TIẾN VÀO LÒNG ANH

Yết hầu Lý Đông Phóng siết chặt, nhấp nhô lên xuống, ngay khi chạm vào cô, dục vọng tựa như hồng thủy vỡ đê, trong đầu như có tia lửa bắn ra khắp nơi, dường như có một con mãnh thú nào đó đang kêu gào muốn trốn thoát khỏi lồng giam, lòng như bốc cháy, bờ môi nóng cháy bao lấy cánh môi mềm mại, hơi thở ấm áp của cô mang theo âm điệu khe khẽ.

Anh nắm chặt cánh tay cô, một tay khác vuốt ve cởi áo của cô ra, mặt Ninh Mật đỏ bừng bừng, đôi mắt ngân ngấn ánh nước nhìn anh, hơi thở âm ấm phả lên gương mặt anh.

“Vết thương của anh không đau nữa hả?”

“Đau chứ.”

Cô đưa tay ngăn anh lại, “Nếu đau thì anh đàng hoàng lại đi.”

“Được.” Anh cất giọng khàn khàn, chậm rãi rút tay lại.

Ninh Mật ngồi cách anh khoảng vài centimet, mái tóc dài đen nhánh rủ xuống che khuất gương mặt của cô. Lý Đông Phóng đưa tay giúp cô vén tóc lên.

“Anh thấy hơi khát.”

Ninh Mật vội vàng đi lấy ly nước, rót một ly nước ấm đưa đến bên miệng anh, anh uống liền hai hớp.

Vì trên người Lý Đông Phóng bị thương cho nên nhiệt độ trong phòng được chỉnh lên cao, đến khi cô đổ mồ hôi mới phát hiện ra, từ khi bước vào nhà đến giờ, mình vẫn mặc áo khoác. Thế là cô cởi áo khoác ra, tiện tay cột tóc cao lên, làm lộ vầng trán trắng nõn và cái cổ thon dài.

Quần áo mặc bên trong hơi bó sát người, hở cổ ôm eo, cô rất hiếm khi ăn mặc kiểu thế này. Nhưng vì hôm nay đi gặp anh nên cô mới cố ý mặc như thế.

Lý Đông Phóng đặt ly nước xuống, ánh mắt lướt qua vài nơi trên người cô, thấp giọng nói, “Hôm nay trông em xinh hơn đêm ấy.”

Ninh Mật đỏ mặt, bẽn lẽn nhìn anh, “Có hôm nay với đêm đó xinh thôi hả?”

Lý Đông Phóng nói, “Lúc trước hễ em mở miệng ra là gọi chú, dù có thấy em xinh cũng không dám nói bậy, sợ bị chụp CHO cái danh loạn luân.”

“Không ngờ anh cũng biết sợ đó.” Ninh Mật khẽ ngước lên, sắc mặt của anh khá kém, ồn ào nửa ngày mà không thấy anh nghỉ ngơi, cô bèn nói, “Anh ngủ một lát đi, không phải anh bảo đã hai ngày rồi chưa được ngủ à?”

Anh ừ một tiếng, đúng là hai ngày rồi anh chưa được ngủ, vết thương lại đau, như thiêu như đốt, nhưng hôm nay đã ổn hơn nhiều. Sau khi về nước thì áp lực cũng giảm xuống, anh không cần phải cảnh giác từng giây từng phút nữa.

“Em qua đây đi, ngủ với anh một lát.”

Giường lớn đủ chỗ cho hai người nằm, Ninh Mật không làm kiêu, cô gối lên vai anh nằm cách anh một lớp chăn.

Lý Đông Phóng sợ cô nằm một lát rồi ngủ luôn, cho nên anh vén chăn lên đắp cho cô trước.

Thật ra mấy hôm nay Ninh Mật cũng không ngủ ngon, nếu Lý Đông Phóng mà chết thật, Ninh Mật có thể sẽ biến thành một món đồ chơi. Bây giờ cô đã có quan hệ tình cảm ràng buộc với Lý Đông Phóng, cô lại càng không muốn đồng ý với yêu cầu của Chu Tuấn. Có Lý Đông Phóng ở bên cạnh, cô vẫn còn có thể đánh cược, nhưng nếu không có anh, bản thân cô trói gà không chặt, ngay cả cái chết của mình cô cũng không thể làm chủ được.

Lý Đông Phóng vừa bình tĩnh lại một lúc, nhưng nhuyễn ngọc ôn hương đang rúc vào lòng mình lại khiến anh kìm lòng chẳng đặng. Im lặng một lát, anh lại cúi đầu tiếp tục hôn lấy cô.

Lúc này, tinh thần của cô đã được thả lỏng, cơn buồn ngủ ập tới nên đầu óc mơ màng, không ngăn được nên chỉ đành để mặc anh cuốn lấy.

Trước khi rời khỏi đây, Lâm Hựu đã bảo Lưu Quốc Yến đi mua trái cây, anh ta đến cửa hàng gần đó xem thử, trái cây còn mắc hơn cả thịt. Tuy lấy tiền của Lý Đông Phóng mua, nhưng cũng không thể phung phí như thế. Anh ta bèn chạy đến chợ trái cây để mua, mọi thứ đều mới vừa được đưa đến, có loại vẫn còn chưa dở xuống khỏi xe hàng, cần loại nào đều có cả.

Một hộp nho đỏ, một hộp đào Thanh Châu, tổng cộng chỉ có một trăm tệ.

Vì thường xuyên đến đây lấy tài liệu cho Lý Đông Phóng nên anh ta thuộc lòng mật khẩu khóa nhà, tay cầm giỏ trái cây, dứt khoát mở cửa bước vào nhà.

Trong phòng khách vô cùng yên tĩnh, Lưu Quốc Yến nhìn lướt qua phòng ngủ, ánh mắt như bị đóng đinh.

Lý Đông Phóng đang ôm hôn Ninh Mật say đắm.

Anh ta sợ đau mắt nên vội vàng lui ra ngoài. Bảo anh ta không kinh ngạc thì không thể nào, nhưng nói kinh ngạc thì cũng chả kinh ngạc mấy. Đàn ông bỗng dưng quan tâm đặc biệt với một cô gái thì cũng chỉ vì chuyện giường chiếu này thôi.

Nhưng cô gái này cũng yếu quá rồi, sao lại dễ bị đẩy ngã thế này.



Ý của Lâm Hựu là muốn lập án để điều tra vụ này, dẫu sao cũng dính đến mạng người. Nhưng mấy vụ án xuyên quốc gia rất khó xử lý, chuyện này đã chứng minh suy đoán ban đầu của anh ta không hề sai, Trương Minh Côn đã mặc kệ tình nghĩa, không chờ kịp mà muốn ra tay ngay.

Mấy ngày nay, bên phía Lý Đông Phóng  không hề yên ổn, Lâm Hựu đành trốn về trước. Đến chiều, anh ta ghé sang biệt thự Trung Ảnh, thấy xe Lưu Yến Quốc vẫn còn đó liền biết Ninh Mật vẫn chưa đi.

Anh ta mua được vài món thiết bị từ bạn bè, chuẩn bị nâng cấp hệ thống an toàn trong nhà của Lý Đông Phóng. Do máy tính trong thư phòng có mật mã nên anh ta đến gõ cửa phòng ngủ.

Đẩy cửa bước vào, vừa ngước lên đã bắt gặp ánh mắt của Lý Đông Phóng, trên giường anh còn có thêm một người đang thiếp đi bên cạnh anh, cánh tay mảnh khảnh khoác lên phần bụng dưới của anh, ai nhìn vào cũng cảm thấy vô cùng ướt át.

Lâm Hựu đứng đực ra, “Có phải em đã bỏ lỡ chuyện gì rồi không?”

Lý Đông Phóng, “Đến đúng lúc lắm, cậu đổi bình truyền giúp tôi đi.”

Lâm Hựu nhìn sang, tức giận nói, “Máu chảy ngược cả rồi kìa.”

Lý Đông Phóng nhìn thoáng qua, nghe cậu ta châm chọc, “Không phải bảo ở lại chăm sóc anh ư? Sao cô ta còn ngủ say hơn cả anh thế? Cô ta có hiểu chuyện không đấy, lại dám ngủ trên giường anh? Đừng nói là cháu gái giả, có là cháu gái thật cũng phải biết ngại mà tránh.”

Anh ta tháo bình truyền dịch xuống, lấy một bình khác thay vào, điều chỉnh tốc độ nhỏ giọt, đặt lên bàn một cái rầm.

Ninh Mật choàng tỉnh, trở mình nhô ra khỏi chăn, ngơ ngác nhìn Lâm Hựu.

Lâm Hựu hỏi, “Ồ, dậy rồi đấy à.”

Lúc này cô mới lấy lại tinh thần, mặt đỏ như tôm luộc. Cô vén chăn nhảy xuống giường, chỉnh lại quần áo nhăn nhúm, hờ hững đáp, “Tôi bất cẩn ngủ thiếp đi.”

Lâm Hựu như chế giễu cô, “Sát bên có phòng ngủ cho khách đó.”

Ninh Mật ngẩng đầu nhìn anh ta, mặt dày đáp lại, “Tôi qua đó ngủ rồi sao chăm sóc cho anh ấy.”

Lý Đông Phóng cười cười nhìn Ninh Mật, rồi chuyển chủ đề hỏi Lâm Hựu, “Không phải cậu bảo không tới ư, sao bây giờ lại tới?”

Lâm Hựu nhớ đến chuyện chính, “Mật khẩu máy tính trong thư phòng anh là gì thế?”

“Sáu số sáu.”

Ninh Mật nghĩ, anh đặt mật khẩu đơn giản như thế thì đặt mật khẩu làm gì.

Lâm Hựu không châm chọc Ninh Mật nữa, anh ta đóng cửa đi ra ngoài, điền mật khẩu vào, máy tính quả nhiên đã được mở. Trông thấy ngăn kéo tủ của Lý Đông Phóng không đóng sát, chìa khóa vẫn còn treo trên ổ, anh ta kéo ra nhìn thử. Bên trong có một quyển sách không được đặt ngay ngắn nên không đóng ngăn kéo lại được. Anh ta định sửa lại thì thấy có vật gì đó cưng cứng, mò ra xem thử hóa ra là một khẩu súng.

Là một khẩu súng ngắn CZ 75 đường kính 9mm, có độ chính xác cao, thiết kế tốt nhất, không có lực lớn như Browning, sức bật lại dĩ nhiên cũng sẽ nhỏ hơn.

Chắc chắn là Lý Đông Phóng đã mua khẩu súng này tại chợ đen, Lâm Hựu mặc dù không ủng hộ việc tàng trữ bất hợp pháp, nhưng lần này nhìn thấy anh ấy thập tử nhất sinh nên anh ta cũng không muốn làm căng, cho nên cứ xem như anh ấy dùng để phòng thân vậy.

Anh ta lẳng lặng đặt nó lại chỗ cũ, khóa ngăn kéo lại.

Lý Đông Phóng mở điện thoại lên thì nhìn thấy tin nhắn của Lưu Quốc Yến, anh ta bảo đã mua trái cây rồi, cũng đã rửa sạch và bỏ vào tủ lạnh.

Anh bảo Ninh Mật đi lấy, Ninh Mật mở tủ lạnh ra xem thử, không kìm được mà nhìn tài xế bằng ánh mắt khác. Đừng thấy anh ta trông không giống người biết chăm sóc người khác mà lầm, lúc trổ tài chăm sóc hóa ra lại cẩn thận như thế.

Cô sắp trái cây lên đĩa rồi bưng vào phòng ngủ, đút cho Lý Đông Phóng một trái nhỏ, anh chỉ ăn chứ không nói gì, Ninh Mật bèn hỏi, “Ngọt không anh?”

“Lưu Yến Quốc mua ở đâu mà tươi thế?”

Ninh Mật ăn thử, đúng thật là rất ngon, bảo sao anh lại khen tươi.

Lâm Hựu từ thư phòng bước ra, nhìn Ninh Mật rồi lại nói với Lý Đông Phóng, “Hôm nay em thấy Chu Tuấn ở cục cảnh sát.”

“Chuyện Điền Quân à?”

“Đúng vậy.” Lâm Hựu lấy làm lạ, “Quan hệ giữa bọn họ đúng là rất tốt. Chu Tuấn muốn mời em ăn cơm, em biết tỏng ý đồ của anh ta nên đã từ chối.”

Lý Đông Phóng nói, “Cậu cũng không cần cố làm gì, bữa cơm miễn phí nếu không từ chối được thì cứ đi ăn. Ăn cơm là ăn cơm, không nhất thiết phải giúp đỡ.”

Lâm Hựu nói, “Bản án của Điền Quân sắp giao cho phía bên tỉnh xử lý, cho nên dạo này Chu Tuấn bận lắm.”

“Sao thế?”

“Thì do đám phóng viên anh gọi đến đấy.” Lâm Hựu nghĩ thầm, anh giả vờ vô tội cái gì, hiện giờ tính minh bạch trong giới truyền thông khá cao, tin tức hot trên một tuần, hiệu suất làm việc của dư luận hiển nhiên sẽ được đẩy mạnh, có cả ngàn con mắt đang tập trung theo dõi đấy.

Có vài nhóm truyền thông khá dọa người, nhân dịp nhiệt độ đang hot liền nâng nó lên cao. Mấy ngày nay Lý Đông Phóng ở bên Sing, suýt chút nữa không thể quay về, cho nên anh không nắm rõ tình hình cũng là chuyện bình thường.

Lý Đông Phóng nhớ đến chuyện Ninh Mật nói sáng nay ông cụ làm mệt, bèn bảo Lâm Hựu gọi điện thám thính tình hình. Hiện giờ anh không thể đi lại, tạm thời không muốn để người trong nhà biết chuyện mình đã về nước.

Lâm Hựu gọi về nhà ngay lập tức.

“A lô.”

Ngay khi nghe thấy giọng nói của Trương Minh Côn bên đầu dây bên kia, Ninh Mật nín thờ nhìn sang Lý Đông Phóng.

Lâm Hựu, “Anh rể, em là Lâm Hựu đây.”

“Tôi biết là cậu rồi, có chuyện gì thế?”

“Nghe nói sáng nay ông cụ không khỏe, sao rồi anh?”

“Sau khi thở oxi cũng khỏe lên nhiều rồi.”

“Bữa nào em qua đấy thăm cậu.”

“Bận quá thì thôi, bệnh cũ thôi mà, không có gì đáng ngại.”

“À, vậy thì tốt.” Lâm Hựu nói, “Để em xem thế nào.”

Anh ta cúp điện thoại, nhìn sang Lý Đông Phóng, “Không có chuyện gì cả.”

Ninh Mật im lặng nghe bọn họ nói chuyện, trong lòng có vài điều nghi ngờ, bấy giờ mới dám hỏi, “Bên cạnh ông nội không có người, bây giờ sức khỏe lại yếu như thế, mấy anh không sợ Trương Minh Côn sẽ làm hại đến ông ư?”

Lâm Hựu nghe thấy thế thì cười, nhìn sang Lý Đông Phóng, không có ý định xen vào.

Lý Đông Phóng im lặng một hồi rồi mới nói, “Nếu không có ba anh dìu dắt thì Trương Minh Côn sẽ không có ngày hôm nay, trong lòng ông ta vẫn còn nhớ kỹ điều này. Khi bé, nhà Trương Minh Côn nghèo rớt mùng tơi, đều nhờ ba anh giúp đỡ, nếu không thì cả nhà ông ta đã sớm chết đói. Nếu ông ta dám hại ba anh, có khi chú Trương bật nắp quan tài mà ngồi dậy mất.”

“Ba của Trương Minh Côn và ông cụ là?”

“Chiến hữu.”

Ninh Mật chợt hiểu ra, bảo sao Lý Đông Phóng lại yên tâm về ông cụ như thế, người thời đó khá trọng tình nghĩa, nhất là khi đã từng đồng sinh cộng tử, quan hệ dĩ nhiên không tầm thường. Cũng không trách Lý Nguyệt và Trương Minh Côn kết hôn, có thể là thanh mai trúc mã, nhưng điều kiện gia đình cách xa nhau, người đàn ông kia lại lòng lang dạ sói.

Hết nước, Ninh Mật ra phòng bếp nấu nước, vì thấy hơi lạnh nên cô quay lại lấy áo, chưa đến nơi đã nghe thấy hai người kia bắt đầu trò chuyện khi không có cô.

Lâm Hựu dường như biết được chuyện gì đó, nói với Lý Đông Phóng, “Nếu không phải vì chuyện trước kia, có lẽ Trương minh Côn sẽ không ra tay giết anh.”

Lý Đông Phóng nghe thấy thế thì ngừng lại, “Thế là do ông ta gieo gió gặt bão… Ở với chị tôi bao nhiêu năm mà không có con, ông ta còn không nhận ra mình có vấn đề à?”

Nhắc đến chuyện này, đôi mắt anh trở nên sắc hơn, cắn răng nói, “Chị tôi không ghét bỏ ông ta thì thôi, trái lại ông ta lại thấy bất mãn. Cũng chỉ có chị tôi tốt tính, da mặt mỏng, nếu là tôi thì tôi đã xử ông ta từ lâu rồi.”

Lâm Hựu hỏi, “Chị Nguyệt không biết Trương Minh Côn có bồ bên ngoài hả?”

“Có lẽ thế.” Lý Đông Phóng đáp, “Ông ta ở nhà là giả vờ làm người tốt.”

Ninh Mật giật mình, hóa ra Trương Minh Côn bị vô sinh, thế hai đứa con đang ở nước ngoài đều được nhận nuôi ư? Nghe hai người họ nói chuyện, cô có thể biết được khúc mắc giữa Lý Đông Phóng và Trương Minh Côn cực kỳ sâu.

Bình luận

Truyện đang đọc