TIÊN LUYỆN CHI LỘ

Sau khi hoàn toàn khuất phục nàng xong. Trương Hằng lập tức khôi phủ vẻ mặt thản nhiên bình thường, khí tức đáng khinh đùa cợt nữ tử đường hoàng không còn sót lại chút nào.

Nhìn Trương Hằng khí chất đại biến giống như cao nhân thần tiên. Mộng Tuyết nao nao. Nàng hơi hoài nghi kẻ vừa rồi vô sỉ cực điểm với mình không phải là Nam nhân trước mắt này.

- Hiện giờ chúng ta phải rời khỏi Lăng Tuyết Trì sao?

Mộng Tuyết hơi chần chừ hỏi.

- Đúng vậy,

Trương Hằng đưa mắt nhìn lên phía trên Lăng Tuyết Trì. Thông qua Thần Linh Nhãn, hắn có thể ẩn hiện cảm thấy Lưu Cát đang vui sướng khi người gặp họa ở bên cạnh ao.

- Nhưng... Ta hiện tại bị thương không nhẹ. thân thể suy yếu rất nhiều. Đều là tại ngươi cả. Vừa rồi ta bừng tỉnh trong lúc bế quan sâu. mạnh mẽ xuất quan, lại thi triển bí thuật. Hiện giờ nếu trở về thì không biết phải giải thích với sư tôn như thế nào. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Mộng Tuyết thấp giọng nén giận nói.

Trương Hằng liếc nhìn nàng, gật đầu nói:

- Vậy thì để ta trợ giúp ngươi tu dưỡng ở đây hai ngày đi.

- Tốt lắm.

Mộng Tuyết không chút phản đối mà ngồi khoanh chân xuống, cũng ăn thêm mấy viên tiên đan.

- Đúng rồi. Ta có một loại tiên đan chữa thương, ngươi thử xem.

Dứt lời, Trương Hằng liền xuất ra một bình ngọc màu xanh biếc từ trong nhẫn không gian, lấy ra một viên thuốc màu xanh.

Thuốc này vừa mới xuất hiện lập tức tòa ra một luồng khí tức sinh mệnh kỳ dị khiến tâm thần người ta chấn động. Thương thế bình thường chỉ cần hít một hơi thuốc này cũng có thể tốt hơn tới bảy tám phần.

- Đây là tiên đan gì thế này?

Mộng Tuyết cảm nhận được chỗ phi phàm của viên thuốc này.

- Chẳng rõ lắm. là một bằng hữu của ta đưa cho. nghe nói có tác dụng cải tử hồi sinh. Hiện giờ cho ngươi dùng thử xem có hiệu quả hay không.

Trương Hằng thản nhiên nói.

Mộng Tuyết hừ lạnh một tiếng nói:

- Ngay cả tác dụng cụ thể của thuốc mà ngươi cũng không biết, bản thân không sử đụng mà lại bắt ta làm người thí nghiệm.

- Ta không cần.

Nàng hơi tức giận, tỏ vẻ kháng nghị đối với với hảnh vi vô nhân đạo của Trương Hằng.

Ánh mắt Trương Hằng nhìn thẳng vào Mộng Tuyết, đưa viên thuốc cho nàng, thản nhiên nói:

- Uống đi.

Mặc dù không có chút uy áp nào. giọng nói cũng không lớn nhưng cảm giác bá đạo không thể phản kháng lại trân ngập trong đó.

Đôi mắt Mộng Tuyết ngân ngấn nước, đáng thương vô cùng nhận lấy viên thuốc này, sau đó uống nó.

Giờ khắc này Trương Hằng lạnh lùng vô tình đứng trên cao nhìn xuống thiên địa vạn vật. Địch nhân nào của hắn cùng không thể có được kết cục tốt.

Vừa mới uống viên thuốc màu xanh biếc này. Mộng Tuyết không khỏi thở phào một hơi. Một luồng lực lượng sinh mệnh cường đại tràn khắp toàn thân nàng, đồng thời tẩm bổ linh hồn và thân thể nàng.

Vẻn vẹn chỉ sau vài nhịp thở, thương thế của Mộng Tuyết đã tốt lên tới bảy tám phần.

- Điều... Điều này thật là thần kỳ.

Mộng Tuyết ngạc nhiên và vui mừng vô cùng, quả thực không thể tin được chuyện này.

Dựa theo kinh nghiệm trong dĩ vãng của nàng, khi bị bắt buộc bừng tỉnh trong bế quan sâu. tâm thần bị thương thì nhẹ cũng phải tu dưỡng mấy năm, nặng thì cần phải mấy trăm năm mới có thể khỏi hẳn.

Lần này tâm thần nàng bị hao tổn. thương thế không nhẹ. không có thời gian mười năm cũng không có khả năng khôi phục nổi.

Trương Hằng đứng một bên, gật gật đầu, thầm nghĩ:

- Loại tiên đan Triệu Tịch Nguyệt cho ta vốn tưởng rằng không phải sử dụng đến. không nghĩ tới hiệu quả còn tốt hơn trong tưởng tượng của ta nhiều.

Bản thân hắn có bất tử kim thân, lực lượng phòng ngự cường đại tới đáng sợ. bất luận chịu thương thế nghiêm trọng bao nhiêu cũng chỉ cần nửa khắc là khôi phục.

Lúc trước khi phi thăng thượng giới, Triệu Tịch Nguyệt đưa cho hắn bình tiên đan chữa thương này. hắn cũng ngại cự tuyệt ý tốt của đối phương mà nhận lấy.

- Tuyết Dung. Phong nhi vào thời điểm độ kiếp có Tiên bảo phòng ngự. thậm chí có Tiên bảo linh hồn, cộng thêm loại tiên được chữa thương này thì có thể nói là chẳng thể có vấn đề gì.

Trương Hằng đột nhiên nghĩ tới chuyện tại hạ giới.

Thời gian qua từng chút một. Hai ngày đi qua, thương thế của Mộng Tuyết đã khỏi hẳn. tu vi thậm chí còn tinh tiến một chút, thần thanh khí sảng.

- Đa tạ tiền bối ban cho tiên dược chữa thương.

Mộng Tuyết cười nói.

- Tiền bối? Chẳng lẽ ngươi quên mất quan hệ của chúng ta rồi?

Trương Hằng lại ôm nàng vào ngực, vẻ mặt bình tĩnh vô cùng.

Mộng Tuyết chỉ từ chối một cách tượng trưng, khuôn mặt đỏ lên nhưng lại khôi phục bình thường rất nhanh, bình tĩnh nói:

- Được rồi. Trương đại ca. ngươi dẫn ta đi lên đi.

- ừ. người đúng là rất thông minh.

Trương Hằng ôm lấy Mộng Tuyết. hóa thành một đạo hào quang màu vàng nhạt bay về phía Lăng Tuyết Trì

Bay tới chỗ cách bề mặt Lăng Tuyết Trì chừng bốn năm mươi thước, tốc độ của Trương Hằng chậm lại. thu liễm khí tức, biến trở lại tu vi Chân Tiên cấp thấp bình thường.

Mộng Tuyết tò mò hỏi:

- Trương đại ca, ngươi dám đơn thân độc mã tiến vào trong Lãnh Nguyệt Môn, không biết tu vi cụ thể của ngươi là gì? Là Tiên Quân trung cấp hay là Tiên Quân cấp cao?

- Tiên Quân cấp thấp.

Trương Hằng thản nhiên nói.

Mộng Tuyết hơi bất ngờ, hé miệng cười:

- Lãnh Nguyệt Môn của ta có vài vị cường giả Tiên Quân trung cấp. ngươi không sợ bị lộ sao?

- Không sợ.

Trương Hằng rất lạnh, nhạt nói:

- Ngươi không cần phải hỏi thăm chuyện của ta nữa. Trương mỗ nếu đã tới thì sợ gì hai Tiên Quân trung cấp.

- ừ. _

Mộng Tuyết nhu thuận thu nụ cười đối với Trương Hằng. Với mỹ nhân băng sơn nổi tiếng như nàng, chưa bao giờ nàng có cảm giác tiếp xúc thân mật với Nam nhân như vậy.

Giờ phút này nàng cảm thấy trái tim mình hơi bị hòa tan, thậm chí còn hơi không nỡ rời khỏi vòng tay đối phương.

Sau một lát, Trương Hằng đi tới phụ cận của mặt nước, nhìn cấm chế đang phong tỏa trên đỉnh đầu, nói với Mộng Tuyết.

- Ngươi phá vỡ cấm chế này đi.

Mộng Tuyết gật đầu. vươn một ngón tay ngọc nhẹ nhàng điểm vào cấm chế kia một cái.

Phốc.

Cấm chế của Lưu Cát Chân Tiên cấp cao lại bị phá tan như giấy hồ bình thường vậy.

Tuy rằng đều là Chân Tiên cấp cao nhưng Mộng Tuyết đã đạt cấp đại viên mãn. lĩnh ngộ đối với pháp tắc không gian hơn Lưu Cát vài lần. thực lực hơn kém rất xa.

Kết quả như vậy khiến Trương Hằng hơi bất ngờ.

- Hả?

Đúng lúc này thì ở phụ cận Lăng Tuyết Trì phát ra một tiếng thét kinh hãi.

Lưu Cát Chấp sự kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mặt nước vừa bị phá cấm chế.

Ào ào!

Một đôi Nam nữ ôm nhau bay ra từ trong Lăng Tuyết Trì.

- Đó là... Mộng Tuyết sư muội!

Lưu Cát Chấp sự thật sự khó có thể tin nổi tình cảnh này.

Trương Hằng thấy bốn bề vắng lặng liền đưa mắt nhìn Mộng Tuyết.

Mộng Tuyết đi ra khỏi vòng tay của Trương Hằng, đi tới trước mặt Lưu Cát Chấp sự. nét mặt lạnh như băng nói:

- Bổn tiểu thư được tĩnh tu tại đáy Lăng Tuyết Trì ngươi lại phái người vào gây loạn. May là có Trương đại ca ra tay cứu giúp mới cứu ta được từ Quỷ Môn Quan trở về.

- Cái gì... Điều này sao có thể chứ?

Lưu Cát nói năng trở nên lộn xộn chẳng biết ứng đối ra sao.

Mộng Tuyết là nữ nhân mà biểu ca Bắc Kiếm Hàn của hắn đau khổ theo đuổi, hắn cùng không dám đắc tội. Huống chi tu vi của đối phương còn hơn hắn rất nhiều, sư tôn là Lý đại trưởng lão.

Càng khiến hắn khó có thể thừa nhận đó là Trương Hằng vừa rồi ôm Mộng Tuyết như tình lữ, khiến sự đố kị trong lòng hắn dâng lên.

Vốn Lưu Cát cũng thích Mộng Tuyết nhưng bởi sự tồn tại của biểu ca Bắc Kiếm Hàn nên vẫn giữ trong lòng.

Ngay vào thời điểm hắn thất kinh thì Mộng Tuyết lại bay tới nhanh như chớp, đặt tay lên bờ vai hắn phong ấn pháp lực của hắn.

Lưu Cát vừa định phản kháng thì Trương Hằng lại xuất hiện ở một phía khác của hắn đánh một chưởng khiến hắn hôn mê.

- Ta muốn giáo huấn hắn thật tốt một lần.

Trương Hằng đá một cước cho Lưu Cát rơi vào trong ao, sau đó cùng Mộng Tuyết tiến vào trong Lăng Tuyết Trì.

Bình luận

Truyện đang đọc