, biết rằng anh ta là 1 đạo diễn kỳ tài, "nhưng gia đình là thứ quan trọng nhất với tôi."

"Nó thậm chí sẽ giúp anh giành được giải Oscar!"

"Không sao cả."

"Vậy anh có hứng thú với cái gì."

"Vợ, con."

Đạo diễn White trừng mắt nhìn anh, "All."

Đêm đó Trương Bắc Trạch chăm cho vợ con đi ngủ xong mới ngồi dưới ánh đèn xem hết kịch bản. Jones đưa cho anh kịch bản về khoa học viễn tưởng, anh diễn vai một người máy có bề ngoài là 1 con người, hơn nữa theo hoàn cảnh khác nhau có thể nói được các loại ngôn ngữ khác nhau, đây là 1 nhân vật có tính thách thức rất cao. Trong lòng anh có chút rung động, nhưng nhìn vợ con thân yêu đang ngủ, tâm tình cũng bình tĩnh hơn, đời người có được có mất, bây giờ anh đã hiểu rất rõ rồi.

Của anh nhất định sẽ thuộc về anh, không phải của anh có cưỡng cầu cũng không được. Điều anh có thể làm bây giờ là yên ổn bảo vệ hạnh phúc hiện tại.

Chỉ là không biết Jones nghĩ gì mà mỗi ngày đều đến làm phiền anh.

Bình luận

Truyện đang đọc