TIỆM ĂN VẶT CỦA PHU NHÂN NHÀ TƯỚNG QUÂN

--Dịch: Autumnnolove--

Đường Nguyễn Nguyễn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chàng không biết lúc ấy đại tẩu đáng sợ cỡ nào đâu, nếu ta không đỡ một chút, Thanh Hiên với Minh Hiên nhất định sẽ bị đánh trúng."

Lúc này Đường Nguyễn Nguyễn đang ngồi một cách chật vật ở mép giường, nửa người trên chỉ có một kiện yếm đào che chắn, khuôn mặt đỏ ửng, môi anh đào mấp máy, ánh xuân rực rỡ nhảy nhót trên làn da mịn màng của nàng, trong nháy mắt hắn cảm thấy có chút lóa mắt.

Nàng đang làm bộ dáng hờn dỗi, thật sự là làm cho lòng người ngứa ngáy khó chịu. Tần Tu Viễn vẫn đang cầm muỗng múc thuốc trên tay, yết hầu hắn khẽ chuyển động, không biết nên xuống tay như thế nào.

Hắn bế tắc trong khoảnh khắc, Tần Tu Viễn cảm thấy mang tai của hắn chắc chắn đã đỏ như máu rồi, liền nhanh chóng dời ánh mắt sang chỗ khác.

Đường Nguyễn Nguyễn cũng có chút xấu hổ, nàng ngượng ngùng nói: "Để ta tự mình làm đi..."

Trong lòng nàng đang thầm quở trách Thải Vi Thải Bình trăm ngàn lần, sao lúc này vẫn còn chưa tới đây giúp đỡ?

Tần Tu Viễn ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt đỏ như gấc: "Nàng đừng nhúc nhích, cẩn thận không lại chạm vào miệng vết thương."

Hắn lấy cái gối dựng đứng ở đầu giường, để Đường Nguyễn Nguyễn nhích lại tựa vào đó, lại dùng muỗng múc thuốc chọn thuốc: "Thuốc này lúc bôi lên sẽ có chút đau, nàng chịu đựng một chút, qua một lát sẽ hết."

Đường Nguyễn Nguyễn "ừm" một tiếng rồi nghiêng đầu qua một bên, không nhìn vết thương trên vai mình nữa.

Tần Tu Viễn nhẹ nhàng múc một muỗng thuốc phủ lên miệng vết thương của nàng, một mùi thuốc bắc nồng đậm xộc vào mũi nàng, sau đó nàng liền cảm giác được nó đang thẩm thấu vào sâu bên trong miệng vết thương của nàng, giống như đang xát muối lên đó, vừa khó chịu vừa đau.

Đường Nguyễn Nguyễn nhíu mày, mắt nhắm chặt, cắn chặt đôi môi anh đào, nhưng vẫn nhịn không được phải kêu lên một tiếng: "Đau...."

Tần Tu Viễn thấy nàng bị đau như vậy, con ngươi chuyển động, cúi đầu kê sáng môi vào miệng vết thương của nàng, nhẹ nhàng thổi thổi.

Gió nhẹ phớt qua làm cho miệng vết thương đang nóng rát dường như dịu đi vài phần.

Qua một lúc thì tác dụng của thuốc cũng dần dần giảm xuống, đau đớt liền giảm đi không ít.

Đường Nguyễn Nguyễn từ từ mở mắt ra, lúc này mới phát hiện gương mặt tuấn mỹ của Tần Tu Viễn đang gần nàng trong gang tấc.

Lông mi của hắn nhỏ dài, một đôi mắt phượng luôn nghiêm nghị lúc này nhìn chằm chằm vào chỗ xương quai xanh của nàng, đôi môi góc cạnh rõ ràng, đang thổi phù phù trên miệng vết thương cho nàng.

Tâm tình Đường Nguyễn Nguyễn bất giác nhộn nhạo lên, toàn thân rạo rực mà hai chân lại giống như mềm nhũn ra. Khuôn mặt nàng đỏ bừng, chỉ có thể quay đầu đi, nhắm hai mắt lại tiếp tục giả chết.

Hồi lâu, Tần Tu Viễn cuối cùng cũng đắp thuốc xong cho nàng, hắn dặn dò: "Mấy ngày nay nàng đừng để dính nước, ngàn vạn lần không được chạm tới miệng vết thương nữa."

Đường Nguyễn Nguyễn rũ mắt, nhanh chóng mặc lại quần áo, nói: "Dạ...... Đa tạ tướng quân."

Tần Tu Viễn yên lặng một khắc mới lên tiếng: "Phải là ta đa tạ nàng mới đúng."

Dứt lời hắn liền thu dọn bình dược, lại tiếp tục nói; "Nàng nằm xuống nghỉ ngơi một lát đi, bữa tối ta lại tới gọi nàng."

Đường Nguyễn Nguyễn gật gật đầu, an tâm kéo lại quần áo đàng hoàng rồi nằm xuống, nàng quay mặt vào bên trong, xấu hổ muốn chết!

Tần Tu Viễn thấy nàng muốn ngủ, liền lặng lẽ rồi khỏi phòng. Ra tới bên ngoài, hắn mới dám thở dài một hơi: Thật sự rất biết cách hành hạ người khác đó!

--Dịch: Autumnnolove--

Cũng không biết đã ngủ bao lâu, Đường Nguyễn Nguyễn có chút mê man. Nàng chậm rãi ngồi dậy, cảm giác đau đớn trên bả vai đã thuyên giảm, nhưng chợt nhận ra xunh quanh nàng là một mảnh đen nhánh.

Nàng thử gọi một tiếng: "Thải Vi.."

Không có ai trả lời nàng, nàng cảm thấy có chút kỳ quái liền muốn xuống giường xỏ giày vào. Ai ngờ vừa mới xuống giường liền nghe được một thanh âm rất đỗi quen thuộc vang lên: "Nguyễn Nguyễn, dậy rồi à?"

Đường Nguyễn Nguyễn nâng mắt lên, nhìn thấy thì ra là Đường phu nhân, nàng duỗi tay về phía bà ấy: "Mẫu thân..."

Nhưng khuôn mặt của Đường phu nhân trước mặt nàng đột nhiên biến thành người mẹ ở hiện đại của nàng, khuôn mặt mẹ u sầu mà nhìn nàng: "Nguyễn Nguyễn, sao mày có thể sống không có lý tưởng qua ngày như vậy? Tao quá thất vọng về mày!"

Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng giải thích: "Mẹ...con không phải không có lý tưởng, con chỉ là thích nấu ăn thôi...Đây cũng là công việc của con...."

Mẹ nàng lại thất vọng lắc lắc đầu: "Mày không phải con gái của tao!". Nói xong bà liền xoay người rời đi.

Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn càng thêm luống cuống, nàng ra sức năn nỉ: "Mẹ! Mẹ đừng bỏ con!"

Mẹ của nàng nghe tiếng quay đầu lại, khuôn mặt lại biến thành đại tẩu Vương thị, nàng ta hung tợn hét lên: "Ngươi là cái thứ gì? Còn dám quản nhi tử của ta!"

Đường Nguyễn Nguyễn sợ tới mức lùi lại một bước: "Đại tẩu..."

Vương thị vung cái roi lên nhào về phía nàng: "Ta đánh chết các ngươi!"

"Á!! Đừng mà!". Đường Nguyễn Nguyễn sợ hãi hét lên một tiếng...nàng từ trên giường ngồi bật dậy. Sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

Đường Nguyễn Nguyễn xoa xoa cái trán của mình, thở nhẹ một hơi: "Thì ra chỉ là mơ!"

Nhưng mà vừa nảy mới động mạnh, miệng vết thương bị chạm tới có chút đau.

"Đang êm đẹp như vậy sao đột nhiên lại gặp ác mộng?". Thanh âm trầm ấm của Tần Tu Viễn ở vang lên.

Đường Nguyễn Nguyễn xoay mặt liền nhìn thấy hắn ngồi ở bên cạnh, trên mặt toàn là lo lắng. Đầu óc nàng vẫn còn mê man, lắc đầu nói: "Ta không có việc gì...Giờ nào rồi?"

Tần Tu Viên nói: "Đã qua giờ Tuất*, ta thấy nàng ngủ ngon cho nên không đánh thức nàng". Hắn rót một ly trà đưa tới cho nàng, Đường Nguyễn Nguyễn duỗi tay nhận lấy: "Đa tạ tướng quân!"

(*) : 19g – 21g, theo quan niệm xưa thì giờ này là giờ chó thức dậy để canh nhà.

Uống xong một ngụm trà, sương mù trong đầu cũng tản ra vài phần, nàng lúc này đã thanh tỉnh không ít. Đường Nguyễn Nguyễn chậm rãi hỏi: "Thanh Hiên cùng Minh Hiên thế nào rồi?"

Khóe miệng Tần Tu Viễn hơi cong: "Đang ầm ĩ ở thư phòng ta. Một đứa đang xem binh thư, một đứa đang giơ đao múa kiếm."

Không cần hỏi thêm cũng biết, đứa đang giơ đao múa kiếm nhất định là gia hỏa Minh Hiên kia.

Đường Nguyễn Nguyễn sực nhớ ra gì đó lại hỏi: "Đại tẩu thế nào rồi?"

Tần Tu Viễn đáp: "Trở về Phi Vân Các cũng không có ra ngoài nữa. Tẩu ấy cũng nên tự kiểm điểm lại cho bản thân tỉnh táo một chút."

Đường Nguyễn Nguyễn dường như đang suy nghĩ gì đó: "Tướng quân...trước kia tính tình của đại tẩu cũng như vậy sao?"

Tần Tu Viễn nghi hoặc hỏi nàng: "Trước kia là bao lâu?"

Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt nhìn hắn nói: "Trước khi đại ca xảy ra chuyện."

Tần Tu Viễn nghĩ ngợi một hồi mới nói: "Trước khi đại ca xảy ra chuyện, đại tẩu là người thân thiện hào phòng, có thể hòa hợp với tất cả mọi người. Lúc đó đại ca còn nói tính tình đại tẩu còn rất trẻ con mà đã vì huynh ấy hạ sinh hài tử rồi. Nhưng từ sau khi đại ca rồi đi, tính tình của tẩu ấy liền đại biến, ban đầu chỉ là thương tâm cực độ, trầm mặc...sau này dần dần trở thành oán khí."

Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: "Oán khí? Oán ai?"

Tần Tu Viễn không đề cập tới chuyện giữa đại tẩu và Nhị ca, hắn chỉ nói: "Tóm lại, có chuyện gì không hài lòng là đại tẩu lập tức nổi nóng."

Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn có chút bất an, nàng mơ hồ cố nắm bắt suy nghĩ gì đó mới vừa xẹt qua trong đầu nàng. Con người ta trải qua suy sụp tận cùng, thường xuất hiện những phản ứng như khóc mãi không dừng, cáu kỉnh, trầm lặng trong thời gian dài,...đều là biểu hiện của bệnh trầm cảm.

Nàng tiếp tục hỏi: "Vậy đại tẩu ngoài vui buồn thất thường ra thì còn có hành vi kỳ lạ nào không?"

Tần Tu Viễn lại trầm ngâm một lát, nói: "Có lần mẫu thân khuyên tẩu ấy sửa đổi tính tình, tẩu ấy đáp ứng rất miễn cường, sau đó không biết tại sao lại tự làm bản thân bị thương...Nhưng hỏi tẩu ấy tại sao lại như thế thì tẩu ấy chỉ nói là không cẩn thận bị thương, không chịu nói tình hình thực tế."

Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong thì có chút kinh hãi. Xem ra đây tám chín phần trăm là bệnh trầm cảm rồi...còn tới giai đoạn tự thương tổn bản thân mình rồi sao?

Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên ngẩng đầu, giống như đang suy ngẫm gì đó: "Tối nay Thanh Hiên và Minh Hiên đều ở chỗ chúng ta, vậy đại tẩu nhất định là đang một mình đợi bọn nó..."

Chuyện hôm nay náo loạn lớn tới như vậy, không chừng bức nàng ta tiến vào ngõ cụt!

Đường Nguyễn Nguyễn càng nghĩ càng thấy lo lắng: "Không được,ta muốn tới Phi Vân Các một chuyến."

Tần Tu Viễn có chút không hiểu làm sao: "Làm sao vậy? Lúc này sợ là đại tẩu đã ngủ rồi..."

Tần Tu Viễn có chút bất ngờ, nàng mới vừa bị đại tẩu ngộ thương, chẳng những không tức giận mà còn lo lắng cho đại tẩu.

Đường Nguyễn Nguyễn thay một kiện áo choàng, nhanh chóng xỏ giày, nói: "Trạng thái của đại tẩu có thể là bệnh trầm cảm! Nếu như trước kia đã có tiền sử tự làm tổn thương mình...lúc này lại không có ai bên cạnh trông chừng tẩu ấy, chỉ sợ là sẽ có chuyện không lành!"

Tần Tu Viễn nghe nàng nói như vậy sắc mặt cũng đột biến.

Đường Nguyễn Nguyễn lúc này đã vọt tới cửa, ai ngờ Tần Tu Viễn càng nhanh hơn nàng, hắn đột nhiên duỗi tay ôm ấy eo của Đường Nguyễn Nguyễn, liền ôm nàng tới trước người.

Đường Nguyễn Nguyễn kinh hô một tiếng: "Chàng!???"

Tần Tu Viễn nhàn nhạt nói: "Đi đường tắt!"

Khinh công của hắn rất lợi hại, nhún mũi chân một cái liền mang theo nàng trực tiếp bay lên mái nhà...

"Á! Cao quá...". Đường Nguyễn Nguyễn sợ tới mức hồn vía lên mấy, nàng bất chấp miệng vết thương vẫn còn đau, hai tay ôm chặt lấy Tần Tu Viễn.

Phi Vân Các cách Phi Diêm các tới mấy dãy hành lang gấp khúc, đi bộ qua đó thì quá chậm. Dưới tình thế cấp bách, Tần Tu Viễn mới lựa chọn đi đường không trung qua, giờ phút này nhìn thấy bộ dáng tràn ngập khát vọng sinh tồn của nàng, hắn lại có chút dở khóc dở cười.

Hắn sợ nàng lại chạm vào miệng vết thương, liền ôm chặt nàng, phi thân một cái nhảy vào trong Phi Vân Các cách đó không xa.

--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--

Hai người vững vàng đáp xuống bên trong đình viện ở Phi Vân Các.

Đường Nguyễn Nguyễn lảo đảo một hồi mới đứng vững, lập tức cảm thấy viện này có chút không thích hợp.

Bên trong Phi Vân Các to như vậy mà không có một gian phòng nào thắp đèn, thậm chí không nhìn thấy bóng dáng hạ nhân nào, trong ngoài đểu lộ ra chút quỷ dị.

Tần Tu Viễn cũng cảm thấy kỳ quái, Đường Nguyễn Nguyễn nhìn hắn một cái, xong thử gọi vài tiếng "đại tẩu", nhưng vẫn luôn không có người đáp lại.

Hai người đứng ở giữa sân, Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: "Sân lớn như vậy, đại tẩu lúc này sẽ ở đâu?"

Tần Tu Viễn đáp: "Đại tẩu thường xuyên quỳ ở Phật đường, nơi đó thờ phụng bài vị của đại ca, chúng ta qua đó tìm thử trước?"

Dứt lời hắn liền đi ở phía trước, Đường Nguyễn Nguyễn trốn trốn đi theo sau lưng hắn. Nàng cảm thấy trong viện này có chút âm trầm cho nên không dám tự ý đi lung tung, nhanh chóng đuổi kịp Tần Tu Viễn.

Đi được vài bước cảm thấy có một trận gió âm u từ sau lưng nàng thổi tới, trong lòng nàng khiếp hoảng, lập tức duỗi tay kéo kéo góc tay áo Tần Tu Viễn.

Thân hình Tần Tu Viễn hơi khựng lại, hắn không lên tiếng. Đột nhiên xòe bàn tay ra nắm lấy tay nàng, kéo nàng đi về hướng Phật đường.

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, tay nhỏ lạnh lẽo được bàn tay to lớn ấm áp bao phủ, còn có thể cảm nhận được rõ ràng vết chai do cầm kiếm trong lòng bàn tay hắn. Sợ hãi mới vừa rồi lập tức tan thành mây khói.

Tần Tu Viễn dẫn theo Đường Nguyễn Nguyễn xuyên qua hành lang gấp khúc, đi về phía hậu viện, đứng ở trước cửa Phật đường.

Hắn đưa tay gõ cửa: "Đại tẩu? Tẩu đang ở đâu?"

Bên trong không có ai đáp lại, Đường Nguyễn Nguyễn cũng vỗ vỗ cánh cửa: "Đại tẩu? Ta là Nguyễn Nguyễn, tẩu ở đâu?"

Đáp lại vẫn là sự yên tĩnh.

Tần Tu Viễn liền duỗi tay đẩy mạnh cửa ra.

Phía trên kỉ án* chính là tượng Phật cũng bài vị của Tần Tu Thệ.

(*) - 案几: cái bàn (từ cổ)

Ánh nến mờ nhạt, trên bài vị không nhiễm một hạt bụi, trái cây cúng lễ vẫn còn thập phần tươi mới, có thể nhìn ra được là mới vừa được thay vào hôm nay, hương nến cũng cao dài nguyên vẹn.

Tần Tu Viễn nhìn nhìn, lên tiếng: "Hương nến này vừa mới châm, chắc là đại tẩu vừa mới ở chỗ này."

Đường Nguyễn Nguyễn vội nói: "Có thể là tẩu ấy đã trở về phòng ngủ nghỉ ngơi rồi không?". Nàng cũng hi vọng là bản thân mình sợ bóng sợ gió một hồi thôi, nhưng muốn tới nhìn một cái mới có thể yên tâm.

Tần Tu Viễn liền dẫn nàng đi một vòng mới tới được cửa phòng ngủ.

Phòng ngủ vẫn không có đốt đèn.

Bọn họ vừa mới tới gần cửa phòng, còn chưa kịp gõ cửa đã nghe thấy trong phòng vang lên một tiếng "Cạch" rất lớn, giống như có cái gì vừa ngã xuống vậy. Sau đó liền yên tĩnh trở lại, Đường Nguyễn Nguyễn cùng Tần Tu Viễn hai mặt nhìn nhau.

Nàng nhẹ nhàng gõ cửa: "Đại tẩu, tẩu không sao chứ?"

Không có người trả lời.

"Chắc là ta nghĩ nhiều rồi? Tẩu ấy chắc đã ngủ rồi". Đường Nguyễn Nguyễn có chút do dự nói, nàng suy nghĩ, có thể là đại tẩu còn tức giận với nàng cho nên mới cố ý không lên tiếng không?

Âm thanh vừa rồi rất lớn, tới bây giờ vẫn là một mảnh yên tĩnh. Tần Tu Viễn vẫn đang trầm ngâm, hắn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

"Chúng ta vào trong xem thử!". Hắn thấp giọng nói.

Đường Nguyễn Nguyễn do dự một lúc: "Dù sao cũng là phòng ngủ của đại tẩu..."

Tần Tu Viễn cắt ngang: "Ta sẽ đá văng cửa, nàng đi vào."

Đường Nguyễn Nguyễn liền gật đầu: "Vậy được."

Tần Tu Viễn ngưng thần tĩnh khí, giơ tay lên chưởng một cái! "Bang", cửa bị đánh mở ra.

Đường Nguyễn Nguyễn lập tức đi vào, trong phòng không có đốt đèn, tối đen như mực. Nàng nhờ vào ánh trăng sờ soạng đi vào bên trong, đi không quá vài bước liền nhìn thấy rất nhiều đồ đạc nằm ngổn ngan trên mặt đất, một mảnh lộn xộn.

Nàng đi tới phía giường của đại tẩu: "Đại tẩu, tẩu ở chỗ nào?"

Tần Tu Viễn còn đang đứng bên ngoài, lẳng lặng chờ đợi tin tức của Đường Nguyễn Nguyễn.

Đường Nguyễn Nguyễn mò mẫm bước thêm vài bước về phía trước thăm dò, liền thấy một bóng người trước mặt, nàng không tự giác mà ngước mắt nhìn, tức khắc thét lên: "Á!!!! Có quỷ!!!"

Tần Tu Viễn từ bên ngoài vội vọt vào: "Nguyễn Nguyễn? Làm sao vậy?"

Đường Nguyễn Nguyễn sợ tới mức chạy trở ra, ôm chặt lấy Tần Tu Viễn: "Tướng quân! Huhuhu...."

Trái tim nàng thiếu chút nữa là ngừng đập, sắp thở không thông. Tần Tu Viễn bị nàng lao vào lòng ngực, có chút sửng sốt.

Đường Nguyễn Nguyễn sau đó lập tức phản ứng lại: "Chàng...Chàng mau đi xem thử!"

Tần Tu Viễn đẩy Đường Nguyễn Nguyễn ra sau lưng, tự mình bước vào trong.

Ánh trăng lạnh lùng chiếu vào phòng, Tần Tu Viên thấy một đôi hài trắng thêu hoa treo lửng lơ ở không trung, mà chủ nhân của đôi hài này trên đầu đang treo ba thước lụa trắng ở phía trên, sắc mặt trắng bệch, dường như không còn sinh khí.

Trong mắt hắn lập tức đau xót: "Đại tẩu!". Hắn nhanh chóng đỡ đại tẩu xuống, để nàng ta nằm trên mặt đất.

Đường Nguyễn Nguyễn vừa mới bị dọa không nhẹ, lúc này thấy thì ra là đại tẩu, liền chạy tới hỏi: "Sao lại là đại tẩu, tẩu ấy sao rồi?"

Tần Tu Viễn cũng đang gọi: "Đại tẩu! Đại tẩu, tẩu tỉnh lại!"

Tần Tu Viễn đưa tay lên thăm dò hơi thở của nàng ta...ánh mắt của hắn hơi ngưng trệ, sắc mặt thống khổ mà lắc đầu.

Cánh mũi Đường Nguyễn Nguyễn cũng có chút cay, không biết nên nói gì lúc này. Nàng đột nhiên nhớ tới phương pháp cấp cứu được học hồi đi học quân sự thời đại học, liền nói: "Chàng buông đại tẩu ra, để tẩu ấy nằm yên!"

Tần Tu Viễn ngẩn ra: "Nàng?"

Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng nói: 'Nếu vừa bị ngạt thở trong thời gian không lâu, có lẽ còn có thể cứu chữa! Chàng để ta làm thử!"

Tần Tu Viễn vội vàng làm theo lời nàng, đặt đại tẩu nằm yên trên mặt đất.

Đường Nguyễn Nguyễn lập tức quỳ xuống, dùng hai tay ấn ngực của đại tẩu, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Một, hai, ba, bốn..."

Tần Tu Viễn đứng bên cạnh nhìn, trong lòng hắn đang âm thầm khẩn cầu cho đại tẩu có thể tỉnh lại.

Hắn không khỏi nảy lên cảm giác tự trách mãnh liệt. Ban ngày hắn nói chuyện quá tàn nhẫn, đại tẩu chắc chắn là bị mắng nên mới thương tâm mà tự sát...Đại tẩu cũng là một người số khổ, gả tới phủ Trấn quốc tướng quân không hưởng được bao nhiêu năm yên ổn, đã phải đối mắt với việc phu quân tử chiến sa trường.

Vốn dĩ mẫu thân thấy tuổi tác của tẩu ấy còn quá trẻ, muốn cho tẩu ấy tái giá, nhưng đại tẩu thà chết cũng không chịu...

Tuy rằng tính tình có chút khó chịu, nhưng thật sự rất yêu đại ca.

Tần Tu Viễn áy náy không thôi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, run rẩy thốt lên: "Đại tẩu, thực sự xin lỗi..."

Bình luận

Truyện đang đọc