TÍCH HOA CHỈ


Trước mắt Hoa Chỉ dần tối đen, nàng biết rất rõ mình không bị thương vào những chỗ hiểm yếu, do mất máu quá nhiều nên mới như thế, chỉ cần về sau điều dưỡng lại là sẽ tốt trở lại.

Nhưng những người khác thì không biết điều đó.Hoa Chỉ cắn đầu lưỡi không cho bản thân ngất xỉu, căn dặn: “Giấu kín tin tức này đi, ngày mai phái người… Không, Niệm Thu, ngày mai ngươi trở về nói với tổ mẫu rằng chỗ trái cây bên này sắp hái được rồi, nên ta muốn ở lại đây xử lý việc này.

Nghênh Xuân thì tạm thời ngươi đừng cho nàng biết, để nàng yên tâm xử lý việc nhà.

Bảo nàng bảy ngày sau mang đồ lại đây là được."Thở gấp gáp mấy hơi, Hoa Chỉ tiếp tục nói: "Tìm quản gia điều một đám gia nô có thể tin tưởng được, người của nhị thẩm, tam thẩm thì không cần.

Trong nhà có thể điều được bao nhiêu thì điều bấy nhiêu.”"Tiểu thư, đến lúc này rồi người nghĩ cho bản thân mình một chút có được không?" Giọng nói của Bão Hạ khàn đặc, nước mắt rơi mãi không ngừng."Yên tâm, ta không sao.


Miệng vết thương nhìn đáng sợ nhưng không trúng chỗ hiểm.

Người đi xem ba người kia còn sống không, chỉ cần còn một hơi thở cũng phải nỗ lực cứu sống, trời vừa sáng lập tức bảo Ngô Đại đi mời đại phu đến.

Một lát nữa sau khi ta hôn mê có khả năng sẽ phát sốt, không cần nóng vội, lấy rượu rửa sạch miệng vết thương cho ta.

Đúng rồi, bên trong bình sứ mà nam nhân vừa nãy đưa chắc là thuốc, cứ dùng nó đi, hắn không có ý xấu.”Hoa Chỉ đầu óc choáng váng: "Nhất định không được cho tổ mẫu biết......"Giọng nói đột nhiên im bặt, Bão Hạ sợ tới mức vội vàng kiểm tra hơi thở, xác định tiểu thư chỉ ngất xỉu, liền che miệng khóc lớn.Niệm Thu tự tát mình một bạt tai để ép bản thân phải bình tĩnh lại: "Ta đi tìm rượu, ngươi chăm sóc tốt cho tiểu thư."Ngoài phòng, mọi người đều chờ ở đó.Bàn tay to của Ngô Đại cầm hai bình sứ: "Niệm Thu cô nương......"Niệm Thu nhận lấy: "Ba người kia còn sống chứ?"Ngô Đại dùng lực xoa mặt: "Trần Lượng không sao, trên người Lục Tử và Tam Nhi đều có hai vết đao, ta bảo hai người Kết Tử tạm thời chăm sóc cho họ rồi.”"Trời sáng thì ngươi đi mời đại phu." Niệm Thu không nói nhiều lời, đi được hai bước lại quay đầu nói: "Hai người cùng ta đi tìm rượu, Ngô Đại, lát nữa ngươi cũng dùng rượu để rửa sạch vết thương cho bọn họ đi.”"Rõ.”Tất cả mọi người đều hành động.Phất Đông và Lưu Hương khiêng một thùng nước ấm vào phòng, lau toàn thân cho tiểu thư.

Các nàng chỉ có thể trơ mắt tiểu thư đau đớn mỗi khi dùng rượu lau qua miệng vết thương, ngất xỉu mà đã như thế rồi, các nàng không thể tưởng tượng được nàng đau đến mức nào.*******Trong thư phòng, nam nhân thưởng thức cây trâm bạc nghe thuộc hạ báo cáo."Chủ tử, đã điều tra ra rồi, có cần phái người đi lấy đồ về không ạ?""Không cần, thông báo lên trên là được.” Nam nhân ngẩng đầu để lộ ra vết sẹo trên má phải trải dài từ khoé miệng đến bên tai: "Đã điều tra ra thân phận chưa?""Bẩm, đó là đại cô nương của Hoa gia." Thấy chủ tử khó khi nào hứng thú với một người như vậy, người báo cáo bèn nói hết những gì mình biết: “Nhị cô nương và tam cô nương của Hoa gia đều có danh tiếng tài nữ, ngược lại thì đại cô nương không hề có chút tiếng tăm nào, nàng cũng ít khi tham gia tiệc trà với các cô nương khác.


Trong trường hợp bắt buộc phải ra ngoài, nàng đều dùng nón có màn che khuất dung mạo.

Có tin đồn là nhan sắc của nàng tầm thường, không được người nhà yêu thương.

Bất ngờ là hiện giờ Hoa gia do nàng ấy chưởng quản, trước đó không lâu Hoa lão phu nhân đã đến Thẩm gia xin huỷ hôn.

Theo tin tức bọn thuộc hạ điều tra được thì đó là ý muốn của đại cô nương Hoa gia."Nhan sắc tầm thường? Nam nhân bẻ miếng lò xo, khoé môi hơi cong lên.

Đêm đó tuy bộ dạng nàng chật vật nhưng có thể nhìn ra được nhan sắc thanh tú khó ai sánh bằng, hiếm khó hơn chính là tính cách của nàng.Nếu không phải hắn tận mắt nhìn thấy, ai có thể đoán được đại cô nương được nuôi dưỡng trong khuê phòng lại dám lấy mạng cược mạng như thế.


Nàng không để hạ nhân liều mạng vì mình, mà lại dùng sức lực của bản thân tấn công Tần Chinh, khiến hắn ta mất đi phân nửa sức chiến đấu để giữ lại một con đường sống cho những người khác.

Người như vậy sao có thể để ý cái gọi là thanh danh phù phiếm, làm sao không thể làm chủ một gia đình cho được.

Đối với nàng thì thanh danh gì đó mới là thứ trói buộc mình.Thời điểm hắn đuổi tới vừa hay thấy nàng dù có bị thương vẫn muốn đâm cây trâm vào vết thương của Tần Chinh, lại chịu nhận cái giá bị chém một đao để cướp đi vũ khí của đối thủ.

Nếu không vì sức lực không đủ, chưa chắc nàng đã là người ngã xuống.Dưới tình huống như vậy vẫn có thể duy trì đầu óc tỉnh táo, đừng nói là một nữ tử yếu đuối mà kể cả một nam nhân trưởng thành cũng chưa chắc đã làm được.Hoa gia giấu nàng đến mức không lộ chút tin tức gì, chẳng lẽ Hoa Ngật Chính đã đoán được Hoa gia sẽ gặp phải kiếp nạn này từ lâu?Hoặc là.....!ngày thường nàng giấu mình quá hoàn hảo, ngay cả Hoa Ngật Chính cũng không biết Hoa gia của ông có một cháu gái ưu tú như vậy?Đúng rồi, chẳng trách ngày đó thấy nàng phóng ngựa bay nhanh trên đường phố, hôm ấy chính là ngày Hoa gia bị tịch thu nhà, đi lưu đày.

E rằng nàng đã bắt đầu chưởng quản gia đình từ khi đó.Thực thú vị.

Nam nhân cúi đầu nhìn chiếc trâm bạc bén nhọn trong lòng bàn tay, món đồ này cũng khá thú vị đó.


Trang sức của nữ tử bình thường sẽ không bén nhọn như vậy, nàng không sợ sẽ làm chính mình bị thương sao.Có người nhẹ nhàng gõ cửa."Bẩm thế tử, vương gia truyền lời đến, Tam công tử bị bệnh rồi, muốn mời Thược Dược qua phủ khám bệnh.""Vào giờ này? Xem ra bệnh tình có vẻ không nhẹ.” Nam nhân lạnh lùng cong môi: “Có điều liên quan gì với ta, chiết thì chết đi.

Bảo Thược Dược đến trang viên của Hoa gia một chuyến, mang thêm mấy bình thuốc qua đó.”".....Vâng ạ." Thuộc hạ đã quen với thái độ của chủ tử đối với vương gia nên cũng không cảm thấy bất ngờ, nhưng không ngờ hắn lại gọi Thược Dược đến xem vết thương cho đại cô nương của Hoa gia, điều này thật khiến người ta khó hiểu."Trần Tình, điều tra kỹ lại một lần nữa cho ta, sao ta cảm thấy chuyện này như có dính líu đến nhị hoàng tử vậy!” Nam nhân nguy hiểm nheo mắt lại, dù hắn là một thanh kiếm thì nó cũng phải được cầm trong tay Hoàng Thượng, không phải ai muốn cũng có thể sử dụng được.

Nếu có người không nhớ rõ, hắn cũng không ngại để lại ấn tượng sâu sắc cho hắn ta đâu.Mưa không biết đã ngừng từ khi nào, ở chân trời dần lộ ra ánh sáng.Xe ngựa dừng ở ngoài trang viên, Niệm Thu và Ngô Đại đi cùng nhau, một người hồi phủ còn một người đi mời đại phu.Trong phòng, Phất Đông lại đổi khăn một lần nữa, sờ cổ tiểu thư, sắc mặt vui vẻ: "Nhiệt độ có vẻ đã giảm một chút, Bão Hạ mau đến đây sờ thử xem."Bão Hạ vội vàng vươn tay sờ, trên mặt cũng vui mừng: "Không sai, đã giảm một chút."Hai người đều cảm thấy may mắn không thôi, tiểu thư không hề sốt cao, cũng chỉ cao hơn ngày thường một chút mà thôi.

Điều này đã tốt hơn dự đoán nhiều rồi."Quả nhiên là thuốc tốt, xem ra hai người kia hẳn cũng không có gì đáng ngại nữa.”Bão Hạ từ làm chủ, lấy một lọ thuốc trong đó đưa cho Lục Tử và Tam Nhi.

Nàng ấy đi theo tiểu thư nhiều năm nên hiểu rất rõ tính tình của tiểu thư, có luyến tiếc hơn nữa cũng phải đưa, dù gì hai người kia cũng vì Hoa gia mà bị thương.Tiểu thư rất bênh vực người của mình, cho dù các nàng có mệnh hạ nhân ti tiện, nhưng chỉ cần tiểu thư xem là người của mình thì nhất định nàng sẽ che chở đến cùng.Đáng tiếc chỗ thuốc này có hạn, dù có tiết kiệm cũng chỉ dùng được thêm vài ba lần nữa, nếu có thể giữ lại lọ kia…Bão Hạ thở dài, không suy nghĩ nhiều nữa."Bão Hạ tỷ tỷ, bên ngoài có người cầu kiến." Lưu Hương chạy vào nhỏ giọng nói: "Là một nữ nhân đội mũ che mặt, nói là nhận uỷ thác đến trị thương cho tiểu thư."Bão Hạ nhíu mày, tiểu thư từ trước đến nay lười qua lại, ngay cả với tỷ muội trong nhà cũng ít khi lui tới, càng không cần nói đến người ngoài.

Huống hồ sự việc mới xảy ra tối hôm qua, tiểu thư còn bảo mọi người giấu kín, theo lý phải không ai biết mới đúng chứ.Nhưng nàng ấy lại nói mình tới đây trị thương cho tiểu thư.........


Bình luận

Truyện đang đọc