TIÊN SINH ĐẾN TỪ 1930

Edit: Dờ

Nói đến Trịnh Mỹ Dung, Bạch Dương hơi sợ.

Chị là kiểu phụ nữ mà đàn ông sợ nhất: hơn ba mươi tuổi, dung mạo bình thường, thông minh tháo vát, sấm rền gió cuốn. Nghe nói chị là một bà mẹ đơn thân, sáu năm trước mang theo đứa con chưa dứt sữa đến tập đoàn Hải Long dốc sức làm việc.

Chị là khai quốc công thần của tên nhị thế tổ Kim Thế An, là thân tín bên cạnh hắn. Trong công ty, trừ Kim Thế An ra thì chị là người quyết định tất cả, chị nói một thì người khác không dám nói hai. Trịnh Mỹ Dung quả thật rất có tài. Bạch Dương biết, nếu Kim Thế An không có Trịnh Mỹ Dung, có lẽ tập đoàn Hải Long đã sớm phá sản.

Bạch Dương nghe nhân viên công ty bàn tán với nhau, nói Trịnh Mỹ Dung là đàn chị trước kia học cùng Kim tổng ở nước ngoài. Kim tổng học khoa chính quy còn Trịnh Mỹ Dung học MBA. Chị Mỹ Dung đúng là quá giỏi, đang học thì lớn bụng với bạn cùng phòng. Kết quả không ngoài dự đoán, còn đang đi học mà đã làm người ta lớn bụng, lại còn không chịu cưới, rõ ràng chẳng phải là loại người tốt đẹp gì. Chị Mỹ Dung cũng chẳng vừa, nháo loạn tung trời, vì cô con gái mới sinh mà tranh chấp với bạn trai đến đầu rơi máu chảy.

Mà thưởng thức của Kim tổng cũng thật là kỳ lạ, hình như đã từng theo đuổi đàn chị này. Khi đó Trịnh tổng kiên quyết từ chối lời tỏ tình của Kim Thế An, sau đó lại nhậm chức phó chủ tịch bên cạnh hắn.

Tất cả mọi người đều bảo Trịnh tổng một lòng vì cô con gái, là một người mẹ tốt. Tuy hơi hung dữ, nhưng chắc chắn là lương mẫu hiền thê. Người phụ nữ tốt như vậy, Kim tổng căn bản không xứng.

Kim tổng chỉ xứng với dạng đê tiện diêm dúa lòe loẹt như Tần Nùng.

Nếu không xảy ra chuyện này của Kim Thế An, có lẽ Bạch Dương vẫn thực sự kính trọng, bội phục, thậm chí đồng cảm với Trịnh Mỹ Dung.

Nhưng bây giờ Trịnh Mỹ Dung chính là một nữ ác ma đáng sợ.

Kim Thế An nằm phòng vip bệnh viện những một tháng trời, bác sĩ không khám ra bệnh gì, chỉ nói là bị thương ngoài da, lại không rõ vì sao hắn bất tỉnh.

"Cứ quan sát trước đã, chúng tôi mời chuyên gia từ Thượng Hải và Bắc Kinh tới hội chẩn rồi. Nếu vẫn không được thì đưa Kim tổng đi Mỹ trị liệu."

Thân là người quản lý sản nghiệp dưới trướng tập đoàn Hải Long, viện trưởng Tôn của bệnh viện Nhân dân phải ra sức mà khoác lác.

Mấy ngày sau, Trịnh Mỹ Dung lấy được video giám sát ở biệt thự của Kim Thế An. Điều kỳ lạ xuất hiện rồi, thứ mà camera quay được khác xa với những gì trong trí nhớ của Bạch Dương. Camera chỉ quay được cảnh Kim Thế An muốn cưỡng bức Bạch Dương, từ đầu tới cuối Bạch Dương vô cùng đáng thương tội nghiệp. Sau đó Kim Thế An như thể bị úng não, tự phóng người nhảy xuống bể bơi.

Bạch Dương cảm thấy hình như gặp ảo giác rồi, sự việc hoàn toàn không phải như vậy. Tuy rằng với tình huống bây giờ thì đoạn video này rất có lợi cho cậu.

Trịnh Mỹ Dung nhìn video, im lặng không nói gì, vẫn kiên quyết yêu cầu Bạch Dương không được rời khỏi Nam Kinh, hơn nữa ngày nào cũng phải đến bệnh viện báo danh.

"Dám chạy tôi sẽ chặt chân cậu."

Vâng vâng vâng, tôi cũng chẳng phải con rết, nào có nhiều chân cho chị chặt. Bạch Dương thầm trợn trắng mắt trong lòng.

"Mọi việc chờ Kim tổng tỉnh lại rồi nói sau. Nếu cậu làm chuyện gì không phải với Kim tổng, chúng tôi vẫn sẽ khởi tố cậu."

Ha ha, Bạch Dương cười thầm. Khởi tố, chị dám sao?

Nếu Trịnh Mỹ Dung báo cảnh sát ngay lúc ấy thì Bạch Dương còn sợ. Nhưng chị ta lại không làm thế, điều đó nói lên điều gì? Nói lên rằng Trịnh Mỹ Dung cũng chột dạ.

Đúng vậy, đường đường là chủ tịch của tập đoàn Hải Long, nửa đêm cưỡng bức đàn ông thì thôi, lại còn tự mình nhào xuống bể bơi mà bỏ mạng --- phốt đồng tính luyến ái, còn mang thêm tính chất cưỡng gian, nếu bị đồn ra ngoài thì giá cổ phiếu của tập đoàn các người không tụt thẳng xuống hố mới là lạ.

Bạch Dương rất đắc ý, thậm chí còn mua vé đi Trấn Giang chơi một chuyến. Quả nhiên ông trời vẫn đứng về phía chính nghĩa, tuy là cái chính nghĩa này hơi bị vặn vẹo.

Trịnh Mỹ Dung nhìn ra được Bạch Dương đang đắc chí, chị không hề nương tay, đến Trấn Giang bắt Bạch Dương về. Hai gã đàn ông to cao xách Bạch Dương như một con gà con, kéo cậu vào văn phòng viện trưởng bệnh viện Nhân dân. Trịnh tổng đang ngồi trên ghế của viện trưởng giũa móng tay, thấy Bạch Dương vào thì nâng mắt lên nhìn.

Đầu gối của Bạch Dương lập tức ăn một cú đạp cực mạnh.

Trịnh tổng vẫn bình chân như vại giũa móng tay: "Đây là lần đầu tiên, tôi sẽ không đập nát đầu gối của cậu. Có phải cậu xem đoạn video kia xong thì rất đắc ý không? Cậu phải biết rằng, video ở trong tay tôi."

Bạch Dương đau đến toát mồ hôi lạnh.

Trịnh Mỹ Dung tiếp tục thổi móng tay: "Chờ Kim tổng tỉnh lại, cậu ấy nói thế nào thì chính là thế đó. Không tới lượt cậu đắc ý."

Bạch Dương cố cãi: "Nhưng chị cũng xem đoạn video đó rồi mà, đâu liên quan gì tới tôi!"

Trịnh Mỹ Dung: "Tôi nói có liên quan thì chính là có liên quan. Nếu cậu còn dám chạy, tôi sẽ khiến cho cậu nằm chung với Kim tổng. Cả cái đất Nam Kinh này, Trịnh Mỹ Dung tôi nói được làm được."

Bạch Dương sụt sịt trở về nhà. Đây mà là tập đoàn tài chính sao? Đệch, đây rõ ràng là thế lực xã hội đen.

Trắng đen đã rõ, Bạch Dương lựa chọn... cúi đầu trước thế lực đen tối.

Bạch Dương không hiểu, cũng không thể hiểu được Trịnh Mỹ Dung sốt ruột như thế nào.

Tình huống của tập đoàn Hải Long bây giờ rất phức tạp. Năm đó cha của Kim Thế An dựa vào đầu cơ trục lợi mà phất lên nhanh chóng trong một đêm. Sau đó nhìn xa trông rộng mở một công ty, bước vào thị trường, hai bàn tay trắng dựng nên cơ nghiệp, mới có tập đoàn tài chính Hải Long tên tuổi vang dội khắp vùng Hoa Đông ngày hôm nay. Không ai biết vì sao Kim Hải Long lại không chịu rời khỏi Nam Kinh, đa số những kẻ có tiền đều chuyển tới Bắc - Thượng - Quảng, hoặc ít nhất mở công ty ở những nơi ấy, mà Kim Hải Long thì cứ bám riết lấy đất Nam Kinh này. Người trong giới đồn rằng mộ phần tổ tiên nhà họ Kim ở Nam Kinh, phong thủy cực tốt, ngày nào cũng bốc khói xanh.

Dù mộ tổ có bốc khói xanh thật thì cũng không ngăn được Kim Hải Long thấy lợi quên tình nghĩa. Người ta đều bảo phú quý rồi sẽ thay lòng, Kim Hải Long cũng không ngoại lệ. Hai vợ chồng nhà họ Kim vất vả nửa đời người mới đưa được con trai ra nước ngoài học, sau đó Kim Hải Long rốt cuộc không nhịn được nữa, bắt đầu nuôi vợ bé.

Nói chính xác thì không phải nuôi vợ bé, mà là đi tìm tân hoan. Ông chủ Kim rất vui lòng với cuộc sống "cờ đỏ không ngã, cờ màu tung bay", nhưng phu nhân Vương Tĩnh Lâm sao có thể nhịn? Hai người cũng giống như bao đôi vợ chồng chỉ có thể cộng khổ mà không thể đồng cam khác, dắt nhau lên tòa đòi ly hôn. Yêu cầu của Vương Tĩnh Lâm rất đơn giản, hai vợ chồng chia đều khối tài sản hai trăm triệu đô, còn lại đều thuộc về Kim Thế An. Đứa trẻ là con của hai người, dù tình cảm không còn thì vẫn không thể vứt bỏ như một thứ đồ vật. Chỉ cần Kim Hải Long đồng ý đưa công ty cho con trai, Vương Tĩnh Lâm sẽ chịu ký giấy ly hôn.

Cũng phải trách cô tình nhân kia quá vội vàng, chạy tới nháo loạn với Vương Tĩnh Lâm, mất cả con gà mất luôn nắm gạo, khiến cho Kim Hải Long nảy sinh nghi ngờ. Cuối cùng, tập đoàn Hải Long rơi vào tay Kim Thế An bấy giờ vẫn còn đang theo học ở nước ngoài. Vương Tĩnh Lâm mang theo một số nhân thủ đi Bắc Kinh, còn Kim Hải Long rốt cuộc cũng chịu dời ổ, mang theo tình nhân cùng đến Thượng Hải.

Khi ấy, rất nhiều người đều chờ xem tên nhị thế tổ Kim Thế An này sẽ tấu hài như thế nào, xem hắn ngồi không ăn hết núi vàng của cha mẹ.

Trịnh Mỹ Dung có thể vỗ ngực tự hào tuyên bố rằng, quyết định sáng suốt nhất của Kim Thế An chính là mời chị về làm cho hắn. Lúc mới vào thì làm phụ tá, không lâu sau leo lên chức tổng giám đốc. Bằng MBA của chị không phải để trưng, tập đoàn Hải Long chẳng những không sụp đổ, trái lại còn không ngừng phát triển.

Trịnh Mỹ Dung không thể không liều mạng, Kim Thế An dù gì vẫn còn cha mẹ, mà chị thì chẳng còn gì, chỉ có một cô con gái bảy tuổi.

Trịnh Mỹ Dung muốn kiếm thật nhiều tiền để mình và con gái được sống hạnh phúc hơn một chút.

Kim Thế An không phải là một doanh nhân giỏi, nhưng hắn là một vị lãnh đạo tốt. Đối với Trịnh Mỹ Dung, một lãnh đạo không can dự vào việc của chị thì chính là một lãnh đạo tốt.

Kim Thế An chỉ biết ăn chơi nhảy múa, hết chuyện làm thì đốt tiền tán tỉnh minh tinh, nhưng thế thì đã sao? Chỉ cần Kim Thế An không can thiệp, Trịnh Mỹ Dung càng được chứng tỏ bản lĩnh khiến cho tập đoàn Hải Long ngày một lớn mạnh, chị càng có thể nhận được mức tiền lương cao và một khoản hoa hồng kếch xù.

Trịnh Mỹ Dung đã lên kế hoạch cố làm thêm hai năm nữa, sau đó giả bộ muốn đi ăn máng khác, đến lúc đó Kim Thế An nhất định sẽ giữ chị lại. Chị sẽ đòi cổ phần từ Kim Thế An, chân chính trở thành một trong những cổ đông của tập đoàn.

Nhưng ai mà ngờ được, Kim Thế An lại xảy ra chuyện như vậy. Ăn chơi nhảy múa đền cả mạng vào.

Làm sao đây? Trịnh Mỹ Dung chỉ có thể giấu nhẹm tin tức, không được để hội đồng cổ đông biết, càng không được để Kim Hải Long và Vương Tĩnh Lâm biết. Chị là thân tín bên cạnh Kim Thế An, không có nghĩa là Kim Hải Long và Vương Tĩnh Lâm cũng tín nhiệm chị. Một khi tin tức bị truyền ra ngoài, gần như chắc chắn là công ty sẽ rơi về tay cha mẹ của Kim Thế An. Nhất triều thiên tử nhất triều thần, dù là Kim Hải Long hay Vương Tĩnh Lâm tiếp quản công ty, Trịnh Mỹ Dung đều không tránh khỏi kết cục bị hất cẳng.

Tất cả mọi người đều đang mong chờ Kim Thế An tỉnh lại. Tỉnh lại rồi, hoặc là tố cáo Bạch Dương cố ý gây thương tích, hoặc lại tha cho cậu ta, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Đối với Trịnh Mỹ Dung, Bạch Dương thực sự chẳng quan trọng. Nhưng đối với Bạch Dương, khoảng thời gian Kim Thế An bất tỉnh một tháng này, ngày nào cậu cũng bị giày vò.

Nếu biết trước mọi chuyện sẽ thế này, lúc ấy cậu nên về quê kiếm việc cho rồi. Bạch Dương đau khổ nghĩ, bây giờ cậu chẳng mong gì hơn, chỉ mong Kim Thế An mau tỉnh lại, sau đó đường ai nấy đi. Chỉ cần Kim Thế An không gây phiền phức cho cậu, cậu tình nguyện mỗi ngày đều đi thắp hương ở chùa Kê Minh.

Bây giờ, Kim Thế An cuối cùng cũng chịu tỉnh.

Hoàn toàn - mất trí nhớ, không chỉ quên việc cưỡng gian kia, mà ngay cả chính hắn là ai, hắn cũng không nhớ nổi nữa.

Như bạn biết đấy, chuyện này đã vượt quá phạm vi tưởng tượng của tất cả mọi người.

Bình luận

Truyện đang đọc