TIỂU HỒNG MẠO TẤN CÔNG

Edit: Bonie

Beta: Alice

Huy Lãng trở lại chung cư thì phát hiện bác sĩ riêng của mình – Phàn Đề đang ngồi nghiêm mặt ở phòng khách.

“Sao cậu lại tới đây?” Huy Lãng vừa cởi cà vạt vừa tùy ý hỏi.

“Tới canh cậu uống thuốc đấy.” Phàn Đề vô thức đẩy chiếc kính không gọng trên sống mũi.

“Bệnh viện của các cậu rảnh lắm sao? Đến cả uống thuốc cũng cần đến giám sát?” Huy Lãng cởi áo khoác ra, tự rót cho mình một ly rượu rồi ngồi xuống sô pha.

Là một bác sĩ, việc uống rượu trước khi uống thuốc là điều tuyệt đối không chấp nhận được, Phàn Đề lập tức tới giật lấy ly rượu trong tay Huy Lãng: “Trước khi uống thuốc không được uống rượu.”

“Quản nhiều thế làm gì, chẳng lẽ cậu định giám sát tôi 24/24?” Huy Lãng buông tay, nói đúng tim đen.

“Những lúc khác tôi không quan tâm cậu thế nào, nhưng đừng làm thế trước mặt tôi.” Phàn Đề lấy thuốc đã chuẩn bị trước và một cốc nước đẩy đến trước mặt Huy Lãng: “Uống thuốc.”

Anh khẽ cười một tiếng, ngược lại không vì chuyện cỏn con này mà tranh cãi với anh ta, rất phối hợp uống thuốc.

Dường như lúc này Phàn Đề mới hài lòng, nắm một vốc thuốc còn dư đến trước mặt Huy Lãng: “Đây là thuốc tuần này của cậu, nhớ uống đúng giờ. Ngoài ra, Phàn Đạt nói chân của cậu đã lâu không đi kiểm tra rồi, dành một ít thời gian đến bệnh viện một chuyến mà kiểm tra đi, chân còn chưa khỏi hẳn đâu, có thể đi xe lăn được thì đi.”

Lúc vừa trông thấy Huy Lãng ở ngoài cửa, anh ta đã muốn nói rồi.

“Biết rồi, hai anh em nhà anh đều phiền như nhau.” Huy Lãng vô tâm nói.

“Huy Lãng, kể từ hai năm trước, đã có không ít bác sĩ nói với tôi cậu có khuynh hướng muốn tự sát. Tôi không quan tâm cậu nghĩ gì, nhưng ngày nào còn được sống, cậu phải biết yêu quý lấy cơ thể mình. Đừng để đến lúc không muốn chết, thân thể cũng không còn chịu được nữa rồi.” Phàn Đề nói.

Khoảng hai năm về trước, Huy Lãng bất chợt cảm thấy trạng thái tinh thần của mình không ổn lắm, sau đó anh bắt đầu tìm đến bác sĩ tâm lý thường xuyên. Bác sĩ mà Huy Lãng tìm đều là người của bệnh viện Phàn thị, Phàn Đề làm viện trưởng, lợi dụng quyền hạn điều tra bệnh án của Huy Lãng. Kết quả sau khi bác sĩ tâm lý chẩn đoán là anh có khuynh hướng chán sống.

Có vẻ như anh ta không có ý định lừa Huy Lãng, lần thứ hai, lần thứ ba tìm đến bác sĩ tâm lý đều là người của Phàn thị, kết luận cũng là trầm cảm, chán đời, thậm chí có ý định tự sát.

Mặc dù như thế, Phàn Đề vẫn luôn tin rằng sâu trong nội tâm Huy Lãng vẫn còn ý thức tự cứu, nếu không anh sẽ không chủ động đi gặp bác sĩ tâm lý.

“Yên tâm đi, đằng nào anh cũng không thể kiểm soát tôi mãi, chờ anh đi, tôi lại tự sát.” Huy Lãng thản nhiên nói.

“Tùy cậu, đừng chết trước mặt tôi là được!” Phàn Đề thở phì phò ra khỏi nhà. Mấy năm nay anh ta đã khuyên Huy Lãng vô số lần, nhưng Huy Lãng độc miệng vô cùng, những lúc nói chuyện với anh, nhiều khi Phàn Đề cũng muốn tự sát theo luôn. Khi đó anh ta mới hiểu ra vì sao bác sĩ tâm lý bệnh viện nhà mình mỗi lần nghe Huy Lãng đến khám bệnh đều run cầm cập.

Huy Lãng mà đến… sẽ lây bệnh trầm cảm đó.

Phàn Đề đứng dưới lầu chung cư, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào ánh đèn trên tầng cao nhất, lồng ngực uất nghẹn. Chờ anh ta đi rồi tự sát, những lời này Huy Lãng nói với anh ta không mười lần cũng tới tám lần. Thông thường Huy Lãng vẫn vui vẻ thì Phàn Đề không cần lo lắng vì lời nói dối này. Nhưng trạng thái tinh thần bây giờ của Huy Lãng khiến anh ta yên lòng không nổi.

Sau năm, sáu phút lưỡng lự, Phàn Đề đành phải rời đi. Giống như lời Huy Lãng, anh ta không thể giám sát anh 24/24 được.

Còn Huy Lãng, trong nháy mắt sau khi Phàn Đề ra khỏi cửa, anh cầm ly rượu vừa bị cướp lên uống một hơi cạn sạch. Về phần thuốc và rượu có phản ứng, hay không phản ứng, anh cũng không quan tâm.

Tuy Huy Lãng không để ý thuốc và rượu sẽ sinh ra phản ứng, nhưng hai mươi phút sau, anh vẫn cảm nhận được. Đang ngâm mình trong bồn tắm, chợt anh cảm thấy cả người vô lực, ý thức vẫn còn tỉnh táo nhưng cơ thể lại mềm nhũn như cây lau, không còn chút hơi sức nào.

Huy Lãng quay đầu nhìn thoáng qua nút khẩn cấp hai bên trái phải bồn tắm. Có nên ấn vào hay không? Cho đến khi thân thể hoàn toàn chìm xuống bồn tắm, anh vẫn còn chưa nghĩ ra.

“Rầm!!”

Khuôn mặt đang chìm trong làn nước của anh chợt nghe được tiếng động phiền phức kia.

“Lại nữa, đây là đâu vậy? Phòng tắm sao?” Tiểu Hồng Mạo mặc bộ quần áo ngủ hình con thỏ, tiếng nói còn vương chút giọng mũi do bị cảm, nghi ngờ quan sát tứ phía: “Sao lại tự sát ở phòng tắm chứ, thích chết đuối à?”

Tiểu Hồng Mạo nghi ngờ liếc nhìn bồn tắm một cái, không nhìn thì không sao, nhưng nhìn rồi mới thật giật mình. Mẹ nó, dáng người Sói ta cũng được quá đi… Khụ… Không đúng, lão Sói tự sát trong bồn tắm thật kìa.

Quá kích thích!

“Mẹ nó!” Tiểu Hồng Mạo không quan tâm nhiều nữa, lập tức nhảy vào bồn tắm (giải thích chổ này một chút, bồn tắm nhà Huy Lãng ba bốn người cùng nhau tắm hoàn toàn không thành vấn đề), sau nửa ngày dùng hết sức mới kéo cả người Huy Lãng ra khỏi mặt nước.

Kinh dị hơn nữa là, toàn bộ quá trình được vớt lên Sói ta đều mở to mắt, kiểu chết không nhắm mắt này cũng đáng sợ quá rồi.

“Chết rồi à?” Tiểu Hồng Mạo thử thò tay xem anh còn thở không.

“Cô không thể đến muộn hai phút nữa sao?” Huy Lãng đột nhiên lên tiếng.

“Cha mẹ ơi.” Tiểu Hồng Mạo sợ đến run rẩy, nhẹ buông tay ra, Huy Lãng lại tỏm xuống nước. Lúc này không đề phòng nên anh cũng bị uống mấy ngụm nước tắm.

“Xin lỗi, xin lỗi, trượt tay.” Tiểu Hồng Mạo nhanh chóng vớt người lên.

Huy Lãng ho hai tiếng, hình như không hề tức giận. Anh chậm rãi hít thở, nhìn thoáng qua cô gái quần áo ướt đẫm đang ngồi trên đùi mình, bỗng dưng nở nụ cười: “Coi như cô giỏi, người khác đều muốn bò lên giường của tôi, cô thì ngược lại, bò thẳng vào bồn tắm.”

Tiểu Hồng Mạo sửng sốt, nhìn theo ánh mắt của Huy Lãng quan sát tình hình xung quanh một chút.

Bồn tắm xa hoa rộng lớn.

Người đàn ông trần truồng.

Cô gái quần áo ướt đẫm.

Không gian kín mít.

Không khí nóng bỏng.

Này… Này… Mẹ ơi, sự trong sạch của con mất tiêu hết rồi…

“Rầm!” Sói ta lại một lần nữa chìm vào làn nước.

HẾT CHƯƠNG 14

Bình luận

Truyện đang đọc