Edit: Cát
Beta: 如意 Như Ý
Khương Triết đột nhiên xuất hiện làm trong lòng Tô Anh khẽ lay động. Cô không nghe lời mà đứng im đó, vòng hai tay nghiêng đầu nhìn anh: "Anh là ai?".
Người đàn ông nở nụ cười như có như không, anh đến gần, nhéo gương mặt phấn nộn của Tô Anh, mỉm cười: "Em nói xem?".
Tô Anh nói: "Không biết nha. Lâu như vậy không gặp, em đã quên anh rồi".
"Đúng vậy, anh thấy em và thằng nhóc thối Thành Phong chơi với nhau thật sự rất vui".
"Tất nhiên rồi, em với Thành Phong là bạn tốt".
"Hửm?".
Cánh tay dài của Khương Triết bao lại, Tô Anh bị kéo vào trong lồng ngực của anh, áo gió của anh rất dài rất lớn, cả người cô đều bị giấu ở bên trong, mà dưới lớp áo gió là áo sơ mi trắng và quần dài màu đen, làm cho người ta có cảm giác dụ hoặc trong cấm dục.
Tô Anh ngẩng đầu lên, chớp đôi mắt.
Đầu ngón tay lạnh lẽo của người đàn ông nhéo chiếc cằm tinh tế của cô, ánh mắt sâu thẳm giống như cuốn lên gió lốc, môi mỏng áp xuống: "Vật nhỏ!".
Khương Triết hôn, giống như con người của anh - lạnh như băng.
Mà môi của anh, cũng mang hơi lạnh từ trong bóng đêm trở nên lạnh lẽo.
Bình tĩnh, khắc chế.
- --
Thời điểm Tô Anh bị Khương Triết dắt tay đi đến đại sảnh, mới phát hiện không chỉ có Khương Triết tới, ngay cả ba người Triệu Vũ, Đào Nhiên, Lâm Thành Phong cũng ở đó. Trên bàn trà có ly rượu và gạt tàn thuốc, hút nhiều thuốc đến mức những bông hoa nhỏ trong phòng khóc hề hề oán hận mùi thật thối.
Tô Anh và Khương Triết vừa vào cửa, ánh mắt ba người kia liền nhìn lại đây. Ánh mắt như vừa xấu xa cũng như vừa hiểu rõ.
Tô Anh không tự giác mím mím môi.
Lâm Thành Phong nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cải thìa của mình bị người đè trúng".
Đào Nhiên cười khanh khách, đá Lâm Thành Phong một cái: "Có bản lĩnh thì hô lớn lên?".
Triệu Vũ thở ra vòng khói, ánh mắt thâm trầm và gương mặt tuấn mĩ đều giấu ở dưới sương khói mông lung, chỉ nghe thấy một tiếng cười khẽ: "Cặp vợ chồng son, mấy ngày không gặp, không ngờ đã tốt hơn nhiều rồi".
Đào Nhiên hừ lạnh một tiếng, cười nói: "Ai da, tôi cũng nghĩ như vậy! Ai cũng biết Triệu Nhị cậu trong vạn bụi hoa, một chiếc lá cũng không dính thân! À, khẩu vị độc đáo gần đây nhất, là cái gì vậy?".
Lâm Thành Phong đáp: "Tiểu Ngọc! Em đã gặp qua vài lần, em thấy gần đây Nhị ca đặc biệt sủng ái cô ấy...".
Triệu Vũ một chân đá qua: "Câm miệng...".
Lâm Thành Phong bị đau hô lên: "Á! Mưu sát à? Tứ ca cứu em!".
Khương Triết: "Quỷ gọi là gì?".
Lâm Thành Phong oan ức nói: "Em chỉ nói vài câu lời thật, Triệu Nhị liền bắt nạt...".
Khương Triết cởi áo gió, người hầu cầm lấy rồi đứng sang một bên.
Vẻ mặt Tô Anh tò mò nhìn Triệu Vũ, vẫn là lần đầu tiên cô nghe nói Triệu Vũ sẽ sủng người phụ nữ nào đó, làm anh em của Khương Triết, xác thật không còn gì để nói, nhưng làm tình nhân, anh ấy lại cực kì máu lạnh bạc tình. Có thể bởi vì từ trước đến nay không thích người nào, cho nên chưa từng động tình, và một khi tuyệt tình thì sẽ vô cùng đáng sợ, cho dù bạn khóc thít khổ sở anh ấy cũng không thể hiểu rõ.
Triệu Vũ ngước mắt, giống như quét mắt qua cô, lạnh lùng.
Tô Anh cảm thấy nhìn lén thật không tốt.
Khương Triết ngồi xuống ghế sô pha màu đen, hai chân vắt chéo lên nhau, một tay đặt trên mép ghế sô pha, một tay đặt trên thành sô pha, lười biếng tùy ý nửa nằm. Tô Anh vào ngồi bên cạnh anh, bàn tay của anh liền rơi xuống đầu vai cô, nửa ôm lấy cô dựa vào lồng ngực anh.
Tô Anh ngồi đối diện Lâm Thành Phong, cậu ta tùy ý nằm trên ghế sô pha, bên phía tay phải là Triệu Vũ, phía tay trái là Đào Nhiên.
Mấy người làm thành một vòng, lại là ban đêm. Ngồi như thế này, là có việc muốn nói sao?
Quả nhiên.
Đào Nhiên nói: "Bên Tưởng Diễn đều đã xử lý tốt rồi mà? Rốt cuộc sao lại thế này?".
Khương Triết ừ một tiếng, rút ra một điếu xì gà, ngữ khí bình tĩnh lạnh nhạt: "Người ra tay lần trước chính là Tưởng lão đại, Tưởng lão đại bắt cóc luật sư tư nhân của Tưởng lão gia tử, ép hỏi ra nội dung di chúc của ông cụ Tưởng... Mắt thấy ông lão sắp không được, hắn ta muốn tiên hạ thủ vi cường".
Chuyện này đúng là không tồi, một khi Tưởng Diễn tiếp nhận Tưởng gia, dưới thủ đoạn và sự quyết đoán của anh, Tưởng lão đại một chút cơ hội cũng không có.
Triệu Vũ: "Tưởng lão này cũng là một nhân vật cực kì lợi hại". Hiện giờ ở Tưởng gia, Tưởng lão đại và Tưởng Diễn là hai người có cơ hội nhất, cũng đấu đến lợi hại nhất.
Khương Triết cười một chút: "Đáng tiếc, vẫn quá nóng vội".
Hiện giờ, Tưởng lão đại bị Tưởng Diễn bắt được cái đuôi, Tưởng Diễn "xách" cơ thể bị thương bẩm báo trước mặt ông cụ Tưởng, ông cụ Tưởng tức giận Tưởng lão đại tàn nhẫn độc ác, hung ác với người nhà, bỏ đi chức vị của anh ta ta, bắt anh ta ở nhà sám hối.
Bậy giờ, địch nhân lớn nhất của Tưởng Diễn được trừ bỏ, còn lại mấy người được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều. Căn bản không phải đối thủ của Tưởng Diễn, anh ta chắc chắn sẽ tiếp quản Trương thị rồi.
Những việc này ở trong miệng Khương Triết chẳng qua cũng chỉ là nói mấy câu cho có, nhưng mà bản thân anh ở trong đó, lại biết có bao nhiêu hung hiểm, hơi không chú ý, chính là vạn kiếp bất phục. Ngắn ngủn mấy ngày, anh và Tưởng Diễn đã trải qua bao lần phục kích, thật sự là chó cùng rứt dậu, không thể không quan tâm.
Khương Triết cho người bảo vệ Tô Anh, một là lo lắng Tề Duyệt, hai là lo lắng bàn tay Tưởng lão đại với tới C thị.
Lâm Thành Phong vỗ tay khen: "Quả nhiên vẫn là Tứ ca lợi hại, vừa ra tay liền biết có hay không liền".
Đào Nhiên lạnh giọng: "Mua. Người. Hung. Sát. Tưởng lão đại có thể đi ăn cơm tù rồi".
Khương Triết: "Chuyện này thật không hay, tối nhất nên nhớ huyết mạch tình thân trước".
Lời này thật dịu dàng, có thể nghe hiểu, đều biết anh đặc biệt hỏng từ trong xương cốt rồi.
Triệu Vũ cười: "Lợi hại".
Tô Anh có thể nghe hiểu, có điều thứ cô không hiểu vẫn là diễn khổ nhục kế ban ơn lấy lòng, bán từ bi, thu nạp nhân tâm thôi.
Ông cụ Tưởng cũng lo việc lập di chúc, nói rằng sau khi chết 80% gia sản đều giao lại cho Tưởng Diễn, còn lại, đều được chia đều cho mấy người con gái của các tình nhân của cụ.
Một khi đã như vậy, vậy tại sao tin tức cuối cùng Tô Anh nghe được, là tam Tưởng lão gia tiếp nhận gia tộc Tưởng thị, còn tặng kèm tin tức Tưởng Diễn bị tai nạn xe cộ nên qua đời?
Vậy ai trúng kế của ai?
- --
Khương Triết hỏi: "An Khang bên kia thế nào rồi?".
Triệu Vũ nhún vai: "Không khác dự liệu của chúng ta lắm, chính là đẩy một kẻ chết thay ra, cũng thật nhẫn tâm, đến người thân cũng có thể vứt bỏ. Chậc chậc chậc".
Đào Nhiên cười tủm tỉm nói: "Tề Duyệt thấy miếng đất cô ta muốn đã bị tôi cướp được, nghe nói cô ta nổi trận lôi đình, liền đi tìm ông của cậu trong ngày hôm đó, cậu phải cẩn thận. Tuy lời mĩ nhân như gió thổi bên tai nhưng cũng rất lợi hại".
Khương Triết hỏi lại: "Liên quan gì tới tôi? Không phải nên tìm cậu à?".
Đào Nhiên đương nhiên: "Không phải vì tôi nghe cậu nói, mới đi tranh với tiểu cô nương nhà người ta sao? Tề Duyệt cũng không ngốc, khẳng định biết tìm chính chủ".
Lâm Thành Phong ớn lạnh: "Tề Duyệt kia là tiểu cô nương cái gì, cô ta là Hoàng hậu độc ác".
Khương Triết mỉm cười: "Chuyện của cậu, tôi cũng không quản được".
Đây là muốn thoái thác quan hệ sao, Đào Nhiên ai ai vài tiếng: "Ở trước mặt bé hoa nhài nhà cậu, cậu cũng không thể sợ sệt được. Còn muốn quỵt nợ?".
Khương Triết nhàn nhạt mỉn cười, nhìn Tô Anh vẫn luôn ngoan ngoãn ở trong ngực anh, bộ dáng không sao cả: "Đúng là tôi không biết".
Anh nói: "Chỉ là, bắt nạt bé hoa nhài nhà tôi, tất nhiên phải đòi lại".
- --
Sáng sớm hôm sau, Tô Anh đứng dậy xuống lầu.
Đêm qua bọn họ nói chuyện đến khuya, Tô Anh bất tri bất giác bắt đầu ngủ gà ngủ gật, bọn họ mới ngừng nói nhưng cũng không rời đi. Cho người hầu bố trí phỏng ngủ nghỉ ngơi tốt một đêm. Giờ phút này, cả biệt thự đều yên tĩnh, ngay cả chó săn ở cửa lớn cũng không dám dễ dàng tru lên.
Tô Anh ngồi trên mặt cỏ sau vườn, bên người dưới chân đều là đóa hoa nhỏ.
Đêm qua cô ngủ không được, vẫn luôn suy nghĩ chuyện mấy người Khương Triết nói, bọn họ nói chuyện không kiêng nể cô, cũng tiện cho cô phân tích thế cục.
Thật ra kiếp trước bọn họ rất ít khi như vậy. Cô và Lâm Thành Phong tiếp xúc không nhiều, Lâm Thành Phong cũng không giống như bây giờ không có việc gì cũng đi tìm cô, nhưng mà anh vẫn luôn thích tiếp xúc với cô. Đào Nhiên với Triệu Vũ cũng vậy, cô với bọn họ chưa từng có lần gặp gỡ nào mà lại không có Khương Triết, giống kiếp này vậy, Triệu Vũ còn tặng cô một vườn hoa, cũng là đặc biệt.
Rất nhiều chuyện xảy ra, cô không biết cũng đã biết.
Khương Triết có rất nhiều kẻ thù, mấy người đó, đều có khả năng gây ra thương tổn cho cô để trả thù Khương Triết.
Tề Duyệt, Tưởng lão đại, hay là người thứ ba?
Hấp thu "tâm của thực vật", Tô Anh cẩn thận sử dụng nó làm lành vết thương, nhưng lại phục hội quá nhanh, cho nên sợ sẽ có người hoài nghi. Nếu Khương Triết lại nổi lên hứng thú muốn bôi thuốc cho cô, thì sẽ rất phiền toái.
"Hoa đó có gì hay sao?". Âm thanh khàn khàn lại lạnh lẽo của nguòi đàn ông truyền đến, Tô Anh hơi giật mình quay đầu lại, mỉm cười: "Anh Triệu Vũ".
"Ừ".
Anh nâng nâng cằm, lặp lại lần nữa: "Hoa đó có gì hay sao?".
Tô Anh nghi hoặc: "Hả? Bọn nó đều khá vui. Làm sao vậy?".
"Không có gì". Triệu Vũ cười một chút, không quá hiểu ý tứ của câu "đều khá vui", anh thuận tay bứt một cánh hoa, Tô Anh ai một tiếng không kịp ngăn cản, liền nghe thấy hoa bách hợp kia khóc hu hu: "Đồ xấu xa!".
Tô Anh: "....." Thật xin lỗi.
Triệu Vũ bóp cánh hoa kia, đúng là non nớt nhỏ yếu: "Lần đầu tiên anh thấy em yêu hoa như vậy".
Ném cánh hoa đi, anh xoay người rời khỏi,
Tô Anh gãi gãi đầu, chạy tới, nhặt cánh hoa kia lên muốn đưa trở về với bách hợp, bách hợp rầm rì: "Thật muốn đánh chết anh ta".
Tô Anh xin lỗi: "Thật xin lỗi, anh ấy không cố ý".
Lùn Khiên Ngưu [1] ở bên cạnh nói: "Hừ! Rõ ràng anh ta cố ý!".
[1] Lùn Khiên Ngưu: cây dạ yên thảo.
"Nhưng mà, em cảm thấy anh ta và người hôm qua ở gần chị đều không phải người tốt, trên người lạnh lùng, đến gần thì cảm thấy khó chịu".
Nhưng mà tình huống này, cô giả ngây giả dại cũng không được rồi.
Chỉ là một nụ hôn.
"Thật xin lỗi, đừng tức giận nữa".
Tô Anh cẩn thận dùng "tâm của thực vật" làm miệng vết thương hoa bách hợp khép lại, cho đến khi nó ngừng khóc thút thít, không tình nguyện nói: "Được rồi, xem mặt mũi của chị, em không tức giận".
"Cảm ơn em".
(如意 Như Ý: Mình beta vội, có gì các nàng kiểm tra lại hộ mình nhá!)