TIÊN TỬ XIN TỰ TRỌNG TA CÓ GIA ĐÌNH

Chạng vạng tối, Cố An ở trong phòng tu luyện, Tô Mị Nhi nói là muốn tham gia cái gì dạ tiệc, sớm đã đi rồi.

- Gâu gâu!

Cố An vừa định tĩnh tâm chép chép miệng, hướng ra bên ngoài hô:

- Vượng Tài đừng kêu.

- Gâu gâu gâu!

Chậc, mùa xuân cũng chưa tới a, con chó này động dục rồi?

Đi ra ngoài nhìn, dì Vân đứng ở cửa lớn, Mỉm cười nói:

- Cố đại nhân, tiểu thư nhà ta hỏi ngươi có thời gian hay không, có thể hay không đi tham gia tiệc tối?

- Ta?

Cố An nghi hoặc hỏi:

- Ta một người nam tử, đi kia làm cái gì?

- Tiểu thư không nói.

- Được rồi.

Cố An sửa sang lại cổ áo hơi lộn xộn:

- Dẫn đường đi.

- Chờ một chút, tiểu thư còn nói.. Có thể đem Vượng Tài cũng mang qua?

Một con chó đi tham gia tiệc tối, thật sự sẽ không bị đuổi ra sao?

- Vượng Tài, ngươi đi không?

Cố An cúi đầu hỏi.

- Uông! (không đi)

- Đi à? Được, ta biết ngay là ngươi nhất định sẽ không bỏ rơi chủ tử của ngươi.


Trong tiếng gào thét cuồng loạn, Cố An ôm lấy Vượng Tài, đi theo bước chân dì Vân.

Địa điểm tổ chức tiệc tối ở Tô phủ.

Tô phủ rất lớn, sân của Cố An thậm chí không rộng bằng nhà vệ sinh của bọn họ.

Phải biết rằng, sân của Cố An tuy không tính là quá lớn, nhưng cũng có thể nhét được ba căn phòng, còn có thể để lại một vườn hoa nhỏ để trồng một ít hoa cỏ.

Còn chưa vào cửa chính, Cố An đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ của các cô gái bên trong.

- Vân di, cái này không phải là không có nam tử chứ?

Vân di lắc đầu:

- Nam tử là có, Cố đại nhân yên tâm.

Đẩy cửa ra, Vân di nghiêng người nhường ra vị trí.

Một cái hai cái ba cái..

Còn người đàn ông tốt thì sao?

Sao lại toàn là phụ nữ?

Điều này làm cho ta rất xấu hổ a.

Cố An quay đầu lại, vừa định hỏi dì Vân, lại nhận được một tia an ủi trong mắt dì, còn có áy náy..

Cửa chính đóng lại, dì Vân đứng ở ngoài cửa, vuốt lương tâm của mình thở dài.

Cố An vừa mới vào cửa, những ánh mắt kia đồng loạt nhìn tới, một cái tiếp một cái.

Tham gia yến hội tất cả đều là nữ tử, trong đó Tô Mị Nhi an vị ở bên cạnh Tô Bách Hợp.

- Vị này chính là Cố đại nhân?

- Chậc chậc. Cố đại nhân bộ dạng thật đúng là tuấn tú a, đáng tiếc đã có gia đình.

- Cố đại nhân, chỗ tiểu nữ còn có vị trí, có muốn tới đây ngồi một chút hay không? Chúng ta tâm sự một chút.

- Cố An, tùy tiện tìm một chỗ ngồi.

Tô Bách Hợp vung tay lên:

- Hôm nay ngươi thoải mái ăn, không thu tiền của ngươi.

Cố An đương nhiên sẽ không lựa chọn địa phương khác, ngồi vào bên cạnh Tô Mị Nhi.

Thấy thế, Tô Bách Hợp bĩu môi, thấp giọng thì thào:

- Cắt, sẽ quấn lấy Mị Nhi tỷ tỷ.

- Sao ngươi lại tới đây?

Tô Mị Nhi tỉ mỉ chuẩn bị bát đũa cho Cố An.

Đưa tay pha nửa chén nước trà:

- Lo lắng Mị Nhi có hẹn với nam tử nhà khác?

Cố An liếc mắt Tô Bách Hợp:

- Nàng bảo ta tới, không biết cất tâm tư hồ ly gì.

- Tâm tư hồ ly? Hay cho Cố An ngươi, dám nói bổn tiểu thư là hồ ly, các tỷ muội, các ngươi có thể nhịn sao?

Những nữ tử khác ngồi xuống chỉ che mặt cười, ai cũng không lên tiếng.

- Hừ, đau vô ích cho các ngươi, Mị Nhi tỷ tỷ, ngươi cảm thấy Bách Hợp là hồ ly sao?

Tô Mị Nhi lại nghiêm túc suy nghĩ một hồi lâu, mới gật đầu:

- Rất giống.


- Mị Nhi tỷ tỷ sao ngươi cũng hướng về hắn, chẳng lẽ bởi vì Cố An là phu quân của ngươi sao?

Cố An rất muốn ói rãnh, nhưng nơi này nhiều người, mở miệng cùng một tiểu thí hài cãi vã có tổn hại mặt mũi hai vợ chồng bọn họ.

Nhấp một ngụm nước trà, Cố An nhướng mày, tuy Tô Bách Hợp không thành thục lắm, nhưng nước trà ngoài ý muốn cũng không tệ lắm.

- Cố An, nghe nói ngươi là cử nhân, vậy có phải rất lợi hại không?

- Không biết làm thơ.

Cố An mở miệng liền cắt đứt suy nghĩ của Tô Bách Hợp.

- Ngày thường ta cũng chỉ đọc sách, sau khi trúng cử xảy ra chút chuyện liền đến thành Bình An, nhiều ngày như vậy trôi qua, ta còn có thể nhớ rõ cái gì?

- Giống như ngươi, Tô tiểu thư ngươi có thể nhớ rõ bữa tối một tuần trước ăn cái gì không?

Nhưng sao Tô Mị Nhi cứ cười mãi vậy?

Tô Bách Hợp sửng sốt một chút, đột nhiên cảm thấy Cố An nói có lý.

Nhưng tại sao Tô Mị Nhi vẫn chỉ cười?

Không chỉ Tô Mị Nhi, những nữ tử khác cũng đang cười.

- Ta không tin! Cố An ngươi đừng nghĩ gạt ta.

- Bách Hợp, đừng vô lễ với tỷ phu, tướng công ngươi cũng vậy, nhường chút Bách Hợp, nàng còn nhỏ.

- Ta ta ta, ta đã không còn nhỏ, còn một tháng nữa là đến sinh nhật mười tám tuổi của ta rồi.

Cố An làm bộ dáng kinh ngạc, giật mình:

- Ta còn tưởng rằng nữ tử sắp hai mươi tám rồi, thì ra còn trẻ như vậy.

Nói xong, Cố An còn vỗ trán một cái:

- Xin lỗi, là ta nói năng lỗ mãng.

- Ngươi!

Tô Bách Hợp rất tức giận, nhưng lại không có cách nào với Cố An, chỉ có thể trừng mắt giậm chân.

- Mấy ngày trước ngươi chém Sâm Yêu đúng không, như vậy, ta cũng không khi dễ ngươi, chúng ta không so văn, đến luận võ, được không?

Ở đây nhiều ít đều là người có chút bối cảnh, hoặc là trong nhà làm quan, hoặc là đại phú đại quý, đây là ngưỡng cửa vào dạ tiệc.

Các nàng cũng đều biết chuyện Ngụy Phong nhằm vào Cố An, lúc ấy còn đang thảo luận Tô Mị Nhi muốn thủ tiết cả đời, kết quả không thể nghĩ tới Cố An vậy mà còn sống từ trong rừng rậm trở về.

- Bách Hợp, ngươi nghiêm túc sao? Kiếm pháp của tướng công nhà ta rất lợi hại nha.

- Hừ, ta chỉ có thể tốt hơn hắn, không thể kém hắn!


Tô Bách Hợp cũng là một người kiêu ngạo, từ nhỏ bắt đầu tập võ, thậm chí lão sư của nàng còn là người có tiếng trong tiêu cục.

Để cho nàng sợ Cố An? Không đời nào.

- Cố đại nhân, có muốn thử không?

Nữ tử cách đó không xa che miệng cười nói:

- Cố đại nhân, ngươi có thể nhân cơ hội này hung hăng giáo huấn Bách Hợp nga, ví dụ như.. Đánh mông nàng gì gì đó.

- Tiểu Thanh, im miệng cho ta!

Tô Bách Hợp vừa nghe lời hổ lang này, hai má nổi lên hồng quang.

- Cố An, ngươi có dám đánh không liền nói cho ta biết?

- Ta không mang kiếm.

Nữ tử được Bách Hợp gọi là Tiểu Thanh kia từ dưới bàn lấy ra một thanh trường kiếm màu xanh, ném về phía Cố An.

- Cố đại nhân, cho ngươi mượn, nếu đánh tốt, tặng ngươi cũng không sao.

Lưỡi kiếm rất nhẹ, một thanh kiếm cùng vỏ kiếm này cộng lại còn không nặng bằng vật mà Vị Ương dùng để đánh mình.

Cố An phất phất, rút lưỡi kiếm ra, ném sang một bên, tay cầm vỏ kiếm.

- Nếu Tô tiểu thư muốn luận bàn như vậy, vậy thử một chút đi.

- Hừ, Cố An, hôm nay ngươi nhất định mất thể diện, Mị Nhi tỷ tỷ là của ta!

Tiểu Thanh giơ chén trà trong tay lên:

- Cố đại nhân lên a, đánh mông nàng!

Vượng Tài ngồi ở cửa bên cạnh, không dám tiến lên, cũng không dám đi ra ngoài, phía trước có Tô Mị Nhi, phía sau thì là trầm trọng đại môn.

Cũng may Cố An hấp dẫn đủ tầm mắt, không ai chú ý tới mình.

- Phàm nhân cùng thượng tiên đấu, đây không phải là khôi hài sao.

Vượng Tài ở trong lòng nói thầm một tiếng, điều chỉnh một tư thế càng thêm thoải mái.


Bình luận

Truyện đang đọc