TIÊN SINH ĐẾN TỪ 1930

Edit: Dờ

Một ngày trôi qua rất nhanh, Kim Thế An liều mạng học thuộc lòng tờ giấy lớn ba người chép cho hắn. Bạch Dương hỏi đi hỏi lại:

"Nhớ kỹ hết chưa?"

"Nhớ rồi, không quên được đâu."

"Điều kiện lúc đánh giặc rất kém, đừng tiếc tiêu tiền, cứ chăm sóc bản thân cho tử tế." Trịnh Mỹ Dung đứng cạnh nói.

"Đương nhiên, em lên sĩ quan rồi chị, sẽ có người hiếu kính."

Lý Niệm không nói gì, chỉ hút thuốc.

Anh nhìn Kim Thế An, cứ cảm thấy hắn đang giấu giếm điều gì. Anh thoáng cảm nhận được, có lẽ Kim Thế An sẽ không trở về. Lý Niệm không muốn đối mặt, chỉ đi ra ban công hút từng điếu thuốc.

"Chăm thay quần áo trong, tôi xem tư liệu thấy lính tráng hay bị bệnh ngoài da." Trịnh Mỹ Dung còn chưa chịu ngừng.

"Em biết rồi chị Dung, chị sắp thành mẹ em rồi đấy." Thế An toét miệng cười.

Tất cả mọi người đều không lên tiếng nữa, cùng nhìn nhau. Thế An gãi đầu nằm lại về giường.

Đồng hồ đã điểm mười hai giờ.

Trịnh Mỹ Dung cảm thấy vô cùng chua xót, chị bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, chỉ nghe thấy tiếng chị xin thuốc Lý Niệm.

Trong phòng, Bạch Dương ngồi xuống, Thế An nhìn cậu một cái, mất tự nhiên nói: "Cậu đừng có dính vào tôi, đm buồn nôn."

Bạch Dương kiên trì: "Tôi muốn anh ấy tỉnh lại liền nhìn thấy tôi."

Kim Thế An chột dạ, nhắm mắt không nói nữa, im lặng chờ thời gian mang hắn đi. Bạch Dương lại khẽ hỏi: "Kim Thế An, chúng ta còn có thể gặp lại không?"

Thế An không hiểu ý cậu, chỉ gật bừa: "Đương nhiên, tôi đi rồi anh ta sẽ về."

Bạch Dương còn thật sự nghiêm túc: "Tôi nói tôi và anh kìa, liệu còn có thể gặp lại không?"

Bóng đêm tĩnh lặng, bầu trời đầy sao, giống như hàng ngàn vạn những viên ngọc đang tỏa ánh sáng thắp bầu trời đêm, càng khiến cho vô hạn ánh sao lọt vào căn phòng.

Thế An mở mắt, cong khóe miệng, "Nếu có duyên, tám mươi năm sau sẽ gặp lại."

Lời còn chưa dứt, con ngươi của hắn đột nhiên mở lớn, dần dần trở nên tan rã. Bạch Dương đẫm nước mắt nhìn hắn chầm chậm khép hai mắt lại. Cậu cúi xuống nghe tiếng tim đập của Kim Thế An, đã ngừng lại rồi.

Tiếng chuông nặng nề vang lên, từng hồi từng hồi, đủ mười hai tiếng. Lý Niệm nghe giống như chuông báo tang, còn Bạch Dương cảm thấy đó là tiếng chuông chất chứa niềm hy vọng vô hạn.

Đúng vậy, cậu yêu Kim Thế An, nhưng cậu cũng yêu tổ quốc của chính mình, đó là tình yêu chung của tất cả. Cho dù là quá khứ hay tương lai, bọn họ hy vọng mẹ tổ quốc luôn tự do mà kiên cường, trọn đời phồn vinh.

Hãy giành thắng lợi nhé, Bạch Dương nghĩ, đánh cho giặc chạy, cậu và Kim Thế An sẽ ở đây chờ đợi, đoạn lịch sử này vĩnh viễn không bao giờ bị lãng quên.

Cậu ngồi bên giường suốt ba ngày. Ban đầu còn ôm hy vọng chờ Thế An tỉnh dậy, một ngày, hai ngày qua đi, Trịnh Mỹ Dung và Lý Niệm đều cảm thấy không ổn, tới khuyên Bạch Dương. Bạch Dương không chịu nhúc nhích: "Anh ấy sẽ tỉnh lại." Cậu rất kiên quyết, "Nhất định là vậy."

Thế An không tỉnh lại, cậu cũng không chịu ăn uống. Trịnh Mỹ Dung lại ra sức khuyên: "Nếu cậu muốn chờ thì cũng không thể chờ như vậy được, cơm không ăn, ít nhất phải uống nước đi."

Lý Niệm nhìn Kim Thế An, đã lạnh ngắt rồi, các đốt ngón tay căng cứng, cổ tay xuất hiện vài đường xanh tím quái dị.

Có lẽ là vết bầm xác chết, Lý Niệm ảo não nghĩ. Hắn rốt cuộc là chết rồi, cứ như vậy mà chết. Bọn họ sao có thể hồ đồ đến thế, cứ ngồi chờ thời gian vàng bạc trôi qua, lúc ấy có lẽ nên đưa đi viện mới phải.

Bây giờ nói gì thì cũng đã muộn. Thành thi thể rồi, còn trở về thế nào? Lại biết ăn nói với cảnh sát ra sao?

Trịnh Mỹ Dung còn con nhỏ, Bạch Dương phải tiếp tục quay phim, cái nồi này chỉ có thể là anh gánh.

Lý Niệm đi vào phòng ngủ kéo Bạch Dương, "Đừng đợi nữa, anh ta chết thực sự rồi, nếu muốn tỉnh thì không đợi tới giờ đâu. Đắp chăn lên cho anh ta đi."

Bạch Dương đẩy mạnh anh ra, "Đừng ai động vào!"

Trịnh Mỹ Dung đi đến cửa, sắc mặt suy sụp, "Bạch Dương, cậu nén bi thương. Không ai muốn chuyện này xảy ra cả, cậu đứng lên trước đi."

Bạch Dương điên cuồng đẩy bọn họ, "Tôi nói đừng ai chạm vào! Đi ra ngoài hết cho tôi!"

Lý Niệm bất đắc dĩ nhìn cậu: "Tôi sẽ báo cảnh sát, chuyện này dù gì vẫn phải có lời giải thích với cảnh sát. Cậu đi ra trước, đến lúc đó tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Bạch Dương kìm nén nước mắt, bình thản nói: "Anh báo cảnh sát đi, nói là tôi giết anh ấy. Anh ấy không tỉnh lại, tôi cũng muốn chết."

Lý Niệm không còn cách nào, "Kim Thế An mất đi chỉ để được thấy cậu phí hoài bản thân? Cậu bảo hắn ở dưới đó có an tâm nhắm mắt được không? Tiểu tổ tông, phấn đấu một chút, được không? Dù gì cậu cũng phải lấy được cái ảnh đế, để Kim baba dưới suối vàng cũng được nở mày nở mặt chứ."

Bạch Dương nghe mà đau đớn thấu tim, cậu liều mạng lau nước mắt, đẩy Lý Niệm ra khỏi phòng rồi khóa cửa lại, mặc cho Lý Niệm đập cửa rầm rầm ở bên ngoài.

Kim Thế An chết thật rồi sao, cậu ngã thụp xuống đầu giường.

Hắn rõ ràng muốn chờ cậu tới, không phải trong thư đã viết rằng muốn cậu hôn hắn hay sao? Dựa vào đâu mà hắn có thể chết? Hắn không phải đã tặng cậu hoa mơ, nói rằng không có cậu thì một ngày cũng không sống nổi sao?

Hắn lại lừa cậu một lần nữa, hắn còn muốn cậu tha thứ? Tha thứ cũng được, tha thứ không thành vấn đề, có thể tha thứ, bây giờ liền tha thứ, Kim Thế An làm gì cậu cũng sẽ tha thứ cho hắn.

Bạch Dương đánh vào ngực Thế An, "Em ở đây rồi, tỉnh lại đi! Đồ vô liêm sỉ, tỉnh lại đi!"

Lý Niệm không ở đây, Trịnh Mỹ Dung cũng vậy, cậu không che giấu nước mắt của mình nữa, nằm xuống ngực Thế An mà gào khóc. Khóc rồi, lại nắm lấy tay Thế An, cậu hy vọng bàn tay này có thể nâng lên một lần nữa để xoa đầu cậu, nâng cằm cậu, sau đó nói những câu quen thuộc, khóc cái gì, nghe lời, đừng khóc, em khóc khiến lòng tôi đau như vỡ nát.

Mà Thế An nằm đó, nhắm mắt như thể đã chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.

Bạch Dương nuốt nước mắt, dưới tầm mắt mơ hồ, cậu muốn áp hai đường chỉ tay sinh mệnh của cậu và hắn lại với nhau, nhưng chỉ tay như bị nhòe dần đi, giống như sắp biến mất. Bạch Dương nắm chặt tay hắn mà khóc nức nở, cậu không chịu buông ra. Giống như nếu khóc lớn tiếng hơn chút nữa thì Kim Thế An sẽ không chịu nổi cậu làm nũng nữa, hồi tâm chuyển ý quay về với cậu.

Không phải sao? Không phải như vậy sao? Mỗi lần cậu bị người ta ức hiếp, mỗi lần cậu gặp rắc rối ở bên ngoài, Bạch Dương chỉ cần khóc một chút, nháo loạn một chút, Kim Thế An sẽ mềm lòng. Kim Thế An sẽ viết thư xin lỗi cậu, sẽ ôm hôn cậu, sẽ cùng cậu đến Duyệt Giang Lâu ăn tôm hùm đất. Cậu sẽ bắt hắn ăn cay đến không nói thành lời, sau đó xấu xa nhìn hắn cố gắng tỏ ra bình tĩnh mà uống nước.

Không phải đều như vậy sao?

Sẽ không bao giờ có người nào yêu cậu như vậy nữa.

Cậu thực sự mất hắn rồi.

Bạch Dương dụi vào ngực Thế An, dòng nước mắt chảy xuống như vô tận. Cậu nhớ tới rất nhiều đêm bọn họ giao triền, lồng ngực này đã từng nóng hừng hực, hắn khuấy động thân thể cậu, tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực này, hai người như thể liền nhau một trái tim, từng nhịp đập vang vọng. Mà lồng ngực ấy nay chẳng còn hơi ấm, cũng không có nhịp đập.

Lý Niệm ở ngoài khàn giọng gọi: "Bạch Dương, đừng khóc. Ra đây đi."

Mà Bạch Dương không nghe.

Tôi không thể buông tay anh ấy được, Bạch Dương nghĩ, cho dù anh ấy đã chết, tôi cứ như vậy mà nắm tay anh ấy đi đến cái chết, nói không chừng tôi cũng có thể xuyên.

Nghĩ như vậy, cậu lấy lại tinh thần, chỉ số thông minh của Bạch Dương chưa bao giờ cao, bây giờ tụt dốc kịch đáy. Cậu chết rồi, người khác sẽ cười nhạo cậu ra sao? Có lẽ khắp đường lớn ngõ nhỏ sẽ tràn ngập tin tức về vụ tự tử của cậu.

Vậy cũng tốt, Bạch Dương thầm nghĩ, đối với fan của cậu thì quá tàn nhẫn, nhưng cậu chết đi rồi, rốt cuộc cũng có thể nói cho người khác biết rằng trong lòng cậu chỉ có một người yêu, không phải Chung Việt, cũng không phải Khương Duệ Quân, mà là một tiên sinh đến từ năm 1930.

Bên ngoài, Lý Niệm đập cửa đến bầm cả tay, Trịnh Mỹ Dung giữ anh lại: "Bỏ đi, chuẩn bị báo cảnh sát. Gọi xe cứu thương tới luôn, cho Bạch Dương một viên thuốc an thần."

Lý Niệm buồn phiền ngồi thụp xuống, "Cô để tôi chuẩn bị một chút, chuyện này sẽ ảnh hưởng rất xấu đến cậu ta."

"Lúc này rồi mà còn ảnh hưởng cái gì." Trịnh Mỹ Dung vừa phiền lòng vừa đau xót, "Nhìn bộ dạng này của cậu ta là biết sắp điên mất rồi."

Có lẽ mấy năm nữa không thể đóng phim.

Bầu trời An Long sắp sụp đổ.

Hai người hoảng hốt ngồi đối diện nhau, từ tận đáy lòng, họ vẫn giữ một niềm ảo tưởng, tuy rằng biết rõ điều ấy không thể xảy ra.

"Trở về tôi sẽ trợ cấp một chút cho Bạch Dương, công ty không thể sụp đổ được." Trịnh Mỹ Dung sờ soạng tìm thuốc lá, "Anh chuyên tâm vào Chung Việt đi, chuyện về Bạch Dương tạm thời ém lại, ký hợp đồng với người mới, tiếp theo phải xem bản lĩnh của anh."

Lý Niệm ngẩn người, giật lấy điếu thuốc, "Đừng hút nữa, đây là anh ta cho tôi đấy."

Cho tới giờ hai người chưa từng thấy bất lực như vậy, bọn họ đều nhìn quen những sóng gió bão táp, cố tình lúc này lại không kìm được nước mắt.

Con đường vẫn phải tiếp tục đi, sản nghiệp mà Kim Thế An để lại, bọn họ sẽ tiếp tục làm.

Bạch Dương không hề biết chuyện bên ngoài, cậu nằm trên ngực Thế An, chính cậu cũng kiệt sức rồi, chỉ nhìn chăm chú hai bàn tay mười ngón đan xen của hai người.

Người đã chết, vì sao chỉ tay cũng biến mất? Bạch Dương càng nghĩ càng không cam lòng, cậu đứng dậy lấy bút, vẽ một đường thật dài lên tay Thế An, kéo dài sang chính tay cậu.

Vẽ xong cậu cũng thấy mình quá ngốc, cậu cười rộ lên, cười đủ rồi lại thấy đau xót, ghé vào ngực Thế An mà khóc. Khóc khóc cười cười, người khác nhìn thấy nhất định sẽ nghĩ cậu phát điên.

Trời tối mịt.

Cậu nằm trên ngực hắn nói rất nhiều, cũng không biết đã nói gì, dù sao bọn họ có rất nhiều chuyện để nói. Cậu nói, vốn dĩ định đi Hà Lan đăng ký kết hôn, hôm tổ chức tiệc chúc mừng cậu đã định nói, bị hắn chọc giận thế là không nhắc tới nữa. Cậu lại nói, cậu cũng hy vọng "Tần Hoài mộng" có thể quay phần hai, cứ yên tâm mà viết đi, chuyện của Bạch Lộ Sinh, cậu đã thông suốt rồi. Cậu nói, cậu cũng len lén học viết chữ, tuy rằng viết không đẹp nhưng mà đẹp hơn Khương Duệ Quân. Cậu nói, Khương Duệ Quân tỏ tình với cậu, nhưng cậu không đồng ý. Khoảnh khắc Khương Duệ Quân tỏ tình với cậu, cậu mới nhận ra mình căn bản sẽ không thể đem lòng yêu một ai khác nữa.

"Anh không ghen à?" Bạch Dương từ từ nhắm mắt lại, nhỏ giọng trách hắn: "Người ta theo đuổi em đó, anh không sốt ruột sao?"

Dường như có người đang khẽ xoa đầu cậu, "Có gì mà phải sốt ruột."

Bạch Dương chưa nhận ra, vừa khóc vừa thao thao bất tuyệt mắng hắn, "Rút trym vô tình, chịt xong liền chạy, anh chạy đi đâu rồi?"

Người kia khó xử nói: "Thật sự không phải, tôi ở đây."

Bạch Dương lập tức bật dậy.

Thế An thở hổn hển, hắn đang khó nhọc vịn đầu giường ngồi dậy, lẳng lặng nhìn cậu.

Thế An nhìn Bạch Dương, Bạch Dương cũng nhìn Thế An, hai người nhìn nhau thật lâu. Bạch Dương kinh ngạc hỏi hắn, anh là ai?

Nước mắt Thế An tức thì chảy xuống, một tay ôm lấy Bạch Dương vào lòng.

Bạch Dương khẽ vùng vẫy, rồi cũng ôm chặt lấy Thế An.

"Kim Thế An, tên khốn nạn nhà anh!"

"Khốn nạn, tôi là đồ khốn nạn."

Bạch Dương vỗ mạnh vào người hắn, "Anh đi đâu vậy? Đồ chó má!"

Thế An gắt gao ôm chặt lấy cậu, hồi lâu không nói nên lời, chỉ nhẹ giọng gọi cậu: "Dương Dương, Dương Dương của tôi."

Bạch Dương nghe hắn gọi, rốt cuộc không nhịn được mà nhào vào ngực hắn, lớn tiếng gào khóc.

Thế An hôn lên tóc cậu: "Đừng khóc, nghe lời, tôi ở đây, sẽ không bao giờ đi nữa."

Bạch Dương ngấn lệ, mông lung ngẩng đầu nhìn hắn, "Em thật sự đã nghĩ anh không còn mạng trở về."

Thế An hôn lên hai mắt đẫm lệ của cậu, nắm tay cậu đặt lên ngực hắn, "Không phải đã nói rồi sao, em chính là mạng của tôi."

- --- Cậu thật sự là mạng của hắn.

Hắn đã đi trong màn đêm kia bằng cách nào? Hắn trả lại thân xác cho người thanh niên, chỉ cảm thấy cuồng phong đã cuốn mình đi, trôi dạt xung quanh, vô số những hồi ức xoay vòng bên người hắn như một chiếc đèn kéo quân, xoay tới cuối cùng, tất cả đều là một khuôn mặt rất quen thuộc.

Thế An muốn vươn tay bắt lấy, xung quanh lại là một mảng tăm tối.

Trong bóng tối lạnh như băng, giống như trôi dạt trong nước, lại như ngâm mình trong lửa thiêu. Chỉ có một sợi ánh sáng chập chờn chớp tắt xoay quanh trước mắt hắn, dắt tay hắn từng bước tiến lên phía trước.

"Kim Thế An, đường sinh mệnh của em và anh có thể liền thành một sợi này."

Trong cơn thảng thốt, hắn không ngừng nhớ tới những lời này. Là ai đã nói? Không nhớ ra, hắn muốn đi gặp ai? Không biết.

Dường như hắn đã ở trong bóng tối rất nhiều năm, đuổi theo sợi sáng kia, bất kể làm thế nào cũng không thể khiến nó tuột khỏi lòng bàn tay.

Hắn đuổi theo trong cơn hỗn độn, lại nghe thấy có người đang khóc bên tai hắn, lớn tiếng gào lên.

.......Đây là Dương Dương của tôi, hắn thầm nghĩ, tôi muốn đi gặp em ấy, em ấy là mạng của tôi.

- -------------------------------

Bạch Vân Thi: Tanker mở khóa kỹ năng mới: Hồi sinh đồng đội.

Bình luận

Truyện đang đọc