TIỆM HOA CỦA TÔ ANH

Edit: Hiền Chăn

Beta: Khánh Vân

Dù như thế nào Tô Anh cũng không nghĩ tới, vào giờ này mà lại có người đến tìm cô! Nhưng không phải gõ cửa từ bên ngoài, mà lại là đi xuống từ trên gác, dường như đã biết cô xảy ra chuyện, không gian mông lung, giọng nói của người đàn ông làm cho cô cảm thấy rất quen thuộc, cô mong đó là Lâm Thành Phong…….

Trong lúc đang hoảng hốt, người nọ đã đi đến bên cạnh cô!

“Tô Anh!”

Cô được bế lên, gương mặt dán sát vào lồng ngực rắn chắc rộng lớn của người đàn ông, bàn tay có vết chai mỏng khẽ vuốt mớ tóc đang dính trên má cô ra, Tô Anh mở to mắt, nhìn thấy chiếc cằm cương nghị của người đàn ông ấy. Cô thì thầm: “……Anh Triệu Vũ?”

Sao anh ấy lại đến đây?

Triệu Vũ thì lại không thể nghĩ nhiều, anh chỉ cảm thấy cô gái trong lồng ngực đang nóng hừng hực, thân thể khẽ run rẩy, những mảng da thịt lộ ra bên ngoài chiếc áo ngủ tơ tằm đều biến thành màu hồng nhạt, phía dưới áo ngủ là đôi chân dài mảnh mai thẳng tắp, vừa trắng mịn vừa mềm mại, cùng với đường cong mê người trước ngực cô gái là hai quả đào mật mềm mại đáng yêu…….

Ánh mắt anh tối sầm lại, cởi áo khoác ra, dùng một tay khoác vào cho cô.

“Chúng ta đi bệnh viện.” Giọng nói của anh trầm thấp cùng khàn khàn u ám, giống như đang bị ai đó siết chặt.

Tô Anh lắc đầu, trong giọng của cô cũng có chút khàn khàn khô khốc: “Không, không cần đâu……”

Người đàn ông bế ngang cô lên, đi về phía cửa.

“Bé hoa nhài nghe lời đi.” Anh dùng một chân đá tung cửa kính của tiệm hoa: “Bệnh của em thật sự nghiêm trọng, cần phải đi bệnh viện.”

Những người canh giữ bên ngoài đều bởi vì thấy tình huống bất ngờ này nên chạy lại: “Nhị thiếu! Tô tiểu thư?”

Bọn họ kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, trong nhất thời đều không biết phải làm như thế nào. Triệu Vũ rất nhanh nói với hai người: “Không cần các người, tôi đưa Tô Anh đi bệnh viện!”

Hai người liếc nhìn nhau, đáp ‘vâng’.

Từ trong đêm đen rất nhanh có một người đàn ông chạy sang đây, anh ta giúp Triệu Vũ mở cửa sau xe, sau đó tự mình ngồi vào ghế lái.

Chiếc xe hơi màu đen chạy nhanh như bay trong đêm.

“Mau lên, mau gọi điện thoại báo cáo cho Tứ thiếu, chậm một chút chúng ta sẽ gặp tai ương đó!”

“Trước đó không phải vẫn rất tốt sao, sao đột nhiên lại ngã bệnh? Lại nói, có phải Nhị thiếu quá quan tâm Tô tiểu thư rồi không?”

“Câm miệng, cậu chê mắt sáng miệng thừa à?”

“…….”

- --            

Triệu Vũ cảm thấy Tô Anh thật nhẹ, nhẹ mà nhỏ nhắn, ngồi trên đùi anh, một chút trọng lượng cũng không có. Nhưng mà cô lại rất có tính xâm lược, cả người anh đều cảm nhận được mỗi tấc da thịt cô dán trên người mình cùng với từng lần hô hấp của cô.

Tô Anh đổ rất nhiều mồ hôi, khăn giấy cũng lau ướt hết mấy tờ.

Anh cúi đầu nhìn vào cô gái đang tựa vào ngực mình, đôi mày nhíu chặt, hàm răng siết sao cắn lấy môi, hô hấp lúc nhẹ lúc nặng, dường như đang phải chịu đựng đau đớn nào đó.

“Bé hoa nhài, thấy khó chịu ở đâu?” Lòng bàn tay của anh phủ lên mặt cô gái, muốn làm cho cô thanh tỉnh một chút nhưng lại không dám dùng sức, một người đàn ông luôn cường thế bá đạo bây giờ lại lộ ra một vẻ lúng túng không biết làm thế nào.

Tô Anh mệt mỏi cố mở to đôi mắt, anh tiến lại gần hơn làm cho hơi thở của hai người triền miên quấn lấy nhau, anh lặp lại: “Bé hoa nhài, khó chịu ở đâu?”

Trong mắt Tô Anh lúc này, Triệu Vũ đã trở thành một bóng dáng mơ hồ nhàn nhạt, xa xôi đến mức không cách nào chạm đến, cô rất nhanh nhắm mắt lại. Cô nhỏ giọng, gần giống như thì thầm: “Đau.”

Triệu Vũ: “Đau? Đau ở đâu?”

“Đau…… Đau quá……”

“Bé hoa nhài, đau chỗ nào?”

Anh dường như theo bản năng mà nhìn khắp thân thể Tô Anh, lại lo lắng có phải cô té xỉu bị thương hay không? Nhưng mà không có, không tìm thấy vết thương nào trên người cô cả, nhưng cô lại luôn miệng kêu đau đớn.

Triệu Vũ cau mày, hoàn toàn không biết phải làm sao mới có thể giảm bớt đau đớn trên người Tô Anh, anh ngẩng đầu nói với tài xế: “Lái nhanh lên!”

“Vâng Nhị thiếu!” Tài xế cảm thấy trái tim mình như bị nổ mạnh, xuyên qua kính chiếu hậu, anh ta rõ ràng thấy được người đàn ông kia gắt gao ôm chặt Tô Anh vào ngực, mà anh cúi đầu, lòng bàn tay vẫn luôn phủ phục trên mặt cô gái, vuốt ve gương mặt hồng hào mịn màng, anh cúi xuống rất gần, chỉ cần gần thêm chút nữa thì sẽ hôn được đối phương.

Nhưng bọn họ ai cũng đều biết, Tô Anh là người phụ nữ của Khương Triết! Triệu Nhị ôm Tô Anh từ trong tiệm hoa tươi đi ra vốn đã làm cho người ta khiếp sợ, hiện giờ Triệu Nhị vẫn mang thái độ này, chỉ sợ……

Ánh mắt Triệu Vũ vốn đang khoá chặt trên người Tô Anh đột nhiên nhấc lên, làm cho tài xế sợ tới mức ngay lập tức dời mắt nhìn hướng khác, anh ta cố gắng áp xuống sự kinh ngạc trong mắt, lại không dám nói lung tung.

“Tôi hy vọng anh là một người thông minh.”

Giọng nói mang hàm ý uy hiếp của người đàn ông từ phía ghế sau truyền đến, người tài xế lập tức đáp: “Nhị thiếu yên tâm, tôi biết rõ nên làm như thế nào.”

Chuyện xảy ra đêm nay, anh ta sẽ không nói cho người thứ ba biết, đây sẽ là bí mật trong lòng anh ta.

- --           

Khương Triết đang ngủ, khi nhận được điện thoại của trợ lý Diêu, trên mặt anh cũng không có chút biểu cảm nào, gương mặt trầm tĩnh hờ hững khiến cho người khác khó lòng nắm bắt.

Trợ lý Diêu nhanh chóng nói: “Vừa rồi bên kia gọi điện sang, nói Tô tiểu thư bệnh tình cấp tính, hiện đang đưa đến bệnh viện.”

Khương Triết mở to mắt, ngồi bật dậy.

Trợ lý Diêu chầm chậm, cẩn thận nói: “Nghe nói Nhị thiếu là người đầu tiên phát hiện ra, hiện tại cũng là Nhị thiếu đưa Tô tiểu thư đến bệnh viện.”

Thật ra trợ lý Diêu cũng rất nghi hoặc, Triệu Nhị không phải là người lương thiện, quen biết được Tô Anh cũng là vì có Khương Triết ở giữa, nhưng anh ấy lại có thể trước nhất phát hiện Tô Anh xảy ra chuyện, hơn nữa còn đưa cô đến bệnh viện, việc này có gì đó không bình thường nha!

Đôi mày kiếm của Khương Triết nhăn lại, ánh mắt thâm trầm, dường như anh không cảm thấy ngạc nhiên: “Ừ, bây giờ anh lập tức đến bệnh viện đi, biết nên làm gì không?”

Trợ lý Diêu đáp: “Biết, tổng tài yên tâm.”

Không nghĩ nhiều thêm, trợ lý Diêu rất nhanh chạy đến bệnh viện, anh cho rằng Khương Triết bình tĩnh như vậy là không định đi đến bệnh viện, ai ngờ thời điểm anh đến đây, hai người Khương Triết cùng Triệu Vũ đã đứng ngoài hành lang phòng bệnh.

Triệu Vũ mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen dài, ống tay áo xắn lên đến khuỷu tay, cổ áo mở rộng làm lộ ra mảng da thịt màu đồng, xương quai xanh gợi cảm, quần áo có chút hỗn độn, trên trán lấm tấm mồ hôi. Lúc này anh đang đứng dựa vào vách tường, ngậm điếu thuốc lá trông như một tên thổ phỉ, nhìn Khương Triết.

Khương Triết mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, quần áo chỉnh tề, chỉ có những sợi tóc màu đen hơi hỗn độn. Anh đang đứng, trên tay cũng kẹp một điếu thuốc, khuôn mặt sạch sẽ tuấn mỹ cũng không lộ ra chút biểu tình nào, có chút không để ý nhìn vào Triệu Vũ.

Rõ ràng đã từng nhìn thấy cảnh tượng này vô số lần, nhưng lúc này trợ lý Diêu lại cảm thấy hơi khẩn trương, thậm chí không khí còn có chút giương cung bạt kiếm.

Nhưng mà không ai lên tiếng trước.

Trợ lý Diêu cũng không dám tuỳ tiện tiến đến.

Ngay lúc này, bác sĩ từ phòng bệnh đi ra, hai người Khương Triết cùng Triệu Vũ đồng thời nhìn qua, ánh mắt của cả hai đều vô cùng lạnh lùng, bác sĩ bị nhìn đến mức trong lòng thấy căng thẳng, lại biết rõ hai người này là thổ bá vương của C thị, ai cũng không dễ chọc vào, ông hít vào một hơi, nói: 

“Người bệnh tạm thời không có việc gì, đã tiêm một mũi, hiện tại cô ấy đã an tĩnh lại, các người….có thể vào thăm.”

Khương Triết cùng Triệu Vũ liếc nhìn nhau, đúng lúc đấy bác sĩ tránh đi.

Tô Anh vẫn còn tỉnh, cô không ngủ, bởi vì cơn đau cùng nóng sốt xảy ra bất thình lình nên làm cho cơ thể cô lúc này vô cùng suy yếu mệt mỏi, dường như sức lực để nhấc tay lên cũng không có. Ý thức của cô cũng rơi vào mông lung, cô không thể nhớ rõ mình đã đến bệnh viện bằng cách nào, cô chỉ nhớ được hình như có một người đàn ông ôm cô nhanh chóng đưa đến bệnh viện, có nhịp tim trầm ổn đều đặn đập bên tai, còn có tiếng bước chân hỗn độn của bác sĩ và y tá……..

Cô nhắm mắt lại, thử sử dụng ‘tâm của thực vật’, nhưng chỉ cần cô vừa nghĩ đến thì loại đau đớn kia dường như lại muốn phát tác. 

Không thể sốt ruột được, Tô Anh lại nói với chính bản thân mình lần nữa, ‘tâm của thực vật’ vốn nghịch thiên, nó có thể cứu sống thực vật, còn có thể chữa trị vết thương cho cô, năng lượng này quá to lớn mạnh mẽ, nếu muốn hoàn toàn khống chế nó thì cô cần phải thật kiên nhẫn cùng có nhiều năng lực.

Không thể gấp được.

Càng không thể thất bại trong gang tấc.

May mắn thay, năng lượng trong cơ thể lúc này đã bình ổn lại, tạm thời không có trở ngại.

- --               

Lúc nhìn thấy Khương Triết cùng Triệu Vũ đi vào phòng bệnh, Tô Anh cũng không quá ngạc nhiên, cô ngã bệnh, Triệu Vũ sẽ báo cho Khương Triết sang đây cũng không phải chuyện lạ, rốt cuộc ở trong mắt bọn họ, cô vẫn là người phụ nữ của Khương Triết. 

Cô chớp chớp đôi mắt: “A Triết, anh Triệu Vũ.” Giọng nói khàn khàn khô khốc cũng giống như đôi môi lúc này, vì bị khô mà nổi lên nhiều nếp nhăn.

Khương Triết tiến đến gần, đưa tay sờ lên cái trán cùng gương mặt nóng hổi của cô. Tô Anh cười cong cong khoé mắt: “Em không sao đâu ạ.”

Triệu Vũ dừng lại ở sau Khương Triết, anh không tiến lên mà chỉ đứng sang một bên, ánh mắt lạnh lùng dừng ở trên người Tô Anh.

Khương Triết xoa xoa má cô, thấp giọng nói: “Ngoan, ngủ đi.”

Tô Anh ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng!” Lại nhớ tới việc Triệu Vũ đã cứu cô, cô nghiêng đầu nhìn về phía anh: “Anh Triệu Vũ, em cảm ơn anh nha.”

Triệu Vũ nhìn chằm chằm cô, khẽ ‘ừ’ một tiếng.

Tô Anh quả thật rất mệt mỏi, cô cố gắng nói vài ba câu sau đó ý thức liền mơ hồ chìm vào giấc ngủ.

Khương Triết nhìn Triệu Vũ, Triệu Vũ cười một chút: “Sân thượng?”

Khương Triết: “Tuỳ cậu.”

Anh kéo lỏng cổ áo đã được mặc chỉnh tề, nhấc bước, động tác ung dung thong thả cũng rất quả quyết không cho người khác biện bạch.

Trợ lý Diêu vẫn luôn đứng canh giữ trước cửa phòng bệnh, đột nhiên nhìn thấy Khương Triết cùng Triệu Vũ cùng nhau bước ra, không khí giữa hai người này vô cùng lạnh lẽo, anh kinh ngạc muốn đi theo Khương Triết lại bị Khương Triết lạnh lùng liếc một cái: “Canh ở đây, nếu bé hoa nhài lại xảy ra chuyện thì tôi phế bỏ anh!”

Trợ lý Diêu: “…….Vâng.”

- --           

Tầng cao nhất của bệnh viện vừa an tĩnh vừa trống trải, xung quanh tối đen, nhìn đâu cũng thấy một màu xám xịt.

Khương Triết cởi chiếc áo gió ném sang một bên, Triệu Vũ dùng chân dập tắt tàn thuốc vừa ném xuống, hai người dường như ngầm có một sự ăn ý với nhau, cơ hồ cả hai đều ra tay cùng một lúc, hung hăng vung nắm đấm về phía đối phương! Lại càng ăn ý hơn là không đánh vào mặt, những quyền cước hung hăng tàn nhẫn dường như toàn đánh vào da thịt trên người…….

Cũng không ai nói chuyện, chỉ một lòng muốn đánh vào đối phương! 

Hô hấp dần thô nặng lên, ra tay cũng không còn sắc bén như lúc ban đầu!

Trong lúc giằng co.

Khương Triết nói: “Cậu vượt rào.”

Triệu Vũ cũng không giải thích gì, anh buông tay, bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng không ngờ sẽ thích người phụ nữ của huynh đệ mình.”

Lời của tác giả: Ngượng ngùng, chương này viết không tốt lắm, kẹt chết…

Lời edit: Ngượng ngùng, lâu rồi không cho tác giả lộ mặt (ㆀ˘・з・˘

Bình luận

Truyện đang đọc