TIỂU KIỀU CỦA QUYỀN THẦN



Nàng đứng dậy, " Phụ thân, làm sao ngươi tới?"
" Đương nhiên tới nhìn chỗ ở mới của ngươi một chút." Nam Quảng quét mắt liếc nhìn thư phòng một cái, " Sách nhiều như vậy, đọc xong sao? Kiều Kiều, không phải ta đã nói với ngươi, Nam gia chúng ta từ xưa tới nay đều không có tú tài đi ra.

Ngươi giả vờ giả vịt cũng đừng giả bộ quá mức, sẽ bị người khác chế giễu."
Nam Bảo Y: " Đây đều là sách của nhị ca ca."
" Thật sao? Nha, cuốn này không tệ < Thái Căn Đàm > rất thích hợp cho Kiều Kiều đọc" Nam Quảng nghiêm túc chỉ chỉ giá sách, " Kiều Kiều, cuốn này sách dạy nấu ăn, ngươi đọc nhiều chút, không có việc gì có thể học tỷ tỷ ngươi xuống bếp luyện tay một chút."
Tiêu Dịch tiện tay lật qua một trang du ký, cũng không ngẩng đầu lên, " Kia là một bản trích lời dung hợp tư tưởng đạo Phật Nho, thích hợp cho người đọc sách nhìn."
Thế mà không phải sách dạy nấu ăn...
Nam Quảng thẹn đến đỏ bừng cả khuôn mặt, hung ác trừng mắt liếc nhìn Tiêu Dịch một cái.
Nam Bảo Y muốn cười lại không dám cười, khuôn mặt xoay sang bên cạnh, kìm nén đến mười phần vất vả.
Nam Quảng vì cứu vớt chút danh dự, lại ra vẻ cao thâm chỉ vào giá sách, " Quyển sách kia cũng không tệ < Xuân Thu > là nói phong cảnh mùa xuân hoàn toàn không giống mùa thu.

Kiều Kiều, ngươi không có chuyện gì nhìn nhiều có thể trải lòng dạ mở mang tầm mắt đấy!"

Tiêu Dịch: " < Xuân Thu > là sử sách miêu tả nửa trước thời kỳ Đông Chu."
" Ngươi không nói lời nào sẽ chết sao?"
Sắc mặt Nam Quảng xanh lét, nghiêm nghị mắng một câu.

Dứt khoát quay lưng lại, không muốn nhìn mặt hắn.
Hắn không muốn chờ lâu, cũng lười vòng quanh, từ ái cầm tay Nam Bảo Y, " Kiều Kiều, trong ngươi còn có bao nhiêu bạc? Gần đây ta có việc gấp cần bạc, nếu không ngươi chi viện một chút?"
Nam Bảo Y trong lòng lạnh lẽ.
Nàng liền nói làm sao đang yên đang lành của nàng lại đột nhiên đến tìm, nguyên lai là vì thiếu tiền tiêu.
Nàng nháy mắt, nói giọng trẻ con: " Cha, tiền bạc ta đều cầm đi mua nghiên mực rồi."
" Một chút bạc lẻ cũng không thừa?"
" Một bạc lẻ cũng không còn."
Nam Quảng thương tiếc, " Ngươi tuổi còn nhỏ, vì đó không cần quản lý tiền bạc.

Ngươi đem đồ cưới giao cho ta bảo quản, tránh khỏi lại bị người nào đó xúi giục tiêu xài linh tinh."
Nam Bảo Y ánh mắt chuyển lạnh.
Cha nàng thế mà nhớ thương đến đồ cưới của nàng, truyền ra ngoài không sợ bị người khác chê cười sao?
Nàng còn chưa lên tiếng, Tiêu Dịch khép lại trang sách, cười nhạo, " Tam thúc là có ý gì đây?"
" Không có ý gì nha!" Nam Quảng cây ngay không sợ chết đứng, " Làm trưởng bối thay vãn bối bảo quản đồ cưới, đây không phải hợp tình hợp lý sao? Ta là nam nhân cần mặt mũi, sẽ không kêu nữ nhi tiêu tiền mua đồ cho mình đâu.

Trong phố nói loại người này thế nào nhỉ? Tiểu bạch kiểm, đúng, tiêu tiền của nữ nhân chính là tiểu bạch kiểm ăn bám."
Nàng nịnh nọt Tiêu Dịch còn không xong.

Hắn ngược lại, vừa đến đã cài lên cái mũ ăn bám, tiểu bạch kiểm.
" Cha!"Nàng tức giận kéo Nam Quảng đến bên cạnh, " Ngươi thành thật nói cho ta, có phải là Nam Yên giật dây ngươi tới?"
Bằng đầu óc của cha nàng, cũng không nghĩ tới dụng chạm vào đồ cưới của nàng.
Nam Quảng xụ mặt, " Đúng thì thế nào? Nàng cũng là suy nghĩ cho ta."
Thấy Nam Bảo Y không cao hứng, hắn lại khuyên: " Kiều Kiều, tỷ tỷ ngươi những năm nay lưu lạc bên ngoài, trôi qua cũng không dễ dàng.


Liễu đi nương ngươi xuất thân bần hàn, không dư tiền cho nàng làm đồ cưới, tổ mẫu ngươi lại không thích nàng, cho nên nàng chỉ có dựa vào người muội muội là ngươi.

Ngươi phải hiểu chuyện chút, ngươi phải giúp tỷ tỷ ngươi."
" Cái này, ngươi đem đồ cưới chia cho nàng một nửa, ruộng đất cửa hàng trong đồ cưới đâu, liền giao cho ta giúp ngươi quản lý.

Ta đều là vì tốt cho ngươi, ngươi phải hiểu được dụng tâm lương khổ của phụ thân."
Nam Bảo Y rất muốn cầm gậy búa, hung hăng đập lên đầu cha nàng một chút.
Kiếp trước Nam gia bị người hãm hại, sau khi suy tàn rất nhiều tiền bạc đều rơi vào túi Liễu thị.

Lại thêm Nam Yên được Trịnh gia sủng ái, Nam Yên thân ca ca Nam Cảnh lại làm quan, vì đó thân phận Liễu thị lên như thuyền gặp nước, đến cuối cùng cha nàng cũng phải nhìn sắc mặt Liễu thị.
Về sau nàng bị Trình Đức Ngữ bán vào Trường An, trước khi đi may mắn nhìn thấy phụ thân.

Nam nhân chưa đến bốn mươi tóc đã bạc trắng, thậm chí điên điên khùng khùng, toàn thân bản thỉu, trốn sau màn cây liễu rủ ở trường đê len lén nhìn nàng.
Nàng đi qua, hắn liền từ trong ngực lấy ra một thanh kẹo, lẩm bẩm: " kiều Kiều khi còn bé rất thích ăn kẹo của Thập Cẩm ký, thật nhiều năm hắn đã không mua cho nàng.

Nghe nói nàng phải đi tới một nơi rất xa, liền trộm bạc đi mua kẹo, nhưng hắn đứng đợi ở giao lộ rất nhiều ngày, đều không đợi được Kiều Kiều của hắn." Hắn hỏi nàng có nhìn thấy Kiều Kiều cẩu hắn không, hắn rất muốn gặp tiểu nữ nhi của hắn.
Hắn chính là một phụ thân như vậy, ích kỷ nhu nhược nhát gan sợ phiền phức, ngay cả hài tử cũng không bảo vệ được.
Có thể Nam Bảo Y không thể không nhận người phụ thân này.
Trùng sinh trở về, Nam Bảo Y âm hiểu sâu sắc cái đạo lý hài tử khóc sẽ có kẹo ăn này.

Nàng đỏ mắt, nhẹ nhàng dắt tay áo Nam Quảng.

Nàng cúi cái đầu nhỏ, nước mắt từng hạt rơi xuống, " Phụ thân, mẫu thân để lại đồ cưới cho ta, tại sao phải chia cho người khác? Ngài yêu thương tỷ tỷ, chẳng lẽ không thương ta sao? Khi còn bé ngài thường mua kẹo Thập Cẩm ký cho ta ăn.

Thế nhưng sau khi mẫu thân đi, không có người trông coi ngài, ngài không lẻ trong phủ, chỉ ở bên ngoài bồi tiếp tỷ tỷ, đã thật nhiều năm ngài không cao mua kẹo cho ta ăn...Thật khó mới có thể đến thăm Kiều Kiều, lại chỉ vì muốn kêu ta chia đồ cưới cho tỷ tỷ.."
Có lẽ là động chân tình, nàng lại nghẹn ngào không nói thành lời.
Nam Quảng sững sờ.


Hắn xác thực đã rất nhiều năm không có bên cạnh làm bạn với Kiều Kiều.

Trong ấn tượng của hắn Kiều Kiều vẫn là nắm bột nhỏ run rẩy tập đi, chẳng biết từ lúc nào đã trưởng thành bộ dáng kiều nội như bây giờ.
Hắn xấu hổ không thôi, nhấc tay lau nước mắt cho Nam Bảo Y, hống nàng nói: " Là phụ thân sai, phụ thân không nên nghĩ tới đồ cưới của ngươi.

Kiều Kiều đừng khóc, ta đi mua kẹo Thập Cẩm ký cho ngươi ăn, có được không?"
" Ô ô ô...."
Nam Bảo Y ngào vào ngực hắn khóc.

Sau khi Nam Quảng đi, Nam Bảo Y xoa xoa nước mắt, bỗng chú ý tới Tiêu Dịch vẫn còn ở đó.
Nàng nước mắt dịu dàng trách cứ, " Cha con chúng ta nói chuyện, nhị ca ca cũng không biết tránh đi sao?"
Dường như vừa nhìn một trận trò hay, môi mỏng Tiêu Dịch cười khẽ, " Ta coi là, Nam Bảo Y là tiểu cô nương ngang ngược ương ngạnh, coi như thay đổi dạng một lần nữa làm người, cũng vẫn gian ngoan không thay đổi như cũ, còn sẽ ỷ thế hiếp người....Không nghĩ tới, ngươi cũng có thời điểm biến thành tiểu khóc bao."
" Nhị ca ca ngươi thật đáng ghét!"
" Cái gì?"
" Không có gì.."
Nam Bảo Y chạy đến bên cạnh hắn, bỗng nhiên nhào vào trong ngực hắn, ngửa đầu nho nhỏ nói: " Nhị ca ca, tiểu khóc bao có dễ thương không?"
Tiêu Dịch toàn thân cứng ngắc, sắc mặt phức tạp.
Tiểu cô nương trong ngực thân thể kiều mền, khuôn mắt trắng nõn nhỏ nhắn còn mang theo rất nhiều nước mắt, giống như hạt sương đọng trên cánh sen.
Dễ thương hay không?
Tất nhiên là....
Hắn quay mặt đi chỗ khác, thấp giọng: " Không biết xấu hổ."
「Where is your love」.


Bình luận

Truyện đang đọc