TIỆM ĂN VẶT CỦA PHU NHÂN NHÀ TƯỚNG QUÂN

Cánh cửa mở ra rồi nhẹ nhàng khép lại.

Lặng yên không một tiếng động như không có ai. Ánh trăng như nước chiếu lên mặt Đường Doanh Doanh, nàng chậm rãi mở mắt ra.

Trong mắt nàng lộ ra hơi nước nho nhỏ, giơ tay lên nhìn chiếc vòng trên tay, nhưng rốt cuộc vẫn không ngủ được nữa.



Đến sáng sớm mưa vẫn xối xả.

Chiếu lệnh của Hoàng Đế rốt cục cũng hạ xuống, Tả tướng Lưu Thực bởi vì cấu kết với ngoại địch, tàn sát trung thần nên bị cách chức điều tra, mười lăm ngày sau chém đầu thị chúng.

Tần Tu Viễn theo lời hứa, cầu tình Hoàng Đế để Lưu Thư Mặc và Lưu Thư Nhiễm chỉ bị biếm làm thứ dân, không cho phép vào triều làm quan.

Trong triều đình, vị trí Tả tướng trống rỗng nên trong khoảng thời gian ngắn, một phái quan văn bắt đầu sôi sục, nhưng cũng may còn chưa gây ra sóng to gió lớn.

Trước cửa phủ Trấn Quốc tướng quân đã thay đổi hoàn toàn, trăm năm trung dũng cuối cùng cũng được minh oan.

Ngày Thanh Minh mọi người đều tụ họp ở từ đường. Trong từ đường, hương khói lượn lờ tạo nên một khung cảnh nghiêm túc.

Tần Tu Viễn là người đứng đầu Tần gia, hắn dẫn mọi người đứng trước hương án, thành kính quỳ lạy ba lần. Vái lạy ba cái, đánh ba mươi sáu tiếng chuông rồi lấy rượu tưới xuống đất để an ủi tổ tiên.

Hắn mặc y bào huyền sắc, trường thân ngọc lập, trầm ổn đại khí.

Đường Nguyễn Nguyễn đỡ Tần lão phu nhân đứng ở phía sau mọi người, nhìn bóng lưng hắn có chút xuất thần. Tần lão phu nhân nhịn không được rơi vài giọt nước mắt, Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng đưa khăn tay, nhẹ nhàng lau lau cho bà: “Mẫu thân…”

Tần lão phu nhân đỏ mắt lắc đầu, bà nói: “Cuối cùng cũng… Khổ tận cam lai.”

Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, trấn an nói: “Vâng, mẫu thân chú ý thân thể.”

Tần lão phu nhân cũng hơi gật đầu. Tế tổ buổi sáng cuối cùng cũng chấm dứt, Tần lão phu nhân có chút mệt mỏi mà nói: “Ta về nghỉ ngơi trước.”

Đường Nguyễn Nguyễn bảo Ngô ma ma đỡ Tần lão phu nhân trở về nghỉ ngơi. Người trong từ đường tản ra một chút, Tần Tu Viễn tới, nói: “Có mệt không?”

Đường Nguyễn Nguyễn lắc đầu, nói: “Không mệt.”

Tần Tu Viễn cười nói: “Hôm nay dậy sớm, ta thấy nàng không kịp ăn sáng, có phải đói bụng rồi không?”

Đường Nguyễn Nguyễn thấp giọng đáp: “Quả thật có chút đói bụng, hôm qua thiếp hơi bận, lát nữa chúng ta trở về ăn một chút đi.”

Từ ngày theo Mạc Lâm đi ăn cơm lam, nàng nhịn không được nhớ tới mùi vị của bánh thanh đoàn tử, vừa đúng lúc đây là Thanh Minh nên muốn ăn mấy món của tiết hàn thực, nàng tự mình dành thời gian làm chút ít. Lúc này, Tần Tu Dật dẫn Ngôn Chi Tâm đi tới, Ngôn Chi Tâm nói: “Các muội đang nói chuyện gì vậy?”

Đường Nguyễn Nguyễn đáp: “Chi Tâm tỷ tỷ, chúng ta đang tán gẫu, lát nữa tỷ cũng đi Phi Hiên Các cùng muội ăn cơm có được không?”

Ngôn Chi Tâm chần chờ một chút, nhìn thoáng qua Tần Tu Dật, nói: “A Dật nói muốn ra ngoài một chút nên ta đi cùng chàng, không đến Phi Hiên các được.”

Thần sắc Tần Tu Dật thản nhiên: “Không sao, ta tự mình đi ra ngoài là được, nàng và đệ muội tụ tập một chút cũng tốt.”

Đường Nguyễn Nguyễn và Tần Tu Viễn nhìn nhau, cảm thấy Nhị ca và Chi Tâm dường như có chút kỳ quái. Ngôn Chi Tâm khẽ mím môi, nói: “Ta sẽ đi theo chàng.”

Tần Tu Dật hơi buồn bã, vừa nhìn là biết có tâm sự. Hắn cũng không cự tuyệt nữa. Sau khi hắn và Ngôn Chi Tâm đi, Tần Tu Viễn cùng Đường Nguyễn Nguyễn trở về Phi Hiên Các. Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy hơi kỳ quái nên nói: “Chàng có biết Nhị ca có chuyện gì không?”

Tần Tu Viễn thấp giọng đáp: “Mấy ngày trước Ngôn đại nhân tới tìm Nhị ca.”

Đường Nguyễn Nguyễn: “Ngôn đại nhân? Cha của Chi Tâm tỷ tỷ?”

Tần Tu Viễn nói: “Không sai.” Dừng một chút, hắn nói: “Hắn hỏi Nhị ca, sau này có tính toán gì không, mặt khác… Trưởng tử nhà Vương thái úy đã cầu hôn Chi Tâm.”

Đường Nguyễn Nguyễn kinh ngạc nói: “Sao? Ý tứ của Ngôn đại nhân là hy vọng Chi Tâm tỷ tỷ gả cho Vương công tử sao?”

Tần Tu Viễn trầm giọng nói: “Ta cũng không biết, nhưng mà Vương công tử này nhập sĩ không lâu, tiền đồ rất rộng mở. Mà từ nhỏ đã thâm tình đối với Chi Tâm, từ ba năm trước, hắn đã đến cửa cầu hôn, chẳng qua là Chi Tâm vẫn không chịu gật đầu.”

Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Nhưng bây giờ Nhị ca và Chi Tâm tỷ tỷ đã vượt qua muôn ngàn gian nan để ở bên nhau rồi, vì sao lúc này, Ngôn đại nhân đột nhiên tới cản trở hôn sự?”

Tần Tu Viễn suy nghĩ một lát mới nói: “Vì Ngôn đại nhân mắc bệnh nặng, thái y nói sợ rằng cần phải điều trị một năm, chuyện triều đình không thể quan tâm được nữa.” Dừng một chút, hắn nói: “Ngôn đại nhân là tộc trưởng, nhất tộc hưng suy đều gắn liền với hắn, hiện giờ Nhị ca không có chức quan. Nếu Chi Tâm gả tới đây cũng không có cách nào giúp đỡ tộc nhân, cho nên trong tộc có đôi lời cản trở cũng là chuyện thường tình.”

Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Nhưng dù sao Nhị ca cũng từng là tướng quân, tốt xấu gì khi Chi Tâm tỷ tỷ gả vào phủ Trấn Quốc tướng quân cũng là trung dũng thế gia, trụ cột của Đại Minh, sao còn không lọt vào mắt bọn họ?”

Tần Tu Viễn yên lặng đưa tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, nói: “Mỗi người đều thấy rõ, hiện giờ phủ Trấn Quốc tướng quân đều do ta đang chống đỡ, nếu ta ở đây, vậy tất nhiên sẽ bình an vô sự… Nếu ngày nào đó, ta không còn nữa…”

Đôi mắt Đường Nguyễn Nguyễn co rụt lại, vội vàng che miệng hắn lại: “Không cần… Đừng nói nhảm.”

Tần Tu Viễn còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, trong mắt Đường Nguyễn Nguyễn đã ngập nước. Tần Tu Viễn nhìn thấy vậy cũng có chút không đành lòng, nhưng vẫn yên lặng kéo bàn tay nhỏ bé của nàng xuống, nói: “Nguyễn Nguyễn, ta biết nàng sợ, nhưng nàng là thê tử của ta… Phải chuẩn bị tâm lý này.” Dừng một chút, hắn nói: “Nàng nhìn thấy bài vị trong từ đường hôm nay không? Nam tử Tần gia ta, từ ba đời nay, không có một người chết già.”

Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn đau xót, hốc mắt cũng đỏ lên. Tần Tu Viễn lại nói: “Cho nên, Nhị ca muốn cưới Chi Tâm, trước tiên phải vượt qua cửa ải này của huynh ấy, đối với tương lai sau này, dù sao cũng phải có chút tính toán mới được.”

Đường Nguyễn Nguyễn cắn môi nhìn hắn, cũng không biết có nghe vào hay không. Tóm lại, trong ánh mắt nhìn về phía hắn tràn đầy đau lòng.

Tần Tu Viễn nhìn nàng như vậy, không khỏi có chút hối hận, lại trấn an nàng nói: “Chẳng qua bây giờ không có chiến sự, chúng ta cứ an ổn sống qua ngày là được.”

Tần Tu Viễn tiếp tục dỗ dành nàng: “Được rồi, không phải bây giờ ta vẫn bình an vô sự hay sao? Đừng lo lắng…”

Đường Nguyễn Nguyễn lại đến gần một chút, đưa tay ôm lấy cổ hắn, kề sát vào mặt hắn mà nói: “Thiếp mặc kệ, thiếp muốn chàng khỏe mạnh.” Dừng một chút, nàng nói, “Bất luận là chàng đi đâu, chỉ cần chàng bình an trở về là được.”

Đôi mắt phượng của Tần Tu Viễn khẽ cong lên, nói: “Vâng, Quốc Công phu nhân.”

Đường Nguyễn Nguyễn ngẩng đầu lên, rốt cục cũng nghẹn nước mắt cười, nàng lại nhắm mắt rồi kiễng chân, đưa đôi môi giống như đóa hoa lên nhẹ nhàng hôn môi hắn.

Hôn một lúc lâu, Tần Tu Viễn có chút không thể kiềm chế được. Hắn ôm nàng càng chặt hơn, giống như muốn kéo nàng nhập vào trong cơ thể mình.

Đường Nguyễn Nguyễn thấy bộ dạng muốn dừng lại không được thì cười trộm một tiếng. Tần Tu Viễn kêu lên một tiếng sau đó ôm ngang nàng đi vào phòng ngủ. Đường Nguyễn Nguyễn nhất thời đỏ mặt, nhẹ nhàng đấm hắn, nói: “Bây giờ đang là ban ngày… Không, không tốt.”

Tần Tu Viễn cười, nói: “Chỗ nào không tốt? Vừa lúc nhìn thấy rõ ràng.”

Trên mặt Đường Nguyễn Nguyễn nóng như lửa đốt, nàng vùi đầu vào lòng hắn, không nói lời nào. Nàng yên lặng nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn, chỉ cảm thấy năm tháng yên bình, mong sơn hà an ổn, không nổi lên chiến loạn.

……

Cành liễu cuối mùa xuân càng thêm tươi tốt. Tần Tu Dật cưỡi ngựa ra khỏi thành, dọc theo đường đi khiến lá liễu bên bờ nhộn nhạo.

“Công tử kia phong tư thật tốt!” Người đi đường nhìn thấy, cũng phải tán thưởng một phen. Nhưng người bên ngoài lại nói: “Công tử kia dường như chỉ có một tay? Thật đáng tiếc!”

Ai ngờ, cô nương áo phấn đi theo Tần Tu Dật lại hung hăng trừng người nói một cái, làm cho người đó sợ tới mức hít một hơi khí lạnh.

Từ phủ Trấn Quốc tướng quân đi ra, Ngôn Chi Tâm vẫn theo Tần Tu Dật. Dường như hắn có rất nhiều tâm sự, nhưng không muốn nói với nàng.

Ngôn Chi Tâm một mặt thấp thỏm đuổi theo, một mặt lại đang suy nghĩ làm thế nào an ủi hắn. Nàng biết cha mình có rất nhiều băn khoăn, nhưng nàng đã không quản được nhiều như vậy. Nàng đã đợi Tần Tu Dật nhiều năm như thế, đã sớm biết cuộc đời này không phải là hắn thì không thể cưới.

Tuy Tần Tu Dật chỉ dùng một tay cầm dây cương, nhưng kỹ thuật cưỡi ngựa điêu luyện vẫn làm cho tư thế cưỡi ngựa vô cùng đẹp mắt. Ngôn Chi Tâm không thể không đuổi theo, sợ vừa không để ý sẽ bị bỏ lại. Cứ như vậy, một người phi trước, một người đuổi theo sau, thẳng đến trên sườn núi dương liễu ngoài thành, Tần Tu Dật mới ngừng lại.

Hắn xoay người xuống ngựa, quay đầu lại nhìn Ngôn Chi Tâm. Lúc này, đã gần chạng vạng, Ngôn Chi Tâm đi theo một đường cũng nhảy xuống ngựa thở dốc. Mái tóc của nàng bị gió thổi đến có chút tán loạn, vẻ mặt ưu tư nhìn hắn. Trên sườn dương liễu, cành liễu rủ xuống, Tần Tu Dật đứng ở trong đó, một thân ngọc sắc hoa thường lại trở thành nhân vật chính trong phong cảnh tú lệ. Hắn hỏi: “Nàng có nhớ nơi này không?”

Dứt lời, xoay người nhìn về phía trước. Dưới sườn dương liễu là một mảnh rừng liễu, gió nhẹ thổi tới, cành liễu theo gió lay động, tựa như một đám vũ công sống động ở trong thiên địa. Nhất thời nàng có chút kinh ngạc. Nàng nghẹn giọng đáp: “Sao lại không nhớ chứ?”

Đây là nơi lần đầu tiên hắn nói rằng hắn thích nàng. Lúc đó, nàng vừa mới mười lăm tuổi, sau khi cập kê, Tần Tu Dật dẫn nàng tới nơi này. Lúc đó Ngôn Chi Tâm còn chưa biết cưỡi ngựa nên Tần Tu Dật cùng nàng cưỡi chung một ngựa, hai tay hắn kéo dây cương, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng. Thiếu nữ xấu hổ mặt đỏ bừng, cả quãng đường cũng không dám quay đầu lại nhìn hắn, sợ nghênh đón ánh mắt nóng rực như lửa của nam nhân. Hai người ở bên nhau, đi tới đâu cũng được người ta tán thưởng là một đôi bích nhân.

Mùa xuân năm đó, cây liễu còn chưa cao lớn tươi tốt như bây giờ, vô cùng non nớt xinh đẹp. Giống hắn như năm đó, không có phong sương, luôn vô ưu vô lo…

Trong lòng Ngôn Chi Tâm buồn bã, nàng quay đầu nhìn vào gương mặt nghiêng nghiêng của Tần Tu Dật. So với mấy năm trước, Tần Tu Dật hoàn toàn thoát khỏi sự ngây thơ của thiếu niên, trở nên trầm ổn không ít, gương mặt nghiêng của hắn ôn hòa bình tĩnh, khiến người ta say mê. Cuối cùng Ngôn Chi Tâm nhịn không được, mở miệng hỏi: “Chuyện Vương gia đến cầu hôn… Chàng biết hết rồi sao?”

Tần Tu Dật không quay đầu lại mà thản nhiên “Ừm” một tiếng. Ngôn Chi Tâm thấy giọng điệu của hắn có chút bất ổn thì nói: “Ta biết, cha ta tùy tiện tới tìm chàng, là ông không tốt, ta đã nói qua…”

Tần Tu Dật cúi đầu cười cười, vẫn không nói gì. Ngôn Chi Tâm thấy hắn như vậy thì cũng có chút khó chịu, giọng điệu của nàng rất thấp: “A Dật… Chàng có giận không? Cha ta không muốn chúng ta thành hôn, chỉ là… Chỉ là có chút băn khoăn mà thôi, nhưng đó không phải là ý của ta, ta một lòng muốn gả cho chàng.”

Nàng càng nói giọng càng nhỏ, có lẽ tình yêu sẽ làm cho mọi người rơi vào sương mờ. Tần Tu Dật chậm rãi xoay người, đôi mắt phượng hẹp dài bình tĩnh nhìn Ngôn Chi Tâm.

Ngôn Chi Tâm chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt có một tia bi thương lo được lo mất. Tần Tu Dật thấp giọng: “Xin lỗi, Chi Tâm, ta đã khiến nàng khó xử.”

Ngôn Chi Tâm lắc đầu, nói: “Ta sẽ trở về khuyên nhủ phụ thân, ta nhất định phải khiến người đồng ý…”

Tần Tu Dật lại lạnh nhạt cười, nói: “Không cần.”

Ngôn Chi Tâm sửng sốt, nói: “Chàng có ý gì vậy?”

Chẳng lẽ, hắn lại một lần nữa không cần mình sao?

Ngôn Chi Tâm cắn môi không nói, trong mắt mờ mờ nước mắt. Ánh mắt Tần Tu Dật trầm xuống, nói: “Ngôn đại nhân nói có lý, phụ mẫu vì hài tử cho nên tất nhiên phải tính chuyện lâu dài.”

Hắn mỉm cười: “Ta nghĩ kỹ rồi. Hiện giờ tuy rằng ta không có chức quan, nhưng ta có nhiều năm kinh nghiệm tác chiến, nếu tự tiến cử với Hoàng thượng thì ít nhất có thể đảm đương một vị trí quân sư tiền trận.”

Ngôn Chi Tâm nhìn hắn, nàng có chút giật mình. Hắn lại nói: “Nếu Hoàng thượng thật sự không chịu, vậy ta đi tòng quân theo A Viễn, làm hiệu úy của tân binh, mặc dù khó có thể nhanh chóng thăng chức, nhưng ít nhất cũng an ổn, và cũng có rất nhiều thời gian ở bên cạnh nàng.”

Ngôn Chi Tâm ngơ ngác nhìn hắn. Tần Tu Dật mỉm cười: “Nếu nàng không muốn ta tham dự vào phân tranh trong triều đình nữa, vậy chúng ta cùng nhau mở tửu trang. Mấy năm nay, ta cũng lấy được không ít pháp môn kinh doanh, mượn nhân mạch của phủ Trấn Quốc tướng quân, trở thành người giàu nhất một vùng thì cũng không khó… Hàng năm, chúng ta có thể dành thời gian để đi ra ngoài du ngoạn, nếu gặp phải nơi nàng thích thì chúng ta cũng có thể ở lại sinh sống,.”

Tần Tu Dật tiến lên một bước, giữ chặt tay Ngôn Chi Tâm, dịu dàng nói: “Tóm lại, chỉ cần có nàng ở bên cạnh, ta làm cái gì cũng được. Những điều này nàng không cần phải lo lắng, ta sẽ cầu cha của nàng để chúng ta thành hôn.”

Ngôn Chi Tâm rốt cuộc nhịn không được mà nước mắt tuôn rơi. Tần Tu Dật đưa tay ra, lau đi nước mắt của nàng, nói: “Cô nương ngốc, sao nàng lại khóc?”

Ngôn Chi Tâm khóc không thành tiếng, nàng nói: “Ta còn tưởng, ta tưởng chàng lại không cần ta… Ta rất sợ hãi, thật sự sợ hãi…”

Tần Tu Dật trìu mến vuốt nhẹ gương mặt nàng, thâm tình nhìn nữ tử trước mắt mà nói: “Sao lại như vậy? Ta đã nói rồi, ta sẽ không bao giờ buông tay nàng nữa.”

Ngôn Chi Tâm vừa khóc vừa cười, nàng đưa tay ôm lấy Tần Tu Dật. Tần Tu Dật vùi cằm vào trong cổ Ngôn Chi Tâm, cũng đưa tay ôm nàng thật chặt. Liễu xanh rợp thành bóng râm, mênh mang vô tận, trong thiên địa rộng lớn này, nơi nào cũng là tương lai của bọn họ….

……

Ban đêm, trong phòng khách Trấn Quốc tướng quân phủ, Tần lão phu nhân nhìn cửa mà nói: “A Dật và Chi Tâm còn chưa trở về sao?”

Tần Tu Dao đáp: “Chiều nay Nhị ca đi ra ngoài, Chi Tâm tỷ tỷ và huynh ấy ở bên nhau.”

Tần lão phu nhân nói: “Cũng không biết đi đâu… Lớn như vậy còn để người khác lo lắng.”

Lúc này, Vương Vân Vọng dẫn Thanh Hiên cùng Minh Hiên đi tới, nàng cười tủm tỉm nói: “Mẫu thân.”

Tần lão phu nhân ngước mắt lên, vừa thấy nàng và hài tử đến, ý cười trên mặt nhiều hơn vài phần, nói: “Vân Vọng tới rồi, chất tử ngoan của tổ mẫu, mau đến chỗ này ngồi.”

Vẻ mặt Minh Hiên cao hứng, Thanh Hiên hiện giờ đã qua mười ba tuổi, còn bị gọi là cháu ngoan nên có chút ngượng ngùng. Vương Vân Vọng nói: “A Viễn và Nguyễn Nguyễn còn chưa tới sao?”

Tần lão phu nhân nói: “Nghe nói nghỉ trưa dậy muộn, lát nữa mới tới đây.”

Lời còn chưa dứt đã thấy Tần Tu Viễn nắm tay Đường Nguyễn Nguyễn đi vào phòng khách.

“Mẫu thân vạn an.” Hai người đồng loạt chào hỏi. Tần lão phu nhân nhìn Tần Tu Viễn một cái, lại nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, nói: “Miễn lễ, không phải nói hai con đến muộn sao? Sao lại đến nhanh như vậy?”

Tần Tu Viễn cười, nói: “Thực ra là con dậy muộn, nhưng Nguyễn Nguyễn thúc giục con thay y phục nên mới kịp đến trước bữa cơm.”

Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn đỏ lên, thật ra là thắt lưng mỏi chân mềm đến cực điểm, sợ không dậy được ra khỏi giường nên mới đến muộn. Tần lão phu nhân cười cười, nói: “Không có việc gì, mệt mỏi thì ngủ thêm một lát, thân thể quan trọng hơn.” Dừng một chút, bà lại nói với Đường Nguyễn Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn à, con rảnh rỗi thì hầm canh bồi bổ thân thể cho A Viễn, hắn luyện binh nên dễ mệt mỏi. Chính con cũng vậy, gầy như thế này, nên ăn nhiều một chút, điều trị thân thể tốt, mới…”

“Khụ…” Tần Tu Viễn ho nhẹ một tiếng, nói: “Mẫu thân, thân thể con rất tốt, Nguyễn Nguyễn cũng rất tốt, người không cần lo lắng.”

Tần lão phu nhân liếc hắn một cái, nói: “Thân thể rất tốt? Vậy con ho cái gì?”

Vẻ mặt Tần Tu Viễn bất đắc dĩ. Đường Nguyễn Nguyễn hiểu ý trong lời nói của Tần lão phu nhân, nàng thuận theo đáp lại: “Vâng.”

Lúc này, Minh Hiên thấy Đường Nguyễn Nguyễn có chút câu nệ thì nhanh miệng nói: “Tổ mẫu, mấy ngày nữa con sẽ đi học!”

Quả nhiên, Tần lão phu nhân thoáng cái bị phân tán lực chú ý, nói: “Đúng rồi! Vậy mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ chưa?”

Vương Vân Vọng mỉm cười nói: “Đều chuẩn bị xong, xin mẫu thân yên tâm.”

Tần lão phu nhân hỏi: “Minh Hiên và Thanh Hiên đều học cùng ở Thái học sao?”

Minh Hiên nói: “Không phải đâu tổ mẫu, Thái Học có hai học đường, ca ca ở lớp Giáp, con ở lớp Ất. Chờ con lớn hơn một chút, cũng có thể đến lớp Giáp học.”

Tần lão phu nhân nhíu mày, nói: “Vậy chẳng phải là không có ai chăm sóc Minh Hiên sao?”

Vẻ mặt Minh Hiên kiêu ngạo, nói: “Con là nam tử hán, không cần người khác chăm sóc!”

Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong, mỉm cười, nói: “Tam thẩm biết con không cần người chăm sóc, nhưng con cần kết giao bằng hữu… Như vậy đi, chờ đến khi con nhập học, tam thẩm làm cho con một ‘túi đồ ăn vặt’ mang đi, để con ăn cùng các bằng hữu ở lớp mới của con, được không?”

Bình luận

Truyện đang đọc