TIỂU HỒNG MẠO TẤN CÔNG

Editor: Bonie

Beta: Nhan Tịch, TH

Ăn sáng xong, Tiểu Hồng Mạo cầm theo một cái bảng cao bằng cả nửa người mà bản thân đã chuẩn bị suốt đêm tới bệnh viện.

Lúc cô tới thì Sói ta mới vừa ăn sáng xong, đang chuẩn bị đi dạo trong vườn hoa, anh vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tiểu Hồng Mạo khiêng một cái bảng. Tức khắc thử so sánh giữa việc Tiểu Hồng Mạo muốn làm gì với việc đi dạo trong vườn hoa cái nào thú vị hơn.

“Tôi tới rồi đây!” Tiểu Hồng Mạo sinh lực tràn đầy chào hỏi.

“Thấy rồi.” Huy Lãng bắt chéo chân nhàn nhã dựa vào sô pha, “Cô xách theo cái gì vậy?”

“Cái này hả?” Ngay tức khắc Tiểu Hồng Mạo kích động đến đỏ bừng mặt, cô cực kỳ tự hào nói, “Đây là phương án trị liệu tiếp theo của chúng ta.”

“Hả??” Cả đêm mà đã làm xong tài liệu phương án rồi, nhất thời anh Sói phải rửa mắt nhìn Tiểu Hồng Mạo.

“Anh nhìn đi.” Tiểu Hồng Mạo đưa bảng viết chữ tới.

Anh Sói hơi hứng thú nhìn qua, kết quả trên mặt ngoại trừ bốn chữ “Phương án trị liệu” to chà bá ở ngoài thì cũng chỉ có 25 số Ả Rập.

“Giải thích một chút coi.” Cầm giấy trắng mà còn dám cho là dự án, cô mà là nhân viên của tập đoàn Huy Hoàng thì anh Sói đã sớm tống cổ cô 800 lần rồi.

“Kế hoạch của tôi là như vậy.” Vẻ mặt Tiểu Hồng Mạo tự tin, đĩnh đạc nói, “Anh Sói, hôm qua anh đã đồng ý cho tôi một tháng để chữa bệnh. Trước đó đã trôi qua 5 ngày nên còn dư lại 25 ngày.”

Hóa ra ý của 25 số Ả Rập kia là ý này, chẳng qua 1 tháng mà mình đồng ý là tính từ hôm nay, người nào đó còn tự cho là thông minh trừ bớt năm ngày, Huy Lãng tỏ vẻ tui hoàn toàn không có ý kiến gì.

“Nói thật, bệnh tình của anh vô cùng nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức kẻ hèn này như tôi chưa từng nghe thấy.”

“Cái đó… Tôi ngắt một chút đã.” Anh Sói do dự hỏi, “Cho hỏi cô làm việc này được bao lâu rồi?”

“Ớ? Hả? Anh là người bệnh đầu tiên của tôi á.” Tiểu Hồng Mạo vô cùng thành thật trả lời.

“Vậy cô chỉ thấy chỗ chưa từng thấy, nghe chỗ chưa từng nghe?” Anh Sói cũng phục cái sự tự tin của Tiểu Hồng Mạo.

“…” Tiểu Hồng Mạo nhất thời bị nghẹn lời, bỗng nhiên cảm thấy biểu hiện hôm nay của bản thân quá mức màu mè.

“Thôi, cô cứ nói đi.” Tiểu Hồng Mạo là người mới, anh Sói liếc mắt một cái đã nhìn ra, nếu anh thật sự muốn so đo cũng không đồng ý trị bệnh với cô. Huống gì mấy chuyên gia nổi danh trong và ngoài nước còn chữa không được mà.

“Khụ…” Tiểu Hồng Mạo tức khắc thu lại một ít, “Ý của tôi là thế này, bệnh của anh thì nhà anh đã tìm đủ loại chuyên gia, đủ loại biện pháp chữa bệnh anh cũng đã thử qua, nhưng cũng không có tác dụng gì.”

Rốt cuộc cũng tiến vào trọng điểm, Huy Lãng muốn coi thử coi cái nồi cơm này cô có thể biến ra cái gì.

“Cho nên tôi đã tính tìm lối tắt tới một loại phương pháp chữa bệnh không như thường. Loại phương pháp này nhẹ nhàng, vui sướng, khiến cho người khác phải lưu luyến không quên.” Tiểu Hồng Mạo không cẩn thận lại chém gió.

“Lưu luyến không quên, cô biết dùng từ đó, tôi vẫn luôn chữa bệnh nhưng không phải là chữa không hết sao, cô còn chưa biết à.” Anh Sói không nhịn được mà khen.

“Ông chủ, có thể nghe tôi nói hết không?” Tiểu Hồng Mạo bảo đảm, “Tôi bảo đảm với anh, chỉ cần anh dựa theo phương pháp của tôi thì 25 ngày sau nhất định sẽ cải thiện, nếu không thì…”

“Nếu không cải thiện thì sao?” Anh Sói vô cùng tò mò.

“Tôi bảo đảm rằng cả đời này tôi sẽ không xuất hiện ở trước mặt anh nữa, anh thích nhảy lầu thì nhảy lầu, thích cắt cổ tay thì cắt cổ tay, cái này không hề có liên quan gì tới một đồng của tôi cả.” Tiểu Hồng Mạo hùng hồn khua gõ, không hề có gánh nặng tâm lý bảo đảm.

Vậy cũng được, 20 ngày sau nếu Sói ta không cải thiện thì cô trực tiếp đầu thai đi, nếu nghiệt duyên luân hồi thì cũng là chuyện kiếp sau.

“Nếu cô đã nói vậy thì tôi khá tò mò?” Lòng hiếu kỳ của anh Sói đạt tới đỉnh điểm, “Rốt cuộc là cô tính làm sao.”

“Rất đơn giản, 25 ngày này, mỗi ngày chúng ta làm một chuyện mà mình vô cùng muốn làm hay vô cùng ghét, sau đó ghi lại.” Tiểu Hồng Mạo một câu đã giới thiệu xong phương án chữa bệnh của mình.

“Xong rồi?” Anh Sói cũng ngây ra, có thể đơn giản vậy sao? Có thể lại bình thường như vậy sao? Lúc trước tỏ ra khí phách làm nền cho lâu, rồi cuối cùng nghĩ ra một cái chủ ý nhàm chán như vậy.

“À?” Tiểu Hồng Mạo nghĩ nghĩ rồi lại bổ sung, “Đương nhiên, vì phòng ngừa việc anh không có linh cảm, nếu một ngày nào đó anh không có việc muốn làm hay thích làm thì anh nhất định phải nghe tôi, để tôi tạo việc cho anh làm.”

Lấy cái tính cách chán đời này của anh Sói mà nói thì khẳng định chẳng có hứng thú với cái gì, đến lúc đó chuyện trong 25 ngày này còn không do cô làm chủ à. Cô muốn làm gì thì làm cái đó, tất cả mọi chuyện còn có người của anh Sói với tiền tới xử lý, thật sự là nghĩ chút thôi đã sung sướng rồi.

“Cho nên, đây chính là tiến trình của chúng ta trong 25 ngày tới?” Anh Sói tổng kết.

“Không sai, mỗi ngày chúng ta làm một chuyện khác nhau, chờ tới ngày thứ 25, anh quay đầu lại nhìn cái bảng này thì anh sẽ phát hiện, một khi anh chết thì những việc này đều không thể làm, đến lúc đó anh nhất định sẽ sinh ra xúc cảm vô hạn với sự khát cầu mạng sống.” Tiểu Hồng Mạo chỉ cần nghĩ tới hình ảnh đó thì bản thân cũng không khỏi bùi ngùi.

“25 ngày? 25 chuyện? Mà cô còn muốn thay đổi tôi?” Anh Sói khinh thường nói.

“Hả??” Tiểu Hồng Mạo bỗng nhiên nhăn mày lại, đột nhiên cảm thấy có chỗ là lạ, sau đó ngồi xổm xuống, từ trong túi móc ra bút lông đã chuẩn bị, ở trên bảng viết viết xóa xóa một hồi mới đứng lên lần nữa.

Bảng viết chữa lại lần nữa hiện ra trong tầm mắt anh Sói, một ngụm cà phê của anh Sói thiếu chút nữa đã phun ra: “Cô viết cái gì vậy?”

Chỉ thấy trên bảng, Tiểu Hồng Mạo lại viết thêm một số 26, hơn nữa ở sau còn viết thêm câu: (Thích Tiểu Hồng Mạo.)

Lão Sói cạn lời rồi, giận tím người, anh cảm thấy cái cô này thật sự là quá không biết xấu hổ, còn không biết tự nhìn gương coi bản thân đi hả.

“Ấy, bình tĩnh, bình tĩnh.” Tiểu Hồng Mạo vội vàng trấn an, “Tôi chỉ thấy 25 số này nghe có chút kỳ cho nên viết thêm một số 26. Đây chỉ viết cho đẹp, sẽ không tốn thời gian của anh đâu.”

“Tôi để ý con số sao? Tôi hỏi cô, cái câu kia có ý gì?” Anh Sói thừa nhận bản thân có bệnh nhưng mà không thể thừa nhận rằng khẩu vị của bản thân có vấn đề.

“Đó là… Ý trên mặt chữ đó.” Tiểu Hồng Mạo không hiểu được anh Sói giận cái gì.

Anh Sói hít sâu hai hơi khiến cho bản thân bình tĩnh trước đã rồi mới gằn từng chữ một hỏi: “Cái bảng này dùng để viết chuyện tôi phải làm, cô viết như vậy là tính lợi dụng cái bảng này tạo tin đồn với tôi à?”

Tiểu Hồng Mạo trừng mắt, ngơ ngác nửa ngày mới phản ứng lại, bỗng nhiên cảm thấy tư tưởng của kẻ có tiền bây giờ quá phức tạp, thích có liên quan tới việc tạo tin đồn à?

“Không phải, anh hiểu lầm rồi, cái thích mà tôi nói chính là cái thích giữa bạn bè. Anh coi, nếu chúng ta muốn ở chung 25 ngày này thì không phải cũng nên hy vọng chúng ta có thể hòa hợp một chút sao.”

“Ha ha…” Anh Sói lạnh nhạt đầy mặt.

“Thật ra anh cũng có thể nghĩ như vậy.” Tiểu Hồng Mạo vô cùng rõ tư duy của anh Sói, “Anh một lòng muốn tự sát, tôi biết anh đồng ý cho tôi một tháng là do tôi mặt dày mày dạn quấn lấy nên không có biện pháp.”

“Cô còn biết điều đó.” Anh Sói hừ lạnh.

“Cho nên anh coi, trên cái bảng này, 26 chuyện đều là để kích thích khát vọng mạng sống của anh, nhưng mà khi anh nhìn đến chuyện thứ 26 thì…”

“Tôi đã hoàn toàn không có khát vọng với mạng sống nữa.”

“Cho nên, cái con số này là đứng ở lập trường của anh mà viết thêm đó.” Tiểu Hồng Mạo kích động nói, “Anh coi, anh chỉ cần tưởng tượng đến cảnh còn sống mà phải thích tôi thì có phải cực kì muốn chết hay không?”

“…”

“Vậy anh còn so đo sự tồn tại của nó làm gì?” Tiểu Hồng Mạo cảm thấy lời mà bản thân nói hay quá đi thôi, cái tên này thật sự chỉ cần một lần hiểu ngay, giống như đả thông hai mạch Nhâm Đốc* tài ăn nói tốt lên vậy.

(*)Mạch Nhâm và mạch Đốc thuộc về hai dòng mạch của kỳ kinh bát mạch.Đả thông hai mạch Nhâm – Đốc thì khí huyết sẽ tự lưu thông. Chỗ này ý nói nam chính được đã thông hai mạch này nên tài ăn nói mới tốt lên.

Anh Sói bị thần Logic Tiểu Hồng Mạo xoay vòng vòng thiếu chút nữa không hiểu được: “Vậy rốt cuộc cô muốn chữa bệnh cho tôi hay không chữa bệnh cho tôi?”

“Đương nhiên là muốn chữa bệnh cho anh rồi.” Tiểu Hồng Mạo tình ý chân thành giải thích, “Tôi hy vọng 25 chuyện trong 25 ngày này có thể khiến cho anh sống, nhưng nếu sau 25 chuyện đều không thể đả động đến việc anh tiếp tục sống. Vậy tôi cảm thấy tôi nên tôn trọng anh, cho nên vừa rồi tôi mới điền thêm điều số 26, cái này tính là quà chia tay của tôi tặng anh.”

“…” Cô cho rằng tôi bị mất trí nhớ có chọn lọc chắc? Rõ ràng vừa rồi cô còn nói là bởi vì cảm thấy số 25 nghe hơi kỳ nên mới đổi, thế mà bây giờ đã biến thành quà chia tay tặng cho tôi rồi.

“Tài ăn nói không tồi đấy.” Anh Sói bội phục.

“Không dám không dám, kẻ hèn này chỉ là lúc còn đi học ở trường đã từng tham gia hùng biện mà thôi.” Tiểu Hồng Mạo khiêm tốn nói.

HẾT CHƯƠNG 19

Bình luận

Truyện đang đọc