TIỆM ĂN VẶT CỦA PHU NHÂN NHÀ TƯỚNG QUÂN

Giống như bị câu hồn nhiếp phách, Tần Tu Viễn nâng bước chân đi về phía nàng. Nàng mỉm cười, thướt tha đứng dậy đối mặt với hắn. Tần Tu Viễn dừng lại trước người nàng, nhìn nàng thật sâu. Đôi mắt hạnh xinh đẹp này, đôi môi nhỏ nhắn, hôm nay còn sống động đưa hương lắc qua lắc lại trước mặt hắn, còn ngày mai hắn sẽ không thể nhìn thấy.

Tần Tu Viễn cảm thấy không nỡ: “Nguyễn Nguyễn.”

Đôi mắt hạnh của Đường Nguyễn Nguyễn như ngậm nước xuân, nàng đột nhiên giơ tay lên túm lấy dây áo của mình. Ngón tay ngọc khẽ kéo làm y phục ỷ la trượt xuống như nước chảy. Trong lúc nhất thời ánh trăng chiếu rọi người nàng, núi non tú đỉnh, uốn lượn nhiều vẻ. Trong lòng Tần Tu Viễn run lên, thân thể nhất thời căng thẳng, hắn cảm thấy không biết làm sao.

Sau khi phản ứng lại, hắn thấy vô cùng kinh hỉ. Đường Nguyễn Nguyễn so với trước đó đã lớn mật hơn rất nhiều, nhưng lúc này vẫn cảm thấy ngượng ngùng, nàng nhẹ nhàng dán lên người hắn, làn da ấm áp chạm vào da hắn lạnh như băng, khiến người ta run rẩy. Nàng yêu kiều mà nói: “Đây là lễ vật trước khi chàng đi, có thích hay không?”

Cổ họng Tần Tu Viễn lăn qua, vừa nghe lời này, không nói hai lời đã ôm tiểu cô nương mê người này lên giường. Màn trướng xếp lên nhau, dần dần ngăn trở ánh sáng bên ngoài. Trong bóng tối, Tần Tu Viễn cúi người hôn nàng. Đường Nguyễn Nguyễn không nhắm mắt lại như thường lệ mà mở to hai mắt nhìn hắn, nhìn gương mặt khi thoả mãn, nhìn đôi môi mỏng khi căng thẳng của hắn.

Ở thời cổ đại này không có công nghệ chụp ảnh cho nên nàng phải khắc hình bóng của hắn vào sâu trong trái tim. Tần Tu Viễn hôn lên xương quai xanh của nàng, in lên dấu vết đỏ như lửa, mãi sau vẫn không tan. Đường Nguyễn Nguyễn ngượng ngùng rúc vào cạnh hắn, Tần Tu Viễn cúi đầu cười: “Nàng là của ta, nên ta phải đóng dấu.”

Câu nói này khiến nàng cười khúc khích.

Nàng cười lên rất đẹp, Tần Tu Viễn lại bá đạo ôm lấy nàng, dường như muốn khảm cô nương này hoà cùng sinh mệnh mới hài lòng. Đường Nguyễn Nguyễn lại khẽ cầu xin tha thứ: “Thiếp không chịu nổi… Ưm…”

……

Mưa rền gió dữ qua đi, hai người bình tĩnh dựa vào nhau. Đường Nguyễn Nguyễn không ngủ được, nàng vươn tay chọc nhẹ vào má hắn.

“Sao vậy?” Tần Tu Viễn thấp giọng hỏi. Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Chàng để Tần Trung lại cho thiếp, bên cạnh chàng còn có tâm phúc nào nữa không?”

Tần Tu Viễn hôn lên mái tóc của nàng, nói: “Yên tâm, ta có.”

Thay vì nói là tâm phúc, không bằng nói là tay chân thủ túc.

Tối nay, có người chắc chắn không ngủ được….

……

Ngôn phủ.

Tần Tu Dật kinh ngạc nhìn cánh cửa lớn, trong lòng tràn đầy tâm sự. Biết được Bắc Tề rối loạn, ngày mai Tần Tu Viễn sẽ khởi hành đi Bắc Tề nên trong lòng Tần Tu Dật cũng không khỏi dâng lên nỗi kích động đã lâu không thấy. Ra trận giết địch, bảo vệ Đại Minh vốn dĩ quân binh phải làm hết trách nhiệm. Hôm nay, mặc dù thân thể cùng sức lực có tổn hao nhiều, nhưng đối với địa hình của Bắc Tề và đấu pháp tác chiến của Lục Hoàng tử, không có ai rõ ràng hơn hắn, nếu có hắn đi giúp Tần Tu Viễn một tay thì phần thắng nhất định sẽ tăng lên rất nhiều.

Tần Tu Viễn khuyên hắn vài câu, khẩn cầu hắn lấy thân phận quân sư để gia nhập trong quân doanh, nhưng hắn vẫn vô cùng do dự. Tần Tu Dật đến đây, vốn là muốn thương lượng với Chi Tâm một chút, nhưng đi tới cửa, lại cảm thấy bước chân nặng như ngàn cân.

Ba năm trước, ngay khi sắp thành thân với Chi Tâm, hắn đã đến Bắc Tề…

Sau đó là ba năm đau đớn, chia lìa thấu tâm. Mà bây giờ, hai nhà đã chuẩn bị hôn sự, lúc này nếu như rời khỏi nàng… Cho dù chỉ là mở miệng thương lượng cũng khiến nàng thương tâm. Tần Tu Dật rũ mắt xuống, đôi môi khẽ mím lại. Khi nghĩ đến đôi mắt đỏ bừng của nàng, trái tim hắn đau như có kim đâm vào… Đứng một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng chuẩn bị rời đi. Nhưng ngay khi hắn quay đầu thì nghe thấy cửa lớn “két két” một tiếng… Mở ra.

“A Dật?”

Ngôn Chi Tâm kinh hỉ cho nên giọng nói vang lên cũng hơi lớn. Tần Tu Dật dừng lại, thân hình hắn bất động giống như một tác phẩm điêu khắc đứng ở đó. Hắn chần chờ không dám quay đầu lại, Ngôn Chi Tâm thấy vậy thì đuổi theo, nàng vòng tới trước người hắn mà hỏi: “Thật sự là chàng sao? Ta nghe nha hoàn nói chàng ở cửa chờ ta, ta còn không tin, sao chàng không tìm người thông báo cho ta?”

Tần Tu Dao cố gắng gượng cười: “Không có gì, ta chỉ đi ngang qua nơi này, vốn định đến thăm nàng nhưng lại cảm thấy đã quá muộn, có vẻ không tốt.”

Ngôn Chi Tâm đỏ mặt, nói: “Chàng sắp thành thân với ta, còn gì phải ngại chứ?”

Nàng nhìn thoáng qua Tần Tu Dật, cảm thấy trong lòng hắn dường như có tâm sự thì nói: “Chàng bị sao vậy?”

Tần Tu Dật lắc đầu, nói: “Không có gì hết.” Hắn ôn hòa nhìn nàng, cười nói: “Thời gian không còn sớm nữa, nàng mau về nghỉ ngơi đi, ngày khác ta sẽ đến thăm nàng.”

Ngôn Chi Tâm nhìn nhìn thẳng vào mắt hắn, dường như muốn nhìn thấu trong lòng hắn đang nghĩ gì.

Tần Tu Dật hơi nghiêng mặt, tránh ánh mắt nàng rồi nói: “Vậy ta cũng về trước.”

Tuy nhiên, Ngôn Chi Tâm quá hiểu hắn.

Lớn lên cùng nhau từ nhỏ, hai người đã trải qua những rất nhiều chuyện, từ quen biết, hiểu nhau, yêu thương và chia lìa. Hiện giờ thật vất vả mới gương vỡ lại lành, cảm xúc của nàng đối với hắn tất nhiên là mẫn cảm đến cực điểm. Ngôn Chi Tâm giữ chặt hắn, hỏi: “Chàng đang nghĩ gì vậy?”

Tần Tu Dật sửng sốt, hắn giơ tay lên nhẹ nhàng chạm lên đầu nàng, nói: “Không có gì… Ta chỉ cảm thấy… Tất cả mọi chuyện đều không quan trọng bằng nàng.”

Ngôn Chi Tâm sửng sốt, trên mặt đầu tiên nóng lên nhưng lại lập tức trở nên tái nhợt. Hôm nay nàng vừa nghe cha nói, Bắc Tề có biến, Trấn Quốc đại tướng quân Tần Tu Viễn phải xuất quân đi Bắc Cương chuẩn bị chiến trận… Ngôn Chi Tâm thông minh như thế nào, thoáng cái đoán được Tần Tu Dật đang suy nghĩ cái gì. Nàng thăm dò: “A Viễn sẽ hành quân đến Bắc Cương, đúng không?”

Tần Tu Dật ngẩn người nhưng lập tức kiên nhẫn đáp: “Ừm, chỉ sợ đệ ấy không kịp uống rượu mừng của chúng ta… Chuyến đi này ít nhất là ba tháng, nhưng có lẽ đệ ấy không thể trở lại sau khi tình hình ở Bắc Tề trở nên ổn định.”

Hôn kỳ của hai người họ được ấn định vào cuối tháng sáu, đợi Tần Tu Viễn trở về thì nhanh nhất cũng phải sau tháng bảy, đương nhiên là không kịp. Ngôn Chi Tâm thấu ý gật đầu. Giữa hai người trầm mặc trong chốc lát, Dường như Ngôn Chi Tâm cũng đang trầm tư gì đó, nàng yên lặng cắn cắn môi. Một lát sau, nàng ngước mắt lên nhìn hắn, giọng điệu trở nên hết sức thoải mái: “A Viễn lớn lên với chúng ta, nếu đệ ấy không thể tham dự lễ thành thân của chúng ta, vậy thật đáng tiếc!”

Sắc mặt Tần Tu Dật cứng đờ, hắn cảm thấy không thể tin được: “Chi Tâm, nàng muốn nói điều gì?”

Ngôn Chi Tâm mỉm cười, nói: “Ta muốn tất cả mọi người đều có thể tham dự hôn lễ của chúng ta, ta cũng muốn nhận được rất nhiều, rất nhiều lời chúc phúc tốt lành.”

Trong mắt nàng dần dần có một tầng hơi nước, nàng nói: “Nếu chàng đi giúp đệ ấy, nói không chừng đến tháng bảy hai người đều có thể trở về đây! Cả nhà đoàn viên, như vậy mới tốt…”

Tần Tu Dật giật mình, hắn nhìn cô nương trước mắt này, nàng hiểu chuyện khiến người ta đau lòng, rõ ràng cố nén nước mắt nhưng khóe môi mím chặt như trước. Tần Tu Dật kìm lòng không được ôm nàng vào lòng, hai mắt hắn đỏ bừng, cũng ra vẻ thoải mái mà nói: “A Viễn có bản lĩnh rất lớn, ta không đi thì đệ ấy vẫn có thể đánh thắng trận này… Ta phụ lòng ai cũng được, duy chỉ có nàng là ta không thể.”

Trong lòng Ngôn Chi Tâm hơi khó chịu, hai tay nàng ôm lấy Tần Tu Dật, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay đã mất của hắn, nói: “Nhưng ta biết, chuyện ở Vô Nhân Cốc… Đó là tâm bệnh của chàng, mặc dù bây giờ cha và ca ca được giải oan rồi nhưng những người hãm hại họ vẫn còn ở Bắc Tề.”

Trong lòng Tần Tu Dật khẽ run lên, Ngôn Chi Tâm quả nhiên là người hiểu hắn nhất. Mỗi đêm gặp ác mộng, hắn sẽ nhìn thấy xác chết la liệt trải khắp nơi, máu chảy thành sông. Đại ca chết thảm trước mặt hắn, mà cừu nhân của hắn là Lục hoàng tử của Bắc Tề, Mạc Lặc lại đứng trong gió cười điên cuồng không ngừng, trào phúng vì hắn vô dụng lại còn nhát gan… Giờ phút này, sắc mặt Tần Tu Dật tái nhợt như tờ giấy, hắn buông nàng ra, buồn bã nhìn Ngôn Chi Tâm, nói không nên lời.

Ngôn Chi Tâm chạm nhẹ lên gò má hắn, ôn nhu nói: “Muốn đi thì cứ đi… Từ trước chàng đã thề, phải lấy được đầu kẻ thù thì mới có thể buông bỏ hết thảy quá khứ, bắt đầu lại từ đầu.” Nàng chịu đựng không khóc và tiếp tục: “Nếu chàng không thể về kịp ngày thành hôn, vậy thì ta sẽ nghĩ ra cách để trì hoãn… Nhưng chàng cũng đừng quay lại quá muộn, ta sẽ rất tức giận… Còn nữa, chàng nhất định phải an toàn trở về, không được thương tổn gì cả…”

Nàng nức nở, nước mắt trào ra, bờ vai mỏng manh khẽ run rẩy, Tần Tu Dật nhìn mà trong tim cũng tan nát. Hắn ôm lấy nàng, hôn nàng thật sâu. Ánh trăng trong đêm tối dịu dàng, hắn đau lòng, thương xót cho nàng đến cực điểm, lúc này hắn cũng không coi ai ra gì mà hôn lên môi nàng, còn hôn lên đôi mắt vừa khóc như mưa của nàng, lên hai má ướt át. Cho đến khi nàng ngừng khóc, hắn vẫn không nỡ buông nàng ra. Ngôn Chi Tâm đỏ mặt, trong lúc e lệ còn có một chút u oán, nói: “Cái này hình như… Đây là lần đầu tiên trong ba năm, chàng hôn ta.”

Tần Tu Dật không nhịn được mà cười ra tiếng: “Nàng chỉ thích ôm ta, làm sao ta có cơ hội chủ động đây.”

Ngôn Chi Tâm nghẹn ngào cười ra tiếng, nàng đưa tay muốn đánh hắn. Tần Tu Dật mặc cho nàng nháo, vẫn ôm nàng không buông tay, hắn dịu dàng nói: “Ngày thành thân nàng không cần trì hoãn, ta sẽ bình an trở về như dự định.”

Ngôn Chi Tâm đỏ mắt nhìn hắn, trong lòng tràn đầy luyến tiếc. Tần Tu Dật trêu chọc nàng, nói: “Tân nương của ta dung mạo như thiên tiên, lại hiểu lòng người như thế, ta không trở về, lỡ như nàng chạy trốn với nam nhân khác thì làm sao bây giờ?”

Ngôn Chi Tâm nghe vậy cũng bật cười: “Miệng lưỡi trơn tru!”

Tần Tu Dật hôn lên tay nàng, nói: “Chi Tâm, chờ ta.”

Ngôn Chi Tâm hơi lo lắng. Ba năm trước, lần xuất quân đó hắn cũng nói như vậy, dịu dàng nói với nàng: “Chi Tâm, chờ ta.”

Sau đó là ba năm khó khăn nhất trong cuộc đời nàng, nàng đã khóc, đã đau đớn, tuyệt vọng. Còn hắn bị thương, đau khổ, suy sụp. Hai người trải qua nhiều chuyện như vậy, đi lòng vòng lại trở về điểm xuất phát ban đầu khiến người ta không thể không cảm thán vận mệnh an bài. Ba năm trôi qua, thiếu niên lang tiêu sái lúc ấy đã biến thành nam nhân trầm ổn, mặt mày tuấn dật của hắn gần ngay trước mắt, hơi thở ấm áp ở bên tai, nàng thâm tình nhìn hắn, nàng đau lòng khi vừa thành toàn mà không chút do dự lại lựa chọn tin tưởng hắn, chờ hắn trở về.

Bóng đêm dần dày đặc, nhưng Tần Tu Dât ôm lấy Ngôn Chi Tâm thật lâu vẫn không chịu buông tay….

……

Ngày hôm sau.

Sáng sớm Đường Nguyễn Nguyễn đã bận rộn trong bếp nhỏ. Đợi đến giờ, nàng định đi gọi Tần Tu Viễn rời giường. Nhưng vừa vào phòng ngủ lại phát hiện Tần Tu Viễn đã mặc áo giáp. Hắn xoay người nhìn nàng, khí thế quanh thân, có vẻ uy phong lẫm liệt. Trong khoảng thời gian ngắn Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy không thích ứng được, nhưng lại cảm thấy hắn vô cùng tuấn tú, nghĩ vậy nàng không khỏi đỏ mặt. Tần Tu Viễn thầm nghĩ nàng biến sắc cũng quá nhanh rồi, hắn trêu ghẹo nói: “Sao vậy, bị phu quân nàng mê hoặc sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười: “Đúng vậy, tướng quân đại nhân.”

Tần Tu Viễn đi tới, hắn theo bản năng muốn ôm lấy nàng, nhưng đến gần lại dừng tay, hắn nhíu mày nói: “Quên đi, giáp trụ này quá lạnh.”

Đường Nguyễn Nguyễn bật cười, nói: “Chàng cũng không phải là một khối băng.” Dứt lời, nàng chủ động ôm hắn, sau đó kiễng chân, nhẹ nhàng hôn lên môi Tần Tu Viễn. Đôi mắt hạnh của nàng hơi cong lên, dịu dàng nói: “Mọi thứ đã sẵn sàng chưa?”

Tần Tu Viễn nói: “Ừm… Chỉ thiếu đưa nàng đi cùng.”

Hắn nắm lấy tay nàng không muốn buông ra, từng ngón tay đan xen, chậm rãi lưu luyến không chịu đi.

Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười.

“Đến giờ rồi, chàng mau đi đi…” Ngoài miệng nàng thúc giục hắn nhưng trong lòng lại cảm thấy muốn khóc. Tần Tu Viễn nhìn trong mắt nàng nổi lên ánh nước thì ôn nhu nói: “Cô nương ngốc.” Hắn đến gần nàng và nói, “Còn nhớ những gì ta đã nói với nàng đêm qua không?”

Bình luận

Truyện đang đọc