TIÊN SINH ĐẾN TỪ 1930

Edit: Dờ

Bạch Dương đã thấy tin tức về Chung Việt. Đầu tiên là nhìn thấy bài tuyên truyền của "Tập hung Tây Bắc hoang", sau đó là một làn sóng cắn xé.

Tiểu Chung quả nhiên rất tuyệt, Bạch Dương nghĩ. Cậu diễn quá lợi hại, nhất định có thể giành được giải Thiên Long.

Cậu gửi tin nhắn wechat cho Chung Việt: "Quay phim vất vả không? Tôi thấy Lý tổng phơi nắng hỏng cả người rồi."

Chung Việt trả lời cậu: "Đạo diễn Tang đáng sợ hơn."

Bạch Dương là người duy nhất có thể khiến Chung Việt thấy vui vẻ.

Là nơi thuần khiết vĩnh viễn không bị vấy bẩn trong lòng cậu.

Bạch Dương lại bơm hơi cho Chung Việt: "Đừng để ý đến những lời trên mạng, nói xàm hết đó. Cậu nhìn acc cậu đi, tôi nạp nhiều tim lắm đấy."

Qua nửa giờ, Bạch Dương bị tấn công bởi một loạt tin nhắn khoe thẻ UR phát tán Âu khí. Lần này vận khí của Chung Việt rất tốt, rút được rất nhiều Honoka.

Hai người đều cười ngu với điện thoại.

Rất nhanh, điện thoại của Chung Việt đã bị Lý Niệm lấy đi, "Không phải lúc để đùa, duy trì cảm xúc."

Có điều Bạch Dương không biết điều đó.

Trước kia vào lúc cậu khó khăn nhất, Chung Việt đã liều mạng giải thích giúp cậu, bây giờ là lúc cậu xuất đầu lộ diện vì Tiểu Chung, Bạch Dương thầm nghĩ.

Bạch Dương bắt chước y nguyên, điên cuồng đáp trả trên weibo.

"Dù Tiểu Chung có khó khăn gì, tôi vẫn cảm thấy cậu ấy diễn rất tốt, biết khắc phục khó khăn là vĩ đại nhất. ❤"

"Tin tưởng mắt nhìn của đạo diễn Tang, đạo diễn Tang sẽ không sai. ?"

"Tôi và Tiểu Chung sẽ không giải tán.❤"

"Tôi yêu Tiểu Chung! ❤❤❤"

Cậu ở bên này phát weibo, bên kia Khương Duệ Quân cùng Ninh Ninh và Tuệ Tuệ đang cầm điện thoại lên xem.

"Tởm vãi, làm như hai cậu yêu nhau thật vậy."

"Liên quan gì đến cậu." Bạch Dương mặc xác cậu ta.

"Không phải cậu đang yêu người khác à?"

Bạch Dương ngừng lại cái tay đang post weibo, căm tức nhìn Khương Duệ Quân, "Liên quan quái gì đến cậu."

Khương Duệ Quân im lặng. Một lát sau, Bạch Dương lướt điện thoại, nhìn thấy bài weibo mới nhất của Khương Duệ Quân.

"Tôi yêu Tiểu Chung."

"......??"

Quần què?

Khương Duệ Quân chơi trò khuấy bùn gì thế? Có liên quan gì tới cậu ta đâu. Bạch Dương đá Khương Duệ Quân một phát, "Làm gì vậy? Cậu có quen Chung Việt đâu."

Khương Duệ Quân chầm chậm nhắm hai mắt, "Ai cần cậu lo."

Bạch Dương muốn bóp chết cậu ta.

Bài post weibo tỏ tình không đầu không đuôi ấy được share mạnh, fan Khương Duệ Quân hiển nhiên đã quen thói thần kinh của idol nhà các cô. Các cô xếp hàng bình luận dưới bài đăng của cậu ta:

"Tôi yêu Tiểu Chung."

"Tôi cũng yêu Tiểu Chung."

"Tôi cùng khẩu vị với nam thần."

Mang tới một hiệu quả không hiểu ra sao.

Khương Duệ Quân còn chưa thỏa mãn, mỗi ngày đăng một cái weibo, toàn thừa lúc Bạch Dương đang quay để đăng:

"Diễn xuất của Chung Việt quá tốt."

"Nam thần của tôi là Chung Việt."

Bạch Dương nhìn một loạt bài đăng weibo như thể chưa uống thuốc của Khương Duệ Quân, ngăn cũng không ngăn lại được.

Không thể không nói, Khương Duệ Quân đúng là một tẩy não cuồng ma, cậu ta cứ đăng vu vơ như vậy, fan cũng chẳng hề dị nghị, bất kể idol có đăng cái gì, các cô cũng đồng tình mù quáng như một hội tà giáo:

"Đại vương nói chí phải."

"Người đẹp trai nói gì cũng đúng."

"Đại vương anh minh."

Bạch Dương ngu người, Khương Duệ Quân đã bao lâu không uống thuốc rồi? Tần Nùng đâu? Ảnh hậu ra đây mà quản lý gà nhà cô đi này? Không quản lý để cậu ta lên nóc nhà dỡ ngói bây giờ?

Tần Nùng không chỉ mặc kệ, trái lại còn like bài của Khương Duệ Quân.

Mẹ nó, thượng bất chính hạ tắc loạn.

Ngọn lửa chiến tranh đã phát triển đến một hướng rất kỳ quái. Fan Chung Bạch và fan Khương Bạch chợt nhận ra hai trái dưa chuột của các cô đã tổ đội thành một chiếc xe đạp chạy mất rồi, quả thực không thể nhẫn nhịn được, kẻ địch không đội trời chung giờ lại trở thành đồng minh cùng chiến tuyến, phải cùng buông hận cũ mà đánh chìm thuyền Chung Khương. Tuy nói là thế, bát đường official này rốt cuộc là Chung Bạch hay Khương Bạch, đảng viên lão thành của hai thuyền đều mỗi người một ý.

Tam quốc đại chiến, chướng khí mịt mù. Tất cả những ai đào lại phốt của Bạch Dương và nhắc tới tật nói lắp của Chung Việt đều bị quy thành "kẻ địch đang xé CP". Nhóm fan vô cùng cảnh giác, thần hồn nát thần tính, cuối cùng ai cũng đều lười nói chuyện của thần tượng, trái lại bắt đầu công kích các ông to bà lớn trong vòng giải trí, fan hoàn toàn vứt thần tượng ra sau đầu, fan tự xé nhau.

Weibo và các trang mạng xã hội khác đều hỗn loạn. Chuyện Chung Việt bị nói lắp đã bị nhấn chìm bởi khói thuốc súng của fan CP, dần dần im lặng không một tiếng động.

Lý Niệm đã không cần quan tâm tới chuyện xóa bài đăng, bởi vì chỉ cần có một bài đăng tin xấu về thần tượng, sau đó sẽ lập tức có fanfic cao H khẩu vị nặng spam đầy màn hình, cuối cùng tất cả đều bị khóa bị xóa, xong chuyện.

Một trận sóng gió, cuối cùng kết thúc trong khó hiểu.

Bạch Dương không biết nên đánh Khương Duệ Quân hay nên cảm ơn cậu ta. Cậu phát hiện ra Ninh Ninh Tuệ Tuệ điên cuồng spam bài, chính là những bài đăng fanfic cao H khẩu vị nặng kia. Bạch Dương thiếu chút nữa đã nghĩ rằng tất cả fanfic cao H đều là công lao của Tuệ Tuệ. Còn Ninh Ninh không hề tranh công, giải thích cho cậu nghe: "Spam nhiều lắm, bọn tôi chỉ đục nước béo cò một chút thôi, anh Tiểu Bạch cũng spam đi."

........Quá nhiều thứ để khẩu nghiệp, những cô gái tốt đẹp nhường này, thế mà lại bị Khương Duệ Quân dạy dỗ thành ngốc nghếch.

Cậu vô cùng đồng tình với fan của Khương Duệ Quân, tỉnh lại đi các em gái, nam thần của các em thực chất là một tên thần kinh.

Coi như nể mặt Khương Duệ Quân, Bạch Dương nhịn.

Trịnh Mỹ Dung và Hứa Chi Liễu lần đầu chung sức hợp tác, hiệu quả ngoài dự đoán, tốt hơn tưởng tượng của Kim Thế An và bọn họ rất nhiều. Tuy là cạnh tranh kịch liệt, Hứa Chi Liễu có rất nhiều ý tưởng mới mẻ, cậu ta tổng điều tra cẩn thận về lịch sử văn hóa vùng Giang Bắc, đưa ra đề xuất tu sửa không ràng buộc cấp vốn với nơi này.

Hứa Chi Liễu nói trong buổi đấu thầu: "Song Lâm là doanh nghiệp được thành lập trên đất Nam Kinh, không ai thấu hiểu về thành phố tràn ngập ký ức này hơn chúng tôi, không có ai nghiêm túc hơn chúng tôi trong dự án này. Chúng tôi có năng lực, chúng tôi cũng ôm ấp cảm tình."

Cậu ta là người thông minh, biết làm thế nào để lay động lòng người.

Song Lâm đấu thầu thành công hai miếng đất lớn vùng Giang Bắc, cũng phụ trách luôn xây dựng nền móng cơ sở cho khu vực thành thị liên quan.

Kim Thế An giữ lời, mời Hứa Chi Liễu ăn một bữa cơm, hỏi cậu ta muốn ăn gì.

Hứa Chi Liễu cân nhắc đến sở thích của Kim Thế An, nhớ tới hắn thường thích tản bộ ở Hạ Quan, có lẽ là Thế An thích gần dân đi.

Hứa Chi Liễu mỉm cười nói: "Nếu không thì chúng ta đến Hạ Quan ăn tôm hùm đất đi."

Nháy mắt, sắc mặt Kim Thế An trở nên khó coi.

Hứa Chi Liễu cảm thấy nặng nề --- Kim Thế An có gần dân thế nào thì cũng là ngậm thìa vàng mà lớn lên, hắn mời cậu ta ăn cơm, cậu ta lại bảo ăn tôm hùm đất, đây chẳng phải là khiến Kim Thế An mất mặt hay sao?

"Nếu không thì đến Cao Thuần ăn cua?" Hứa Chi Liễu lúng túng.

Kim Thế An không để ý đến cậu ta, chỉ gọi điện thoại cho Trịnh Mỹ Dung: "Trưa nay ăn với Chi Liễu một bữa cơm, cô sắp xếp đi, cấp bậc không thể thấp. Chi Liễu đến lâu như vậy, chúng ta vẫn chưa tiếp đãi tử tế."

Hứa Chi Liễu đứng một bên vừa sợ hãi vừa xấu hổ.

Vốn dĩ cậu ta định mời Kim Thế An vào một nhà hàng bình dân để kéo gần khoảng cách, đồ ăn không ngon thì vẫn có thể uống rượu.

Hứa Chi Liễu đã nghĩ rồi, ăn gì không quan trọng, rượu mới là mục đích của cậu ta, lúc sau có xảy ra chuyện gì cũng khó nói.

Cậu ta không được như mong muốn, bởi vì Kim Thế An mang theo Trịnh Mỹ Dung. Điều duy nhất an ủi cậu ta là Kim Thế An vẫn rất khách khí, Trịnh Mỹ Dung cũng không gay gắt như trước.

Cậu ta không nản lòng, đàn ông càng khó tiếp cận, cậu ta càng hứng thú. Cậu ta nhớ tới minh tinh mà Kim Thế An từng bao dưỡng, tuy rằng năng lực không bằng, nhưng bản lĩnh dụ dỗ thì quả thật mạnh hơn cậu ta nhiều.

Hứa Chi Liễu có kiên nhẫn.

Công tác của Song Lâm đã triển khai đâu vào đấy. Tháng Mười một, Thế An đồng ý lời mời, đại diện Hải Long đi tham gia lễ khánh thành công trình tu sửa mộ liệt sĩ ở Phố Khẩu.

Hứa Chi Liễu rất biết cách làm việc, một cái nghĩa trang liệt sĩ, tiêu không nhiều tiền, nói cũng rất dễ nghe. Loại chuyện củng cố danh dự như thế này thì phải giương cao lá cờ Hải Long, Kim Thế An và Trịnh Mỹ Dung cùng đi.

Nghĩa trang tọa lạc ở nơi hẻo lánh, tu sửa rất cẩn thận, loại trùng tu này không cần hoàn nguyên lịch sử, chỉ cần trang trọng tao nhã là được. Thị trưởng lên tiếng trước, cảm tạ doanh nghiệp bản địa đã quan tâm đến lịch sử văn hóa Nam Kinh, lại mời Thế An phát biểu.

Thế An chỉ biểu đạt thành ý một cách đơn giản: "Người xưa đã hy sinh cả máu thịt, đời sau đương nhiên phải tưởng nhớ. Đây là việc chúng tôi nên làm."

Nói thật, hắn không trải qua đoạn lịch sử ấy, chỉ nghe Bạch Dương đề cập một chút về đại thảm sát Nam Kinh. Hắn chỉ có thể dâng hiến lòng thành kính một cách trống rỗng.

Sau đó là các cấp ban ngành phía dưới phát biểu, quản lý nghĩa trang liệt sĩ, quản lý thành phố, cục dân chính, bộ tuyên truyền, mỗi người nói một lần. Mọi người vỗ tay rồi lại vỗ tay.

Thế An kiên nhẫn nghe bọn họ dông dài, lòng không khỏi thấy buồn cười. Quan trường của tám mươi năm trước cũng vậy, tám mươi năm sau cũng chẳng hề thay đổi.

Cuối cùng là quản lý nghĩa trang dẫn các vị lãnh đạo đi chiêm ngưỡng mộ liệt sĩ, tôn kính dâng hoa. Nhóm lãnh đạo chỉ lo tới việc tạo hình cho đám phóng viên chụp ảnh, chỉ có Thế An là nhìn kỹ chữ khắc trên từng tấm bia mộ.

Những liệt sĩ này, có người thuộc quân chính quy, có người là dân thường. Da ngựa bọc thây, vì nước hy sinh thân mình, thật sự là xúc động lòng người.

Đi đến trước tấm bia mộ phía trong cùng, Thế An đã không còn chú tâm nhìn từng chữ nữa, các tấm bia mộ đều giống nhau, chỉ có vài tấm bia lớn hơn một chút, còn lại là giữ nguyên trạng không thay đổi.

Thế An vừa định xoay người đi, ánh mắt lướt qua một tấm bia.

Cái liếc mắt này khiến cả người hắn lạnh toát.

Bất chấp thị trưởng còn đang dâng hoa, hắn bước nhanh về phía trước vài bước, đẩy thị trưởng sang một bên.

Thị trưởng họ Phùng mờ mịt, đành phải cười nhường đường cho hắn. Mà Thế An thì đứng bất động.

Trên bia mộ là hàng chữ rất lớn:

Liệt sĩ Bạch Lộ Sinh chi mộ.

Không giống với những tấm bia khác, tấm bia này còn hai hàng chữ màu đỏ phía trước và sau, khắc ngày sinh và ngày mất.

Ngày 19 tháng 9 năm 1896.

Ngày 18 tháng 2 năm 1944.

- -- Ngày 19 tháng 9, đúng là sinh nhật theo lịch cũ của Bạch Lộ Sinh, không thể sai được.

Giống như có một chậu nước đá đổ thẳng xuống đầu hắn, tràn xuống người, rét lạnh thấu xương.

Trịnh Mỹ Dung và Hứa Chi Liễu thấy sắc mặt hắn không tốt, nhìn như sắp ngã. Chị đẩy Hứa Chi Liễu ra rồi đỡ lấy hắn: "Làm sao vậy Kim tổng?"

Thị trưởng Phùng đúng cạnh hơi khó chịu, nhưng thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của vị tổng tài Hải Long này, ông đoán rằng đó có thể là vị tiền bối nào đó. Thị trưởng có sự độ lượng của thị trưởng, ông vẫy tay với chủ nhiệm Phương - quản lý nghĩa trang: "Nhìn bên này xem Kim tổng bị làm sao."

Thế An chưa hồi phục lại tinh thần, thì thào hỏi: "Liệt sĩ này tên là Bạch Lộ Sinh?"

Chủ nhiện Phương nắm rõ nghĩa trang như lòng bàn tay, đáp lời trôi chảy: "Đúng vậy, nơi đây đều là những liệt sĩ hy sinh trong trận chiến ở thôn Thạch Kiều. Dân chúng có lưu lại danh tính của bọn họ."

Đám phóng viên lập tức vây quanh chụp ảnh, thuận tiện ghi lại lời kể của chủ nhiệm Phương.

Thế An lại hỏi: "Tên không viết sai chứ?"

Chủ nhiệm Phương khó hiểu: "Sao có thể viết sai được, những tấm bia liệt sĩ này đều có từ thời kỳ chuyển giao Hồng Kông, có một vị kiều bào quay về đặc biệt tu sửa, rất nhiều tư liệu của chúng tôi là do ngài ấy cấp cho."

Sắc mặt Thế An tái nhợt, quay lại nhìn chủ nhiệm Phương: "Hy sinh như thế nào?"

Chủ nhiệm Phương hơi khó xử, vừa rồi ông đã nói rồi đấy thôi? Ông dò xét sắc mặt Kim Thế An, đành phải giới thiệu lại một lần: "Năm 44, có một một cánh quân Nhật ngụy tiến vào thôn Thạch Kiều, Tân Tứ quân* dẫn dắt quần chúng nhân dân chiến đấu với giặc. Đánh gục chín tên, bắt giữ mười chín tên. Bảy tấm bia mộ trong nghĩa trang này chính là bảy vị chiến sĩ đã hy sinh vào khoảng thời gian đó."

*Tân Tứ quân (新四军), tên đầy đủ là Quốc dân Cách mạng Quân Lục quân Tân biên Đệ tứ quân (国民革命军陆军新编第四军), là một đội quân về danh nghĩa thuộc chính phủ Trung Hoa Dân quốc cùng với Tân Nhất quân, Tân Nhị quân, Tân Tam quân, nhưng trên thực tế do Đảng Cộng sản Trung Quốc nắm quyền lãnh đạo và các đảng viên cộng sản trong Quốc Dân Cách Mạng quân chỉ huy, hoạt động từ năm 1936 đến 1947. Cùng với Bát lộ quân, Tân Tứ quân được xem là thành phần nòng cốt, tiền thân hình thành nên Hồng quân Công Nông và Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc.

Thế An xoa nhẹ lên tấm bia, "Hài cốt đều chôn ở đây, phải không."

Chủ nhiệm Phương lấy làm tiếc, "Không có, chỉ chôn quần áo và di vật. Liệt sĩ Bạch Lộ Sinh không để lại di thể."

Thế An nghe vậy thì như vạn tiễn xuyên tâm, một búng máu nghẹn trong ngực, đau thương thống thiết, khóc không ra lệ, há miệng muốn nói mà chẳng thể nên lời.

Chủ nhiệm Phương nhìn bốn phía, thật sự không biết vị Kim tổng này đang giở trò gì, đành cười xòa: "Kim tổng sao lại kích động như thế."

Tất cả tư vị đều xoay chuyển trong lòng Thế An, không rõ là chua cay ngọt đắng. Thế An nghe chủ nhiệm Phương hỏi hắn, chỉ mông lung trả lời: "Là...là.... là bạn cũ của tổ tiên tôi. Vẫn luôn không có tin tức, không ngờ...."

Tất cả mọi người đều xúc động bùi ngùi, chủ nhiệm Phương cũng cảm động. Thị trưởng Phùng đứng cạnh nói: "Tiền nhân hy sinh, hậu nhân tưởng nhớ, như lời Kim tổng đã nói."

Phóng viên vô cùng phấn khích, không ngờ hôm nay thu hoạch lớn đến vậy. Vốn là một nhiệm vụ chính trị, không ngờ lại đào được một câu chuyện máu chó. Phóng viên đều hướng ống kính về phía Thế An, "Kim tổng có thể kể lại câu chuyện của liệt sĩ Bạch Lộ Sinh được không ạ?"

Thế An nào còn tâm tư nghe bọn họ nói, chỉ mờ mịt xoay đi chỗ khác, "Thị trưởng Phùng, chủ nhiệm Phương, cảm ơn các ngài."

- --------------------------------------------

Bạch Vân Thi: Nghĩa trang liệt sĩ thôn Thạch Kiều là có thật, hiện nằm ở khu Phố Khẩu Nam Kinh. Trừ Bạch Lộ Sinh là hư cấu thì cuộc chiến kia đều là sự thật lịch sử.

Bình luận

Truyện đang đọc