TIỂU KIỀU CỦA QUYỀN THẦN



Sáng sớm hôm sau.
Nam Bảo Y đang ngủ say, bỗng nhiên bị Hà Diệp ôn nhu lay tỉnh:" Tiểu thư mau tỉnh, trời đã sáng rồi.

Ngài ở đây là không chờ được nhị công tử."
Nam Bảo Y mơ hồ lâu lâu nước miếng," Nhị ca ca vẫn chưa về sao?"
" Nghe gã sai vặt tiền viện nói, tối hôm qua nhị công tử cùng Tư Đồ tướng quân ở bên ngoài uống rượu, đã muộn nên ở lại tửu lâu một đêm, vừa mới hồi phủ."
Nam Bảo Y vội vàng hỏi:" Hiện tại hắn ở đâu?"
" Đang ở Tùng Hạc viện, tới thỉnh an nói chuyện cùng lão phu nhân."
" Ta đi nhìn một cái."
Nam Bảo Y còn chưa đi ra ngoài, liền bị Hà Diệp túm trở về, " Tiểu thư trước rửa mặt một chút, cái bộ dáng này để cho người khác nhìn thấy sẽ bị người cười đấy."
Nam Bảo Y nhìn về phía gương đồng.
Y phục không ngay ngắn, búi tóc lỏng lẻo loạn lên trâm cài lệch xiêu vẹo, xác thực là chướng tai gai mắt.
Nàng ngượng ngùng bóp bóp mũi.

Rốt cuộc trang điểm thỏa đáng xong, đi tới Tùng Hạc viện đã là một canh giờ sau.
Nội viện Tùng Hạc viện không hiểu tại sao lại tới thật nhiều thân thích, chen chúc ngồi đầy phòng khách.
Nam Bảo Y lặng lẽ nhìn quanh, Tiêu Dịch ngồi ngay bên cạnh tổ mẫu.

Tư thái lạnh lùng âm trầm, đang cùng thân thích hàn huyên trò chuyện.
Mặc dù là tư thái hững hờ, nhưng cũng không khiến người ta cảm giác khinh mặc tuỳ tiện.
Hắn tựa hồ trời sinh liền có loại quý khí phong nhã cao không thể chạm tới.
Nam Bảo Y nghe một lúc mới biết được, nguyên lai Tiêu Dịch rất được Tư Đồ Lẫm thưởng thức, còn phá lệ đem hắn đề bạt làm lục phẩm giữ kho, dưới trướng hắn chuyên quản quân lương, bảy ngày sau chính thức nhận chức.
Đầu ngón tay vô thúc túm lấy ống tay áo, nàng trọng sinh trở về thay đổi rất nhiều chuyện, ngay cả thời gian Tiêu Dịch vào quan trường cũng sớm hơn....
Như vậy cũng là một chuyện tốt đi?
Nàng đang suy nghĩ, tổ mẫu từ ái cười nói:" Kiều Kiều nhi đến?"
Nam Bảo Y quy củ đi đến phòng khách, hướng các vị trưởng bối thỉnh an.
Nàng nhìn trộm Tiêu Dịch, hắn ngồi nghiêm chỉnh, cũng không nhìn nàng.
Tổ mẫu lại dặn dò nói:" Vài vị biểu tỷ của ngươi cùng Châu nha đầu đang ở hoa viên chơi, mau đi đi, chiêu đãi các nàng cho tốt."
Nam Bảo Y vâng lời, lại nhịn không được nhìn về phía Tiêu Dịch.
Hắn đang nói chuyện cùng một vị biểu thúc gia gia, rõ ràng không có thời gian rảnh để ý tới nàng.
Ánh mắt ảm đạm, nàng cúi đầu đi ra ngoài.
Chịu đựng được đến thời gian dùng cơm trưa, nàng cầm áp thắng tiền đi tìm Tiêu Dịch, thế nhưng đã khai tiệc.
Dù chỉ là quan viên lục phẩm, Nam gia có một người có thể làm quan chính là một chuyện khó khăn cỡ nào.

Tiêu Dịch được các thân thích tôn thờ, trong bữa tiệc ăn uống phi thường náo nhiệt linh đình, căn bản không đến phiên nàng chen vào nói chuyện, càng đừng đề cập tới tặng quà.
Nam Bảo y đành phải không yên lòng lại đi bồi biểu tỷ muội chơi nửa ngày.
Yến tước về tổ, ánh nắng hoàng hôn dần dần trượt xuống từ ngói lưu ly.
Rốt cuộc thân thích ra về hết, Nam Bảo Y cũng được nhàn rỗi.
Nàng vui vẻ chạy về Triều Văn viện, thế nhưng Tiêu Dịch vẫn chưa về.
Nàng mất mát đứng dưới mái hiên.
Dư Vị đi qua, hiếu kỳ hỏi:" Tiểu thư sao ngài lại lẻ loi đứng ở đây?"

" Ta chuẩn bị lễ vật cho nhị ca ca, muốn tự tay đưa cho hắn."
Dư Vị cười," Chủ tử vẫn còn đang ở Tùng Hạc viện bồi lão phu nhân nói chuyện, chỉ sợ phải ơi lại dùng bữa tối.

Ngài đừng đợi, hoàng hôn gió lớn, nếu để bị nhiễm phong hàn, chủ tử sẽ đau lòng."
Nam Bảo Y không nói lời nào, trong lòng lại nổi lên để ẩm ủy khuất.
Chờ Dư Vị đi, nàng buồn bã ỉu xìu đi về thư phòng.(ahr)
Nơi này chất đống lễ vật thân thích đưa cho Tiêu Dịch, tất cả đều là bảo bối quý báu hiếm có, cái gì nhân sâm ngàn năm, hồng ngọc mã lão, bình phong thuý ngọc, chặn giấy bằng vàng, coi như nàng quen nhìn trân bảo cũng không khỏi nghẹn họng trân trối.
Đúng, nhị ca ca đi vào quan đồ, là nên tặng quà.
Nàng nhìn đồng tiền trong tay nhất thời có chút chột dạ.
So lễ vật của người bên ngoài, dạng đồ vật bình thường này của nàng làm sao có thể đem ra được?
Sẽ bị nhị ca ca xem thường.
Nàng phiền muộn bước ra thư phòng, ngồi trên bậc thang.
Trời chiều chìm vào chân trời, quang ảnh hoàng hôn còn vấn vương lưu lại trong vườn, những muôn hồng ngàn tía kia có chút héo, giống như nàng không thể đề nổi tinh thần.
Nàng hai tay trắng nõn nâng khuôn mặt nhỏ, yên lặng nhìn chăm chú phương hướng cửa sân.
Nàng nghĩ, dù là khỏi gì thể tặng lễ vật, nhưng chính miệng nói với hắn một câu" Tạ ơn", lại nói thêm một câu" Chúc mừng " nữa, cũng rất không tệ.
Ánh trăng mênh mông.
Dưới mái hiên ánh đèn hắt hiu, lâm viên quang cảnh pha tạp, khí trời ngày xuân còn hơi lạnh, nơi xa ẩn ẩn chuyền đến tiếng dế mèn kêu, Triều Văn viện càng lộ vẻ yên tĩnh, tĩnh mịch.
Nam Bảo Y nắm thật chặt y phục, trông mong mà nhìn chằm chằm vào phương hướng cửa.
Ánh trăng đã qua tường hoa, thiếu niên vẫn chưa trở về.
Nàng lại bắt đầu ngủ gật, ủy khuất mơ hồ thì thầm:" Trăng đã lên cao, ngươi làm đao còn chưa trở về....."
Nàng không chịu nổi dần dần ghé vào bậc thang ngủ thiếp đi.
Lúc Tiêu Dịch bị Dư Vị mời về, xa xa nhìn thấy tiểu cô nương bên ngoài thư phòng.
Ước chừng nàng sợ lạnh, ngủ cuộn lại thành một đoàn giống như thú nhỏ.
Nàng đang chờ hắn sao?
Dư Vị thấp giọng:" Tiểu thư đợi chủ tử cả ngày, còn chuẩn bị lễ vật cho ngài.

Nô tỳ nhìn dáng thương, bởi vậy mới cả gan thỉnh chủ tử trở về."
Tiêu Dịch đến gần, gọi:" Nam Bảo Y."

Tiểu cô nương ngủ như chết chìm.
Tiêu Dịch ôm nàng hướng phòng ngủ mình đi đến.
Hắn đem tiểu cô nương đặt lên giường.

Khuôn mặt Nam Bảo Y trắng nõn xinh đẹp, giống như hoa sen chớm nở, cánh môi đỏ nhìn phá lệ mềm mại.
Xích lại gần có thể ngửi thấy hương hoa sen nghiễm trên da thịt nàng.
Hắn biết, nàng quen thích dùng son môi mang theo hương hoa.

Hắn đưa tay sờ sờ gương mặt nàng.
Da thịt nữ hài nhi có chút lạnh, tất nhiên là do đợi hắn thật lâu trong gió rét.
Hắn cẩn thận đắp kín chăn cho nàng.
Nàng cuộn người lại trong chỗ sâu, có lẽ trong mơ gặp phải chuyện không vui, miệng hơi vểnh lên, khuôn mặt giống như con sóc, làm hắn có xúc động muốn hôn một cái...
Ý nghĩ này khiến Tiêu Dịch cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng từng là nghe qua bạn học ở thư viện nghị luận, bọn hắn cũng rất thích hôn hôn muội muội nhỏ tuổi, tuy rằng cái gọi là nhỏ tuổi chỉ là một hai tuổi.
Chính là Nam Kiều Kiều mới mười hai tuổi, còn chưa tới tuổi cập kê đâu, hẳn là cũng có thể gọi là nhỏ tuổi đi?
Tiêu Dịch đơn phương cảm thấy cũng được gọi là nhỏ tuổi.
Hắn nghiêng thân, nhắm mắt tới gần.
Hắn ngửi được hương hoa sen thơm ngào ngạt.
Là hương vị của Nam Kiều Kiều...
Trong lòng của hắn yên tĩnh, như chuồn chuồn lướt qua hôn khuôn mặt của nàng.
Mở mắt ra, lại nhìn thấy tiểu cô nương chẳng biết đã tỉnh từ lúc nào, giống như choáng váng nhìn hắn..


Bình luận

Truyện đang đọc