TIÊN TỬ XIN TỰ TRỌNG TA CÓ GIA ĐÌNH

Rầm rầm..

Cố An nổi lên mặt nước, sặc ra một ngụm nước lớn.

Không đợi Cố An phản ứng, thân thể đã bay ra ngoài.

Thân thể xuyên qua thạch bích, tiếp theo liền xuyên qua đường hầm thạch động dài dằng dặc.

Ngay sau đó, một ngọn núi lớn đứng trước mặt Cố An.

Cố An tuy rằng tự xưng là đại cơ bá, nhưng đối mặt với người này vẫn mặc cảm.

Chính mình gặp qua y, ngày thường đối phương còn là một trung niên thân thiện, nhưng mà giờ phút này lại hoàn toàn bất đồng.

Cao khoảng một tầng lầu như vậy, Cố An thậm chí còn không dài bằng chân y.

- Bắc Cương là nơi các ngươi có thể tới?

Trung niên nhân lạnh như băng trừng những hoa y phục sát thủ trên mặt đất.

Y là cha ruột của Thương Ương Ương, quân chủ của Bắc Cương.

- Hừ!

Nam tử thở ra một hơi, Cố An có thể cảm giác được cả mặt đất đều đang run rẩy.

Thương Ương Ương đứng ở trên vai y, hai người này, một cái hình thể to lớn một cái loli, ở Cố An trong mắt có chút.. Buồn cười thật.

[ Thương Ương Ương đã thoát khỏi nguy hiểm, nhiệm vụ chi nhánh hoàn thành, đạt được đạo cụ: Vị Ương tất chân (gạch bỏ) ].

Đầu óc Cố An còn chưa kịp phản ứng nói đồ vật bên trong khung nói chuyện phiếm đã thay đổi.

[Đạt được đạo cụ: Ám khí của Vị Ương.]

- Ta có thể lấy vật kia không?


Hệ thống trầm mặc giả chết, không để ý tới Cố An.

- Made, còn đổi ý.

So với ám khí không đáng giá này, Cố An vẫn thích tất chân hơn.

Bất quá mình chỉ qua bên kia mua xì dầu mà thôi, Cố An cảm giác cho dù mình không đi Thương Ương Ương cũng sẽ không xảy ra chuyện.

Cố An đau đầu, một khung hình vuông xuất hiện, trên màn hình chính là Thương Ương Ương.

Thương Ương Ương ngồi ở trên giường, mặt không chút thay đổi dùng băng vải quấn quanh vết thương bên hông.

- Công chúa, gã đã đến bên ngoài hoàng thành.

Hầu gái phục vụ Thương Ương Ương quỳ một gối xuống đất:

- Chúng ta căn bản không ngăn được gã.

- Ừ, ta biết rõ, ta chỉ bị gã đụng một cái đã thiếu chút nữa mất mạng, phỏng chừng chỉ có phụ thân mới có thể phân cao thấp với gã.

- Nhưng bệ hạ người còn chưa trở về.

- Ta đi ngăn gã, tuyệt đối không thể để cho gã đi đến mật thất.

Thương Ương Ương cắn chặt răng, dùng sức kéo băng vải, thắt nút.

Đúng lúc này, Cố An nhìn thấy mình vào cửa.

Nói cách khác, mình đuổi Thương Ương Ương đi thật ra là cứu nàng?

Đục nước béo cò cũng tính sao.. Thôi.

Cố An không suy nghĩ nhiều nữa, hệ thống tặng không mình một ám khí cũng không có gì không tốt.

Bàn tay vươn ra, một thanh chủy thủ chậm rãi trôi nổi trong lòng bàn tay Cố An.

Dao găm toàn thân hiện lên màu xanh sẫm, trên tay cầm điêu khắc một con rắn hoa, Cố An nhìn con rắn kia, luôn cảm thấy nó giống như đang động, con rắn này giống như đang sống!

[Độc tố.]

[Khoảng cách hoàn toàn thể: 1%]

[Giới thiệu: Ám khí Vị Ương sử dụng hai mươi năm trước, lưỡi dao có độc, độc tính rất mạnh, xin phụ huynh coi chừng tiểu hài tử của mình, xin đừng nuốt, trước mắt chỉ có thể phát huy 1% thực lực.]

Cố An ở trong lòng yên lặng mắng một tiếng đầu óc mang hố hệ thống, đem chủy thủ đặt ở lòng bàn tay.

Đột nhiên, rắn độc trên chuôi đao lại bắt đầu bơi, đôi mắt đỏ tươi trừng Cố An trong lòng phát sốt.

Đây thật đúng là sống a?

Cửa phòng vừa vặn vào lúc này đẩy ra, tiến vào không phải người, mà là Vượng Tài.

- Uông?

Vượng Tài nhìn về phía độc dược trong tay Cố An, lui về phía sau vài bước, dán sát vào cửa:

- Lên, Thượng Thượng Tiên đại nhân, có chuyện gì từ từ nói, ngươi cất thứ kia đi.

- Thượng Tiên đại nhân, Vượng Tài mặc dù là một con chó, nhưng đối với Thượng Tiên đại nhân thật sự là chân thành a, đừng, đừng động thủ, chúng ta có chuyện gì từ từ nói.

Vượng Tài nói lắp bắp, bốn chân chó run rẩy.


Cố An sợ gã tè ra ngoài, liền thu con dao về.

- Thượng tiên đại nhân, thanh đao kia của ngài ở đâu ra?

Vượng Tài nhỏ giọng dò hỏi.

- Ngươi đoán xem.

- Thượng Tiên đại nhân à, tình cảm năm đó là ngươi trộm nó đi, Vị Ương nàng không phát hiện sao?

Cố An lắc đầu:

- Ta nhặt được, thanh đao này lai lịch thế nào? Còn liên quan đến Vị Ương sao?

Vượng Tài có chút cảm khái nói:

- Chỉ là Thượng Tiên đại nhân không rõ ràng cũng bình thường, chuyện kia cũng đã qua rất nhiều năm, thanh chủy thủ kia tên là Độc Xà, đúng rồi Thượng Tiên đại nhân, ngươi biết Tỏa Hồn sơn không?

- Từng có tam đại tiên sơn, một trong số đó chính là Tỏa Hồn sơn, bất quá người trên Tỏa Hồn sơn làm chuyện chịu khổ trời phạt, còn lại hai núi tiên nhân hợp tác nhằm vào, như vậy, Tỏa Hồn sơn tan biến.

- Nhưng bọn họ còn có tàn đảng đúng không?

- Không phải tàn đảng, Tỏa Hồn sơn chủ lực một cái cũng không chết, bây giờ phân bố ở các ngọn núi nhỏ trên, hai đại Tiên sơn người muốn chặt cỏ diệt tận gốc, nhưng bọn họ căn bản bắt không được, thậm chí không lộ nửa điểm tung tích.

- Tỏa Hồn sơn người làm việc luôn luôn quỷ dị, không ai biết mục đích của bọn họ, tóm lại Thượng Tiên đại nhân nếu là đụng phải vẫn là nhanh chóng rời xa, bọn họ cùng rất nhiều người đều có thù oán.

- Đúng rồi!

Thượng tiên đại nhân, còn nhớ lần trước chúng ta gặp nữ nhân áo trắng kia không? Thiếu chút nữa đem ngươi giết vị kia, hẳn là người Tỏa Hồn sơn luyện hồn nàng.

Cố An dưới chăn đệm nắm tay chậm rãi nắm chặt.

- Ta nhớ rõ.

Mẫu thân của mình.

Cố An vẫn luôn ghi nhớ chuyện này trong lòng.

Chính mình muốn tự tay bắt lấy người nọ, đem da của hắn lột ra, rút gân cốt, cầu sống không được cầu chết không được!

Rất nhiều người đều cho rằng Cố An là một người lương thiện, kỳ thật cũng không phải.

Nguyên thân đã sớm tử vong, hiện tại Cố An là trải qua xã hội đánh đập vị kia, xa không bằng nguyên thân thiện lương, thậm chí không tính là một người tốt.


Hắn là rất mang thù, nhớ cả đời cái loại này.

- Vượng Tài, Tỏa Hồn Sơn và Độc Xà có quan hệ gì?

- Độc Xà trên Độc Xà kỳ thật là một người, đã từng có một vị Đoán Tạo Đại Sư đem hồn phách của một người luyện hóa, bỏ vào trong Độc Xà, Độc Xà vốn cũng chỉ là một thanh chủy thủ bình thường, từ sau khi hồn phách kia bỏ vào, Độc Xà đã có một năng lực, giết càng nhiều người, độc tính càng mạnh.

- Vị Ương dùng chuôi chủy thủ này, ít nhất giết một ngàn đệ tử Tỏa Hồn Sơn..

Cố An lại đem độc xạ trong túi hệ thống lấy ra.

Con rắn độc bên trên nhe răng trợn mắt, muốn lao ra khỏi chủy thủ.

Cố An nhìn con rắn kia, đột nhiên nở nụ cười.

Dùng độc dược để giết người Tỏa Hồn Sơn, hình như cũng rất thú vị.

Mình và Tỏa Hồn Sơn có quá nhiều nợ phải tính toán.

- Thượng Tiên đại nhân, ngươi, ngươi thả trở về a, ta sợ.

- Vượng Tài, vậy sau đó độc xà làm sao mất đi?

- Ta cũng không rõ ràng lắm, nghe nói là bị người trộm..

Ở trên giường an ổn nằm một ngày, sáng sớm hôm nay Cố An len lén ra cửa, không khiến cho bất luận kẻ nào chú ý.

Trời vẫn tối, âm u, Cố An đã đến trước cửa Phi Long tiêu cục.

Một thân quần áo mộc mạc, đội gương mặt đại chúng kia, Cố An giống như là một người qua đường bình thường, hao tổn không đáng chú ý.

- Cơ công tử, ngươi tới rồi?

Trong tiêu cục có mấy người đứng, trong đó còn có một vị Cố An rất quen mắt.

- Tô Bách Hợp?


Bình luận

Truyện đang đọc