THUYẾT TIẾN HÓA NAM THẦN

Tối hôm sau, Diệp Thành Nhân đưa ba nghệ sĩ và hai trợ lý đến ăn cơm ở một nhà hàng, nhìn anh ta có vẻ rất vui, liên tục cạn ly với mọi người, bản thân anh ta cũng đã uống ba chai bia. 

Sài Trinh ngồi bên cạnh nói: "Anh Diệp, đừng uống nhiều quá, uống nhiều sẽ khó chịu."

Diệp Thành Nhân cười to, ôm Sài Trinh nói: "Vẫn là Tiểu Trinh biết thương anh."

Diệp Thành Nhân năm nay đã 35 tuổi, vừa lùn vừa mập, tóc hớt đầu đinh. Anh ta đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, nói gì thì nói cũng có chút quan hệ, trong nhà lại có chút tiền nên anh ta liền mở một công ty quản lý. Trương Bắc Trạch và Thân Kinh là nhân tài mà ông ta ở quán bar tìm được, còn Sài Trinh thì tự mình ứng cử, ông ta vốn dĩ không muốn ký hợp đồng với nữ nghệ sĩ, nhưng Sài Trinh lớn lên xinh đẹp, lại chưa từng đụng dao kéo, mới mười tám tuổi ngực đã là 36D, hơn nữa còn cực kỳ hiểu ý, khiến anh ta không kiềm chế được mà ký hợp đồng.

Thân Kinh thấy vậy thì khinh miệt bĩu môi.

Một trợ lý khác người bản địa cũng rót đầy ly cho Diệp Thành Nhân, cười nói: " Anh Diệp, hôm nay có phải có tin tốt gì không, nhìn anh rất vui vẻ!"

Diệp Thành Nhân nghe vậy thì cười to, ông ta buông Sài Trinh ra, sau đó dùng sức vỗ mạnh lên vai của Trương Bắc Trạch, "Đương nhiên rồi, Bắc Trạch của chúng ta hôm nay đi gặp hai tổ phim đã có biểu hiện rất tốt, anh đoán chúng ta nhất định có thể giành được một bộ." Có điều người của tổ đạo diễn, chế tác bên phim cổ trang đều đến, hình như rất xem trọng bộ phim này, mặc dù có tới hai nam chính nhưng nghe nói trong nội bộ đã chọn sẵn một nhân vật nổi hơn, e rằng nhân vật nam chính còn lại sớm đã được chọn, phỏng vấn chỉ là hình thức. Nhưng cũng không cần lo lắng, "Nhiếp ảnh gia của tổ phim đầu tiên là bạn của anh, anh ấy gặp anh chỉ nói đúng một câu, mọi người đoán xem là gì nào?" Cũng không đợi bọn họ trả lời, anh ta đã tự giải câu đố, "Anh ấy nói, ‘Tên nhóc này sớm muộn gì cũng sẽ nổi thôi,’ ý anh ta là Trương Bắc Trạch của chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ nổi tiếng, mọi người nói anh có nên vui mừng không?"

"Thảo nào, vậy anh Diệp, chúng ta phải nâng ly vì Trương Bắc Trạch thôi!" An Hòa lập tức cười nói.

"Được, cạn ly!" Mọi người lại cạn ly, Kỷ Uyển vẫn chỉ nhấp một ngụm nhỏ.

"Anh Diệp, vậy còn em thì sao?" Sài Trinh vội vàng hỏi.

"Ừm, em biểu hiện cũng rất tốt, chỉ là đầu năm này, âm thịnh dương suy mà, nữ nghệ sĩ quá nhiều nên em phải cố gắng nhiều hơn nữa, ngày mai anh đưa em ra ngoài gặp gỡ nhiều hơn.”

Biểu cảm của Sài Trinh có chút cổ quái, nhưng cũng chỉ đành bĩu môi rồi gật đầu.

"Anh Diệp, chi bằng em cũng đi đến đoàn phim xem thử nhé?" Thân Kinh có chút không tự nhiên nói. Cậu ta rõ ràng vào công ty cùng lúc với Trương Bắc Trạch, dựa vào cái gì mà đến bây giờ hắn ta đã được đi diễn lại còn được khen ngợi là có khí chất?

"Em không thuộc về mảng đó." Diệp Thành Nhân hất hất tay, "Em tốt nhất ngoan ngoãn lo hát đi, đợi nổi tiếng rồi thì muốn diễn phim thần tượng cũng không thành vấn đề."

"Em….." Thân Kinh vẫn còn muốn nói gì đó nhưng điện thoại của Diệp Thành Nhân lại vang lên. Anh ta nhìn màn hình, nâng tay lên ra hiệu cho mọi người đừng nói chuyện, cười ha hả tiếp điện thoại, "Đạo diễn Lưu, xin chào xin chào, tôi là Diệp Thành Nhân."

Trương Bắc Trạch biết đạo diễn Lưu là phó đạo diễn của phim tổ phim thời trang, Diệp Thành Nhân từng hợp tác với anh ta nên cũng coi như có chút quen biết.

Chỉ là sự quen biết này không sâu đến mức giúp anh giành được vai diễn này, Trương Bắc Trạch nhìn thấy sắc mặt của Diệp Thanh Nhân dần dần thay đổi, sau cùng nghe thấy ông ta ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Đạo diễn Lưu, cảm ơn ý tốt của anh, để em hỏi ý kiến của Trương Bắc Trạch xem sao, nhất định sẽ cho anh câu trả lời sớm nhất."

Diệp Thành Nhân vừa tắt điện thoại liền chửi tục một câu.

Kỷ Uyển mặc dù sớm đã quen với những lời nói tục của Diệp Thành Nhân nhưng vẫn có chút không thể tiếp thu được.

"Sao vậy anh Diệp?" Thân Kinh dường như đã hiểu được chuyện gì xảy ra, cậu cũng không phát hiện ra bản thân dùng giọng nói vui mừng khi người gặp họa để hỏi.

"Lý Nhất Hy của VK lại chạy tới giành vai diễn rồi, mẹ nó, giống với bộ phim trước, tổ phim này lại bị danh tiếng của VK dọa sợ, vẫy đuôi đi bu theo tiểu thịt tươi bên đó." Sắc mặt của Diệp Thành Nhân rất khó coi, lại chửi thêm một câu, "Lại bắt Trương Bắc Trạch diễn vai phụ."

Tập đoàn VK là “anh cả” của ngành giải trí hiện nay, sản xuất âm nhạc, điện ảnh, phim truyền hình, quản lý nghệ sĩ… chỉ cần liên quan đến giải trí đều có mặt VK, thậm chí còn có một đài truyền hình độc lập. Loại công ty nhỏ như bọn họ, cộng thêm việc Trương Bắc Trạch chỉ là người mới chưa có danh tiếng, đụng phải người mới mà bọn họ muốn ủng hồng* khác gì lấy trứng chọi đá.

*ủng hồng: làm cho nổi tiếng

Vốn dĩ là phim thần tượng, yêu cầu cũng không quá cao, có những đạo diễn chỉ đợi những công ty lớn muốn đẩy người mới liền đồng ý, đôi bên cùng có lợi.

Bộ phim trước vốn đã chọn Trương Bắc Trạch diễn vai nam chính nhưng sau đó lại bị cướp mất. Lần này cũng y hệt như vậy, nói gì mà cho Trương Bắc Trạch một vai phụ có nhiều đất diễn. Mẹ nó, Trương Bắc Trạch mới đi diễn, diễn bộ phim nào cũng đều là vai phụ của Lý Nhất Hy, anh ấy sau này nhất định sẽ bị nói là nhân vật phụ đi theo Lý Nhất Hy. 

Điên rồi mới đi, diễn nhân vật phụ nào thì diễn chứ nhất quyết không diễn nhân vật phụ của Lý Nhất Hy. Diệp Thành Nhân xì một tiếng, "Bắc Trạch, chúng ta không diễn nhân vật phụ theo Lý Nhất Hy nữa, ngày mai chúng ta đi gặp thầy Nghiêm Tùng, ông ấy là nhà chế tác âm nhạc, đã từng giúp những người nổi tiếng thu âm, khó khăn lắm anh mới hẹn được ông ấy. Em và Thân Kinh đều đi gặp ông ấy đi, nếu không thì chúng ta sẽ phát hành album trước!"

Kỷ Uyển nghe xong có chút buồn bực, chỉ cần xem qua bộ phim trước cũng có thể nhìn ra sự khác biệt giữa diễn xuất của Lý Nhất Hy và Trương Bắc Trạch rồi, tại sao tầm nhìn của đám người đó lại hạn hẹp như vậy chứ?

Kết quả hôm sau cũng không thể gặp được người chế tác nhạc, văn phòng của Nghiêm Tùng cũng điện thoại cho Diệp Thành Nhân nói thầy Nghiêm đột nhiên có việc gấp nên đã bay đi nước ngoài, đợi ông ấy về sẽ hẹn lại ngày khác.

Thân Kinh vì việc này mà hai ngày nay mặt mày đều cực kỳ khó coi, Trương Bắc Trạch ngược lại rất bình thường, vẫn siêng năng luyện tập.

Lại qua vài ngày, tổ phim cổ trang gọi điện thoại đến, nói muốn Trương Bắc Trạch đến thử vai thêm một lần nữa. Lòng tin của Diệp Thành Nhân lập tức nhảy đến nóc, kéo Trương Bắc Trạch đang học môn biểu diễn đến thẳng tổ phim, Kỷ Uyển cũng đi theo.

Trên đường Kỷ Uyển lật xem sơ lược kịch bản.

Kịch bản này được cải biên từ một cuốn tiểu thuyết, nội dung liên quan đến ân oán giang hồ. Trong phim có hai nhân vật chính, một người xuất thân từ dân gian có tên Địch Vệ, một người là thế gia công tử tên là Công Dã Nhàn, cùng bái thế ngoại cao nhân Vô Trần Môn làm sư phụ, học được kỳ môn độn giáp cùng thuật điều khiển binh tướng, sau khi xuống núi kết thì thành huynh đệ, mỗi người đi một ngả. Lúc gặp lại nhau lại đánh nhau để giành một bức bản đồ quý hiếm. Hai người đã liên tục đấu trí đấu dũng, bí mật khổng lồ ẩn đằng sau bản đồ kho báu đã dần dần hiện ra….

Kỷ Uyển không thích xem phim kiếm hiệp, cũng không nhìn ra “bí ẩn” gì ở đây. Cô chỉ biết Trương Bắc Trạch thử vai là nhân vật Công Dã Nhàn.

Đến tổ phim, Diệp Thành Nhân phát hiện chỉ có bọn họ, lẽ nào nhân vật này đã được để cho Bắc Trạch sao? Trong lòng anh ta nghi hoặc, trên mặt vẫn treo nụ cười, dẫn Trương Bắc Trạch đến để chào hỏi người chế tác, đạo diễn, biên kịch và phó đạo diễn, mắt nhỏ liếc nhìn một lượt, ông ta biết đây chính là nguyên tác giả của kịch bản này, bút danh Lão Đao, ông ta cũng có một tác phẩm đã được biên soạn lại, đã nâng đỡ hai người mới nổi tiếng. Lần này, nếu như Bắc Trạch cũng may mắn như vậy... anh ta cũng sẽ phát tài theo. Nhưng mà vị thần tài này nhìn Bắc Trạch có vẻ cũng không vừa ý?

"Cậu ta không phải là Công Dã Nhàn trong lòng tôi." Lão Đao ngay tức khắc trả lời nỗi nghi hoặc trong lòng Diệp Thành Nhân, làm cho trái tim anh ta lập tức đóng băng.

"Ôi, Lão Đao, anh trước hết cứ xem qua tạo hình cùng diễn xuất của cậu ta đã rồi bàn tiếp." Đạo diễn và biên kịch đã quen với tình huống này nhanh chóng giải vây, ông ta nhìn sắc mặt không thay đổi của Trương Bắc Trạch, cười cười vỗ vai biên kịch.

"Tôi đã nói Mạnh Chu hợp vai này, Mạnh Chu rất tốt, trên người cậu ta có phong độ trí thức và hiệp khí của Công Dã Nhàn, trên người cậu nhóc này không có." Lão Đao nói thẳng.

Mạnh Chu là người mới được bộ phim lúc trước Lão Đao nâng đỡ trở nên nổi tiếng, sau khi nổi tiếng một thời gian, nghe nói tính tình cũng khó chịu hơn, hôm thử vai, đạo diễn và tổ chế tác của bộ phim này phải đợi hắn hơn một tiếng, cát xe còn đòi cao hơn.

Diệp Thành Nhân như mở cờ trong bụng, trên mặt vẫn giữ nụ cười, nói: "Thầy Lão Đao, Bắc Trạch nhà chúng tôi thích ứng rất nhanh, mặc dù trẻ tuổi nhưng diễn xuất rất tốt, thầy có yêu cầu gì cứ nói với cậu ấy, cậu ấy sẽ làm được."

Lão Đao dường như đã nghe quen những câu nói bợ đỡ này rồi, mím môi không nói gì.

"Tóm lại, người đã đến rồi, cứ để cậu ấy cùng Mạnh Chu đều thử xem sao." Người chế tác dập tắt thuốc lá, vỗ bàn định đoạt.

Diệp Thành Nhân liên tục nói cảm ơn, trong lòng Trương Bắc Trạch thở phào nhẹ nhõm.

Kỷ Uyển giơ nắm tay làm động tác: "Cố lên nhé!"

Bình luận

Truyện đang đọc