TIẾN VÀO LÒNG ANH

Dường như Ninh Mật càng ngày càng lún sâu vào vũng nước đục của gia đình bọn họ, có đôi khi cô không muốn biết nhưng lại vô tình biết được.

Mặt trời dần dần ngả về phía tây, buổi tối cô không thể ở lại đây. Trước khi ăn tối xong Lâm Hựu đã đi mất rồi, cô chỉ có thể nán lại đây đến bảy giờ.

Lý Đông Phóng nhìn đồng hồ, “Ngày mai em đừng đến, tránh bị Trương Minh Côn phát hiện em chạy sang đây. Bất kể có phải do ông ta làm hay không thì bây giờ có lẽ ông ta đã biết anh chưa chết, đồng thời đã về nước với thương tích trên người.

Ninh Mật nhìn anh rồi gật đầu, “Vâng, em biết rồi.”

Cô cầm cái chén lên nói với anh, “Vậy anh phải nhớ ăn uống đàng hoàng đấy.”

“Ừ.”

Cô chần chừ một hồi, lại lên tiếng dặn dò anh, “Lúc trước anh hút thuốc nhiều lắm, thời gian này tốt nhất anh đừng hút thuốc nhé.”

Lý Đông Phóng nghe cô nói xong thì cười, “Yên tâm đi, anh không có nghiện thuốc, muốn cai là cai được thôi.”

Ngay lúc này, kim đồng hồ tựa như có người đuổi theo phía sau, thời gian trôi qua một cách nhanh chóng. Vết thương của anh không hề nhẹ, không biết mấy ngày nữa anh đã được xuống giường đi lại hay chưa, khi nào mới khỏe giống như người bình thường để quay về nhà họ Lý.

“Em cúp tiết ở trên trường rất nhiều, có vài giáo viên không hài lòng về em, có lẽ sẽ bị cấm thi. Đến lúc đó thầy Tả Minh sẽ gọi anh đến trường để họp phụ huynh đấy.”

“Chờ anh khỏe lại sẽ mời các thầy đi ăn cơm, thuận tiện giải thích rõ luôn.”

Ninh Mật sững sờ nhìn anh vài giây, “Khi nào chúng ta mới có thể gặp lại nhau?”

Giọng anh vẫn còn hơi khàn, giống như người bị ho khan cả ngày không được thấm giọng, “Lúc nào muốn thì em có thể gọi điện cho anh, anh sẽ bảo Lưu Quốc Yến đến trường đón em.”

Cô cổ vũ, “Hy vọng anh mau mau khỏe lên, về thẳng nhà mà không cần Lưu Quốc Yến đến đón em… Em còn cần anh bảo bọc. Sau này anh phải cẩn thận hơn, đừng để xảy ra chuyện nữa…”

Lý Đông Phóng nhìn cô, khóe môi run run nhưng không nói nên lời, anh ngừng lại vài giây mới cười rồi gật đầu với cô, “Được.”

Cô cụp mắt, “Từ trước đến nay, em chưa bao giờ dám đi thăm dò tin tức từ Chu Tuấn. Vì em sợ nếu mình biết nhiều thì sẽ có ngày bị diệt khẩu. Lần này anh gặp chuyện ở nước ngoài, em không hề biết gì cả. Nếu em biết, em nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Dù đó có phải là anh hay không thì em cũng sẽ không trơ mắt mà nhìn người ta bị sát hại… Mỗi một người đều có một điểm mấu chốt của mình, em không muốn sau này về già phải sống trong áy náy và lo sợ. Em tin vào số mệnh, cũng tin nhân quả báo ứng. Người xấu nhất định sẽ không có kết quả tốt, dù sớm hay muộn.”

Ninh Mật nói xong thì nhìn anh, dường như anh vừa thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt khá tự nhiên, “Người xấu quả thật không có kết quả tốt, em nói rất đúng.”

Ninh Mật nhận ra vẻ mệt mỏi qua sắc mặt của anh, cả ngày hôm nay anh chỉ chợp mắt nghỉ ngơi được nửa tiếng. Dường như mình đến đây đã quấy rầy anh dưỡng bệnh, cho nên mình không đến đây cũng tốt.

Đang nói chuyện thì Lưu Quốc Yến lặng lẽ mở cửa bước vào, nhìn Lý Đông Phóng rồi chỉ chỉ vào đồng hồ ở cổ tay, nhắc nhở bọn họ giờ này Ninh Mật nên tan học về nhà rồi, nếu còn ở thêm thì sẽ muộn mất.

Ninh Mật đứng dậy, nhịn một lát rồi lại nắm chặt tay anh, “Em đi đây.”

“Em về đi, đi đường cẩn thận đấy.”

“Buổi tối ai chăm sóc anh?”

“Lâm Hựu sẽ tới đây.”

“Thật ra…” Cô bước lên phía trước một bước, “Thỉnh thoảng em cũng có thể không về nhà ngủ.”

Vừa dứt lời, thấy Lý Đông Phóng kinh ngạc nhìn cô, bầu không khí bỗng trở nên lúng túng, cô sợ anh hiểu lầm liền giải thích ngay, “Ý em là ở lại chăm sóc cho anh, chỉ cần nói với cô là em đến nhà bạn chơi…”

Lý Đông Phóng nhướng mày, “Anh hiểu ý em mà, em giải thích cái gì.”

Ninh Mật cười ngại ngùng.

Cô cứ cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu lại thì thấy Lưu Quốc Yến đang cười trộm, cô nghi ngờ nhìn lại, thầm nghĩ: có liên quan gì đến anh chứ.

“Bây giờ đang là thời khắc quan trọng, em ở đây chỉ có hại chứ không có lợi. Em cũng thấy rồi đó, kẻ thù của anh lại rất độc, bất kỳ lúc nào cũng muốn dồn anh vào chỗ chết.”

Ninh Mật dĩ nhiên biết rõ, dù sao cô cũng là người chung chiến tuyến với đám người kia.

Từ biệt thự Trung Ảnh trở về, cô hoàn toàn mờ mịt về tương lai phía trước. Sau này cô nên chọn con đường nào đây? Thật ra vấn đề này ngay từ đầu đã hiện ra trước mặt cô và Lý Đông Phóng, chỉ là do cô luôn trốn tránh hiện thực, không muốn suy nghĩ nhiều.

Cô cảm thấy mình không nên tiếp tục sống lay lắt qua ngày như thế nữa, cô nhất định phải tìm đường sống, tìm được đường sống cho cả cô và em gái cô nữa.

Chờ khi Lý Đông Phóng hồi phục vết thương, cô phải nói chuyện này cho anh và Lâm Hựu biết, để bọn họ cứu em gái mình thoát khỏi sự giám sát của đám người kia.

Nghĩ đến những chuyện này, lòng cô vừa căng thẳng vừa lo sợ.

Gống như trong bộ phim “Never let me go” của Anh, bọn họ đã ở trong trường nội trú Hailsham từ nhỏ, không biết ba mẹ mình là ai, giống hệt như Ninh Mật, cơm áo không lo nhưng cũng không hề có tự do. Tất cả những người giáo dưỡng đều truyền bá tư tưởng phục tùng, đừng bao giờ có suy nghĩ chạy trốn, vì dù có thế nào cũng sẽ không thể trốn thoát. Vì thế bọn họ chỉ biết nghe lời và phục tùng, sau đó chờ số mệnh đến. Thật ra bọn họ chỉ là người nhân bản vô tính của những kẻ có tiền, cơ thể nuôi dưỡng những bộ phần mà người hữu tính cần, chờ đến khi người ta cần, sẽ lấy trực tiếp từ cơ thể của bọn họ. Và bọn họ nhất định phải hiến dâng mọi thứ của mình,  hết lần này đến lần khác, đến khi mạng sống của mình dần dần lụi tàn. Điều kỳ lạ chính là, bọn họ ngoan ngoãn như những chú cừu non, mặc người chém giết, cũng có rất ít người muốn trốn thoát, cũng như có ý định phản kháng.

Lúc nhỏ Ninh Mật vẫn chưa hiểu hết, nhưng về sau lại cảm thấy đồng cảm, trường giáo dưỡng ấy đã khiến bọn họ nghĩ rằng tương lai của mình đã được số mệnh an bài.

Chu Tuấn nắm sinh mạng của cô trong tay mình, cũng đã khiến cô cảm thấy mình không có chỗ để trốn chỉ có thể chấp nhận nó, khiến cô có nhận thức rằng mình không thể nào phản kháng lại được.

Lý Đông Phóng có thể xem như là một khúc nhạc dạo trong đời cô, nhưng cũng vì đoạn nhạc dạo này quá mạnh mẽ, đủ để khiến Ninh Mật quyết định rằng mình sẽ không giống Cathy và Tommy trong phim. Hai người yêu nhau, muốn đi cùng nhau trong cuộc đời này, nhưng lại gửi gắm hy vọng vào việc xin trì hoãn đợt hiến tạng kế tiếp, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương chết trên bàn giải phẫu.

Có trách thì trách Chu Tuấn không tẩy não cô hoàn toàn, không thuần phục được dã tâm của cô.

“Ninh Mật.”

Bỗng nhiên có người gọi cô.

Ninh Mật đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân bất ngờ bị cắt ngang, cô hoảng hồn lùi về sau một bước. Nhìn thấy rõ người ở trước mặt, sắc mặt càng thêm tái nhợt, cô sợ bị người ta nhìn thấu suy nghĩ vừa nãy của mình.

Trương Minh Côn cười hỏi, “Cháu đang nghĩ gì thế?”

Ninh Mật cắn môi, nhìn ông ta chăm chú, “Không có gì ạ, cháu đang lo cho sức khỏe của ông nội.”

“Không có gì đáng ngại nữa rồi, cháu đừng lo.”

Lý Nguyệt bước ra từ phòng ông cụ, thấy bọn họ đang đứng nói chuyện ở cửa ra vào thì ngẩn người, sau đó xoay người đi vào phòng bếp.

Ninh Mật cúi đầu hỏi Trương Minh Côn, “Cháu có thể vào thăm ông không ạ?”

“Đừng vào.” Trương Minh Côn nhìn bóng lưng của Lý Nguyệt, giải thích, “Ông vừa mới ngủ, sức khỏe còn yếu nên bác sĩ bảo đừng nên làm ồn ông, phải tĩnh dưỡng nhiều hơn.”

Chờ Lý Nguyệt đi vào phòng bếp, ông ta đổi sang vẻ mặt ông chủ, thấp giọng nói, “Theo tôi vào thư phòng, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Ninh Mật dừng lại, tim bắt đầu đập nhanh hơn.

Chờ ông ta đi được vài bước cô mới nhớ ra mình phải đi theo, đành cúi đầu đi sang đó.

Trương Minh Côn mở cửa, Ninh Mật bước vào, cửa phòng đóng lại.

Lúc này, Lý Nguyệt mới lặng lẽ bước ra khỏi phòng bếp, yên lặng nhìn lên cầu thang ở tầng hai, hỏi nhỏ người bên cạnh, “Chị Tôn.”

Tôn Tú Ngọc lau tay đi ra, ngẩng đầu nhìn bà, “Sao thế?”

Bà thôi không nhìn nữa, vẻ mặt đầy nghi ngờ, “Chị có thấy nửa năm gần đây Trương Minh Côn có chỗ nào là lạ không?”

Tôn Tú Ngọc nhớ lại, “Chuyện này thì tôi cũng không để ý mấy, không phải Trương tổng vẫn luôn quan tâm đến cô sao? Sao tự dưng cô lại hỏi thế?”

“Tôi không hỏi chuyện này, đều là vợ chồng già cả rồi có gì tốt hay không, chỉ là  yên ổn sống chung thôi.” Bà lắc đầu thở dài một hơi rồi nói, “Từ khi nào ông ấy với em tôi bắt đầu lạnh nhạt với nhau thế? Chắc là đã nhiều năm rồi nhỉ?”

“Cũng được bốn, năm năm rồi.” Tôn Tú Ngọc cúi đầu mải mê làm đồ ăn, “Bây giờ tôi cũng không nhớ rõ nữa… Hôm đó Trương tổng trở về mà trên quần áo có dính vết máu, tôi vừa trông thấy đã giật nảy mình, còn tưởng ông ấy bị thương, hỏi thì ông ấy không trả lời, cứ đâm thẳng vào thư phòng cãi một trận ầm ĩ với Lý Đông Phóng.”

“Từ lần đó trở đi, quan hệ giữa hai người trở nên xa lạ, nhưng nể mặt ông cụ Lý nên vẫn nể nang nhau. Nhưng hai năm gần đây, ông cụ yếu dần, hai người bọn họ cũng lười giả vờ, giống như kẻ thù của nhau vậy.”

Lý Nguyệt gật đầu, “Nhưng Đông Phóng vẫn còn rất kính trọng người chị là tôi đây.”

Tôn Tú Ngọc thở dài một hơi, đứng dậy lo làm công việc trong tay.

Một lát sau, nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, có lẽ là Ninh Mật đã được ra ngoài, Lý Nguyệt bắt gặp vẻ sợ sệt trong đôi mắt của cô, và cả vẻ giận dữ không che giấu của Trương Minh Côn. Bà nghĩ Ninh Mật gây chuyện ở trong trường nên hỏi cô, “Sao thế Ninh Mật? Có phải dượng lại la cháu không?”

Ninh Mật giật mình, đang định lắc đầu nhưng chợt nhớ ra điều gì chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Trương Minh Côn chắp tay ra sau lưng bước ra ngoài, cô đổi sang vẻ mặt tủi thân, bảo mình mệt nên muốn nghỉ ngơi, sau đó đi lên lầu.

Ly handmade đã làm xong, Vương Tư Như nhắn cô đến nhận hàng, cuối tuần rảnh rỗi nên cô đi sang đó.

Lúc làm thì thấy rất đẹp, nhưng không biết nung thế nào lại ra cái dáng quỷ quái này, nhìn thành phẩm trong tay Vương Tư Như hình như cũng thế.

Cô tự an ủi bản thân, sẵn tiện an ủi luôn cả Vương Tư Như, “Trước lạ sau quen, lần sau sẽ đẹp hơn mà.”

Vương Tư Như, “Không còn thời gian nữa đâu, thứ ba này sinh nhật người ấy rồi.”

Ninh Mật nghiêng đầu nhìn cô ấy, tiến sát lại gần hơn, nhíu mày hỏi, “Rốt cuộc là ai thế?”

Đối phương do dự một buổi mới trả lời, “Mình thích người ta mà người ta không thích mình… Tỏ tình hai lần rồi mà người ta vẫn chưa chấp nhận.”

“…” Ninh Mật nghĩ một lát rồi lại hỏi, “Thế cậu còn tốn thời gian làm đồ cho anh ta làm gì?”

Rảnh quá hay sao?

Vương Tư Như buồn cười nhìn cô, “Vì người ta không thích mình, mình muốn theo đuổi người ta nên mới tặng quà. Người thích mình rồi thì mình còn tặng quà cho người ta làm gì? Lãng phí.”

Đấy, đây chính là khoảng cách thế hệ, Ninh Mật thầm nghĩ, chỉ mới cách nhau một thế hệ thôi mà đã rõ ràng như thế rồi ư?

Mỗi lần ở cùng Vương Tư Như, Ninh Mật cứ có cảm giác như mình là một bà dì già.

Cô im lặng một lát, không biết có nên nói hay không, “Con gái có đôi khi phải rụt rè một chút, thích người ta cũng đừng biểu hiện ra bên ngoài.”

Vương Tư Như nhìn sang, “Không nói ra thì sao đối phương biết cậu thích anh ta?”

“Đầu tiên cậu có thể làm cho anh ta chú ý đến cậu…” Ninh Mật như đang suy nghĩ vài giây, thật thà đáp, “Sau đó trêu chọc anh ta, nhưng phải khi nóng khi lạnh khiến anh ta không thể đoán ra được. Dù cậu có thích anh ta thì cũng không nên chủ động tỏ tình, mà là trêu chọc làm sao để anh ta chủ động nói thích cậu…”

Vương Tư Như sững sờ nhìn cô một hồi mới lên tiếng, vẻ kinh ngạc lộ rõ trên gương mặt, “Ninh Mật, chiêu này của cậu đúng là cao thâm đấy.”

Ninh Mật cúi đầu cười, “Cái này gọi là EQ chứ không phải là thâm.”

Bình luận

Truyện đang đọc