TIẾN VÀO LÒNG ANH

Ninh Mật đơ ra vài giây, cô ngước mắt nhìn sang, ánh mắt hai người giao nhau, nhưng đối phương không hề tiến thêm một bước.

Cô nghĩ thế nào cũng cảm thấy anh đang mập mờ với mình, nhưng rồi lại suy nghĩ cẩn thận hơn, đừng tự mình đa tình, lúc trước chẳng phải anh ta cũng thích trêu mình như thế sao? Đúng là cô bị anh trêu riết rồi quen, Ninh Mật chẳng biết câu nào của anh là thật, câu nào là giả nữa.

Tuy có hơi mất tự nhiên, nhưng cô vẫn hắng giọng một cái rồi tìm chủ đề để nói chuyện, “Sau này Chu Tuấn có gọi nữa thì chú đừng bắt máy, cháu thấy rồi gọi lại là được.”

Nói xong, bắt gặp vẻ mặt bất thường của anh, cô suy nghĩ mấy giây rồi nói tiếp, “Chu Tuấn thích gọi điện thoại vậy thôi chứ chẳng có chuyện gì đâu, cháu sợ chú nhận rồi phiền lòng.”

Lý Đông Phóng cụp mắt nhìn cô, vẫn không nói lời nào.

Ninh Mật không biết phải nói gì, cúi đầu, bắt gặp một sợi tóc rơi trên sofa, cô nhẹ tay cầm nó lên.

“Vậy…” Cô bắt đầu đứng ngồi không yên, Lý Đông Phóng không nói câu nào, cũng chẳng chịu rời đi, hai người cứ im lặng như thế thì không phải cho lắm, “Chú có muốn về phòng nghỉ ngơi không, lái xe về đây chắc là chú mệt lắm?”

Anh im lặng một hồi lâu mới bình tĩnh đáp lại, “Không mệt.”

“…” Cô đành phải nói, “Cháu… thấy hơi mệt.”

“Cháu nghỉ ngơi đi.” Anh dừng một lát rồi mới nói tiếp. Dáng người anh cao ngất, buông thõng hai tay, giọng nói dịu dàng hiếm thấy, “Có gì thì gọi tôi.”

Cô gật đầu liên tục.

Cô càng lúc càng thấy anh bình dị, gần gũi. Không lẽ là do thân rồi nên dễ nói chuyện hơn ư?

Lý Đông Phóng ra khỏi phòng Ninh Mật, thuận tay giúp cô đóng cửa lại.

Trương Minh Côn đang nói chuyện với ông cụ ở lầu một, gửi tin bảo anh xuống dưới.

Anh vừa đi đến cửa thư phòng đã nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên trong…

“Để Ninh Mật đi trải nghiệm để mở mang kiến thức cũng được, chuyện này con bàn với Đông Phóng đi, ba già rồi, mọi chuyện không cần phải nói hết cho ba đâu.”

Cửa thư phòng không đóng, Lý Đông Phóng dứt khoát đi thẳng vào phòng, nhìn Trương Minh Côn, “Chuyện gì thế?”

Trương Minh Côn quay sang nói, “Tiệc liên hoan hàng năm của công ty, nhóm hội đồng quản trị đều tham gia, có nhiều đối tác làm ăn lâu năm cũng tham dự. Anh định để cho Ninh Mật ra mắt mọi người, dù sao sau này con bé cũng là người thừa kế của công ty này.”

Lý Đông Phóng nhìn sang ông cụ, “Ba, chuyện này ba thấy sao?”

“Nếu thế thì hai đứa đừng tự bàn bạc, hỏi ý kiến của con bé xem sao.”

Lý Đông Phóng nói, “Con không có ý kiến gì, vốn dĩ do anh rể quyết định, tự dưng bảo con xuống đây làm con tưởng có chuyện gì quan trọng.”

Trương Minh Côn nói, “Chuyện gì cũng phải báo với em một tiếng, anh không thể tự mình quyết định được.”

Lý Đông Phóng cười, “Không phải mấy năm qua đều do anh quyết định hết sao, sao tự dưng bây giờ lại hỏi ý em, nhất định là không có chuyện gì tốt rồi.”

Trương Minh Côn lúng túng nhìn sang ông cụ.

Ninh Mật khóa cửa lại, nằm xụi lơ trên giường, mí mắt díp lại không mở ra được, nhưng ý thức vẫn không chịu buông tha cô. Cô trở mình, nhìn chằm chằm lên bức tường màu xanh đậm theo phong cách Bắc Âu kia, bên dưới bức tường in chữ “DREAM” màu trắng. Ninh Mật nhắm mắt lại, kìm lòng không được lại nhớ đến gương mặt Lý Đông Phóng, tối nay xem ra cô không thể nào có một “giấc mơ” đẹp rồi.

Điện thoại vang lên một tiếng, báo hiệu tin nhắn đến.

Không phải tiếng báo tin nhắn hệ thống, hiển nhiên là có người đang tìm cô.

Ninh Mật bối rối một hồi, cô sợ người đó là Chu Tuấn nên không dám xem điện thoại.

Bối rối vài giây bị oanh tạc điên cuồng, không cần nghĩ cũng biết đây không phải là chuyện của một người đàn ông trưởng thành nên làm.

Cô đứng dậy, móc điện thoại ra, bấm mở phần mềm nhắn tin.

“Một đám mây” đang tìm cô, là tài khoản của lớp trưởng Lưu Vân, ảnh đại diện là một đám mây trắng trên bầu trời xanh thẳm.

[Nghỉ học mấy ngày, cậu định xõa bung nóc luôn ấy à?]

Theo sau đó là một loạt dấu chấm hỏi, mười mấy tin nhắn còn lại đều là emoji ngón tay đâm đâm về phía cô.

Ninh Mật nhìn màn hình bật cười, biệt danh cô đặt cho cậu ta trong máy là “Nhóc con”, nếu cậu ta mà biết được không biết sẽ thế nào.

Cô nghĩ nghĩ rồi trả lời lại, [Không phải là không có tiết ư?]

Bên kia trả lời lại rất nhanh, [Ai nói với cậu thế?]

[…]

[Lệnh cho cậu ngày mai phải đi học ngay.]

Nội dung nói chuyện theo hơi hướng tổng giám đốc “bá đạo”. Dạo gần đây cô có hơi lười với nhiệm vụ đi học này, đặc biệt là sau khi bị Điền Quân bắt đi. Cô càng nghĩ càng cảm thấy, thân phận là giả, trình độ hiển nhiên cũng là giả, chờ đến khi mọi chuyện chấm dứt thì chuyện này đối với cô cũng giống như công dã tràng.

Tuy biết nhiều thì không thiệt thân, tiếp thu thêm nhiều kiến thức sẽ làm phong phú bản thân, nhưng nếu không có bằng cấp thì cũng chỉ phí công, lại càng không có ai cấp bằng cho cô. Thế cho nên, theo chân Lý Đông Phóng chơi bờ thì uổng phí thời gian, mà đến trường cũng uổng phí thời gian.

Trước khi vào nhà họ Lý, vì sợ bị điều tra ra nên cô luôn dùng thân phận giả, vào nhà họ Lý rồi cũng là thân phận giả, Ninh Mật không biết sau này mình sẽ làm gì, dựa vào Chu Tuấn để anh ta đưa cô ra nước ngoài bắt đầu cuộc sống mới còn không bằng tự dựa vào bản thân, học thêm chút kiến thức về nông nghiệp. Về sau tìm một thôn làng xa xôi nào đó, tin tức không phát triển, khai hoang vài mảnh đất, mặt trời mọc thì đi làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ.

Nghĩ vậy cũng khá hay, cũng không kém so với Đào Uyên Minh hái cúc bên giậu đông, thư thái ngắm cảnh núi Nam, ít nhất cô cũng có thể hái một đóa hoa dại, thư thái ngắm nhìn mây trời lững thững trôi qua.

*Một nhà thơ của Trung Quốc thời Đông Tấn.

Tiểu Lưu vẫn lái chiếc Passat bình dân đưa cô đến trường học, tuy chiếc xe này không thuộc hạng xe sang, nhưng sinh viên được đưa đón bằng xe thế này thì không nhiều. Lúc trước khi chưa tìm hiểu Ninh Mật, Vương Tư Như cứ ngỡ cô chỉ là con gái của đại gia nào đó, không ngờ nhà Ninh Mật còn có một công ty cần thừa kế.

Lúc Lưu Vân nhìn thấy Ninh Mật xuất hiện trong lớp thì thở phào đầy nhẹ nhõm, vẫy tay gọi cô, Vương Tư Như đã giúp cô giữ chỗ ngồi.

Cô vừa ngồi xuống, Lưu Vân liền đẩy cuốn sách sang, “Tối nay cậu nhớ đi học môn này đấy.”

Ninh Mật nhìn lướt qua, đã đến tuần mười lăm của học kỳ mà trường vẫn còn mở lớp mới ư? Cô nhớ hồi mình học đại học, đến tuần thứ mười bảy các thầy cô đã bắt đầu kết thúc môn rồi mà.

Giáo viên Toán cao cấp đang viết bài trên bảng, trong ấn tượng của Ninh Mật, đây là một trong những giáo viên có tâm nhất mà cô từng biết. Vì giáo viên đại học bây giờ có mười người thì hết chín người giảng dạy bằng máy chiếu rồi. Cô nhớ từng có một giáo viên mà cô rất tôn sùng đã từng nói, đối với một người giáo viên, viết bảng là yêu cầu cơ bản nhất, nhưng giáo viên trong trường đại học bây giờ đa phần đều đứng trên bục giảng giảng bài bằng Power Point, nhưng Power Point đấy có phải là tác phẩm của giáo viên hay không thì chưa biết.

Tiếng chuông tan học vang lên, Ninh Mật gấp sách lại, bọn họ đang bàn xem tối nay ăn gì.

Lưu Vân nhìn đồng hồ, tiết học buổi tối bắt đầu vào lúc bảy giờ, chỉ còn có một tiếng đồng hồ để ăn cơm, Ninh Mật đang nghĩ vẩn vơ thì nghe cậu ta hỏi, “Chúng ta ăn gì đây?”

“Chúng ta?” Ninh Mật nhìn sang Vương Tư Như.

Vương Tư Như dán sát vào nói, “Lớp trưởng đi ăn cơm cùng tụi mình, chín giờ tối tan học sẽ ở lại phòng học đánh bài, cậu muốn đi cùng không?”

Ninh Mật nghĩ nghĩ, lúc đó đã tối, cô không muốn lại bị Điền Quân bắt đi lần nữa, lắc đầu nói, “Mọi người đi đi, thanh niên có sức chơi.”

Ban đầu khi Vương Tư Như nghe cô nói thanh niên mấy người, đám trẻ mấy người blabla còn thấy kỳ lạ, nhưng giờ đã không còn bất ngờ mấy.

Sau khi quyết định đến Ba Bữa ăn cơm, Ninh Mật, Vương Tư Như, Lưu Vân và vài người bạn mà Ninh Mật ít khi nói chuyện cùng nhau đi đến quán.

Bụng cô có hơi khó chịu nên đi chậm lại, không biết cô nhóc Vương Tư Như này có phải do đói quá không mà đi siêu nhanh, thoắt cái đã cách cô được vài mét.

Bất tri bất giác, phía sau chỉ còn Lưu Vân và cô.

Ninh Mật cúi đầu đi đường, nghe thấy cậu ta hỏi, “Mấy bữa nay cậu đi đâu chơi thế, tôi không thấy cậu ở trong trường.”

“Mình chỉ ở nhà thôi.” Ninh Mật cứ nhìn bóng lưng của Vương Tư Như, “Con nhóc này sao hôm nay cứ như quỷ đói thế, không chờ mình gì cả.”

Lưu Vân ngại ngùng nở nụ cười, cũng không trả lời lại.

Sân trường không nhỏ, mất khoảng mười lăm phút mới đi hết, Ninh Mật đi mà chóp mũi đã đổ mồ hôi.

Sáu giờ tối là giờ điểm mọi người tập trung đi ăn cơm, trong quán ăn đông nghịt người, người xếp hàng thành một hàng dài, Ninh Mật đi theo Vương Tư Như mua cơm với gà rán.

Vương Tư Như và Ninh Mật đứng song song với nhau, cô ấy cứ nhìn cô cười cười, Ninh Mật rùng mình, “Hôm nay là do cậu bất thường hay do mình bất thường thế?”

Vương Tư Như hỏi, “Cậu không nhìn ra à?”

“Nhìn ra cái gì?”

“Lưu Vân muốn theo đuổi cậu đấy.”

“Ơ?” Ninh Mật vô thức nhìn sang hướng Lưu Vân, cậu ta đã gọi cơm xong, đang bưng mâm về, nói chuyện mấy câu với bạn rồi lại đi mua tiếp, cô thu hồi tầm mắt.

“Mình đâu phải là trà*…”

*Theo đuổi, cưa cẩm người ta dùng 泡, nhưng từ 泡 này cũng có nghĩa là pha (trà) nên Ninh Mật mới nói mình không phải là trà.

“Nhưng cậu là con gái mà.”

Ninh Mật trừng mắt nhìn cô ấy, nghiêm mặt nói, “Không phải Lưu Vân đã có bạn gái rồi sao?”

“Ai cũng bảo có, nhưng chưa gặp bao giờ. Mình nghĩ là yêu xa đấy.” Cô ấy nhớ lại, “Có một lần sau khi say rượu, cậu ta khóc một trận rồi không thấy mọi người nhắc tới nữa.”

Ninh Mật không nhịn được mà phê bình, “Mấy người các cậu là do rảnh quá đấy, như mình đây, còn chẳng có thời gian để làm kiêu nữa ấy.”

“Cậu không rảnh chỗ nào hả? Cả tuần này mới thấy cậu lên lớp ngày hôm nay đấy.”

Ninh Mật không biết phải nói sao cho cô ấy hiểu, mỗi người đều có chuyện phiền lòng, nhưng thế giới của bọn họ đơn giản hơn rất nhiều, đơn giản là phiền não về chuyện bài tập về nhà làm hoài mà không hết, phiền nào về kì thi cuối kì, rầu vì rớt môn hay vì yêu đương.

Bây giờ bọn họ chỉ cảm thấy mỗi ngày trôi qua thật vô vị, muốn nhanh chóng bước ra xã hội để thực hiện khát vọng của mình, nhưng chờ đến khi mất đi rồi mới nhận ra rằng, cuộc sống thời đại học mới chính là đoạn ký ức tuyệt vời nhất trong cuộc đời của mỗi người.

Lưu Vân mua mấy ly trà sữa đến, đưa cho Ninh Mật một ly.

Cô vừa nhìn Lưu Vân lại trở nên nhạy cảm hơn, không lẽ Vương Tư Như nói đúng rồi? Năm nay là năm tuổi của cô à, vậy mà cũng không áp được số đào hoa mạnh thế này.

Nhưng chuyện thế này, Lưu Vân không nói gì, Ninh Mật cũng chỉ xem lời Vương Tư Như nói là chuyện đùa mà thôi, tự mình beiest là được rồi. Đối với sự tồn tại của Chu Tuấn, Ninh Mật ngược lại không cảm thấy bài xích với Lưu Vân. Chàng trai nào mà không có lúc mơ mộng chuyện tình yêu chứ.

Trước khi vào lớp, Vương Tư Như bảo muốn đi vệ sinh nên cô đứng trước cửa phòng học chờ cô ấy. Lúc này, sinh viên ăn cơm xong vội vàng chạy đến, trong hành lang có chút hỗn loạn, cô ôm sách đứng ngoài cửa, lại có một chàng trai đang cắm đầu đi tới, suýt nữa là va vào nhau.

Ninh Mật ngẩng đầu nhìn lướt qua, không quen.

Đối phương nhìn đống sách cô đang ôm trong ngực, nhíu chặt hàng mày, im lặng bước vào lớp.

Đúng lúc này, Vương Tư Như đi ra, cô chỉ để ý rằng chàng trai này có hơi kì lạ, ánh mắt cậu ta dường như dừng lại trên người cô vài giây, nhưng cô cũng không quan tâm mấy.

Vừa ngồi vào chỗ, giáo viên đã bắt đầu giảng bài, giọng nói trầm trầm lại ung dung, “Có vài bạn có lẽ lần đầu đến lớp nên không biết mặt giáo viên, vừa nãy vào lớp gặp thầy cũng không biết chào một tiếng.”

Ninh Mật nghe thấy thế thì sững sờ, vô thức nhớ lại cậu bạn học cô vừa gặp trước cửa lớp, cậu ta mặc một chiếc áo cổ đứng ngắn tay, quần dài đen, đi giày thể thao, bước đi vô cùng thoải mái, nhưng cô không nhớ rõ gương mặt cậu ta.

Cô nhịn không được nói nhỏ với Vương Tư Như, “Cho mình mượn mắt kính một chút.”

“Cậu cận à?”

“Cận nhẹ, ngồi xa quá nên mình không nhìn thấy bảng.”

“Mấy tiết học chung lúc nào cũng đông, đến trễ là phải ngồi đằng trước, mình vất vả lắm mới kiếm được chỗ ngồi “ngon” thế này, chơi điện thoại tuyệt đối an toàn.”

Ninh Mật cầm mắt kính nhìn về phía bục giảng, lẩm bẩm, “Xấu hổ quá.”

“Sao?” Vương Tư Như khó hiểu.

“Vừa nãy lúc đứng chờ cậu ở trước cửa, mình gặp thầy, bảo sao thầy ấy lại nhìn mình…”

“Nãy giờ là thầy đang nói cậu ấy à.”

Ninh Mật cười ngại ngùng, “Khéo thật.”

Cô vừa đặt mắt kính xuống, lại nghe thầy đặt câu hỏi, một giây sau liền chỉ về phía cô, “Bạn nữ tóc dài mặc áo hoodie sọc xanh vàng, ngồi hàng cuối cùng đứng dậy trả lời xem nào.”

Ninh Mật ngơ ra một giây, hoảng hốt hỏi Vương Tư Như, “Câu hỏi là gì thế?”:

Vương Tư Như lắc đầu ý bảo không biết.

Thầy giáo cười hỏi, “Buổi trước em có đi học không?”

Ninh Mật nhắm mắt trả lời, “Dạ có.”

“Thật không?”

“… Dạ.”

“Thế tại sao không trả lời được? Buổi học trước tôi đã nói qua rồi mà.”

Ninh Mật thầm nghĩ để mình nói rằng cô không nghe câu hỏi của thầy, để thầy lặp lại câu hỏi lần nữa, hay là đừng hỏi lại thầy, vì dù bạn học buổi trước có mặt cũng chưa chắc trả lời được.

Chẳng qua là do lúc nãy không nhận ra thầy, cho nên cô mới bị làm khó.

Trần Nhàn Châu không nói gì, giơ tay ra hiệu cô ngồi xuống, lấy laptop ra, mở màn hình chiếu rồi nói, “Từ hôm nay trở đi tôi sẽ điểm danh giống các giáo viên khác. Tôi cứ tưởng mọi người đều là sinh viên đại học, có tính kỉ luật cao, nhưng không ngờ lại mấy em giống hệt học sinh cấp hai, cấp ba, phải có người đi kè kè sau mông dạy bảo.”

Cả lớp học trở nên ồn ào.

Mặt Ninh Mật đỏ đến tận mang tai, kéo dài cả buổi mà vẫn không biến mất.

Lưu Vân truyền tờ giấy đến, Ninh Mật chần chờ một lát rồi mở ra —

“Sáu lớp học chung với nhau, người nhận ra cậu không nhiều, mà sinh viên nhiều như thế nên thầy sẽ không nhớ đâu, qua mấy ngày là quên thôi.”

Ninh Mật nhếch môi, “Vì sinh viên đông nên mới mất mặt…”

Cậu ta lại truyền giấy sang, Ninh Mật đọc lướt qua nhưng không trả lời lại, Vương Tư Như nhích lại gần nhỏ giọng đọc lên, cười đùa trêu cô.

Bây giờ Ninh Mật tự dưng trở thành đối tượng quan tâm đặc biệt của thầy giáo, cô không dám manh động, chăm chú nghe giảng suốt hai tiết học.

Chín giờ hơn cô mới ra khỏi trường, vừa đi đến cổng trường đã nhìn thấy chiếc xe màu trắng của Lý Đông Phóng. Lúc nhìn thấy biển số xe của anh, cô còn tưởng mình nhận lầm.

Lý Đông Phóng đậu xe ngay chỗ đỗ xe tạm thời ở một bên vỉa hè, anh đứng dưới hàng bạch dương, cái bóng bị kéo dài dưới ánh đèn đường. Lúc nhìn thấy cô thì vẫy vẫy tay.

Ninh Mật đi đến gần anh, nhịn không được liền hỏi, “Sao chú lại đến đón cháu, chú Tiểu Lưu đâu rồi ạ?”

“Tôi không cho cậu ta đi đón.” Anh đưa tay cởi ba lô trên vai cô xuống, ném ra băng ghế sau, mở cửa ghế phía trước để cô lên xe.

Hành động hầu hạ chu đáo như thế khiến Ninh Mật được cưng mà lo sợ, cô thấy không quen, lặng lẽ quan sát anh.

Anh hất cằm, ra lệnh cho cô, “Lên xe đi, cháu còn ngơ ra đó làm gì?”

Cô phản ứng nhanh, vội vàng thu hồi tầm mắt.

“Hôm nay học gì thế?”

Đầu óc Ninh Mật bây giờ trống rỗng, cô thuận miệng đáp, “Cháu học xong tích phân kép rồi, chuẩn bị học chuỗi Fourier…”

Anh hờ hững đáp “Ừ”, dường như cũng không mấy quan tâm, ngược lại, đưa tay mở một bản nhạc “absolute”.

*Âm nhạc mà không gắn với câu chuyện, hoặc ý nghĩa đặc biệt nào thì được gọi là âm nhạc thuần túy âm nhạc (pure music hoặc absolute music).

Ninh Mật im lặng nghe hết một bài, “Bài gì đây ạ, nghe rất êm tai.”

“Der letzte Mohikaner.” Lý Đông Phóng nhìn cô rồi dịch lại, “Người Mohicans cuối cùng.”

Ninh Mật chưa bao giờ nghe đến bài hát này, nhưng vẫn cảm thấy rất êm tai, bèn nói, “Cảm giác rất mạnh mẽ, trời cao biển rộng, lòng người rộng mở, tựa như đang đứng trên đỉnh cao nhìn ra thế giới, vũ trụ to lớn, nhưng con người lại vô cùng bé nhỏ… Nhưng cháu lại cảm thấy có hơi ảm đạm và thê lương.”

Lý Đông Phóng gật đầu, “Năm ngoái đi Tứ Xuyên – Tây Tạng với Lâm Hựu, ngày nào tôi cũng nghe bài này, ở đó mà nghe bài này, đúng là tuyệt.”

“Chỉ hai người đi thôi sao?”

“Đi theo đoàn xe.”

Ninh Mật vô cùng hứng thú với chuyện này, không nhịn được mà hỏi tiếp, “Chú kể cho cháu nghe một chút được không?”

“Hai người chúng tôi là người thích du lịch, ban đầu bọn tôi dự định tự đi một mình, nhưng đến Khanh Định thì Lâm Hựu bệnh, lúc trước cậu ta làm nhiệm vụ đã từng bị thương ở đầu gối, vì sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên bọn tôi đi theo đoàn xe. Ban ngày đi ban đêm nghỉ, cứ thế ròng rã một tháng.”

“Lúc trước cháu đã từng nghe nói, nhưng người bên cạnh không dám nghĩ cũng không dám làm… Có phải gian khổ lắm hay không?”

“Mặc áo jacket kín gió, lúc mới đi thì rất nóng, quần áo bên trong có thể vắt ra nước, đến khi đêm xuống thì nhiệt độ cũng hạ xuống, quần áo thì ẩm ướt, rất lạnh. Đến chỗ trọ tìm mà được một ly nước ấm thôi cũng uống đến thỏa mãn. Nhưng nếu mà tìm được chỗ trọ thì đúng là may mắn, có lần gặp phải trời mưa, đành phải dựng liều bên trong một căn phòng bỏ hoang, chịu đựng đèn tối mờ mờ cả đêm, lương khô thì cứng muốn gãy răng.”

Đến đèn đỏ, anh dừng xe, nhìn sang cô, thấy cô tựa như rất hứng thú nên nói thêm vài câu, “Lúc đến Tây Tạng, phải leo núi, vượt ghềnh, đường xá gian khổ, vốn dĩ không chỉ có một mình mình. Mỗi năm, từ tháng mười đến tháng ba năm sau lượng người đi không nhiều, nhưng vào tháng này thì người bắt đầu nhiều lên. Lúc xung quanh có thành phố hay thị trấn, chúng tôi sẽ đến mua đồ tiếp tế. Tôi và Lâm Hựu chọn túi ngủ khá kỹ cho nên buổi tối không bị lạnh.”

Ninh Mật quay sang, nhìn ngón tay đang cầm lái của anh, ngơ ra, “Cháu cũng muốn đi, nhưng vẫn chưa có cơ hội.”

Anh nở nụ cười, “Cháu là con gái, không chịu nổi đâu.”

Nói xong, nghĩ đến thân thế của Ninh Mật, bầu không khí bỗng chốc trở nên lúng túng, anh ngừng lại vài giây, nhìn sang cô, “Cháu nuốn đi lắm à?”

“Vâng.”

Anh nở nụ cười, cô gái trước mặt lúc này giống hệt một đứa trẻ, anh không khỏi mềm lòng, “Nếu rảnh tôi có thể tự lái xe đi một chuyến, mua nồi nêu xoong chảo, trên đường tự mình nấu cơm, gọi thêm Lâm Hựu nữa, cậu ta nấu ăn ngon lắm. Mọi người ở trong xe cũng không sợ bị lạnh.”

“Chú muốn dẫn cháu đi thật sao?” Ninh Mật nhìn anh.

“Cháu nói xem.”

Cô cười dịu dàng, “Thật sao ạ?”

Lý Đông Phóng thu hồi tầm mắt, tập trung lái xe, “Đương nhiên rồi.”

Quả thật cô rất muốn đi, có lẽ là do trời sinh thích thám hiểm, thích thiên nhiên, thích trời xanh mây trắng, mênh mông bát ngát.

Nhưng không biết cô có cơ hội để chờ đến khi Lý Đông Phóng thực hiện lời hứa hay không, chờ đến ngày anh dẫn cô đi Tứ Xuyên – Tây Tạng.

Nghĩ đến số phận lênh đênh của mình, cô thấy bất lực, hốc mắt trở nên ươn ướt.

Bình luận

Truyện đang đọc