TIÊN LUYỆN CHI LỘ

Trương Hằng vừa mới đi ra từ lầu các màu xanh đi ra thì lập tức nghe thấy một giọng nói ngạc nhiên vui mừng.

- Đại ca!

Giọng nói này khiến Trương Hằng cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Vút!

Một thân ảnh nhoáng lên. Một thiếu niên có mái tóc đỏ như lửa xuất hiện trước mặt hắn.

- Ngươi...

Thân thể Trương Hằng run lên. sắc mặt lộ vẻ mừng như điên.

Vút!

Người này không phải là Triệu Thụy thì còn ai vào đây nữa?

Vút!

Triệu Thụy không nói nhiều lời. lập tức lao tới, ôm lấy Trương Hằng.

- Nhị đệ...

Giọng nói của Trương Hằng hơi khàn đi, đưa mắt nhìn thiếu niên này. trong đầu nhớ lại tình cảnh cùng chung hoạn nạn với hắn khi còn ở Tam Tinh Vực.

Từ Phương Vân Sơn tới Huyết Sát động phủ rồi lại tới Cực Diễm Môn...

Trương Hằng khó quên nhất chính là Triệu Thụy vì cứu toàn bộ Cực Diễm Môn mà gần nhưphải trá giá bằng sinh mạng của mình.

chuyện cũ lướt qua trong đâu hắn giống như một cuộn phim. Một âm thanh vang vọng không thôi:

- Vì sao... Vì sao lại thế?

Triệu Thụy quy rạp xuống bên cạnh Trương Hằng mà khóc nhỏ.

Trương Hằng lạnh lùng nói:

- Bởi vì ngươi chưa đủ mạnh. Nếu thực lực của ngươi có thể vượt qua phân thân Huyết Sát, thậm chí vượt qua Huyết Sát Thần Đế thì tất cả mọi thứ ở nơi này đều do ngươi định đoạt.

Nước mắt Triệu Thụy lại bắt đầu tuôn rơi, nói nhò:

- Nếu thực lực của ta đủ mạnh vậy thì lúc trước Ngưng Tuyết tỷ sẽ không phải chết...

Triệu Thụy rơi lệ đây mặt, giọng nói khàn khàn cất lên hỏi Trương Hằng:

- Đại ca, ngươi nói xem nếu thực lực đủ mạnh thì có phải chúng ta sẽ là chúa tể của thế giới này không?

- Từ nay về sau. chức tông chủ giao cho đại ca của ta là Trương Hằng --- Bất Tử Tà Đế.

Ánh mắt của Triệu Thụy hướng về phía phân thân của Trương Hằng.

- Đại ca. Cực Diễm Môn xin giao cho ngươi, cũng hy vọng từ này về sau ngươi có thể bảo vệ cho Tú Hương...

Đôi mắt Triệu Thụy lộ vẻ cầu khẩn.

- Nhị đệ cứ yên tâm...

Trương Hằng cực Kỳ bi ai nói. nước mắt lại bị cấm chế bốn phía hóa thành băng châu.

- Đại ca, bảo trọng... Không thể cùng ngươi phi thăng thượng giới thật sự là một chuyện đáng tiếc nuối...

Triệu Thụy mỉm cười, an lành nhắm mắt lại.

Khuôn mặt kiên nghị kia lại hiện lên trong đầu Trương Hằng. giọng nói quen thuộc vang vọng trong tai:

- Hơn hai trăm năm...gần ba trăm năm chúng ta lại có thể gặp lại.

Trương Hằng cảm khái không thôi. Giờ phút này khi hắn đặt chân tới đỉnh phỏng của giới này. quay đầu nhìn lại chuyện củ, nhìn lại dĩ vãng gian khổ và cố gắng lại thấy tốt đẹp và ấm áp như vậy.

- Đại ca, mau kể cho ta một chút, từ khi ta bị tỷ tỷ mang đi. ngươi và Cực Diễm Môn đã xảy ra chuyện gì?

Triệu Thụy vội vàng kéo Trương Hằng tới một tiểu đình yên tĩnh, lau khô nước mắt. hỏi với vẻ mặt đầy chờ mong.

- Ha ha. giờ phút này Cực Diễm Môn đã đứng đầu Tam Tinh Vực. Hiện giờ ta sẽ nói cho nhị đệ biết là sau khi rời đi. Tam Tinh Vực đã phát sinh chuyện gì...

Trương Hằng bắt đầu kể lại mọi chuyện biểu hiện vô cùng sinh động, đến những thời khắc mấu chốt đều khiến Triệu Thụy liền tục trầm trồ, ngạc nhiên thán phục.

Giờ phút này Trương Hằng không còn là tên đồ tể giết người không chớp mắt mà dường như trở lại nguyên hình của thiếu niên địa câu kia.

Không biết từ khi nào, Triệu Tịch Nguyệt đã đi tới phía sau hai người, cũng tập trung tinh thần lắng nghe.

Giống như Triệu Thụy, Triệu Tịch Nguyệt bị chuyện xưa gian khổ mà đầy cố gắng của Trương Hằng hấp dẫn, mỗi khi tới thời khắc nguy cơ thì nàng đều không chủ động được mà lo lắng. Nhưng cuối cùng Trương Hằng bằng vào cơ trí hoặc vận khí đều hóa giải được nguy cơ. thực lực và tâm tính lần lượt lột xác.

- Hóa ra rất lâu trước kia hắn cũng chỉ là một người lương thiện rất bình thường...

Triệu Tịch Nguyệt hồi tưởng lại lúc trong Huyết Sát chủ động phủ. Trương Hằng liên thủ với Huyền Long Đại Vương, ác nghiệt vô tình giết chết Vân Mộng tiên tử và Pháp Thiên cao tăng. Khi đó hắn tuyệt tình và tàn nhẫn thế nào chứ?

Ngoài ra vào thời khắc mấu chốt ở Huyết Thần đại điện. Trương Hằng lại hóa thành Kình Thiên Ma Thần. Thần thông chấn nhiếp cổ kim kia đáng sợ và cuồng bạo làm sao chứ?

Nhưng giờ phút này, Nam nhân trước mặt biểu hiện sinh động phong phú này lại giống hệt như một người kể chuyện ở nhân gian.

Chỉ trong chốc lát, Trương Hằng đã kể lại toàn bộ mọi chuyện phát sinh ở Tam Tinh Vực.

Kết cục là Cực Diễm Môn trở thành đệ nhất tại đó.

- Đại ca. ngươi có thể nói cho ta một chút chuyện đã phát sinh, ở trong động phủ hay không?

Triệu Thụy lại khẩn khoản nói. vẻ mặt đầy hưng phấn và mong đợi.

Triệu Tịch Nguyệt hé miệng cười, tới gần nói vào tai đệ đệ:

- Chuyện trong Huyết Sát chủ động phủ tỷ tỷ đã nói với ngươi rồi còn gì?

- Ta muốn nghe đại ca kể. Hắn kể nhất định sẽ nhiều màu sắc và tỉ mỉ hơn.

Triệu Thụy cười nói, thật giống như một đứa trẻ con vậy.

Ai có thể ngờ nổi thiếu niên đơn thuần thiện lương này lại là Chí Viêm Ma Tôn giết người như ma lúc trước chứ?

- Được rồi...

Trương Hằng hơi bất đắc dĩ, đành phải đứng ở góc độ của mình kể lại chuyện phát sinh, trong Huyết Sát chủ động phủ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Triệu Tịch Nguyệt cẩn thận lắng nghe. Mặc dù nàng đã trải qua một lần nhưng cũng không bỏ qua một chi tiết nào trong lời kể của Trương Hằng.

Dù sao thì Trương Hằng cũng là người thắng lớn nhất trong Huyết Sát chủ động phủ. Triệu Tịch Nguyệt rất ngạc nhiên đối với góc nhìn của Trương Hằng.

Cả quá trình này Triệu Tịch Nguyệt nghe tới kinh tâm động phách, cuối cùng đưa ra một kết luận. Trương Hằng lại có thể nhẫn nhịn như vậy, đa mưu túc trí như vậy.

Đồng thời Triệu Tịch Nguyệt cũng phát hiện ra vận khí của Trương Hằng không tồi. Trước khi Kiếm tiên Từ Trường Phong kia rời khỏi chủ động phủ lại còn mạo hiểm gợi ý cho hắn.

Thực lực, vận khí, mưu kế, tất cả những nhân tố này khiến Trương Hằng cuối cùng thành công.

Đợi tới khi Trương Hằng nói xong thì mặt trời đã xuống núi, sắc trời tối dần.

Phù!

Triệu Thụy và Triệu Tịch Nguyệt đều thở phào nhẹ nhõm, dáng vẻ như vẫn còn tiếc nuối.

- Trời cũng không sớm nữa rồi...

Trương Hằng đứng dậy, vươn vai duỗi tay, vặn lưng nói.

- Đại ca. hay là ngươi ở lại nhà ta một thời gian có được không?

Vẻ mặt Triệu Thụy chân thành. nắm tay áo Trương Hằng, nói với vẻ nhiệt tình mười phần.

- Chuyện này...

Trương Hằng hơi do dự.

Triệu Tịch Nguyệt cười khúc khích:

- Thụy đệ. đại ca của ngươi vừa mới về Chu Vương Triều, Tuyết Dung đại tẩu hiện giờ đang nhớ hắn. Ngươi không nên làm khó hắn chứ...

Trương Hằng hơi xấu hổ cười, nắm tay Triệu Thụy nói:

- Nhị đệ. hay là thế này đi. ngươi theo ta đi tới Chu Vương Triều, đến mua sắm ở Phàm Vân Đảo. thuận tiện gặp mấy đệ tử của ta.

- Thật tốt quá. cứ làm vậy đi.

Triệu Thụy mừng rỡ, vội vã để Trương Hằng dẫn đường, bay ra khỏi tiên cảnh nhân gian. Vù vù vù!

Tốc độ phi hành của hai người cực nhanh, trong chớp mắt đã không còn thấy bóng đáng.

- Nhị đệ. ngươi chờ một chút. Phụ thân đại nhân còn chưa cho ngươi ra ngoài...

Triệu Tịch Nguyệt kinh hô.

Nhưng Triệu Thụy lúc này làm gì còn nhớ tới chuyện đó, đã bị Trương Hằng lôi đi mất rồi.

Đúng lúc này thì phụ thân của Triệu Thụy mặc lục bào cũng hiện ra bên cạnh Triệu Tịch Nguyệt.

- Phụ thân... Trương Hằng kia mang đệ đệ đi...

Triệu Tịch Nguyệt hơi bất đắc dĩ nói.

Phụ thân của Triệu Thụy chăm chú nhìn về phương xa. không vui không buồn nói:

- Để cho bọn họ đi thôi... Trên người Triệu Thụy đã có ấn Ký đặc thù của ta. các đại nhân vật trên thượng giới hẳn đều có thể nhận ra.

- Phụ thân, người thay đổi chủ ý. cho hắn đi tới thượng giới từ bao giờ thế?

Triệu Tịch Nguyệt kinh ngạc nói.

- Đây không phải là chuyện các ngươi muốn sao?

Phụ thân của Triệu Thụy liếc nhiều nữ nhi của mình.

- Phụ thân đại nhân minh giám, ta cũng đi đây... Hì hì.

Triệu Tịch Nguyệt hóa thành một đạo hào quang màu lục, biến mất trước mặt cha.

- Ai, con gái lớn không thể giữ ở nhà...

Cha của Triệu Thụy thở dài một tiếng, trên mặt lộ ý cười không thể nắm giữ.

Vút!

Hai thân ảnh hiện ra trên không của Phàm Vân Đảo.

- Nhị đệ. mấy trăm năm không gặp. ngươi cũng tu luyện đến Đại Thừa Kỳ. chắc cũng sắp phi thăng rồi hả?

Trương Hằng cười nói.

- Đúng vậy, đại ca. Từ một trăm năm trước ta đã tu luyện tới Đại Thừa Kỳ rồi. Chẳng qua phụ thân vẫn không cho phép ta phi thăng. Tỷ tỷ cũng vậy. Nghe nói từ rất lâu trước đây nàng đã có thể phi thăng nhưng lại lưu lại hạ giới.

- Hả?

Trong lòng Trương Hằng máy động, đột nhiên sinh ra nghi ngờ đối với tu vi chân thật của Triệu Tịch Nguyệt.

Là nữ nhi của cường giả nghịch thiên tại thượng giới, nàng không thể chỉ có chút tu vi như vậy.

- Hả?

Triệu Thụy đột nhiên nhớ ra một chuyện, biến sắc nói:

- Không phải phụ thân phạt ta phải cấm túc bế quan sao? Lần này ta đi sao hắn lại không cản? Hay hắn nhất thời sơ sẩy nên để chúng ta trốn đi...

Nhất thời sơ sẩy?

Trương Hằng thầm cười lạnh trong lòng. Hai người họ rời khỏi lĩnh vực không gian của Nhân gian tiên cảnh thì sao phụ thân Triệu Thụy lại không biết. Tuy rằng phụ thân hắn chủ trương là hài hòa, tuyệt đối không làm lớn chuyện nhưng tâm tư của hẳn lại vô cùng cẩn mật.

- Ta nghĩ bá phụ hẳn là ngầm đồng ý cho ngươi đi, nói cách khác là ngươi được tự do rồi.

Trương Hằng cười ha hả, nói ra suy đoán trong lòng.

- Khẳng định là vậy!

Triệu Thụy cảm thấy có lý, cười ha hả nói:

- Thật là tốt quá. ta rốt cục cũng tự do rồi.

ở nhân gian tiên cảnh cả mấy trăm năm. tuy rằng phần lớn thời gian đều tu luyện nhưng đó là một loại dày vò đối với Triệu Thụy.

Vút!

Đúng lúc này thì một nữ nhân tuyệt sắc hiện ra trong mặt hai người trong ánh lục quang dịu dàng. Mùi hoa thản nhiên tỏa ra từ thân thể nàng, mang theo khí tức tươi đẹp tự nhiên.

- Hả! Tỷ tỷ. sao ngươi lại tới đây. Chẳng lẽ ngươi tới...

Nụ cười trên mặt Triệu Thụy cứng ngắc lại. nghĩ là Triệu Tịch Nguyệt tới bắt hắn về.

- Hừ. ngươi đám tự tiện chạy trốn, cãi lời phụ thân.

Triệu Tịch Nguyệt lộ vẻ giận dữ. khóe miệng lại lóe lên nụ cười như có như không.

- Ty tỷ.!..

Triệu Thụy ra vẻ vô cùng đáng thương.

- Hả hả. Triệu tiểu thư. ngươi cũng tới Phàm Vân Đảo của ta làm khách sao?

Trương Hằng cười tủm tỉm nói. đương nhiên là không bị lừa bởi Triệu Tịch Nguyệt.

- vẫn là Trương đại ca thông minh. Thụy đệ về sau theo ngươi khẳng định sẽ không phải chịu thiệt.

Triệu Tịch Nguyệt cười rạng rỡ. không hề gọi Trương Hằng là đạo hữu mà lại là đại ca, quan hệ thân mật hơn.

- Hừ, tỷ tỷ, ngươi lại dám gạt ta!

Triệu Thụy lập tức lộ vẻ không vui.

Đúng lúc này thì ở trên Phàm Vân Đảo cùng có người cảm nhận được sự tồn tại của ba người.

Người phát hiện ra đầu tiên là Lạc Hà có tu vi cao nhất.

- Sư tôn! Sư tôn đã trở về!

Sau đó là tiếng nói ngạc nhiên vui mừng của Quách Phong truyền tới từ Tinh Nguyệt Thần Điện.

Thoáng chốc, tin tức này đã truyền khắp Phàm Vân Đảo.

- o0o-

Bình luận

Truyện đang đọc