TIỆM HOA CỦA TÔ ANH

Edit: Hiền Chăn

Beta: Khánh Vân

Sinh thời, Tưởng Nguyên sống một đời vinh quang nở mày nở mặt, sau khi mất đi cũng được vạn người đưa tiễn trang trọng hiếm thấy.

Chiếc xe tang màu đen đi đầu, bức ảnh thờ đen trắng của Tưởng Nguyên lão gia đặt ở đó, bắt mắt mà rõ ràng, xung quanh ảnh chụp được bao bọc bởi một vòng hoa trắng. Mà ở phía sau, có hơn trăm chiếc xe hơi chạy theo, trên đầu của mỗi chiếc xe đều có một đoá hoa trắng, dòng xe ấy an tĩnh chạy có trật tự tạo thành một dòng xe thẳng tắp dài vô tận.

Tưởng Nguyên cả đời đa tình, những tình nhân của ông trước kia cũng đến đưa tiễn, bọn họ đều đi theo ông đã lâu nên hôm nay mới có được đãi ngộ đặc biệt này. Đương nhiên, sáu đứa con của ông cũng đều có mặt, không vắng một ai. Tưởng Diễn là người thừa kế được mọi người công nhận của Tưởng gia, đương nhiên lúc này anh ngồi ở xe chính, trong tay ôm hũ tro cốt của cha mình.

Tưởng Diễn mặc một bộ đồ đen, đầu tóc chải chuốt tỉ mỉ, khuôn mặt vốn luôn ôn hoà trước đây vào lúc này lại trở nên vô cùng lạnh lùng nghiêm túc, đôi mắt anh hơi nheo lại, nhìn ra ngoài cửa sổ như đang suy tư gì.

Di chúc không được công bố, anh cho rằng sau khi Tưởng Nguyên mất thì di chúc sẽ được công bố đầu tiên, nhưng lại không có. Họ (bên luật sư) nói, Tưởng Nguyên đã đặc biệt yêu cầu, sau khi ông qua đời bảy ngày thì mới được công bố di chúc, theo như ý tứ ấy của ông lão thì ông cũng tự biết cả đời mình bạc tình, không có đối đãi nồng hậu với ai nên sợ sau khi đám con cái bất hiếu được chia tài sản rồi thì không còn quan tâm đến hậu sự của ông nữa, chỉ trực tiếp cuốn cái chiếu manh cho xong việc!

Tưởng Nguyên rất thích náo nhiệt, cũng rất thích được khen ngợi tâng bốc. Khoảng thời gian ngã bệnh nằm ở bệnh viện, những người phụ nữ đó của ông đều thay phiên nhau túc trực ở bệnh viện. Càng khỏi nói, Tưởng Diễn cùng những người con khác mỗi ngày đều đến viện thăm ông một chút, nếu không đi thì sẽ bị Tưởng Nguyên lòng dạ hẹp hòi ghi hận, nói là người đó không thèm quan tâm đến ông, mà nếu đã không quan tâm thì cũng đừng mong hưởng được tí tài sản nào!

Thật đúng là, người càng về già càng khao khát có được tình yêu thương. Không giống như lúc còn trẻ, cái gì cũng không quan trọng, cái gì cũng không quan tâm, là một người phóng khoáng tự do tự tại không cần chịu trách nhiệm, thật vui sướng!

Tưởng Nguyên như thế, cho nên mỗi lần đến thăm, phòng bệnh đều không thiếu người. Thậm chí đến những ngày cuối khi bệnh trở nặng, chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt ICU, cách tấm cửa kính cũng phải đến nhìn vài lần mới tính là tốt.

Một người như ông, có những yêu cầu như vậy cũng không tính là quá phận.

Nhưng cho dù như vậy, Tưởng Diễn vẫn cảm thấy rất bất an. Không biết tại sao, cho dù anh đang nắm quyền, cho dù tất cả mọi người đều công nhận anh là người thừa kế, cho dù có không ít tính toán, nhưng anh vẫn cảm thấy bất an như cũ.

Có lẽ là thứ anh mong muốn bấy lâu nay sắp giành được trong tay, nên có một loại cảm giác không chân thật khiến cho anh cảm thấy bất an, cần phải nhanh chóng nắm giữ được toàn bộ mới tốt.

Bảy ngày, vẫn còn bốn ngày nữa.

- --

Tưởng Hiểu Hiểu mặc một chiếc váy liền áo màu đen, trên đầu đội chiếc mũ lụa cùng màu với váy, cô không trang điểm đậm, màu đen thuần tuý như vậy càng khiến cho khuôn mặt nhỏ tinh xảo của cô trông nhợt nhạt hơn, cái chết của Tưởng Nguyên làm cho cô trông rất chật vật.

Cô cùng Tưởng Nghị ngồi ở ghế sau của chiếc xe chính thứ hai, phía trước bọn họ là Tưởng Long - anh Cả của Tưởng gia.

Tưởng Nghị cũng mặc một bộ tây trang màu đen, tóc chải thẳng. Ngoại hình của anh không tuấn lãng hay tràn đầy nam tính như cái tên "Tưởng Nghị" của mình, tướng mạo của anh thiên về kiểu tinh tế, diện mạo ấy không đậm cũng không nhạt, đuôi mắt thon dài làm cho anh thoạt nhìn có chút mị hoặc, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, quai hàm cũng rất thanh tú.

Chữ "nghị" (毅) trong tên của anh cực kỳ nam tính nhưng nó lại hoàn toàn đối lập với diện mạo của anh.

Lúc này, anh đang an tĩnh chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nghe nói diện mạo của anh được di truyền từ mẹ, mà mẹ của anh đã từng là người được Tưởng Nguyên yêu thương nhất. Bà ấy đã ở bên cạnh Tưởng Nguyên hơn mười năm, càng ngày càng được yêu thương, tất cả mọi người đều sôi nổi cho rằng bà sẽ trở thành Tưởng phu nhân. Nhưng đáng tiếc, bà ấy đoản mệnh, sau khi sinh được hai đứa con, vẫn chưa kịp hưởng phúc phần gì thì đã qua đời.

Trên mặt Tưởng Hiểu Hiểu tràn ngập bi thương, trong lòng lại có chút nôn nóng.

Tưởng Nguyên đã qua đời, sớm muộn gì cũng sẽ công bố di chúc, đến lúc đó, Tưởng Diễn lên nắm quyền, phải làm sao bây giờ? Tưởng gia sẽ không có chỗ cho cô dung thân!

Tuy rằng Tưởng Hiểu Hiểu có quan hệ huyết thống với Tưởng Diễn, nhưng giữa họ không có tình cảm gì. Lúc còn nhỏ, cô từng năm lần bảy lượt bắt nạt anh ta, khi đó cô chính là bảo bối mà Tưởng Nguyên nâng niu trong lòng bàn tay, còn Tưởng Diễn chỉ là một thằng nhóc thối từ bên ngoài về, không ai chăm sóc. Cô chán ghét anh ta, cô ghét hết thảy những người tranh giành tình thương với cô, hơn nữa Tưởng Diễn còn khiến cho mẹ cô phải rửa mặt bằng nước mắt mỗi ngày. Kể từ đó, mỗi lần bắt nạt anh ta cô đều không cố kỵ gì nữa.

Nhưng dần dần, ánh mắt khi Tưởng Diễn nhìn cô khiến cho cô cảm thấy sợ hãi, cô cũng không muốn gặp anh ta nữa. Có một lần, cô bị trượt chân rơi xuống nước, liền cố ý đổ thừa cho Tưởng Diễn, lúc đó làm cho Tưởng Nguyên tức giận đến mức đưa anh ta đến thành phố C.

Thật hối hận!

Nếu như Tưởng Hiểu Hiểu có thể biết trước được Tưởng Diễn sẽ kết thân với bọn người Khương Triết cùng Triệu Nhị, hơn nữa họ còn hết lần này đến lần khác bảo vệ, hộ giá hộ tống anh ta như vậy, bất luận như thế nào cô cũng sẽ không làm ra những việc như vậy!

"Anh à......." Cô lo lắng sốt ruột kéo lấy cánh tay Tưởng Nghị, nhưng lại bị Tưởng Nghị tránh đi, đôi mày của anh khẽ nhíu lại: "Ừm?"

Tưởng Hiểu Hiểu biết Tưởng Nghị bị mắc bệnh sạch sẽ đặc biệt nghiêm trọng. Bình thường nếu có cô gái nào dám cố ý chạm vào anh đều sẽ bị anh giơ chân đá văng, còn cô chỉ bị cự tuyệt, bị cự tuyệt như vậy cũng không bị mất mặt cho lắm, dù sao Tưởng Hiểu Hiểu sớm đã quen với việc này.

Cô rất tự nhiên thu tay lại, bộ dạng có chút ỉu xìu: "Anh à, ba qua đời rồi, em rất sợ hãi."

Tưởng Nghị hỏi lại: "Sợ cái gì?"

Tưởng Hiểu Hiểu thấp thỏm lo lắng: "Ba đi rồi, dường như không còn ai có thể bảo vệ em nữa. Ba đem quyền quản lý công ty giao lại cho anh Năm, mà em với anh ấy không thân nhau, em với anh ấy đều không nói chuyện được với nhau. Huống chi lúc nhỏ, vì em mà anh Năm bị đưa đi thành phố C chịu không ít cực khổ, có khi nào anh ấy sẽ trả thù em không?"

Tưởng Nghị híp mắt: "Nói gì vậy hả?" Anh cười khẽ một tiếng: "Tưởng Ngũ là người rộng lượng, sẽ không hơn thua với một đứa nhóc như em đâu."

Nhưng không hiểu sao mỗi lần cô gặp Tưởng Diễn đều có cảm giác anh ta hận mình đến mức muốn ăn tươi nuốt sống? Sự lạnh lùng trong ánh mắt ấy dường như có thể làm cô đóng băng! Cô đã thử dò xét vài lần nhưng cũng không có hiệu quả, anh ta đối với cô quả thật không có chỗ nào quá đáng, nhưng mà càng như vậy thì cô càng cảm thấy bất an, lo lắng không thôi.

Tưởng Diễn mang thù, từ khi nhìn thấy thế lực của anh ta càng ngày càng lớn mạnh, Tưởng Hiểu Hiểu liền không ngừng gặp ác mộng, sợ bị anh ta trả thù, càng sợ anh ta cướp đi hết thảy những thứ cô có hiện nay.

Nhưng mà, anh Ba của cô lại không làm gì! Anh ấy có thật lòng xem cô là em gái không vậy? Không tìm cách bảo vệ cô sao? Làm một người đàn ông mà đến dã tâm cơ bản cũng không có?

Cô phải làm điều gì đó mới được.

Đưa tang xong cũng đã đến khuya, Tưởng Hiểu Hiểu về nhà, nằm suy tư một lúc lâu, sau đó lại lấy điện thoại gọi cho Tề Duyệt.

Vết thương trên mặt Tề Duyệt đã khỏi, cũng đã rời khỏi nhà của Phạm Nghị để trở về nhà của mình. Mấy ngày nay cô ta vì chuyện video ghi hình mà muốn sứt đầu mẻ trán, nhưng lại không dám đến gây khó dễ gì cho Tô Anh. Những lời uy hiếp của người phụ nữ kia đến giờ cô ta vẫn không quên được, còn có thái độ như người đứng ngoài cuộc của Khương Triết làm cô ta rất sợ hãi, cô ta không thể nào đem thân thể cùng danh dự của mình ra đánh cược được.

Nghĩ như vậy, cô ta lại hận không thể đánh cho Phạm Nghị kia một trận. Nhưng cho dù như vậy, mối quan hệ thỉnh thoảng triền miên một đêm của cô ta cùng Phạm Nghị vẫn không kết thúc.

Cho nên khi Tưởng Hiểu Hiểu gọi điện đến, giọng nói của cô ta có chút phiền muộn: "Hiểu Hiểu, chuyện gì thế?"

Tưởng Hiểu Hiểu nghi hoặc: "Tiểu Duyệt? Tâm tình của chị không tốt à?"

"Ừm, tiện nhân Tô Anh kia càng ngày càng kiêu ngạo, hiện giờ cô ta còn nắm được nhược điểm của chị nữa, thật phiền phức! Chị cũng không hiểu vì sao Khương Tứ vẫn còn thích một người phụ nữ tâm tư thâm trầm như vậy? Không phải anh ấy thích những cô gái đơn thuần hay sao?"

"Chị thì có nhược điểm gì?"

Tề Duyệt khó mà nói được: "Thôi đi, không nói chuyện của chị nữa, nói chuyện của em đi. Ba của em vừa qua đời, em có ổn không? Cũng đừng quá đau buồn nha, lúc trước chị hứa đến thăm em, nhưng bây giờ chuyện của chị ở đây lại chưa xử lý xong, không thể đi được......."

Tưởng Hiểu Hiểu cười nói: "Không sao đâu, chị có tâm ý như vậy cũng làm cho em hạnh phúc rồi."

"Haizzz." Tề Duyệt xoa xoa gáy thở dài: "Gần đây hai đứa mình đều gặp nhiều xui xẻo, rảnh rỗi mình đi chùa thắp nén hương đi."

Tưởng Hiểu Hiểu "ừ" một tiếng, rốt cuộc cũng hỏi đến chuyện cô muốn biết nhất: "Tiểu Duyệt, việc lần trước em nhờ chị giúp thế nào rồi?"

Nói đến chuyện này, Tề Duyệt cũng thật tức giận, trước đó vừa bận rộn vừa thấy phiền nên cô cũng có một thời gian không liên lạc với Linda. Hai ngày gần đây muốn liên lạc với Linda thì phát hiện, thế mà lại liên lạc không được? Giống như bị bốc hơi khỏi thế giới, số di động là số không tồn tại, sau đó mới khó khăn biết được Linda đã bị đuổi việc.

Nhận tiền của cô rồi mà không làm việc, trực tiếp bỏ trốn!

Cô còn tưởng rằng cô ta là người có dã tâm cùng hiểu biết rộng, rốt cuộc cũng chỉ là một kẻ tiểu nhân ham lợi ích nhất thời. Cũng đúng thôi, nếu cô ta thông minh thì đã có thể luôn đi theo bên cạnh Khương Triết giống như trợ lý Diêu rồi!

Trợ lý Diêu cũng thật đáng ghét, cô đã vài lần dùng tiền mua chuộc cùng mượn sức nhưng đều bị anh ta trực tiếp cự tuyệt, làm cho cô hết lần này đến lần khác bị mất mặt!

Tề Duyệt nói: "Yên tâm đi, Khương Tứ không chỉ đại diện cho một mình anh ấy mà còn đại diện cho cả Khương gia, như vậy thì sẽ không tiện nhúng tay vào việc nhà người khác đâu. Nếu em không yên tâm thì ngày mai chị thử đến thăm dò tâm tư của Khương lão gia, nếu lão gia không có ý định này thì Khương Tứ không thể đến được đâu."

Tưởng Hiểu Hiểu liền nói cảm ơn. Tề Duyệt lại hỏi: "Bọn em sợ Khương Tứ như vậy sao?"

Tưởng Hiểu Hiểu bất đắc dĩ nói: "Không có cách nào mà, anh em nói anh ấy rất lợi hại nên em cũng không dám xem thường."

"Anh của em chuẩn bị ra tay rồi sao?"

".........Không có. Em cũng không biết anh ấy suy nghĩ cái gì nữa, anh ấy quá hài lòng với tình trạng hiện tại, sẽ bị bài trừ khỏi xã hội này mất thôi."

Tưởng Hiểu Hiểu lại tán gẫu linh tinh thêm vài câu với Tề Duyệt, sau đó tắt điện thoại.

Cô tập trung suy nghĩ, bất luận như thế nào cũng không thể để cho Tưởng Diễn lên nắm quyền.

Nhưng mà chuyện di chúc đã là chuyện đã định không thể thay đổi, cô nên làm sao bây giờ?

Thật ra vào thời khắc này, người sốt ruột lo lắng cũng không hẳn chỉ có mình cô?

- --

Lại nói đến thành phố C bên kia, Khương Triết nhìn vào một tờ báo, trang đầu báo đưa tin về buổi đưa tang xa hoa long trọng trong ngày tang lễ của Tưởng Nguyên ở đế đô. Một dàn siêu xe chạy dài không thấy điểm cuối, đến đó bái tế chủ yếu là những thế gia hào môn ở khắp nơi, rõ ràng là đưa tang nhưng lại làm cho một nửa đế đô náo nhiệt lên, giấy tiền vàng bạc được rải đầy đất, phải quét dọn hồi lâu mới sạch được...

Đương nhiên, điều quan trọng chính là ai sẽ là người thừa kế một Tưởng gia to lớn như vậy? Mọi người sôi nổi suy đoán, chẳng qua, Tưởng Diễn - người tự mình ôm tro cốt của Tưởng Nguyên đi phía trước chính là người được xem trọng nhất tính đến nay, mọi người đều cho rằng việc Tưởng Diễn tiếp nhận Tưởng gia đã nắm chắc tám chín phần.

"A Triết." Tô Anh bưng một đĩa nho đã rửa sạch đặt lên chiếc bàn nhỏ, nhìn Khương Triết thân hình cao lớn đang ngồi trên sô pha nhà cô, nói: "Ăn nho nè."

Khương Triết hơi nhíu mày, cũng không ngẩng đầu lên, đáp: "Ừm."

Tô Anh tự mình hái một trái bỏ vào miệng, đưa mắt thấy tấm ảnh trắng đen trên bài báo, không chỉ có di ảnh của Tưởng Nguyên, còn có cả gia đình của ông.

Tô Anh nói: "A Triết, anh với Tưởng Diễn không phải là bạn bè à? Anh ấy có việc, sao anh lại không đi qua đó?"

Cô biết Khương Triết coi trọng nhất là tình anh em, không có lý nào thấy Tưởng Diễn bên kia có chuyện lớn mà anh lại bàng quan ở bên này.

Lúc này Khương Triết mới ngẩng đầu lên nhìn Tô Anh một cái, cánh tay dài của anh duỗi ra, dễ dàng kéo Tô Anh ngồi xuống bên cạnh mình. Gần đây dường như anh đặc biệt thích xoa vành tai của cô, ngón tay đã đặt lên nhẹ nhàng vân vê, Tô Anh thấy hơi nhột nhưng không có cách nào né tránh, nghe được trong giọng nói của anh có chút bất đắc dĩ: "Ông nội cùng với Tưởng lão gia không hợp nhau, nên sẽ không muốn anh qua đó giúp đỡ "chủ trì đại cục". Tưởng gia càng loạn, tốt nhất loạn đến mức tán gia bại sản thì ông ấy càng cảm thấy vui mừng."

Tô Anh rất bất ngờ, đúng là cô chưa từng nghe nói đến chuyện này, chẳng qua nghĩ đến chắc Trình Ngọc Thư cũng sẽ không dám nói gì Khương lão gia tử.

Khương Triết: "Lúc này khẳng định ông nội đang uống rượu ở nhà, ăn mừng những kẻ chướng mắt ông lại chết thêm một người."

Tô Anh: "......"

Tô Anh chỉ có thể mấp máy môi, không biết nói gì.

Dường như Khương Triết đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó: "À đúng rồi, đưa cho anh một bản sao video của Tề Duyệt cùng Phạm Nghị đi."

Tô Anh nghi hoặc: "Anh lấy làm gì?"

Khương Triết cười lạnh: "Em thử nghĩ xem, nếu Tề Duyệt biết trong tay anh cũng có video đó, hơn nữa có lẽ còn xem qua. Em nói xem cô ta sẽ còn dám mặt dày nói cô ta yêu anh, không phải anh thì không được hay không?"

Tô Anh mím môi, người này thật là gian trá nha, có thể giết người trong vô hình, nếu Tề Duyệt biết được chuyện này hẳn sẽ bị chọc tức đến ngất đi: "Được ạ, để em hỏi Tiểu Vận."

Khương Triết: "Ừm, đến lúc đó đưa cho anh."

Tô Anh tò mò: "......Vậy anh muốn xem hả?"

Khương Triết lạnh giọng: "Anh không phải là Lâm Thanh Phong kia."

Tô Anh: "........"

Khương Triết đọc báo xong, tiện tay ném qua một bên, anh dùng một tay luồn qua nách cô, nhẹ nhàng xách cô đặt ngồi lên đùi mình. Trên mình người đàn ông không có chỗ nào là không rắn chắc, Tô Anh ngồi trên đùi anh, không những thấy nóng mà còn cộm đến đau.

Anh thấp giọng: "Nhìn cô ta làm gì cho chướng mắt. Anh muốn nhìn người khác cơ."

Tô Anh đứng bật dậy, tỏ ý phải đi: "Em muốn xuống dưới trông cửa hàng."

Đôi tay Khương Triết vẫn đặt trên hông cô, đôi môi mỏng đã tìm đến vành tai mềm mại của cô, giọng nói gợi cảm của anh vang bên tai: "Không gấp, vẫn còn mười phút nữa."

Mười phút nữa anh phải đến công ty rồi, sáng hôm nay là do anh thuận đường nên vào đây ngồi hai mươi phút.

Đôi môi mỏng của người đàn ông hôn lên vành tai, sau đó theo đà mà cọ cọ vào chiếc cổ cong duyên dáng như thiên nga, lại di chuyển một đường hôn lên chiếc cằm xinh xắn, cuối cùng dừng lại ở đôi môi của cô gái.

Anh tập trung hôn cô, rũ mắt xuống lại nhìn thấy Tô Anh đang khẩn trương nhíu mày lại: "Anh Anh."

Tô Anh mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc của người đàn ông.

Tay của Khương Triết phủ lên đôi má hồng hào của cô, đôi mắt nhìn xuống hai quả mọng phía dưới xương quai xanh, dựng đứng mà no đủ, mượt mà đáng yêu, anh cầm lấy nó, lại cúi xuống bắt nạt đôi môi của cô thêm lần nữa.

- --

Sau khi Khương Triết rời khỏi, Tô Anh ngồi một lát, cô ôm chậu hoa lúc nào cũng mang theo bên người ra, rót "tâm của thực vật" vào cho chúng, mãi cho đến khi cô cảm nhận được dường như chúng đã "ăn" no thì mới thu tay lại. Lần này cô thường xuyên quan sát chúng nên cũng phát hiện ra một vài quy luật, ví dụ như bọn chúng cần đất giàu dinh dưỡng, mà quan trọng hơn cả là chúng cần "tâm của thực vật", dường như mỗi lần cô đến xem đều thấy chúng đã dùng hết "tâm của thực vật", trở thành hạt giống bình thường.

Nhớ đến những cây con trước đó, sở dĩ chúng bị chết là bởi vì cô cho "tâm của thực vật" không đủ, chúng nó sống nhờ vào "tâm của thực vật".

Bình luận

Truyện đang đọc