TÍCH HOA CHỈ


Niệm Thu nghẹn ngào đáp lời, nàng ấy hiểu được Lục công tử lớn lên bên cạnh tiểu thư nên tình cảm của hai người họ sẽ không kém hơn tình cảm đối với phụ mẫu.

Đám người hầu hạ bên cạnh nàng hiểu quá rõ tiểu thư đối xử khác biệt với Lục công tử ra sao.Tiểu thư biết hết tất cả, biết được cảm giác tự trách của các nàng ấy, biết được bọn họ muốn giấu giếm nàng, là bọn họ đã vượt quá giới hạn rồi.“Đứng dậy đi.” Hoa Chỉ dừng lại tại đây, nàng nhận lấy lòng tốt của các nàng ấy nhưng không thể làm theo ý của bọn họ được.

Hoa quả đã sắp được hái, nàng không thể làm lỡ thời gian.Niệm Thu đứng dậy, nghĩ đến những lời nói vừa nãy của tiểu thư khiến lòng nàng ấy vô cùng khó chịu: “Tiểu thư, Lục công tử sẽ không đối xử với người như vậy đâu.

Cho dù sau này cậu ấy cưới vợ không có tài đức, lão phu nhân cũng sẽ không cho phép cậu ấy làm thế.

Bà ấy đã đồng ý với người rồi mà.”“Đương nhiên Bách Lâm sẽ không làm như thế, nhưng sao ta có thể để thằng bé trái phải khó xử được.

Còn lão phu nhân cũng vì muốn giữ hòa bình trong nhà nên mới ủng hộ cho ta.


Mỗi người đều có nỗi khổ của họ, nếu thật sự có ngày đó thì ta dọn đến ở chỗ khác là được.

Ta thích trải qua cuộc sống nhàn hạ hơn.”Hoa Chỉ thật sự rất mong ngày đó nhanh đến, nàng đã chịu đựng đủ những ngày tháng bận rộn rồi: “Ngươi cũng giúp ta khuyên nhủ mấy người kia đi, chuyện này cũng đã trôi qua rồi.”“Là đám nô tỳ không hiểu chuyện, còn khiến tiểu thư phải bận tậm về chuyện này.”“Ta cũng bằng lòng bận tâm thay các ngươi.

Đợi đến khi mọi chuyện đã giải quyết suôn sẻ, ta sẽ tiếp tục bận tâm làm sao để gả hết các ngươi đi.”“Tiểu thư!”“Được, được rồi, không nói chuyện này nữa.” Hoa Chỉ cười: “Các ngươi cũng làm bà cô già bầu bạn bên cạnh ta đi.”“Đám nô tỳ đồng ý!” Bọn họ rất muốn đó, Niệm Thu nghĩ thầm trong lòng.

Nàng ấy sợ tiểu thư thật sự để tâ m đến chuyện này, bèn nhanh chóng dời chủ đề, nói cho nàng nghe hết những chuyện mà nàng muốn biết.“Bọn họ dựa theo lời căn dặn của người đã đào được bốn hầm đất, ba hầm ở tiền viện, một hầm ở hậu viện, đám Ngô Đại vẫn đang đào tiếp.

Trong tầng thứ nhất của hầm rải vôi, tầng thứ hai rải vụn gỗ, biện pháp chống nước chống ẩm đều cố gắng làm đến mức tốt nhất.

Bên phía Lưu Tề cũng đã sắp xếp xong, đến khi đó nam nhân sẽ phụ trách những công việc nặng nhọc, còn nữ nhân sẽ làm những công việc tỉ mẩn.


Những món đồ chưng hấp mà người đặt làm đã được giao đến vào hôm nay, cũng lắp đặt xong cả rồi.

Củi được mua từ chỗ những tá điền, nô tỳ sợ không đủ nên đã bảo Lưu Giang giúp đỡ tìm thêm vài hộ gia đình nữa giao đến.”Hoa Chỉ gật đầu: “Tốt lắm.”Vẻ mặt Niệm Thu trông thoải mái hơn: “Lưu Tề đã tìm nông dân lão luyện đến nhìn qua, người nọ nói một số hoa quả chín sớm có thể hái xuống được rồi.

Ông ấy định ngày mai sẽ dẫn người đi hái.

Có điều những món đồ người thêm vào, trong bọn họ không ai biết dùng nó cả.

Ông ấy sợ làm hỏng nên muốn hỏi người có thể dạy họ cách sử dụng được không.”“Món đồ đó rất dễ sử dụng, đợi ngày mai hái đào về ta sẽ qua đó một chuyến.


Bảo ông ấy cứ làm theo cách ta nói một lần là biết làm ngay.” Bà Hứa, người mẹ kia của nàng luôn thích thể hiện ra mặt hiền thục dịu dàng của mình, thỉnh thoảng sẽ làm những thứ này, nàng chỉ nhìn thôi đã biết làm rồi.

Có một thứ không giống chính là làm ở nhà sẽ dùng số lượng ít, còn bây giờ lại phải làm với số lượng lớn hơn rất nhiều.

Nhưng nói chung cách làm vẫn giống nhau.“Vâng.”“Những chuyện không quan trọng thì không cần báo cáo cho ta, các người tự mình xử lý là được.”“Vâng.”Hai người họ đang nói chuyện thì Lưu Giang đi vào bẩm báo: “Tiểu thư, Lưu Nguyệt Minh đến rồi.”“Đào đã có thể xuống cây, hắn cũng nên trở về rồi.” Hoa Chỉ ngồi dậy, Lưu Giang và Niệm Thu vội vàng lên trước đỡ nàng xuống giường.Hoa Chỉ nhìn về phía Lưu Hương đang cúi đầu bận rộn, đột nhiên lên tiếng: “Lưu Hương, đêm hôm đó… ngươi có lòng rồi, ta sẽ ghi nhớ.”Lưu Hương ngẩng đầu, vành mắt bỗng chốc đỏ ửng, nàng ấy không cảm thấy hối hận về hành vi ngày đó của bản thân, nhưng sau khi kết thúc nàng ấy mới thấy sợ hãi.

Nàng ấy sợ chuyện này bị lan truyền ra ngoài sẽ không còn mặt mũi nhìn người khác, sợ bị người ta xem thường.Tuy rằng các tỷ tỷ đã an ủi nàng ấy, nhưng khi đích thân nghe thấy tiểu thư nói lời này nàng ấy vẫn cảm thấy được an ủi, nhưng cũng thấy áy náy.

Nàng ấy làm như vậy bởi vì không còn lựa chọn nào tốt hơn nữa.Mẹ của nàng hầu hạ cho đại phu nhân, còn cha nàng là quản sự bên cạnh đại lão gia, đệ đệ là thư đồng của Lục công tử, còn theo cậu học được vài chữ.

Tính mạng cả gia đình họ đều dính liền với đại phòng, một khi đại tiểu thư có chuyện bất trắc thì nàng ấy chắc chắn sẽ không còn đường sống, mà người nhà của nàng ấy cũng chẳng có trái ngọt để ăn.

Nếu như nàng ấy hy sinh bản thân, dù tiểu thư có xảy ra chuyện bất trắc thật, ít ra người nhà của nàng ấy sẽ không bị liên lụy.Hoa Chỉ hẳn cũng đã nghĩ tới điều này, nhưng nàng hiểu rõ tình cách của con người trong thời khắc nguy cấp sẽ càng đáng để tin tưởng hơn, và Lưu Hương làm như vậy là rất tốt rồi.Hiện giờ tiền viện rất lộn xộn, hậu viện cũng rất nhiều người, Hoa Chỉ dứt khoát bảo Lưu Nguyệt Minh đến hậu viện gặp nàng.Lưu Nguyệt Minh chỉ cho rằng đại cô nương bị bệnh nên sắc mặt không được tốt, y cũng không dám nhìn nhiều, hơi khom người nói: “Tiểu nhân không phụ lòng mong đợi của đại cô nương, tiểu nhân đã tiêu hết số bạc trong tay nhưng vẫn không đủ, còn đặt trước một số hộ gia đình, khoảng hai ba ngày sau sẽ có người giao đào đến trang viên.”“Không trả tiền cọc mà bọn họ cũng đồng ý sao?”“Tiểu nhân đã tập trung đặt tiền cọc ở một vườn hoa quả.


Tuy rằng vườn không lớn, nhưng lại có nhiều cây hơn những hộ gia đình.

Chuyện này tiểu nhân làm rất khoa trương, chỉ cần nghe ngóng một chút sẽ biết ngay nên bọn họ cũng đồng ý tin tiểu nhân lần này.”“Thủ đoạn này cũng không tệ.” Hoa Chỉ khá hài lòng: “Khoảng thời gian này ngươi ở lại trang viên đi, chuyện sau này vẫn do người phụ trách.”“Vâng.”“Ngươi vất vả rồi, lui xuống nghỉ ngơi một ngày đi, sau này còn rất nhiều chuyện phải làm đấy.”Lưu Nguyệt Minh vui mừng đáp lời, trái tim treo lơ lửng của y đã buông xuống.

Nghĩa là sau này đại cô nương vẫn dùng y đó nha!Đến xế chiều Trần Tình đã đích thân giao đá đến, tổng cộng có hai mươi chiếc xe ba gác đều dùng giấy dầu đậy lên.

Từ sau cơn mưa kia, nhiệt độ cũng đã giảm xuống, cho nên một đường vận chuyển đến đây đá cũng không tan đi nhiều lắm.Hoa Chỉ vừa mới ăn xong cơm, khi nghe thấy tin tức bèn tự mình đi đón tiếp, nhưng đã bị Thược Dược ngăn lại không cho nàng đứng dậy: “Ta và hắn quen thân, để ta đi cho.”Hoa Chỉ buồn cười, hai người cùng một chủ, không quen mới lạ đó: “Vậy thì làm phiền ngươi rồi.

Bão Hạ, ngươi bảo Lưu Tề gọi người đi giúp đỡ đi, chia đều cho bốn hầm đất.”“Vâng.”Đợi hai người họ rời đi, Hoa Chỉ mới nói tiếp: “Phất Đông, ngươi đi xem có bao nhiêu người đến, chuẩn bị chút thức ăn nước uống cho họ.”“Vâng, trước đây nô tỳ có làm rất nhiều bánh ngọt, đúng lúc có thể dùng tới rồi.” Phất Đông gia tăng động tác thu dọn của mình, Lưu Quyên cũng tay chân nhanh nhẹn đi theo nàng ấy làm việc, khuôn mặt đều là niềm vui.Tuy rằng Trần Tình cảm thấy bất ngờ vì sự khách sáo của Hoa gia, nhưng hắn ta cũng không từ chối, ra hiệu cho thuộc hạ nhận lấy, rồi đi qua nói cảm ơn với đại nha hoàn: “Nếu chủ tử còn cần thì bảo Thược Dược chuyển lời là được.”Bão Hạ khuỵu đầu gối hành lễ: “Vâng, nô tỳ thay tiểu thư nói lời cảm ơn, mọi người vất vả rồi.”Trần Tình liên tục nói “nào có”, hắn ta có ấn tượng rất tốt với đại cô nương của Hoa gia, nên đối với những hạ nhân trung thành bảo vệ chủ nhân này cũng khá tốt, lúc nói chuyện đều rất niềm nở.Đến tối, Hoa Chỉ bảo Bão Hạ dìu mình đi hầm đất, nó nằm ở dưới đất nên nhiệt độ vốn dĩ đã thấp, nay bỏ thêm đá vào thì càng lạnh hơn.

Trước khi đi xuống nàng đã mặc thêm một bộ đồ nhưng vẫn phải rét run lên, vào chưa được bao lâu đã bị Bão Hạ ép buộc ra ngoài.Sau khi nhìn hết các hầm đất, trong lòng Hoa Chỉ đã có tính toán, nhiệt độ không thể thấp hơn nữa, bởi vì quá thấp thì hoa quả cũng sẽ bị hỏng..


Bình luận

Truyện đang đọc