TIỂU KIỀU CỦA QUYỀN THẦN



Hắn mất tự nhiên ngồi dậy.
Hắn nghiêm mặt, bày ra uy nghiêm của huynh trưởng, trầm giọng:" Ca ca nhà mình hôn một cái mà thôi, không cần kiêng kị."
Nam Bảo Y ngây thơ gật đầu,"Ta biết, biểu ca ta cũng thích hôn ta như vậy."
Biểu ca?
Lông mày Tiêu Dịch nhíu lại, đáy mắt cất giấu không vui.
Nam nữ bảy tuổi không chung chiếu, Nam Kiều Kiều cũng lớn như vậy rồi, thế mà biểu ca nàng còn dám hôn nàng, không biết tránh hiềm nghi sao?
"Đúng rồi, ngươi làm sao lại trở về muộn như vậy?"
Nam Bảo Y yếu ớt nắm tay áo hắn," Ta đã đợi ngươi rất lâu."
Cổ áo tiểu cô nương hơi mở, tóc dài tán loạn trên thắt lưng.

Trong chướng ánh nến chiếu rọi, khuôn mặt thanh lệ nhuộm một chút buồn ngủ, nhưng càng nhiều hơn chính là mềm mại nũng nịu.
Không biết sao, Tiêu Dịch lại sinh ra một loại cảm giác thê tử chờ đợi phu quân về muộn.
Vì thế một chút không cao hứng trong lòng liền tan thành mây khói, ôn nhu sờ lên đầu nàng," Ở lại Tùng Hạc viện bồi tổ mẫu nói chuyện, hôm nay ngài cao hứng, ta liền cùng ngài uống mấy chén."
Dừng một chút, hắn nói:" Dư Vị nói, ngươi có lễ vật muốn đưa cho ta?"
Nam Bảo Y sững sờ, vội vàng khoát tay," Không có!"

" Nam Kiều Kiều."
Sắc mặt nghiêm nghị vẻ mặt cứng ngắc của Tiêu Dịch làm Nam Bảo Y sợ hãi, do dự thật lâu, nhỏ giọng nói," Lần này ta có thể nổi bật ở thịnh hội thưởng hoa, tất cả đều là công lao của nhị ca ca.

Cái áp thắng tiền này là bên trong quà khen thưởng, tặng cho ngươi....!ngươi không được ghét bỏ!"
Tiêu Dịch đưa tay tiếp nhận đồng tiền kia.
Trên mặt trái khắc nhật nguyệt sao trời, chính diện khắc chữ nhỏ"Cát tinh cao chiếu ", bị tiểu cô nương giấu trong lòng bàn tay thật lâu, sờ còn có dính mồ hôi.
Nam Bảo Y chột dạ vò vò chăn nệm, " Ta biết người khác tặng đều là lễ vật phi thường quý giá, nhưng ta cân nhắc rốt cuộc không có cát lợi.

Nhị ca ca, ngươi có thích cái áp thắng tiền này không?"
Tiêu Dịch giống như cười mà không cười," Năm ngoái sinh nhật Nam Bảo Châu, ngươi đưa một chuỗi dây chuyền nước mắt giao nhân.

Mừng thọ tổ mẫu, ngươi đưa một bộ bát tiên chúc thọ đồgiá trị vạn kim.

Tứ ca ca ngươi ở thư viện thi được thành tích thứ nhất đếm ngược, ngươi đưa hắn một cây bút lông vàng.

Làm sao khi đến phiên ta, cũng chỉ là một đồng tiền?"
Nam Bảo y càng thêm chột dạ.
Quả nhiên, lễ vật của nàng bị quyền thần đại nhân chê....
Nàng níu lấy chăm nệm, nửa ngày không nói ra lời.
Rất nhanh, nàng lại không thèm đếm xỉa:" Nếu ngươi không thích, vậy liền trả cho ta.

Đến mai ta tìm vật quý giá đổi lại cho ngươi là được."
Tiêu Dịch lười biếng tung tung đồng tiền kia, " Tạm thời lưu lại."
Nam Bảo Y hoài nghi," Ta thấy rõ ràng ngươi chính là thích..."
Tiếp nhận ánh mắt lương bạc của thiếu niên, nàng im lặng ngậm lại miệng.
Đã không còn sớm nữa, nàng nhảy xuống giường," Nhị ca ca, ta trở về phòng đi ngủ."
Tiêu Dịch nhìn bóng lưng của nàng," Tổ mẫu dự định ba ngày sau tổ chức tiệc rượi tại Thiên Thu Tuyết Sơn.

Nam Kiều Kiều, suy nghĩ thật kỹ đưa ta lễ vật gì."
Nam Bảo Y kinh ngạc ngoái nhìn, " Cái gì, ta còn phải đưa thêm lễ vật cho ngươi?"
Thiếu niên nhíu mày," Bằng không thì sao?"
Nam Bảo y không dám cò kè mặc cả, chạy như một làn khói.

Tiêu Dịch ngồi xếp bằng.(ahr)
Trong trướng còn lưu lại mùi hương tiểu cô nương.
Hắn vuốt vuốt đồng áp thắng tiền kia.

Một lát sau, tháo xuống dây tơ vàng cột tóc trên cổ tay đem đồng tiền xuyên vào, rồi đem đeo lại trên cổ tay.
....
Cổ nhân có câu thơ:
Cửa sổ hàm Tây Lĩnh thiên thu tuyết,.

ngôn tình sủng
Môn đậu Đông Ngô vạn dặm thuyền.
Tây Lĩnh Tuyết Sơn ở vùng ngoại ô Cẩm Quan thành, quanh năm tuyết đọng, rừng trúc chân núi sum suê, mùa xuân còn mênh mông vô bờ bến hoa đỗ quyên, thậm chí còn có vài con suối nước nóng, là danh sơn ở Thục quận.
" Thiên thu tuyết" xây ở chân núi Tây Lĩnh Tuyết Sơn, là tửu lâu sơn trang nổi danh nhất Thục quận.
Nhà giàu quyền quý thường mở tiệc ở đây, một bữa cơm cũng là dùng thiên kim, là hoàn toàn xứng đáng tiêu tiền.
Nam Bảo Y ngồi cùng Nam Bảo Châu ở đình nghỉ mát trong vườn hoa, lật xem sách nhỏ giới thiệu về Thiên Thu Tuyết.
Nam Bảo Châu hưng phấn chỉ vào quyển sách," Thực Thiết thú! Trong rừng còn có Thực Thiết thú! Kiều Kiều ngày kia chúng ta đến Thiên Thu Tuyết nhất định phải đi xem Thực Thiết thú! Ngươi xem, bọn chúng lông xù mập mạp, thật dễ thương nha!"
Nam Bảo Y cũng rất vui vẻ.
Nàng nâng cằm nhỏ nói:" Xem xong Thực Thiết thú, chúng ta còn có thể đi tắm suối nước nóng....chỉ là không biết, lần này tổ mẫu mời những người nào tới dự tiệc?"
" Ta biết nha!" Nam Bảo Châu hai mắt sáng lấp lánh giơ ngón tay đếm:" Ta nghe nén tổ mẫu cùng nương ta nói chuyện, mở tiệc không chỉ chiêu đãi riêng thân thích nhà chúng ta, còn có bằng hữu làm ăn, giống như Hạ gia, Tống gia.

Đương nhiên cũng có một chất nhà quan lại, như Trình gia cùng Trương gia, dù sao ngươi cùng đại tỷ tỷ cũng phải gả đến nhà bọn họ đâu."
Trình gia, Trương gia....
Tâm tình hưng phấn của Nam Bảo Y dần lạnh đi.
Nàng cầm quạt tròn bạch ngọc che đi ánh nắng.
Trong bóng tối mắt phượng dài nhỏ thanh mị nheo lại, lộ ra cân nhắc.
Tạm thời nàng không thể lui hôn được, nhưng có thể giúp đại tỷ tỷ từ hôn nha.
Thừa dịp đại tỷ tỷ còn chưa gả cho Trương Viễn Vọng, còn chưa đối với tên tra nam kia đâm sâu rễ tình, kịp thời hủy diệt đi cái cọc hôn nhân này mới là đúng đắn...
Hoàng hôn, nàng cùng Tiêu Dịch ngồi ở tiểu sảnh dùng bữa tối, vẫn đang suy nghĩ chuyện này.
Tiêu Dịch thấy nàng thất thần, hỏi:" Ngày sau khởi hành đi Tây Lĩnh Tuyết Sơn, đã kêu nha hoàn chuẩn bị đồ đạc chưa?"
" Hà Diệp sẽ giúp ta chuẩn bị tốt, không cần lo." Nam Bảo Y chống cằm, " Nhị ca ca, ngươi thường đi lại ở bên ngoài, ngươi cảm thấy Trương Viễn Vọng là cái người như thế nào?"
Tiêu Dịch nhấp ngụm rượu.
Trương Viễn Vọng là công tử nhà Trương đô uý, bên ngoài là tài tử phong lưu thương hương tiếc ngọc, trên thực tế lại háo sắc thành tính, cay nghiệt ích kỷ.

Chẳng lẽ, Nam Bảo Y đối với hắn nổi lên hứng thú?
Sắc mặt của hắn lạnh đi mấy phần," Chỉ hắn mới biết."
Nam Bảo Y đảo đảo cháo tổ yến," Có thể hắn xác thực là tài hoa hơn người."
Nếu không, cũng không viết ra được thơ tình sâu sắc như vậy.
Rõ ràng hắn không yêu đại tỷ tỷ, lại sau khi hưu bỏ nàng, biến đổi biện pháp tình cờ gặp gỡ, viết ra các loại thơ tình đưa cho nàng....
Nha hoàn thông phòng của hắn khắp nơi giội nước bẩn cho đại tỷ tỷ, oan uổng nàng câu dẫn chồng trước, nhưng cũng không thấy Trương Viễn Vọng đứng ra nói nửa lời làm sáng tỏ.
Hắn tuỳ ý để đại tỷ thanh danh quét rác, mặc cho nàng biến thành trò cười khắp Cẩm Quan thành.
Đại tỷ tính tình yếu đuối cao khiết, coi trọng nhất là lễ nghi, yêu quý thanh danh.
Nàng không chịu nổi bị người khác đâm trọc sau lưng, cuối cùng hậm hực mà chết.
Khi chết gầy trơ cả xương, hình dáng tiều tụy.

Mới mười tám tuổi lại giống như bông hoa đã sớm héo tàn.
Mười năm tu thành ngồi cùng thuyền, trăm năm tu được chung gối.
Một nam nhân tàn nhẫn đến mức nào mới có thể làm ra chuyện bức tử vợ trước?
Mà thế nhân lại tán thưởng hắn tình sâu như biển!
Nếu hắn thích diễn tiết mục tình sâu như biển, vậy nàng liền mượn yến hội lần này để thế nhân đến xem hắn cùng nha hoàn thông phòng kia như thế nào tình sâu như biển!
Thiếu nữ hai mắt toát ra hung quang, tựa như thú nhỏ lần đầu đi săn.
Rơi vào mắt Tiêu Dịch, lại là biểu hiện nàng đối với Trương Viễn Vọng cảm thấy hứng thú.
Hắn cười lạnh:" Nam Bảo Y, ngươi còn là ngẫm lại nên đưa lễ vật gì cho ta, nếu ta không hài lòng....!Ngươi biết hậu quả."
Chén rượu sứ men xanh bị hắn bóp nát.
Nam Bảo y ngạc nhiên nhìn hắn rời đi, vừa sợ liếc mắt nhìn qua đống mảnh vỡ trên bàn.
Nàng vuốt vuốt ngực một cái.
Nàng đã làm gì chọc giận hắn rồi?
Quyền thần đại nhân cũng quá là hỉ nộ vô thường đi!
** Thực Thiết thú chính là gấu trúc, cổ tịch nói:" Thực ăn đồng sắt mà không đả thương người".


Bình luận

Truyện đang đọc