TIỂU HỒNG MẠO TẤN CÔNG

Edit: Nấm

Beta: Alice

“Theo quy tắc cũ, hoàn thành nhiệm vụ này trước khi giá trị sinh mệnh còn lại cạn hết, thưởng ba tháng sinh mệnh.” Viện trưởng đưa tài liệu nhiệm vụ cho Tiểu Hồng Mạo.

“Chỉ ba tháng thôi á.” Tiểu Hồng Mạo không hài lòng với điểm thưởng lần này.

“Cô nghĩ khách hàng lớn như anh Sói có thể thường xuyên xuất hiện à.”

“Cũng phải, anh Sói nhà chúng tôi đương nhiên có một không hai.” Vừa nói đến anh Sói, cả người Tiểu Hồng Mạo bắt đầu xuất hiện bong bóng màu hồng.

Đối với hành vi bày tỏ tình cảm trần trụi này, viện trưởng chỉ có thể ném cho cô một ánh mắt vô cùng khinh thường.

Có thể nói người lớn tuổi nhất trong Bỉ Ngạn Hoa là ông, nhỏ tuổi nhất là bạn học Tiểu Minh, nhưng người duy nhất chưa từng yêu đương cũng là hai người họ. Bây giờ bạn học Tiểu Minh đang học đại học, làm thêm một thời gian ngắn nữa thì hoa đào sẽ nở rộ, đâu giống ông sống gần một nghìn năm chỉ được ngắm nhìn hoa đào.

Lúc bị địa phủ sai đến nhân gian làm việc, viện trưởng còn đau lòng cho loài người không biết liêm sỉ, vứt bỏ Nho giáo và tính hàm súc của tổ tông. Nhưng sau khi sống ở nhân gian một thời gian, tầm nhìn của viện trưởng cũng rộng hơn, suy nghĩ cũng tiến bộ, sau đó bỗng bắt đầu hâm mộ những đôi nam nữ thẳng thắn bày tỏ tình cảm trong lòng.

Không giống ông, tuy lúc trẻ cũng có mấy phòng thê thiếp, nhưng chưa từng có tình yêu. Theo cách nói của hiện đại thì hôn nhân của họ lúc đó thật ra chỉ để duy trì nòi giống.

“Viện trưởng, cháu mượn máy in một chút nhé.” Tiểu Hồng Mạo không hề biết mình chỉ nói bừa một câu đã khiến viện trưởng suy nghĩ sâu sắc về hôn nhân xưa và nay, cô cầm USB đến cạnh ông.

“Làm gì?” Viện trưởng kỳ lạ hỏi.

“Cháu in một thứ, ha ha…” Tiểu Hồng Mạo giơ USB hồng nhạt trong tay, cười lấy lòng.

Làm viện trưởng Bỉ Ngạn Hoa, người phụ trách công ty Sinh mệnh rất đáng quý, chỉ cần nhân viên của ông không bất hòa về tiền lương thì chuyện khác đều dễ nói. Không phải chỉ mượn máy in một chút thôi sao? Viện trưởng vô cùng hào phóng nhường máy tính của mình cho Tiểu Hồng Mạo.

Viện trưởng đi ra thì Tiểu Hồng Mạo ngồi xuống. Cô cắm USB, mở tài liệu đã được chuẩn bị sẵn trước, điều chỉnh tài liệu nhiệm vụ mình vừa cầm trong tay một chút rồi nhấp in, dùng giấy A4 sẵn có của Bỉ Ngạn Hoa, in ra một tài liệu nhiệm vụ hoàn toàn mới.

“Mục tiêu nhiệm vụ giả sẽ không được thưởng giá trị sinh mệnh.” Viện trưởng thấy toàn bộ quá trình làm giả nên nhắc nhở kịp thời.

“Biết, cháu ngốc như vậy sao? Làm giả nhiệm vụ công ty thì dù cháu chết mọi người cũng không bỏ qua cháu.”

“Đúng thế.”

Bọn họ là công ty con của tập đoàn địa phủ, sống bị công ty con quản, chết bị tổng công ty quản. Nghĩ như vậy, nếu người này chết thì hình như còn thăng chức nữa. Làm việc tốt có thể được tái sinh với phần thưởng vài chục năm thọ mệnh, phúc lợi có thể coi là rất tốt.

“Nhìn xem!” Tiểu Hồng Mạo cầm nhiệm vụ giả mới ra lò đối chiếu với nhiệm vụ mới viện trưởng vừa đưa cô. Sau khi xác nhận không có gì bất ngờ, cô quyết đoán xếp chồng các nhiệm vụ rồi tùy tiện bỏ vào túi.

“Sao Tần Vọng Chi này trông giống bạn trai cũ của Bạch Tuyết thế?” Viện trưởng hỏi.

“Ông biết sao.” Tiểu Hồng Mạo khiếp sợ nói.

“Nói đùa, người muốn gia nhập công ty chúng ta phải điều tra ba kiếp trước, mỗi đời lại tra thêm ba thế hệ, cô nghĩ có thể thích là vào à.”

“Vậy hai kiếp trước cháu là người thế nào?” Tiểu Hồng Mạo vừa nghe ông già này biết thông tin kiếp trước của mình thì lập tức không nhịn được tò mò hỏi.

“Cô á, kiếp trước cô là người đàn ông chỉ cao có một mét sáu hai.” Viện trưởng không biết thật giả nói.

“Gì!!!” Biết mình là đàn ông đã rất hoảng sợ, hơn nữa chỉ có một mét sáu hai, thật đáng khinh, “Không thể.”

Tiểu Hồng Mạo từ chối tin.

“Cô không tin thì hỏi tôi làm gì?”

“Bây giờ cháu là con gái đã cao một mét sáu hai, nếu cháu là nam sao vẫn là một mét sáu hai được?” Tiểu Hồng Mạo hỏi.

“Do cô thấp lùn nên mới ế vợ, mấy đời phải làm làm lão già ế đáng khinh nên kiếp này mới cầu xin Diêm Vương sắp xếp cho cô là phụ nữ.” Viện trưởng nói như thật. 

“Không thể nào, không thể nào, không thể nào.” Tiểu Hồng Mạo che tai lại, hét lên rồi chạy ra ngoài, “Cháu không tin, ông là kẻ lừa đảo.”

“Ha ha ha…” Viện trưởng bị chọc đến đập bàn cười to.

Tiểu Hồng Mạo rất hối hận vì mình đã quá rảnh mà chạy đến hỏi viện trưởng chuyện kiếp trước. Lời ông ta nói cô cũng không thể phân biệt thật giả nên tự khiến mình ghê tởm một lúc, suýt thì để lại bóng ma tâm lý.

“Sao sắc mặt em kém vậy?” Bạch Tuyết đợi Tiểu Hồng Mạo ở đại sảnh, lúc thấy sắc mặt khó coi của Tiểu Hồng Mạo thì không nhịn được hỏi han.

“Bạch Tuyết…” Tiểu Hồng Mạo ấm ức nhìn Bạch Tuyết.

“Sao vậy? Chẳng lẽ nhiệm vụ lần này cũng rất khó sao?” Tiểu Hồng Mạo vừa nhận nhiệm vụ từ chỗ viện trưởng. Lúc này vẻ mặt cô kém như vậy nên phản ứng đầu tiên của Bạch Tuyết là nghĩ cô lại nhận nhiệm vụ khó giải quyết, “Không phải, thường sẽ không liên tiếp bắt một người làm nhiệm vụ khó mà.”

Bạch Tuyết nói xong thì duỗi tay lấy giấy A4 trong tay Tiểu Hồng Mạo, muốn xem rốt cuộc là nhiệm vụ gì.

Tiểu Hồng Mạo thấy Bạch Tuyết chủ động duỗi tay cầm tài liệu, cô vô thức rụt tay lại.

“Chị xem giúp em một chút.” Tay lấy tài liệu bị Tiểu Hồng Mạo né tránh, Bạch Tuyết kì lạ nhìn cô.

“Vậy chị… Sau khi nhìn thì chị đừng quá kích động.” Nếu Bạch Tuyết chủ động muốn xem, đương nhiên Tiểu Hồng Mạo sẽ không từ chối.

Sao chị phải kích động? Bạch Tuyết khó hiểu nhướng mày, duỗi tay lấy tài liệu, mở trang đầu tiên đã ngốc tại chỗ.

Nam, Tần Vọng Chi, F quốc Hoa kiều, tổng giám đốc tập đoàn Tần…

Thông tin phía sau Bạch Tuyết không cần nhìn vì không ai có thể biết rõ thông tin của Tần Vọng Chi hơn cô ấy. Tay Bạch Tuyết bắt đầu vô thức run lên, cô nhìn gương mặt quen thuộc của Tần Vọng Chi trên tài liệu, như thể không thể hiểu vì sao Tần Vọng Chi lại xuất hiện trên tờ giấy này.

“Sao bỗng nhiên Tần Vọng Chi muốn tự sát?” Bạch Tuyết khó tin hỏi.

“Em đã xem qua.” Tiểu Hồng Mạo duỗi tay lật trang thứ hai, chỉ một hàng chữ in đậm cô mới gõ thêm, “Có thể vì điều này.”

Bạch Tuyết lập tức nhìn qua, chỉ thấy trên mặt giấy trắng mực đen in đậm: Ba năm trước bị bạn gái cũ vứt bỏ, nghi ngờ do chịu đả kích không thể chữa lành, chôn xuống hạt giống trầm cảm.

“Sao thế được.” Mặt Bạch Tuyết trắng bạch ra như tuyết, người cũng như tên.

“Chuyện này… Chị đừng lo lắng, em sẽ tìm cách cứu tổng giám đốc Tần về.” Tiểu Hồng Mạo nói rồi duỗi tay lấy tài liệu bị Bạch Tuyết cầm đi.

Nhưng hết lần này đến lần khác, Tiểu Hồng Mạo giựt bốn năm lần cũng không thể lấy lại tài liệu. Bạch Tuyết cầm chặt, giống như không nghe thấy lời Tiểu Hồng Mạo nói.

Tiểu Hồng Mạo thấy tình hình này thì biết kế hoạch của mình đã thành công một nửa.

“Tiểu Hồng Mạo…” Qua một lúc lâu, Bạch Tuyết mới phục hồi tinh thần, cô ấy quay đầu nhìn qua Tiểu Hồng Mạo. Nhưng chỉ gọi một tiếng, còn chưa nói lời nào thì nước mắt đã không kìm được tuôn rơi. Khuôn mặt tràn đầy tự tin ngày xưa giờ lại tràn đầy bàng hoàng và bất lực.

“Bạch… Bạch Tuyết…” Tiểu Hồng Mạo biết Bạch Tuyết sẽ đau lòng, nhưng cô không ngờ chỉ nhìn tài liệu mà Bạch Tuyết đã khóc thành thế này.

“Do chị… Tại chị… Cuối cùng chị vẫn hại Tần Vọng Chi.” Bạch Tuyết không thể tiếp nhận sự thật này, cả người choáng váng, mềm oặt ngã xuống.

“Bạch Tuyết.” Tiểu Hồng Mạo vội vàng đến đỡ nhưng không những đỡ bất thành mà còn bị Bạch Tuyết kéo ngã theo.

“Tiểu Hồng Mạo.” Bạch Tuyết nắm chặt tay cô, run rẩy nói, “Em cứu, cứu lấy anh ấy.”

“Em sẽ, chị yên tâm. Anh ấy là mục tiêu nhiệm vụ của em, chắc chắn em sẽ cứu.” Tiểu Hồng Mạo thấy Bạch Tuyết đau lòng như vậy, trong lòng áy náy không thôi. Nhưng vì cuộc sống hạnh phúc của Bạch Tuyết trong mấy năm tới, Tiểu Hồng Mạo vẫn quyết định tiếp tục nói dối thiện ý.

“Vì chị muốn anh ấy sống nên mới rời đi, vì sao chị làm nhiều thứ như vậy mà không có gì thay đổi.”

“Chị đừng hoảng, em sẽ đến xem sao Tần Vọng Chi lại thành thế này.” Tiểu Hồng Mạo cảm thấy cô không thể nghe thêm nữa, không chắc chắn cô sẽ áy náy nói chân tướng với Bạch Tuyết mất nên đành phải lấy cớ rời đi.

“Được, em đi đi, Tiểu Hồng Mạo đi nhanh lên.” Bạch Tuyết trả tài liệu về tay Tiểu Hồng Mạo, rồi lại đưa chìa khóa xe trong túi mình cho cô, “Em đi xe chị đi, nhất định em phải cứu anh ấy.”

“Vâng.” Hốc mắt Tiểu Hồng Mạo đỏ lên, chịu đựng sự áy náy trong lòng, tạm biệt rồi rời khỏi, để Bạch Tuyết lại trong đại sảnh.

Tiểu Hồng Mạo ngồi trong xe BMW, hít một hơi thật sâu, mới lấy điện thoại gọi cho Tần Vọng Chi.

“Tối nay Bạch Tuyết sẽ đi gặp anh, anh phải nắm chắc cơ hội này.” Tiểu Hồng Mạo nói.

“Tối nay?” Tần Vọng Chi nghi ngờ hỏi, “Cô có chắc sẽ thành công không?”

“Nếu anh thật lòng muốn quay lại với Bạch Tuyết thì nhất định sẽ thành công.”

“Đương nhiên tôi thật lòng.”

“Tần Vọng Chi.” Tiểu Hồng Mạo nhớ lại vẻ mặt đau lòng như chết đi của Bạch Tuyết vừa nãy, hung dữ nói với Tần Vọng Chi, “Nếu anh dám đối xử tồi tệ với Bạch Tuyết, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.”

Đột nhiên uy hiếp, Tần Vọng Chi cũng không tức giận, chỉ là vừa định trả lời thì bên kia đã cúp máy mất rồi.

“Sao có thể chứ, sao tôi có thể cầm dao đâm vào trái tim mình.”

Từ lần đầu tiên gặp cô ấy, cô ấy đã ở trong tim tôi.

Tần Vọng Chi quay đầu nhìn mặt trời treo cao ngoài cửa sổ. Anh ta cảm thấy mặt trời hôm nay quá chói mắt, liệu có thể lặn xuống nhanh một chút không.

Đương nhiên mặt trời sẽ không vì bất cứ ai mà thay đổi quỹ đạo tự nhiên của mình, phải chậm rãi quay nửa vòng, rồi mới đến bên kia địa cầu.

Màn đêm buông xuống.

Tần Vọng Chi về nhà, không kịp thay quần áo trên người đã ngây ngốc đứng trên ban công chung cư nhà mình, ngẩn ngơ nhìn con đường lớn trước mắt, chờ đợi một hình bóng quen thuộc chợt xuất hiện ở đó.

Tối nay Bạch Tuyết sẽ đến sao? Thật sự cô ấy sẽ đến sao?

Tối nay anh nói quay lại liệu sẽ thành công chứ?

Tần Vọng Chi hy vọng màn đêm sẽ rút ngắn đi một chút, để Bạch Tuyết có thể nhanh chóng xuất hiện trước mặt anh, cũng hy vọng màn đêm dài hơn một chút, để Bạch Tuyết không biến mất.

Cuối cùng, sau khi chờ đợi 1368 chiếc xe đi qua, chiếc xe thể thao màu đỏ quen thuộc cũng dừng trước cửa căn hộ trên đường lớn.

Tuy chỉ là một bóng hình nhưng Tần Vọng Chi vẫn vô thức run rẩy..

Là Bạch Tuyết, đây là xe Bạch Tuyết.

Cửa xe mở ra, một bóng dáng cao gầy xuống xe, cô ấy đứng trước cửa chung cư ngẩng đầu nhìn Tần Vọng Chi. Tần Vọng Chi nhìn lại, hai người đối mắt nhau, không ai chịu chớp mắt một cái.

Bạch Tuyết ngẩng đầu, trên tầng cao nhất của chung cư, chỉ có đèn nơi ban công nhà anh còn sáng, hơn nữa còn có hình bóng quen thuộc đang đứng đó. Cô biết, Tần Vọng Chi thấy cô.

Bạch Tuyết quay đầu nhìn đi hướng khác, cô đã dùng mười hai tiếng để quyết định, đương nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ. Cô quyết tâm bước lên phía trước, ấn chuông cửa chung cư của Tần Vọng Chi.

“King kong.” Chỉ một hồi chuông vang lên, cửa đã bật mở.

Bạch Tuyết không hề do dự đẩy cửa đi vào. Cô ấn thang máy, đi thẳng đến tầng cao nhất.

Khoảng khắc cửa thang máy mở ra, Tần Vọng Chi đã chờ sẵn ngoài cửa.

“Tần Vọng Chi…” Bạch Tuyết mỉm  cười bước ra khỏi thang máy, cách Tần Vọng Chi một bước.

“Sao em lại đến đây?” Tuy biết Bạch Tuyết sẽ đến, nhưng Tần Vọng Chi vẫn muốn hỏi theo lẽ thường.

“Em đến lấy đồ.”

“Cái gì?”

“Lần trước lúc anh cởi quần áo em khiến cúc áo sơ mi rơi mất, không biết còn ở trên thảm phòng khách của anh không?” Bạch Tuyết bình tĩnh hỏi.

Tần Vọng Chi ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ Bạch Tuyết sẽ chủ động nhắc đến chuyện đêm đó. Hôm đó anh vốn định chuốc say cô để hỏi chút chuyện nhưng không ngờ lại bị Bạch Tuyết chuốc say.

Một đêm cuồng loạn, sáng hôm sau anh không thấy bóng dáng Bạch Tuyết đâu nữa. Tần Vọng Chi biết Bạch Tuyết sẽ không thừa nhận. Trong lòng anh vừa đắng ngắt vừa ngọt ngào, cả người bị giày vò đến phát điên.

“Em có thể vào trong tìm không?” Bạch Tuyết thấy Tần Vọng Chi không nói gì, lại hỏi.

“Có thể.” Tần Vọng Chi khó khăn lắm mới tìm lại giọng nói của mình.

Được sự cho phép, Bạch Tuyết mỉm cười khách sáo, nhưng không chờ Tần Vọng Chi dẫn đường, tự cô bước vào trước.

Tần Vọng Chi lại sửng sốt một lúc, anh cảm thấy hôm nay Bạch Tuyết hơi khác, nhưng lại không thể nói ra khác chỗ nào. Nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra một đáp án. Cuối cùng anh đành phải xoay người về phòng.

“Tìm thấy chưa?” Tần Vọng Chi thấy Bạch Tuyết đứng trên thảm nhìn anh chằm chằm, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng hai người làm loạn trên thảm đêm đó, đôi tai dần nóng lên.

“Tần Vọng Chi…” Bạch Tuyết lại gọi.

“Hả?” Tần Vọng Chi nhìn sang.

“Em thích anh.”

Tần Vọng Chi không thể tin được nhìn cô, đôi đồng tử vô thức co lại: “Em… Vừa nãy em nói gì?”

“Tần Vọng Chi, em thích anh, chỉ thích mình anh.” Mãi đến khi biết anh muốn chết, em mới hiểu được cảm giác của anh lúc trước. Mặc kệ kết quả ra sao, em vẫn sẽ ở cạnh anh đến giây phút cuối cùng, “Tần Vọng Chi, có lẽ em cũng không sống được bao lâu nữa, nên… Nếu anh vẫn thích em,  chúng ta bắt đầu lại được không?”

“Tuyết Nhi…” Anh đã từng không cam lòng, đã từng oán trách, nhưng khoảnh khắc Bạch Tuyết chủ động thổ lộ với anh, tất cả mọi nỗi niềm đều tan biến. Giờ đây Tần Vọng Chi mới hiểu được, điều anh muốn nghe nhất chính là câu nói thích anh của cô.

“Lần này là em thổ lộ trước nên chia tay chỉ có thể do anh yêu cầu.” Tần Vọng Chi ôm chặt cô vào lòng, còn không quên nêu lên điều luật bá đạo.

“Được.”

Nếu cuối cùng em vẫn khiến anh tổn thương, vậy thì em sẽ bất chấp tất cả yêu anh thêm một lần.

Thật ra muốn chết rất dễ, làm bạn mới là thú nhận tuyệt nhất.

Không sợ hiện thực tra tấn, giữ vững tấm lòng yêu anh thuở ban đầu.

Tần Vọng Chi, chắc anh cũng nghĩ vậy nhỉ?

HẾT CHƯƠNG 60

Bình luận

Truyện đang đọc