TÍCH HOA CHỈ


Từ Kiệt là con trai cả của Từ Đông Tiến, điều nên dạy đều đã dạy hết, bây giờ đang làm một quản gia nhỏ ở Tiền Viện.

Có thể có được trọng dụng của đương gia của Hoa gia hiện tại đương nhiên là không còn gì tốt hơn nữa.Suốt một đời sống trong kinh thành ông đã đi theo lão thái gia theo dõi chốn quan trường chìm nổi tận mấy chục năm.

Có lẽ một lúc nào đó Hoa gia sẽ trở mình, càng vào lúc này thì càng nên cư xử tốt hơn.

Sau này chủ nhà chắc chắn sẽ không quên ông được.Từ Đông Tiến bước đi vội vã, nhưng ông vẫn nở nụ cười trên môi.


Bận rộn mới tốt, bận rộn nghĩa là nhà họ Hoa vẫn chưa rơi xuống vực sông.

Đại cô nương đúng là lợi hại, sắp xếp công việc rất rõ ràng, vô cùng quyết đoán, dù không vội không hoảng nhưng vẫn giúp cho Hoa gia trở nên ổn định.

Nhìn kỹ thật giống với lão thái gia khi còn trẻ.Từ Đông Tiến đang đi thì bỗng ngừng bước, đúng vậy, nàng giống hệt lão thái gia.

Ngay cả khi chuyện gấp đến nỗi lông mày xém lửa nhưng ông ấy vẫn ăn mặc rất chỉnh tề, nói chuyện thong dong khiến cho người vốn dĩ phải vội vàng cũng phải bình tĩnh theo.Lòng Từ Đông Tiến lập tức dâng lên hy vọng, ông phải nhanh chóng làm tốt công việc đại cô nương phân phó mới được, còn những chuyện khác cũng phải xử lý xong, cố gắng hết lòng làm việc cho đại cô nương.***“Tiểu thư, người nghỉ một chút đi, buổi sáng người bận rộn quá rồi.” Nghênh Xuân cầm hộp đồ ăn bước vào, Bão Hạ nhìn thời gian rồi lập tức cướp lấy chiếc bút trong tay tiểu thư, lấy khăn vải ướt lau tay cho nàng, nhìn bàn tay của tiểu thư với vẻ xót xa vì nàng cầm bút lâu đến nỗi không thể duỗi thẳng tay được.Sau khi ăn xong, bốn nha hoàn vây quanh Hoa Chỉ hầu hạ một lúc, xoa tay, bóp vai, ấn chân.


Hoa Chỉ đánh chén một giấc thoải mái trước khi bắt đầu bận rộn xử lý công việc tiếp theo.Làm việc cần kết hợp nghỉ ngơi, đây là chuyện rất quan trọng.Còn rất nhiều việc phải làm, cũng may sau bao nhiêu năm, bốn nha hoàn đã được đào tạo bài bản, dạy dỗ tử tế, ai ai cũng có thể san sẻ bớt nỗi lo lắng cho nàng.Sau khi Niệm Thu cho Hoa Chỉ xem qua ngân sách ước tính mà mình thực hiện, Hoa Chỉ gật đầu: “Ổn rồi, ngươi chuẩn bị làm bảng chi tiết đi.”“Vâng.” Niệm Thu nhẹ nhàng thở ra, trước đây nàng từng học và rèn luyện, nhưng đây là lần đầu nàng thực hành, may mà không có sai sót gì.“Tiểu thư, Lục công tử tới.” Các thế hệ của Hoa gia đều là huynh đệ tỷ muội cách biệt, tuy Hoa Bách Lâm là con vợ cả, nhưng cậu chỉ đứng thứ sáu trong các vị huynh đệ của mình.Tiểu nha hoàn vừa nói xong, Hoa Bách Lâm lập tức vội vã bước vào: “Trưởng tỷ.”Hoa Chỉ lẳng lặng nhìn cậu đến nỗi Hoa Bách Lâm cũng bất giác thả chậm chân lại, duỗi thẳng thắt lưng, vươn vai, trái tim trở nên bình tĩnh theo, nhịp thở đều đều.Sau những ngày Hoa Bách Lâm phải bồn chồn lo sợ thì giờ phút này cậu như được trấn an, vị tỷ tỷ xưa nay không bao giờ quan tâ m đến việc học của cậu, không bao giờ phân bua đúng sai mà hay dẫn cậu đi chơi rồi kể cho cậu những chuyện hiện nay đã ngồi vững vàng ở nơi đó.

Dù không nói lời nào, cậu cũng cảm thấy tình hình hiện tại của Hoa gia không có vấn đề gì quá lớn.Đứng trước bàn, Hoa Bách Lâm đỏ mặt xấu hổ nhìn chữ viết chưa khô mực trên đó.

Trưởng tỷ gặp nhiều khó khăn trong gia đình này như vậy, đáng lý ra cậu nên san sẻ giúp trưởng tỷ mới đúng, sao lại để cho những việc nhỏ nhặt ấy làm phiền tới trưởng tỷ được.“Bách Lâm, đệ đang sợ sao?Hoa Bách Lâm ngẩng đầu, sợ? Lòng cậu dường như không sợ hãi, mà chỉ thấy bất an, bất an trước những thay đổi của môi trường xung quanh, bất an về một tương lai không rõ ràng.“Đệ không sợ, trưởng tỷ, đệ giúp tỷ, tuy đệ không am hiểu lắm về công việc vặt ấy, nhưng đệ đảm bảo sẽ học tập nhanh chóng.”“Đệ muốn học tỷ cũng không ngăn cản, nhưng Bách Lâm à, đệ nên nhìn xa trông rộng hơn.”Hoa Chỉ liếc nhìn Nghênh Xuân, Nghênh Xuân hiểu ý, tạm dừng công việc trên tay rồi dẫn mọi người rời đi, đóng cả cửa lại, đứng canh cùng Niệm Thu một trái một phải.Nhìn thấy tỷ tỷ vẫy tay, Hoa Bách Lâm đi qua, hơi cúi đầu nhìn người không cao lớn nhưng lại khiến cậu yên tâm.“Bách Lâm, tuy đệ chưa đủ mười lăm tuổi, nhưng giờ đã trở thành trưởng nam trong gia đình.

Tỷ có trách nhiệm phải gánh vác và đệ cũng có bổn phận của mình.”“Đệ….


Đệ không biết phải làm gì.”Hoa Chỉ nâng tay lên chỉnh sửa lại cổ áo cho cậu, đứa trẻ vốn thường ỷ lại vào sự thông minh không quan tâ m đến việc học này giờ đã ép mình đối mặt với tất cả: “Bách Lâm có biết tại sao tổ phụ bị hoàng thượng lưu đày không?”Hoa Bách Lâm nóng lònghỏi: “Chuyện gì vậy? Trưởng tỷ biết sao?”“Hoàng thượng với có sáu người con trai, bây giờ có ba vị hoàng tử đã thành niên.

Hoàng Hậu mất sớm không con, hoàng thượng lại không lập thêm hoàng hậu nên giờ thân phận của mọi người tương đương nhau, ai cũng cảm thấy mình có tư cách ngồi vào vị trí đó.

Trong bốn vị hoàng tử thì thực lực của Đại hoàng tử và Tam Hoàng tử là mạnh nhất, cũng tranh giành khốc liệt nhất.

Thực lực của Nhị hoàng tử thì kém hơn chút, nhưng nguyên do vì sao Đại hoàng tử và Tam hoàng tử lâm vào cảnh tranh giành như hiện giờ chưa chắc không có bút tích của hắn.”Hoa Chỉ dừng một chút, rồi lại nói: “Hai vị hoàng tử lại bắt đầu tranh chấp cách đây không lâu, liên lụy tới nhiều người không liên quan.

Lần này không biết tại sao tổ phụ lại ra mặt khiến hoàng thượng tức giận, Hoa gia bị kết án.”Hoa Bách Lâm không hổ là con cháu Hoa gia, nhìn ra được vấn đề ngay lập tức: “Tổ phụ bị quy tội liên quan đến tranh chấp đảng phái phải không?”“Trong những người không liên quan có Tứ hoàng tử.”“Tứ hoàng tử bao nhiêu tuổi rồi?”“Mười lăm.”“Vậy nên hai vị hoàng tử đó đang hợp sức tiêu diệt kẻ thù tiềm tàng sao? Tứ hoàng tử có thể gây ra sự uy hiếp với bọn họ?”Hoa Chỉ cười, phản ứng rất tốt: “Mẫu phi của Tứ hoàng tử là quý phi.”Đương triều chỉ có một vị quý phi, phụ thân là lão tướng quân, trưởng huynh là đại tướng quân uy vũ trấn thủ biên cương, nắm được binh quyền thực sự.


Một khi người như vậy lớn mạnh sẽ là mối uy hiếp lớn nhất, vậy nên một vài vị hoàng tử có thể vứt bỏ ân oán trong thời gian ngắn ngủi để hợp sức với nhau.Tuy Hoa Bách Lâm mới mười tuổi nhưng cậu được sinh ra ở Hoa gia, cậu đã có sẵn sự mẫn cảm đối với chuyện chính sự: “Tình cảnh của Tứ hoàng tử ra sao rồi?”“Hôn mê bất tỉnh, theo tỷ thấy thì chưa chắc Tứ hoàng tử không phải chủ động bước vào thế cục, dù sao chủ động vẫn tốt hơn bị động.”“Hoàng thượng thánh minh, sao lại….”“Hoàng thượng chưa chắc không biết chuyện xảy ra, và vì biết nên mới giận chó đánh mèo.

Bởi vì người bị thương chính là con của ngài, mà người làm bị thương cũng chính là con của ngài.”Gương mặt Hoa Bách Lâm tức giận đến nỗi đỏ bừng: “Tổ phụ vô tội đến nhường nào! Hoa gia ta vô tội đến nhường nào!”Hoa Chỉ thầm thở dài, đây là thời đại của hoàng quyền tối thượng, dù có vô tội thì có thể làm gì chứ! Học để thành văn nhân, võ tướng bán mình cho nhà đế vương, đây chính là cách con người thời đại này nhận ra giá trị của bản thân.

Sở dĩ Hoa gia được gọi là thế gia cũng chỉ vì đời đời có người làm quan lớn, khác hẳn với thế giới mà nàng từng sống.Vì vậy nàng sẽ không phát ngôn tự do, cũng không tham gia vào sự kiện đặc biệt, càng không muốn mang tri thức của thế giới cũ đến thế giới này để khoe khoang.

Nếu không phải Hoa gia xảy ra chuyện thì nàng thậm chí muốn cuộc sống của một đại tiểu thư suốt cả kiếp, chỉ cần bản thân không tham lam là được, vậy thì ngày ngày trôi qua mới an ổn bình yên.Ngay từ khi còn nhỏ Bách Lâm đã thích theo đuôi nàng, nàng cũng yêu quý vị đệ đệ này, càng không dạy cho cậu những tư tưởng, quan điểm không thuộc về thời đại này, những quan niệm chưa được chấp nhận chỉ khiến cho cậu gặp tai họa ngập đầu mà thôi.Thứ nàng làm được nhiều nhất là sửa đổi một số hồi ký về danh nhân vĩ nhân trong thế giới trước kể cho cậu nghe, mở rộng tâm trí cậu, để cho cậu biết rằng thế giới này rất bao la rộng lớn, cậu không thể trở thành con ếch ngồi đáy giếng..


Bình luận

Truyện đang đọc