TIỂU HỌC TRA ỐM YẾU


Diệp Vong Lệnh hơi cuối đầu thầm thì bên tai cậu
"Nhớ anh không"
Dật Tinh Vọng gật đầu, vành tai bắt đầu hơi ửng đỏ
Anh gọi phục vụ lấy giúp cậu một cốc nước ép dứa, vị nước ép chua ngọt lan tỏa trong miệng, Dật Tinh Vọng thấy hơi chát nơi đầu lưỡi, người phục vụ ban nãy không nói rõ đây là nước ép gì.

Nhưng có vẻ cậu biết rồi, Dật Tinh Vọng này...bị dị ứng xoài.

Tuy kiếp trước cậu ghét xoài nhưng cũng không đến nỗi dị ứng, chỉ là cơ thể của nguyên thân không do cậu quyết định....Toang rồi, có người muốn hại cậu
Dật Tinh Vọng ho sặc sụa, bắt đầu thu hút sự chú ý của nhiều người.

Mặt Diệp Vong Lệnh bắt đầu hóa đen, đỡ lấy cậu rồi nhìn về ly nước ép, có lẽ anh cũng nhận ra điểm đáng ngờ.

Dật Kim Uẩn và Dật Bất Ôn cũng nhanh chóng chạy qua, gọi là chen qua đến xộc xệch cả áo quần mới đúng.

Các anh vừa nhìn thấy ly nước ép liền hiểu ra vấn đề...Lúc trước, khi cậu phát bệnh thường đòi ăn bánh kem, hai anh từng mua cho cậu một cái bánh kem có trang trí xoài bên trên, vừa nhìn thấy nó Dật Tinh Vọng đã nháo lên lật đổ cả chiếc bánh xuống, sau chuyện đó thì các anh mới nhớ được Dật Tinh Vọng bị dị ứng xoài.
Dật Tinh Vọng cảm thấy cổ họng hơi ngứa, trên tay cũng nổi mấy vết đỏ bắt mắt.


Người có thể khiến cả Diệp Vong Lệnh và hai anh em họ Dật lo lắng dĩ nhiên không phải tầm thường, lập tức càng thu hút nhiều người đến xem.

Dật Kim Uẩn muốn phá vòng vây đưa cậu đến bệnh viện, nhưng bọn họ căn bản đã đứng thành một vòng kín, vừa che miệng vừa nói, giờ anh có la lên cũng không ai nghe thấy.

Dật Bất Ôn tức tối rống lên
"Cmn các người không biết tránh đường à"
Bọn họ căn bản chẳng nghe vào tai, âm thanh xì xầm quá lớn.

Chu Trình cũng chú ý đến phía bên này, anh sải bước dài đến, chen qua dòng người tấp nập liền trông thấy một Dật Tinh Vọng sắc mặt trắng không còn một giọt máu, Diệp Vong Lệnh đang bế cậu trên tay, lần đầu Chu Trình thấy sắc mặt anh ta tệ đến thế.

Như thể sắp nổi trận lôi đình rồi một mồi lửa thiêu hết những người ở đây.

Diệp Vong Lệnh ôm chặt cậu, chân đang quỳ gối từ từ đứng lên.

Anh đưa mắt nhìn những con người "đen ngòm" trước mặt.


Chất giọng trầm trầm bắt đầu phát ra từ cổ họng người thừa kế Diệp gia
"Tránh ra", âm thanh xì xào lập tức giảm đi ít nhiều.

Diệp Vong Lệnh gõ gõ mặt đồng hồ, cửa chính sảnh tiệc lập tức mở toang, một đoàn người mặc vest đen tiến vào trong, bên hong vắt một khẩu súng lục, lập tức đoàn người vừa tiến vào này đã xô té hết những con người đang hóng chuyện.

Gương mặt anh nấy đều tái mét, bây giờ âm thanh nói chuyện mới im lặng, Diệp Vong Lệnh nói tiếp
"Em ấy mà có mệnh hệ gì thì các người chờ chết đi"
Ai cũng cảm thấy Diệp Vong Lệnh thật ngông cuồng, nhưng anh vốn dĩ có tư cách để ngông cuồng như thế.

Anh bế cậu ra khỏi nơi hỗn loạn để đưa đến bệnh viện.

Dật Bất Ôn cũng nhanh chóng chạy theo, Chu Trình thì sững người đứng đấy.

Dật Kim Uẩn đẩy gọng kính lên, đôi mắt sắc lẹm nhìn bao quát hết một vòng người, anh từ từ nói
"Chuyện hôm nay, Dật gia sẽ không bỏ qua"
Nói xong liền không nể nang ai mà đi mất
Chu Trình nói vọng theo "Dật Kim Uẩn, anh nên nhớ đây là Chu gia, không phải chỗ anh có thể ngông cuồng"
"Tôi có thể hay không các người ở đây có lẽ phải hiểu rất rõ mới đúng....Vả lại chuyện lần trước của Dật Tinh Vọng, cậu đừng quên, nó chưa từng chấp nhận lời xin lỗi của cậu"
Chu Trình chết lặng ngay tại chỗ...Sao lúc nào cũng là Dật Tinh Vọng, sao lúc nào cũng là sự hỗn loạn của Chu gia.....


Bình luận

Truyện đang đọc