TIỂU GIA VÔ XỬ BẤT TẠI

Bởi vì Mục đại boss tới vừa kịp lúc, đồng thời còn cố định thành công con quỷ gây chuyện xong còn muốn bỏ chạy nọ. Cái tên quỷ gây sự này lập tức trở thành vật hy sinh đầu tiên sau khi Lâm tiểu gia trở về hình người.

Không thể không nói tên đó chết thật bất hạnh, dù biến thành quỷ rồi, xúi quẩy làm sao thuộc tính vẫn không hề thay đổi, hắn bị ông chủ Lâm vẩy cho một nắm bột phấn định thân, sau rớt từ giữa không trung xuống, cuối cùng bị Lâm tiểu gia đặt ở cửa giết gà dọa khỉ.

Một loạt động tác này của Lâm U tiểu gia trong mắt những người bình thường, chính là ngẩng đầu nhìn trời tiếp đó đi tới cửa dừng lại một chút, sờ sờ chỗ tường cạnh cửa.

Nhưng trong mắt đạo sĩ và mấy tên phi nhân loại ở đây, năng lực uy hiếp đúng là hơi lớn rồi.

“Tôi nói chuyện gì xảy ra thế hả? Người đàn ông bỗng nhiên nhảy ra kia là ai vậy? Vừa rồi có phải mắt ông đây xảy ra vấn đề không, ông đây vậy mà thấy hắn nhìn thoáng qua tên quỷ xui xẻo kia, kết quả tên kia liền bị cố định giữa không trung?! Đó là mở thiên nhãn?! Hay là thứ gì khác?”

“Ahhh, tôi vừa mới nhìn thấy, trong mắt người nọ bắn ra hai đạo kim quang, hình như hai đạo kim quang đó là thiên phú thần thông gì đó hả? Nhưng như vậy thì kỳ quá, loại đồ chơi thiên phú thần thông này không phải chỉ có yêu thú mới có thôi sao? Đây là yêu quái tu luyện thành hình người chăng? Hình như có quan hệ rất tốt với thằng nhóc Lâm U kia đó!”

“Cắt, các người chẳng biết gì hết! Nói cho các người biết này! Theo tin tức mà thân thích của tôi ở Tần Lĩnh mắt thấy tai nghe truyền đến, người này hẳn là người bình thường mấy ngày trước đại náo Lâm gia Tần Lĩnh, trước mặt người nhà họ Lâm đem Triệu Thuyên cháu ruột Triệu gia đánh một trận!!! Chậc chậc, có người nói tên người thường này đơn độc chiến đấu là muốn tìm đường chết, thân thích của tôi lúc đó còn cho rằng người này là một kẻ tu đạo nữa!”

Người nói là hồ ly tinh đã quay lại, bởi vì nhìn thật náo nhiệt, cho nên cô ta đi vài bước lại ngoặt trở về, vừa lúc khoe khoang một chút về tộc nhân đông đúc của cô.

Chỉ là những điều hồ ly tinh này nói mấy tên phi nhân loại khác nghe đều không tin nổi.

“Cô đùa tôi à? Một người bình thường thì làm sao có thể đánh gục Triệu Thuyên?! Tốt xấu gì tên Triệu Thuyên này mặc dù nhân phẩm không tốt, nhưng thực lực cũng giữa số một số hai trong số những người đồng trang lứa, nói một người bình thường đánh gục y, dù là đụng tới y cũng khó lắm!” Mở miệng là một con chim trĩ thành tinh. Mà đạo sĩ Không Động bất lương bên cạnh nó cũng gật đầu.

Hồ ly tinh nhướng đôi mắt cáo của mình lên một cái, “Đừng nóng vội chứ! Tôi không phải còn chưa nói hết sao? Lúc Triệu Thuyên so tài cùng hắn đã phong ấn ngũ giác, cấm linh lực, không thì một người bình thường làm sao có thể đánh cùng y chứ! Hơn nữa người nhà họ Lâm cũng sẽ không cho pháp những chuyện không công bằng như vậy phát sinh đâu. Triệu Thuyên sau khi bị phong ấn ngũ giác, cấm linh lực, thật sự đã bị tên người thường kia áp chế đánh đập, căn cứ tin tức nho nhỏ, hai người kia hình như vì tranh đoạt Lâm U tài hoa tuyệt thế này mà đánh nhau đó. Cái người bình thường kia nghe đâu có tình cảm sâu đậm với Lâm tài hoa, lúc đó còn nói gì mà ‘Thù đoạt vợ không đội trời chung’ nữa!”

Đạo sĩ bất lương và chim trĩ tinh nghe xong lời này ngược lại còn nghĩ thấy có mấy phần đáng tin, nhưng rất nhanh đạo sĩ bất lương liền bĩu môi nói: “Bằng nhân phẩm của Triệu Thuyên, dù là hạ cấm chế, y chẳng lẽ không thể mạnh mẽ phá vỡ cấm chế sau đó giết chết tên người thường kia sao? Tôi không tin y sau khi bị đánh còn có thể bình tĩnh như vậy.”

Hồ ly tinh gật đầu: “Ôi chao! Quả nhiên chỉ có con người vô sỉ mới có thể hiểu người vô sỉ mà ~ Triệu Thuyên sau cùng đúng là có mạnh mẽ phá vỡ cấm chế, dùng nhất muội chân hỏa thiêu người bình thường kia!”

Chim trĩ tinh gào lên: “Cô lại nói mò! Bị nhất muội chân hỏa đốt, người thường kia làm sao có thể sống chứ?! Đã sớm thành tro rồi! Nhưng cô nhìn xem bây giờ hắn còn sống sờ sờ ra đấy!!!”

Hồ ly tinh liếc mắt: “Mày kích động cái rắm! Không phải nói với mày lời còn chưa nói hết sao? Kết quả người thường này bị nhất muội chân hỏa đốt, chẳng những không chết, trái lại còn đốt ra hoả nhãn kim tinh!!! Ôi, lúc đó trong mắt hắn bắn ra hai đạo kim quang, trực tiếp phế luôn cánh tay phải của Triệu Thuyên! Chậc chậc, thay đổi khi đó không thể không nói rất trâu bò!”

“Vậy thì, sau đó thì sao?” Chim trĩ tinh thành khẩn hỏi.

Hồ ly tinh cười hắc hắc: “Cho nên, Lâm lão thái gia tự mình đi lên xem cho hắn, xác định hắn chính là huyết mạch hậu duệ của Chu Tước và Trọng Minh điểu!!! Phía yêu tinh chúng ta lại thêm một đại yêu rồi! Hơn nữa có người nói hậu duệ Chu Tước này trong minh giới là một ông chủ rất lớn đó! Vô cùng có tiền, vô cùng giàu!!! Nên nếu sau này có quan hệ tốt, nói không chừng hắn còn có thể cho chúng ta một ngọn núi mà chơi đùa nữa kìa!!!”

Trong phút chốc, hai mắt chim trĩ tinh lóe sáng, ôi, cái này không giống với đồ đểu Kim Sí đại bàng nghèo rớt mồng tơi kia, nghe ra chính là một anh cao to đẹp trai giàu có đây mà! Ôm chặt bắp đùi! Nhất định phải ôm chặt bắp đùi!!! Chim trĩ tinh thật nhanh ngẩng cao cao cái cổ của mình, như một chú gà chọi bắt đầu trợn mắt nhìn về đám phi nhân loại xung quanh vẫn chưa đi khỏi:

“Nhìn cái gì, nhìn cái gì mà nhìn hả?! Nhìn nữa mổ mù mắt các người luôn!!! Vừa rồi tiểu gia không phải đã nói có chính sách ưu đãi sao? Được chỗ tốt rồi thì đừng có khoe mẽ, nhanh chân trở về mà đặt hàng đi chứ! Đại vương nhiều tiền của chúng tôi ở đây rồi! Người ta vậy mà lại là huyết mạch hậu duệ Chu Tước và Trọng Minh điểu, vừa rồi chúng tôi không tính toán với các người, bây giờ đại vương của chúng tôi đang ân cần với Lâm tài hoa, các người ai quấy rối, người đó không xong với yêu tộc đâu!!!”

“Đi mau, đi mau, đi mau, đi mau!!!”

Bị một tên vô lý như gà chọi đuổi đi, đám phi nhân loại trong lòng khá khó chịu, có lầm không vậy? Người ta là hậu duệ Chu Tước và Trọng Minh điểu, cũng không phải hậu duệ chim trĩ mà, mày một bộ như các người là người một nhà vậy là sao? Chim trĩ và Chu Tước thật sự kém xa đó được chứ?! Không chừng người ta không vui phun một mồi lửa sang đây, mày liền thành một con gà tây nước ngoài!

Tuy rằng trong lòng không thích thế nào, từ lúc Mục đại thiếu xuất hiện, phi nhân loại tới quấy rối và vào góp vui cũng nghỉ ngơi tiếp tục nghĩ cách khác, kỳ thực bọn họ có thể được phép đến tiệm thuốc của Lâm U đặt hàng, quan hệ bản thân và Lâm U sẽ không hề kém, nói theo ý nào đó, những ‘tên bất lương’ không thèm nghe lời trong tộc này cùng với Lâm U tài hoa tuyệt thế đều là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã thôi.

Chỉ là lũ tiểu tử bất lương này vô cùng mê việc góp vui, cho nên mới phải tới cửa tìm cách đòi chỉnh Lâm U một trận, lúc này thấy Lâm U thật sự bình an vô sự, bên người còn có thêm một thần thú tương lai có huyết mạch rất trâu bò, mọi người nhìn nhau, trong nháy mắt tan tác chim muông.

Tốc độ bỏ chạy này hoàn toàn không phải người nữa rồi, đám tai to mặt lớn và thủ hạ đứng xem mãi chẳng chịu đi liền sửng sốt. Tôi nói này, mấy tên vừa nãy đang thi điền kinh đấy sao? Thế nào mà nháy mắt một cái đã không thấy đâu rồi!

Đám gây sự góp vui vừa đi, trước cửa tiệm thuốc Lâm U cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. Tuy rằng không thiếu vệ sĩ và thám tử tư tản bộ xung quanh cửa hàng của cậu, nhưng miễn đừng chen chúc trước cửa, Lâm tiểu gia tỏ vẻ, có thể chấp nhận được.

Bất quá, Lâm U tiểu gia nhìn sắc mặt Mục đại thiếu lúc này có chút buồn cười, “Vừa nãy bọn họ nói chuyện anh nghe được hả? Người ta bằng lòng nhận anh làm đại vương rồi đó? Chao ôi tôi cười chết mất, anh biết cái tên nhận anh làm đại vương là ai không?”

Mục Viêm Khiếu sau một hồi phát bệnh thần kinh đã trở lại bình thường, bây giờ nghe thế nhướng mày bất động như núi nói: “Chẳng lẽ nó là loại vẹt tinh nào đó?”

Trong nháy mắt bộ dáng tươi cười của Lâm U tiểu gia trở nên vặn vẹo. “Đầu năm nay làm gì có nhiều vẹt tinh như vậy, chí ít trong Tần Lĩnh hoàn toàn không có một mống vẹt tinh. Tên vừa rồi là chim trĩ có được không! Hắc hắc, nhưng cũng không xê xích gì nhiều, các người đều là chim.”

Mục đại thiếu kéo ra khóe miệng, “Anh cảm thấy làm chim không có gì không tốt cả. Hơn nữa, anh còn thuộc loại chim to như Chu Tước và Trọng Minh điểu mà. Chim to mới tốt.”

Nói đến đây Mục Viêm Khiếu không khách khí nhìn xuống hạ thân Lâm U, sau đó lộ ra một nụ cười trong lòng anh và em điều rõ.

Lâm U: “... Cho dù chim lớn hơn nữa tôi cũng có thể đùa cho nó tàn phế luôn, anh muốn thử một chút không?”

Cơ thể Mục đại thiếu căng cứng, vội ho một tiếng lắc đầu: “Nói giỡn thôi. Nói chính sự, cơ thể của anh đã sắp khỏe rồi, mỗi ngày chỉ cần đi bệnh viện một tiếng truyền đường glu-cô và mấy thứ dịch dinh dưỡng khác là được rồi, nên nếu như trong cửa hàng của em có việc gì cần anh hỗ trợ, cứ mở miệng là được.”

Lâm U tiểu gia nghe vậy có chút câm nín nhìn vẻ mặt như là điều hiển nhiên của tên kia, xem hắn nói ra lời này, cứ như nơi đây là nhà hắn không bằng. “Anh hoàn toàn có thể mỗi ngày ngốc trong bệnh viện, trong cửa hàng của tôi không cần anh hỗ trợ gì hết.”

Mục Viêm Khiếu à một tiếng: “Vậy được rồi, nếu như em có gì cần giúp đỡ cứ việc nói với bọn Mục Nhất, anh ngồi trên bộ bàn ghế trúc bên kia xử lí công việc. Nói gì thì cũng hôn mê gần một tháng, anh cũng bận rộn nhiều việc.”

Lâm U: “...” Tía anh đi chết đi! Ai cho phép anh ngồi làm việc ở đó!!! Anh muốn làm việc không đi công ty còn ở đây dây dưa với tiểu gia là muốn sao hả?! Thật sự nghĩ rằng tôi sẽ không vung một nắm độc phấn tiễn anh về Tây Thiên sao?!

Lâm U dùng một ánh mắt mang sức sát thương vô cùng lớn gắt gao nhìn chằm chằm Mục Viêm Khiếu, thế nhưng Mục Viêm Khiếu được gia cố thêm da dầy thần thú, hoàn toàn không chút dao động, một bộ đến chết vẫn vô lại như thế.

“Ha ha.” Tùy anh. Không thể trêu vào tôi còn không trốn được sao?!

Vì vậy Lâm U chỉ có thể mang theo nỗi phiền muộn mà đi chế dược, còn Mục Viêm Khiếu thực sự ngồi ngay chỗ tiếp khách của tiệm bắt đầu làm việc. Vốn đám vệ sĩ Mục gia bên cạnh đứng nhìn còn tưởng rằng ông chủ nhà mình nói như thế thể nào cũng no đòn một trận mới có thể ở lại, kết quả Lâm Lâm vậy mà không động thủ! Đoàn vệ sĩ nhìn nhau vài lần, đều thấy ý mừng trong mắt đối phương: Có triển vọng!!!

Trong lúc Mục Viêm Khiếu và Lâm U người làm việc người chế thuốc chung sống hòa bình, đoàn vệ sĩ Mục gia cũng bắt đầu hành động.

Mục Nhất thì nghĩ xem làm thế nào tăng cường công tác bảo vệ con đường này, tỏ vẻ vừa thấy được mấy kí hiệu quen thuộc, tuy rằng mấy kí hiệu kia đại biểu cho một phương cũng rất lợi hại, nhưng hắn vẫn muốn thu nhân tài về cho mình mới được.

Mục Nhị đẩy mắt kính nhanh chóng mua lại cửa hàng hai bên trái phải tiệm thuốc, đến lúc đó một cái đổi thành quán trà, một cái đổi thành hiệu sách, môi trường thanh tĩnh có thể để đại thiếu sau khi bị đuổi đi rồi vẫn có chỗ nghỉ ngơi, ừm, Mục Nhị gật đầu, hắn đúng là một thuộc hạ tốt.

Mục Tam vội vàng lắp thiết bị giám sát vệ sinh cùng các loại máy nghe trộm, thiết bị hồng ngoại gì gì đó, Mục Tứ tự mình học làm đầu bếp y học, lúc này có được sự cho phép, ánh mắt cuồng nhiệt nhìn Lâm tiểu gia chế ra hắc dược, như thể hận không ăn hết số thuốc đó, nắm rõ dược tính và phương pháp chế tạo.

Về phần Mục Ngũ cao to đẹp trai chỉ có trực giác lúc này đang ngồi xổm ở chỗ vào ngã tư khu văn hóa cổ, sờ cằm tự hỏi. À, hắn nghĩ một hồi nhất định sẽ có người quen tới nơi này, ừm, còn nữa, hắn nghĩ, cái người kia nhất định sẽ có ích cho việc Tiểu Lục hồi phục lại ký ức trước kia.

Nhưng mà, rốt cuộc là ai chứ? Dù sao tin tức Lâm U ở chỗ này, tạm thời trừ họ ra, không có ai biết cả.

Lúc tư thế sờ cằm của Mục Ngũ thu hút không ít ánh nhìn của các cô gái mê cơ bắp, một tiếng mèo kêu thê lương thoáng chốc khiến mọi người trên phố biến sắc.

Nghe qua tiếng mèo kêu khó nghe, cơ mà thật sự chưa từng nghe tiếng mèo kêu khó nghe đến vậy! Rõ ràng là tiếng mèo gọi nhau thế mà cứ cố tình nghe ra trong tiếng kêu đó cảm giác thê thảm như cha mẹ chết rồi. Nhưng vấn đề là, mèo bình thường sẽ kêu thảm như vậy sao?!

Mục Ngũ nghe tiếng mèo kêu này liền đứng phắt dậy, hai mắt hơi nheo lại, cái bộ dạng ngốc ngốc dễ thương mới rồi biến mất tiêu, còn lại đều là lạnh lùng nghiêm nghị và kiên cường.

Bước chân như bay chạy đến chỗ tiếng mèo kêu phát ra, là một ngõ cụt. Hắn liếc mắt liền thấy một con mèo tròn vo mập mạp kéo một thân máu chảy đầm đìa lui về phía sau, thế mà liều chết che trước mặt một ông lão thoạt nhìn ốm yếu, mà trước mặt con mèo này, năm sáu người mặc đồ đen đánh nhau thành một đoàn, cục diện rất loạn.

” Meo meo ngao ——!!!”

Tiểu Ngũ cứu giá!!!

Con mèo mập vừa thấy Mục Ngũ liền lớn tiếng kêu lên, mà Mục Ngũ nghe âm thanh này, không hiểu sao lại nghĩ đến lúc Lâm Lâm làm động vật, luôn thích nói với hắn ‘Tiểu Ngũ cứu giá!’

Nhưng, chuyện trước mắt, mặc kệ nói theo khía cạnh nào, hắn cũng không thể bỏ mặc.

Không chút do dự vài bước xông lên liền đạp bay một tên áo đen muốn làm hại Gia Phỉ và Ngả Bá Đặc, Mục Ngũ mang theo sức mạnh hung dữ xông về phía mấy tên còn lại. Dùng khỏe đối mệt, hơn nữa thực lực bản thân hắn cũng không phải hạng xoàng, Mục Ngũ không tốn năm phút đã đánh gục đám người áo đen.

Sau hắn mới đi đến trước mặt Ngả Bá Đặc, thấp giọng hỏi: “Ngả Bá Đặc tiên sinh? Ngài thế nào? Ráng chịu đựng, tôi đưa ngài đến chỗ Lâm Lâm chữa trị.”

Ngả Bá Đặc thấy người tới là Mục Ngũ cũng thở dài một hơi, nhưng lại mạnh mẽ chống đỡ chỉ chỉ Gia Phỉ đầu tiên, tiếp đó lại nắm chặt tay áo Mục Ngũ, khó khăn nói: “Ngầm, đỗ ngầm, bãi đỗ xe... quản gia...”

Mục Ngũ nghe vậy gật đầu: “Ngài yên tâm, tôi sẽ lập tức cho người đi tìm ông ấy. Chỉ cần ông ấy còn một hơi thở, nhất định có thể cứu về.”

Nghe nói thế, Ngả Bá Đặc mới kéo kéo khóe miệng, sau trực tiếp ngất đi.

Mục Ngũ: “...” Quay đầu nhìn về phía Gia Phỉ, “Bộ dạng che chở cho chủ vừa rồi của mày rất anh dũng, đáng khen.”

Kết quả Mục Ngũ nhận được một đôi mắt trắng thật to, cùng... một con mèo đã hôn mê trong nháy mắt.

”...!” Một chút cũng không đáng khen!!!

Bình luận

Truyện đang đọc