- Cô nương, ta..
Cố An còn chưa nói xong, trán mình càng nóng lên.
Vị Ương lấy ra một cái gương, năm cánh lá sen trong gương trông rất sống động.
Thì ra đây là Vị Ương làm!
Cố An:.
Thương Dương vừa vào hoàng cung chẳng biết vì sao lại chạy ra.
- Sư muội, đêm qua Cơ công tử còn bắt về cho chúng ta một ít người Tỏa Hồn Sơn, ngươi ngàn vạn lần không thể động thủ với hắn.
Vừa dứt lời, Thương Dương liền thấy được Vị Ương tay cầm gương, cùng với Liên Hoa Lệnh ở giữa mi tâm Cố An.
- Thì ra là người một nhà a.
Vị Ương lạnh lùng trừng mắt nhìn Thương Dương, tay trái chậm rãi bám trường kiếm bên hông.
- Ôi, tôi đau bụng.
Thương Dương cũng là người từng lăn lộn ở núi Tam Thanh, đối với tính tình của vị sư muội này hắn tự nhiên rõ ràng, tìm cớ trốn đi.
Cố An học theo:
- Ôi, ta đau đầu.
- Ngươi dám đi một bước thử xem?
Vị Ương khiêu khích nhìn Cố An.
- Ta.. cô nương, đầu ta thật sự đau, nhất định phải trong vòng một phút hoàn thành cắt mô mềm mới có thể giảm bớt.
- Nói tiếng người.
Cố An:
- Ta muốn đi cắt tóc.
Sự nhẫn nại của Vị Ương cũng đạt tới giới hạn, một kiếm quét ra, bổ vào bên người Cố An.
Oanh!
Động tĩnh kinh người khiến công nhân xung quanh nhìn sang, cũng may Thương Dương kịp thời răn dạy, những công nhân kia mới tiếp tục làm việc, nhưng ánh mắt vẫn thường xuyên liếc về phía bọn họ.
- Quý Bạch Thường, có tin ta bảo ngươi hôm nay trở thành thái giám hay không, để ngươi ở lại bên cạnh Thương Dương?
- Sư tôn à, thầy trò chúng ta một hồi, không cần phải tuyệt tình như vậy chứ?
- Người Tỏa Hồn Sơn, ngươi bắt được như thế nào?
Nghe Cố An xưng hô như vậy, Vị Ương thu hồi kiếm, cằm hơi hơi nâng lên, khóe miệng lơ đãng treo lên một nụ cười, bất quá rất nhanh lại đem nụ cười thu hồi lại.
- Ta chỉ đưa tay bóp cổ bọn họ, sau đó liền bắt được.
Vị Ương:.
- Sư tôn, thu kiếm lại! Đừng, ta nói cho ngươi biết, ta nói cho ngươi biết.
Cố An sợ Vị Ương thật sự tức giận, đợi lát nữa lau súng cướp cò, lão nhị của mình thật sự khó giữ.
Đến lúc đó tên còn phải sửa lại, còn cái gì Quý Bạch Thường Quý Bạch thúc Cơ Bá Đạt, trực tiếp kêu Hồng Cát Cát quên đi..
- Lá gan thật lớn.
Nghe Cố An miêu tả, Vị Ương chỉ cười lạnh một tiếng:
- Bất quá vì sao ngươi biết bên cạnh bọn họ không cất giấu người khác? Vạn nhất người thực lực mạnh hơn ngươi ở đây?
- Vậy ta chỉ cần kiên trì chờ Thương vương đến, nơi đó cách hoàng thành không xa.
- Vậy nếu hắn mạnh hơn Thương Dương thì sao?
Cố An không nói nên lời:
- Vậy bọn họ còn che giấu cái gì? Tại sao không chiếm lấy Hoàng thành Bắc Tân Cương?
Vị Ương muốn mở miệng.
Nhưng lại cảm thấy lời nói của Cố An có chút đạo lý, không biết nên phản bác như thế nào, chỉ có thể phát huy uy nghiêm của mình với tư cách là sư tôn.
Nàng đưa tay vỗ lên đỉnh đầu Cố An:
- Lỗ mãng, người như ngươi ta đã thấy nhiều rồi, không ai sống lâu.
Bàn tay này có chút đau, Cố An đưa tay xoa đầu, nhưng lại không dám nhiều lời.
Sư tôn cũng đã đến, Cố An cũng chỉ có thể đẩy mọi chuyện trên người, cùng Vị Ương vị đại nhân vật này đi dạo trên đường.
- Ngươi lúc trước nói gần đây có thể sẽ không rảnh, chính là bởi vì muốn tới Bắc Cương?
- Vâng.
- Vì sao vẫn không nói cho ta biết hành tung của ngươi?
Lúc ở bên ngoài, Vị Ương vẫn luôn dùng từ "ta" để xưng hô, mà ở núi Tam Thanh nàng từng cái từng cái bổn cung, so với "bổn cung" cao cao tại thượng, Cố An vẫn cảm thấy như bây giờ tương đối gần gũi.
Cố An không trả lời Vị Ương.
- Ta đi báo thù cho ngươi thì sao? Đem người ô nhiễm thi thể mẫu thân ngươi dỡ bỏ tay chân giao cho ngươi?
Cố An nghiêm túc suy nghĩ một hồi lâu mới cự tuyệt Vị Ương:
- Sư tôn, không thể, bà ấy là mẫu thân ta, huống hồ dỡ bỏ tay chân gì gì đó..
- Quá tàn nhẫn? Quá tiện nghi cho hắn.
Cố An ở trong lòng mô phỏng hơn trăm lần mình phải đối đãi với người nọ như thế nào.
Sau khi suy nghĩ mấy ngày, Cố An đột nhiên cảm thấy co rút gân cốt cũng quá tiện nghi cho hắn, tra tấn như vậy còn lâu mới đủ.
- Sư tôn, ta ngay cả đối phương là ai cũng không biết, ngươi lại như thế nào đi bắt hắn? Hơn nữa đồ nhi cảm thấy, chính ta đi bắt hắn mới xứng đáng với mẫu thân ta.
Cố An cảm thấy mục tiêu của người nọ nếu là mình, như vậy một ngày nào đó sẽ một lần nữa tìm tới cửa.
Tuy rằng Cố An không biết vì sao bọn họ nhằm vào mình, nhưng ngoại trừ người nọ ra còn có người khác cũng đang tìm hắn.
Người muốn giết mình quá nhiều, Cố An ở trong lòng yên lặng đếm xem rốt cuộc mình đã đắc tội với bao nhiêu người.
Nhưng tính đi tính lại cũng chỉ có sư huynh đệ Ngụy Phong thành Bình An tính một người, còn lại thật đúng là không có người khác.
Hắn ở kinh thành thuận buồm xuôi gió..
Chẳng lẽ là bởi vì điện hạ?
Chính mình cùng Doanh Tử đi quá gần, cho nên đưa tới kẻ thù của người khác, cái này dẫn đến bọn họ phái ra sát thủ tới tìm mình phiền toái?
- Mẫu thân ngươi làm sao sinh loại phế vật này, thậm chí ngay cả hung thủ cũng không biết là ai?
Ở phương diện ngôn ngữ công kích Vị Ương chưa bao giờ hạ thủ lưu tình.
- A đúng đúng, sư tôn ngươi nói đúng.
- Sao lời của ngươi lại làm cho người ta tức giận như vậy?
Cố An qua loa làm cho Vị Ương có cảm giác phiền lòng, rõ ràng là đang tán thành chính mình, nhưng..
Nàng không biết nên miêu tả như thế nào, tóm lại là rất phiền.
Phối hợp với khuôn mặt rất xấu xí này, Vị Ương càng phiền não.
- Đúng rồi sư tôn, người xem cái này.
Cố An đem túi da lấy được từ đoàn người Tỏa Hồn Sơn đưa cho Vị Ương.
- Trong này hình như có đồ, tối hôm qua đụng phải vách túi.
Vị Ương nhận đồ xong nhíu mày, linh lực trong tay vận chuyển, túi da vốn còn bình tĩnh nhất thời trở nên nóng nảy.
Đông!
Đông!
Đông!
Tiếng va chạm còn kịch liệt hơn cả tối hôm qua, Cố An thậm chí có thể nhìn thấy bề mặt của nó nhô lên.
- Lúc trước ta đã nói với ngươi, Tỏa Hồn Sơn là tà tu, ngươi còn nhớ không?
Cố An gật đầu đáp:
- Đệ tử nhớ rõ.
- Ngươi cũng biết vì sao biết rõ tà tu, nhưng vì sao còn có nhiều người gia nhập Tỏa Hồn Sơn như vậy, thế cho nên Tỏa Hồn Sơn về mặt nhân số vẫn nghiền ép các tiên sơn khác.
Vị Ương không trông cậy Cố An có thể trả lời.
Tự mình mở miệng nói:
- Tỏa Hồn Sơn, luyện chính là hồn phách, sinh luyện huyết nhục, tử luyện hồn phách, tốc độ tu luyện cực nhanh, trong túi này chứa hồn phách.
- Vậy tối hôm qua bọn họ đến nghĩa trang chính là vì sưu tập hồn phách?
- Ừ.
Vị Ương thu hồi vật kia:
- Ngươi mang theo vô dụng, hơn nữa còn có thể gây ra cừu thị, ta thay ngươi thu lại, đương nhiên, nếu ngươi muốn chuyển tà tu thì nói với ta một tiếng, ta đem vật này trả lại cho ngươi.
Cố An nào dám đáp ứng, khô cằn cười cười không nói gì.
- Cơ công tử!
Xa xa, hai tỷ muội Bạch Chỉ và Tô Bách Hợp vẫy tay với Cố An, bước nhanh tới.
Bạch Chỉ chú ý tới Vị Ương bên cạnh Cố An, mở miệng nói:
- Cơ công tử, đây là bằng hữu của ngươi?
- A, ân.
Tô Bách Hợp cũng muốn mở miệng nói hai câu, lại phát hiện tầm mắt Vị Ương dừng lại trên người mình.
Đó là một loại phảng phất muốn xuyên thấu linh hồn tầm mắt, nhìn đến nàng sống lưng phát lạnh.
- Cơ công tử?
Vị Ương cảm thấy cái tên này có chút buồn cười, làm sao có thể có người gọi loại tên này.
- Tiểu cô nương phía sau kia là nương tử của ngươi sao?
Vị Ương nhìn Cố An:
- Cơ công tử.